Về chuyện Đổng Văn Tuệ, Du Ân cũng đã nói với Phó Đình Viễn lúc ở trên giường.
Lại là một ngày cuối tuần nữa, có nghĩa là khóa đào tạo viết kịch bản kéo dài hai tuần của Du Ân đã kết thúc.
Cũng giống như lần trước, tối thứ sáu Phó Đình Viễn đã vội vã từ Giang Thành chạy đến, từ sân bay đi thẳng đến khách sạn nơi Du Ân ở, định đón người trở về cùng trải qua đêm xuân.
Không ngờ, khi xe dừng bên ngoài khách sạn, anh gọi điện cho Du Ân thì nghe Du Ân nói: "Tối nay bọn em phải đi ăn tối liên hoan, anh về trước đi."
Biết là anh sẽ không vui nên Du Ân vội vàng giải thích: "Đây là bữa tối chia tay sau khóa đào tạo, em không tham gia thì không tốt lắm.”
Phó Đình Viễn bị cho leo cây, cầm điện thoại và nghiến răng nói: "Được, vậy anh về trước."
Anh có thể làm gì đây, người ta cũng là đi xã giao mà, dù sao cũng không thể chỉ cho phép anh giao du bên ngoài, còn cô thì không được.
Vì thế Phó Đình Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại nơi ở của mình trước, kiếm một ít thức ăn và bắt đầu chờ đợi.
Đương nhiên, để giảm bớt sự thống khổ trong quá trình chờ đợi, anh vẫn đang xử lý công việc trong thư phòng, khi công việc trong tay kết thúc, anh liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Ân, đã mười giờ rồi còn chưa về ư?
Trước đó, khi anh ăn tối với Thiệu Kinh, mới chín giờ mà anh đã vội vàng chạy về rồi.
Khi điện thoại được kết nối, Phó Đình Viễn bình tĩnh hỏi: "Khi nào em về?"
“Sớm thôi.” Giọng Du Ân trong điện thoại có chút mềm mại, Phó Đình Viễn biết cô đã uống rượu, hơn nữa cô đã uống rất nhiều.
Phó Đình Viễn biết Du Ân có tửu lượng tốt và bình thường sẽ không say, nhưng khi nghĩ đến việc cô sẽ vô thức thể hiện tư thế của một cô gái nhỏ thanh tú trước mặt người khác khi uống say, anh nhất thời không thể ngồi yên được.
“Anh đón em.” Anh vừa nói vừa bước ra khỏi phòng làm việc.
"Không cần đâu." Du Ân vẫn đang từ chối trên điện thoại, không muốn làm phiền anh nhiều như vậy, nhưng Phó Đình Viễn đã mặc áo khoác và đi ra ngoài.
Phó Đình Viễn một mình lái xe, khi đến nhà hàng nơi Du Ân và những người khác tổ chức tiệc, anh tình cờ gặp một nhóm người đang chào tạm biệt ở cửa nhà hàng.
Cô bạn gái thanh tú và quyến rũ của anh thật nổi bật giữa đám người, trong đêm đầu xuân, cô đứng đó thướt tha trong chiếc áo khoác len dài màu trắng sữa, dịu dàng và xinh đẹp.
Cũng không biết vì sao, anh lại cảm thấy cô càng ngày càng xinh đẹp.
Không ai có thể so sánh với cô, đừng nói đến những người bình thường trước mặt anh, ngay cả một nữ diễn viên nổi tiếng như Tô Ngưng cũng không bằng Du Ân trong mắt anh.
Sau khi đỗ xe và đi về phía họ, những người xung quanh nhìn thấy anh đều hết sức kinh ngạc, sau đó họ vội vàng mỉm cười chào đón anh, Phó Đình Viễn khẽ gật đầu đáp lại, sau đó nhẹ nhàng ôm người vẫn còn đang bối rối vào lòng.
Du Ân bất tri bất giác bị Phó Đình Viễn ôm vào lòng mới nhận ra anh, ngạc nhiên hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"
Phó Đình Viễn nhìn khuôn mặt thanh tú ngọt ngào của cô, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: "Đến đón em."
Dư Ân: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Có câu nói, chỉ cần bản thân không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Vì vậy, mặc dù sau khi hôn xong, anh nhận ra rằng việc thể hiện tình cảm của mình ở nơi công cộng như thế này không ổn lắm, nhưng Phó Đình Viễn vẫn giữ bình tĩnh rất tốt, nhìn Du Ân với ánh mắt dịu dàng.
Thế cho nên người xấu hổ chính là Du Ân và những người khác.
Du Ân đỏ hết cả mặt, vùi đầu vào ngực Phó Đình Viễn, hoàn toàn không muốn nhìn thấy ai.
Làm sao cô có thể ngờ rằng Phó Đình Viễn lại nhiệt tình và không kiềm chế như vậy, hôn cô trước mặt mọi người, anh thường là một người lạnh lùng và cao cao tại thượng, ít khi thể hiện cảm xúc trước mặt mọi người.
Những người khác cũng vô cùng xấu hổ, thứ cẩu lương này khiến bọn họ ê hết cả răng.
Và trong số những người phụ nữ có mặt, cũng có một số người ghen tị với Du Ân, họ đều cho rằng Du Ân có thể có quan hệ với Phó Đình Viễn, nhất định là do Du Ân chủ động hèn mọn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ hôn không kìm lòng được của Phó Đình Viễn, rõ ràng Phó Đình Viễn hèn mọn hơn.
"Chúng tôi đi trước." Phó Đình Viễn tiếp tục chủ đạo tình hình chung, sau khi chủ động chào một tiếng, anh ôm Du Ân rời đi một cách tao nhã.
Vừa lên xe, Du Ân cảm thấy hô hấp đã bình thường trở lại, cô đưa tay vỗ vỗ gò má nóng bừng, đồng thời trách móc Phó Đình Viễn: "Tại sao anh lại hôn em trước mặt mọi người thế!"
Cũng may hôm nay là tiệc liên hoan sau khóa đào tạo, nếu không cô không còn mặt mũi nào đối mặt với những người đó nữa.
“Từ khi nào hôn bạn gái là phạm pháp vậy?” Phó Đình Viễn vừa nghiêm trang trả lời cô vừa thắt dây an toàn.
Những người phụ nữ khác đều muốn thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, phần lớn là đàn ông không hợp tác, tại sao đến lượt cô, anh chủ động phối hợp nhiệt tình như vậy, cô lại không chịu.
Du Ân khịt mũi: "Ai nói anh phạm pháp? Nhưng anh, nhưng anh…"
"Nhưng anh thì sao?" Phó Đình Viễn nói những lời còn lại thay Du Ân: "Điều đó không phù hợp về mặt đạo đức à?"
Du Ân che khuôn mặt vẫn còn nóng hổi của mình và đồng ý với lời nói của anh, Phó Đình Viễn đưa ra một lý do đầy đủ: "Chúng ta đã lâu gặp lại, không thể hôn nhau sao?"
Du Ân xin đầu hàng.
Anh luôn có một đống lời ngụy biện như thế.
Có lẽ là vì uống rượu mà Du Ân cứ ngủ mơ mơ màng màng trên đường về, khi xe dừng ở tầng dưới, Du Ân bước xuống xe đã thấy bước chân hơi loạng choạng, sau khi Phó Đình Viễn khóa xe, anh dứt khoát bế cô đi lên.
Du Ân xấu hổ muốn chết, Phó Đình Viễn tự nói: "Cái này được đấy, lần trước anh nói anh cõng em về, nhưng không cõng được, bây giờ ôm về cũng được."
Du Ân khẽ giãy dụa: "Mau thả em xuống đi, bị người khác nhìn thấy không tốt đâu."
Phó Đình Viễn không thèm quan tâm, bế cô vào thang máy: "Sao vậy?"
Cũng mau chỉ có hai người họ trong thang máy, Du Ân thì thầm: "Anh có thể ôm em không? Gần đây hình như em đã tăng cân rồi."
“Béo lên cũng tốt, trước kia em gầy quá.” Không biết trước kia cô đã xảy ra chuyện gì, gầy đến mức chỉ còn xương cốt, giống như nhà họ Phó không cho cô ăn vậy.
Sau khi cả hai trở về nhà, Phó Đình Viễn thậm chí còn giúp cô tắm, Du Ân hoàn toàn không muốn anh giúp nhưng anh lại nói rằng cô uống quá nhiều nên anh lo lắng, rồi đột ngột chen vào phòng tắm.
Thật vô lý.
Sau khi tắm rửa xong, Du Ân nằm trong vòng tay của Phó Đình Viễn và thì thầm về chuyện Đổng Văn Tuệ với anh.
Phó Đình Viễn bình tĩnh nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em học được cách thổi gió bên gối rồi à?"
Du Ân tức giận giơ tay cho anh một đấm: "Không thích nghe thì đừng nghe, cười em làm gì?"
Phó Đình Viễn lật người và đè cô dưới thân: "Anh cười em chỗ nào? Anh đang khen em mà, em có tiền đồ đấy Du Ân à.”
Không biết vì sao, khi Phó Đình Viễn nghĩ rằng cô thực sự đang thổi gió bên gối anh, khiến anh cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng.
Anh có thể nói, anh thích được cô thổi gió bên gối không?
Cuối cùng anh cũng hiểu cái gọi là thổi gió bên gối, anh vừa nhận được niềm vui từ cô, hiện tại cô yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý.