Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
"Đi đâu về?" Người đàn ông ngồi trên ghế sofa hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói, đôi mắt được bao phủ trong làn sương khói trắng nhàn nhạt, khiến cho người ta không thấy rõ biểu cảm vui buồn gì.
Hôm nay Lâm Nhan đi chơi rất sung sướng, lại uống trộm chút rượu trái cây, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang theo chút hơi rượu men say ngà ngà, cười dịu dàng nói, "Đi chơi đó!"
Anh thuận miệng hỏi, cô đáp lại thẳng thắn, đôi mắt như ngọc lưu ly mang ý cười nhẹ nhàng, hai gò má ửng hồng, quyến rũ tự nhiên.
Ánh mắt Tạ Phong Trần lóe lên, lướt qua đồng hồ treo tường, đã gần hai giờ sáng rồi, lập tức cảm thấy cơn giận trong lòng càng lớn.
Người phụ nữ này thật đúng là không biết thân biết phận, bị thương cũng vẫn có thể ra ngoài chơi đến nửa đêm.
"Chuyện đó, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước, anh làm gì thì làm nha." Lâm Nhan uống chút rượu cũng hơi buồn ngủ, thấy anh chẳng thèm nhả ra chữ nào, cô cũng chẳng muốn phản ứng, chân nam đá chân chiêu đi lên trên lầu.
Lâm Nhan là người nghĩ rất thoáng, một chút dự cảm chẳng lành nhỏ bé vừa nãy đã giảm đi rồi.
"Lâm Nhan." Tạ Phong Trần nhìn dáng vẻ không để trong lòng của cô, khẽ cắn môi gọi cô lại.
Lâm Nhan dừng bước chân, đứng trên bậc thang quay người lại nhìn người đàn ông, "Có chuyện gì sao?"
"Là Lâm Sanh à!" Ánh mắt người đàn ông phức tạp nhìn Lâm Nhan, giọng điệu chắc chắn.
Cô nheo mắt, ngừng một giây mới kịp phản ứng được câu Tạ Phong Trần có ý gì, thì ra anh đã tra ra được cô bé năm đó cứu mình là Lâm Sanh nhanh như vậy, thật đúng là quá lợi hại!
"Chúc mừng anh nhé, rốt cuộc cũng tìm được bạch nguyệt quang ngày nhớ đêm mong rồi." Lâm Nhan cười, giọng điệu thoải mái, ánh mắt trong sáng vô tư, tựa như thật sự vui mừng cho đối phương.
Đầu lông mày của anh nhếch lên, hít sâu một hơi thuốc, dưới ánh đèn đôi mắt đẹp đẽ u ám không rõ, "Sao cô lại biết được?"
"Điều này quan trọng sao? Kết quả đúng như anh muốn không phải là được rồi sao?" Lâm Nhan rất muốn trợn trừng mắt một cái, nhưng cô nhịn được, tựa cười tựa không nhìn Tạ Phong Trần.
Stop!
Ra vẻ cái mọe gì chứ!
Cũng đã tìm được bạch nguyệt quang rồi, không mau mau đến gần mà xun xoe đi, chạy đến miếu nhỏ này của cô làm gì vậy?
Tay cô cầm kịch bản, có thể nói cho anh biết nguyên nhân thật sự sao?
"Lâm Nhan, Lâm Sanh là em gái cô, từ khi cô ấy trở lại nhà họ Lâm, cô vẫn luôn không hợp với cô ấy, vì sao lần này lại có lòng tốt nói cho tôi biết chuyện này vậy?" Đôi mắt anh sâu thẳm, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhan, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.
Cô biết rõ người anh tìm là ai, lại còn có thể không biết lý do anh tìm người hay sao?
Đã biết rõ rồi, thì việc này không phải tương đương với việc giúp cho đứa em gái cô không thích nhất tìm được sự trợ giúp hay sao?
"Có lợi ngu gì không làm chứ! Không phải tôi dùng sự thật này để trao đổi với anh sao? Lần này tôi thắng được mấy trăm vạn đó!"
Lâm Nhan thở dài, người đàn ông này có nhất thiết phải nghiêm túc vậy không, lúc này đi điều tra mấy thứ này còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu không nắm chắc thời gian quen biết với bạch nguyệt quang, chỉ sợ người ta cũng sắp kết hôn sinh con đến nơi rồi.
"Không ngờ ánh mắt của đại tiểu thư nhà họ Lâm lại thiển cận như vậy? Mấy trăm vạn lại có thể khiến cô hài lòng, sao tôi lại không biết tình hình nhà họ Lâm đã suy yếu thành dạng này rồi?" Con ngươi lành lạnh nhắm lại, giọng nói tràn đầy châm chọc.
Anh chỉ tra được Lâm Sanh từng ở một cô nhi viện ở Lan Thành, đến lúc 20 tuổi thì được nhà họ Lâm tìm thấy rồi đưa về, nhưng chuyện Lâm Sanh đã trải qua trước khi về nhà họ Lâm thì vẫn là dấu chấm hỏi.
"Bởi vì tôi không phải con gái ruột của nhà họ Lâm!" Lâm Nhan cười khẽ, hoàn toàn không để ý thả ra một quả bom hạng nặng, bình thản nhìn Tạ Phong Trần, "Muộn như vậy mà anh vẫn còn ở đây chờ tôi không phải là vì nói cho tôi biết anh tìm được Lâm Sanh đấy chứ?"
Không biết vì sao, cô cảm giác, cuối cùng cũng nói ra được mình không phải con gái ruột của nhà họ Lâm, không hiểu sao trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như là buông được tảng đá lớn nhiều năm nặng trĩu trong ngực xuống vậy.
Cô và nhà họ Lâm không có quan hệ!
Cũng không có quan hệ với Lâm Sanh!
Cũng không có quan hệ gì với Tạ Phong Trần ở trước mặt!
Cô vứt bỏ vương miện, vứt bỏ thân phận đại tiểu thư nhà họ Lâm, sau này ai cũng đừng mong dùng cái nhược điểm này uy hiếp cô.
Cô là Lâm Nhan, là Lâm Nhan tự do.
"Cô..." Đáy mắt Tạ Phong Trần xẹt qua khiếp sợ nồng đậm, giống như hoàn toàn không ngờ tới Lâm Nhan sẽ lại nhả ra một cái chân tướng như vậy, nhất thời đối diện với khuôn mặt dửng dưng của cô cũng không biết nói gì, vẻ mặt phức tạp không phân biệt nổi.
Cô nhìn sắc mặt anh lập tức sa sầm, dường như rất không vui, bĩu môi, dằn lại cơn nóng giận, nói, "Tạ tiên sinh, tôi không phải con gái ruột của nhà họ Lâm, anh không còn là chồng của tôi nữa, cho nên, bây giờ anh là người tự do, nếu anh thích Lâm Sanh, có thể cố gắng giành lấy."
Nhìn mặt người đàn ông cũng đã đoán được chân tướng cô quăng ra có lẽ khiến anh giật mình rồi, cũng không đợi anh trả lời cô liền quay người lên lầu.
Tinh thần Tạ Phong Trần rối loạn, Tần Thành vốn chỉ tra hết các cô gái có độ tuổi phù hợp trong tiệc rượu ở nhà họ Hàn, trừ đi các điều kiện không khớp, cuối cùng chỉ còn lại một cái tài liệu mơ hồ không rõ ràng của Lâm Sanh.
Tài liệu về cô ta như là bị người khác cố ý che giấu, đến anh cũng không điều tra được.
Hôm nay anh tới chỉ vì muốn xác nhận với Lâm Nhan, không ngờ cô chẳng những thẳng thắn thừa nhận, còn nói cho anh biết cô không phải là con gái ruột nhà họ Lâm, hơn nữa còn bảo anh đi theo đuổi Lâm Sanh.
Người phụ nữ này sao có thể nói những lời này ra... thoải mái như vậy?
Chi bằng nói, vì cô đã nghĩ thông suốt rồi, cũng định hoàn toàn buông tha nhà họ Lâm, vứt bỏ tất cả mọi thứ có được nhờ thân phận đại tiểu thư nhà họ Lâm sao?
Nghĩ tới đây, anh không kiềm chế được kinh hãi trong lòng, người phụ nữ Lâm Nhan này, hoặc là quá đơn giản, hoặc là lòng dạ quá sâu.
Từ lúc kết hôn, ly hôn đến bây giờ, lại thản nhiên nói ra thân phận của mình không phải là con gái ruột của nhà họ Lâm, dường như mỗi một bước đi đều dựa theo ý muốn của mình mà đi, vô cùng tùy hứng.
Chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi đến của Tần Thành.
"Anh Tạ, hỏi được rõ ràng chưa?"
Tạ Phong Trần như nghẹn ở cổ họng, trước khi đến anh chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nếu cô không thừa nhận hay đưa ra điều kiện gì quá đáng, anh sẽ ứng phó với cô như thế nào.
Nhưng những câu này đều vô dụng hết, Lâm Nhan hoàn toàn không có ý định giấu giếm gì anh.
"Ừm, là Lâm Sanh." Giọng anh trầm thấp.
Tần Thành ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây rồi cười khẽ, "Anh Tạ, anh nói xem số anh là cái số gì vậy? Đi mòn gót giày mà không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công, ngày ngóng đêm trông cô gái đó nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là em vợ mình."
Tạ Phong Trần định nói Lâm Nhan không phải con ruột nhà họ Lâm nhưng lời nói đến bên miệng nghĩ đến giọng nói hờ hững của cô lại yên lặng.
Anh và Lâm Nhan ly hôn rồi, Lâm Sanh là cô bé năm đó, cũng không phải là em vợ anh.
"Anh có dự định gì chưa? Chuyện này làm ầm lên thì rất xấu hổ, nếu lúc trước người anh lấy là Lâm Sanh hoàn mỹ không tì vết, còn có thể thành một đoạn giai thoại đấy, nhưng thế quái nào lại cưới Lâm Nhan, cô ta là chị em với Lâm Sanh, quan hệ lại còn không tốt." Lần đầu tiên Tần Thành cảm thấy cái cô Lâm Nhan đúng là có năng lực khiến người ta khó chịu, đều là tiểu thư nhà họ Lâm, ly hôn cũng khiến Tạ Phong Trần không có cách nào thoát khỏi hoàn toàn.
"Vậy thì không nhận nữa." Anh đột nhiên hít một hơi thuốc lớn, ngữ điệu lạnh lùng.
"Không nhận ư? Vậy bao nhiêu năm nay anh tìm người tốn hết bao nhiêu sức lực chứ? Vất vả lắm mới tìm được, giờ lại không nhận?" Tần Thành kinh ngạc, bọn họ vẫn cảm thấy anh cố chấp tìm kiếm cô gái năm đó, nhất định là có tình cảm khác biệt, cho dù không lấy thân báo đáp thì cũng là báo đáp gấp bội như nước suối tuôn trào.
Nhưng bây giờ, người đến rồi anh lại bảo một câu không nhận.
Không lẽ giỡn chơi?
"Tìm được người, biết rõ hiện tại cuộc sống của cô ấy rất tốt, quấy rầy làm gì." Tạ Phong Trần tỉnh táo quá mức, tìm thấy Lâm Sanh cũng không khiến anh có bao nhiêu vui mừng, còn không bằng cảm xúc chấn động khi anh biết Lâm Nhan không phải con ruột của nhà họ Lâm.
"Anh Tạ? Hay là anh thấy Lâm Sanh có người trong lòng nên ghen à?" Tần Thành không nghĩ ra nguyên nhân, thăm dò nói.
"Chú thích đi Lan Thành cùng Triển Vọng à?" Giọng anh lạnh lùng nghiêm túc.
"Được rồi, coi như em chưa nói, dù sao người ta là anh muốn tìm đấy, em cũng có thể thành công rút lui rồi." Tần Thành lập tức đổi giọng, làm trò cười à, sự tò mò hại chết người đó*, cậu cũng không muốn giống như Triển Vọng, bởi vì ngu xuẩn mà bị đày tới Lan Thành đi làm khổ sai.
*Tò mò hại chết người: nguyên văn câu của tác giả là lòng hiếu kỳ hại chết mèo, trích từ câu ngạn ngữ nổi tiếng của phương Tây "Curiosity kills the cat", theo truyền thuyết bên đó mèo có chín mạng, dù thế nào cũng không chết được, mà cuối cùng lại chết bởi sự tò mò (hiếu kỳ), có thể thấy tò mò đáng sợ đến mức nào. Hoặc ở phương Tây, mèo là tượng trưng cho tò mò và sự thần bí, nói tò mò hại chết mèo thật ra không phải nói tò mò hại chết mèo thật mà là nói ý tò mò có khả năng hại chính mình.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tạ Phong Trần gọi một cú điện thoại đánh thức Trần Sảng.
Cậu trợ lý gần đây tăng ca, vất vả lắm hôm nay mới ngủ trước hai giờ đêm, cái cảm giác vừa mới ngủ đã bị đánh thức, trong lòng chỉ muốn chửi mịa nó.
Cậu chỉ là một người trợ lý sao lại làm giống như người bảo mẫu nhị thập tứ hiếu* vậy.
*Nhị thập tứ hiếu: tác phẩm văn học của Trung Quốc kể về sự tích 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn, ở đây ý muốn nói Trần Sảng cung cúc tận tụy như hiếu thảo với cha mẹ.
Quá khó khăn.
"Ông chủ à, muộn như vậy rồi ngài có gì căn dặn ạ?" Trần Sảng ngoài miệng cười hì hì, trong lòng chửi con mịa nó.
Đã đêm rồi đấy, có còn để cho người ta sống nữa không?
Trợ lý không phải người sao?
"Liên hệ với đoàn phim "Phượng Hoàng", mời Lâm Sanh diễn nữ chính." Người đàn ông nói giọng lạnh nhạt.
Trần Sảng bần thần một lúc lâu, cái mọe gì đây?
Lâm Sanh?
Xác định không phải Lâm Nhan?
Hơn nửa đêm ông chủ gọi điện là bảo cậu liên hệ vai diễn cho em gái vợ trước?
Chuyện này có phần ngoài sức tưởng tượng quá rồi.
"Ông chủ, là Lâm Nhan, không phải Lâm Sanh, có phải ngài nhớ nhầm rồi hay không?" Trần Sảng giật mình thon thót, không chắc chắn hỏi lại, phỏng đoán vai diễn có thể là lợi ích cho việc Lâm Nhan giả vờ làm vợ chồng với ông chủ trước mặt ông cụ Tạ.
Ông chủ vì bàn điều kiện với Lâm Nhan mà thu mua công ty quản lý của cô, đoàn phim "Phượng Hoàng" cũng đầu tư năm trăm triệu, mà tại sao nữ chính đặc biệt này lại có thể giao cho Lâm Sanh chứ, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
"Lâm Sanh." Người đàn ông nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu bực tức.
"Vâng ạ, tôi lập tức đi liên hệ ngay." Trần Sảng như tự hỏi gì đó, đầu óc rối loạn, cũng chỉ có thể đáp ứng chuyện này trước, "Ông chủ còn dặn dò gì nữa không ạ?"
Tạ Phong Trần vốn định tắt máy, nhưng nghĩ đến Lâm Nhan say khướt trở về, dường như cân nhắc, có chút rối rắm lại không kiên nhẫn nhả ra một câu, "Điều tra xem gần đây Lâm Nhan gần gũi với ai, trước khi đi làm sáng mai đưa cho tôi."
Một người phụ nữ đi quẩy bên ngoài đến quá nửa đêm mới trở về, thiếu điều muốn cả đêm không về ngủ!
Anh không để ý sống chết của cô, nhưng nếu cô ở bên ngoài gây ra rối loạn gì mà truyền đến tai ông nội, chỉ sợ lại muốn dấy lên sóng gió.
Hậu quả của việc Lâm Nhan say rượu là mắt cá chân tựa như càng đau đớn hơn, vốn nghĩ đã đủ xui xẻo rồi, ai dè ngoảnh lại lướt Weibo, lại thấy tiêu đề hotsearch là: Nhân viên đoàn phim "Phượng Hoàng" tuyên bố Lâm Sanh diễn vai nữ chính.
Kết quả trong dự tính, nhưng khi nhìn thấy, không hiểu sao cô vẫn có chút không thoải mái, vừa nghĩ đến sắp tới cô và Lâm Sanh sắp phải ở chung trong cùng một đoàn phim hơn mấy tháng trời, trong lòng cô có cảm giác hạn hán lời.
May mà tâm hồn cô rộng mở, khả năng điều tiết cảm xúc cũng tương đối mạnh, nhanh chóng vứt được việc này ra khỏi não.
Văn phòng tổng giám đốc, tầng cao nhất tập đoàn Tạ thị, bầu không khí trầm xuống đông lại đến cực độ, áp suất thấp kinh khủng khiến cho người ta không thở nổi.
Trần Sảng hận chính mình không thể hóa thành người tàng hình, từ lúc ông chủ cầm ảnh chụp đến giờ, sắc mặt âm u, không đáp lại một câu nào nữa.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng muốn sụp đổ luôn rồi, chuyện này là chính Lâm Nhan tự đâm đầu vào chỗ chết coi như xong, nhưng cố tình thế nào lại còn liên quan cả đến thiếu gia Nhược Phong nữa.
Ai ngờ được mấy tên trai bao Lâm Nhan bao dưỡng lại có cả cháu trai của ông chủ, việc này cực kỳ khó giải quyết đó.