Không biết vì sao, nhưng biểu hiện miễn cưỡng của Phó Đình Viễn quá rõ ràng khiến Du Ân nhất thời cũng không muốn rời đi.
Nhưng cô cũng biết mình phải rời đi nên chỉ còn cách đẩy anh ra, Phó Đình Viễn lại đẩy cô xuống giường, quấn quít dây dưa một phen nữa.
Sau khi tiễn Du Ân lên máy bay, Phó Đình Viễn cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Khi nào thì thời gian như vậy sẽ kết thúc chứ?
Khi Du Ân đến Bắc Kinh, Diệp Văn đã đón cô bằng ô tô và đưa cô đến thẳng khách sạn nơi họ học biên kịch, kể từ đó Du Ân bắt đầu khóa học kín trong nửa tháng.
Du Ân nhận phòng xong và bước vào phòng của mình, cô vừa chào người bạn cùng phòng biên kịch sống cùng mình thì Phó Đình Viễn gọi điện đến, Du Ân nghi ngờ anh đã tính toán thời gian để gọi.
Phó Đình Viễn đã gửi một cuộc gọi video, nhưng Du Ân cảm thấy đang sống chung với các nhà biên kịch khác mà lại gọi video thì hơi bất tiện, nên cô đã từ chối.
Sau khi quay lại cuộc gọi thoại, Phó Đình Viễn ở đầu bên kia phàn nàn: "Sao em không trả lời video? Em không nhớ anh chút nào sao?"
Du Ân giải thích rằng đang ở chung với người khác mà gọi video thì hơi bất tiện, còn nói thêm: "Dù sao chúng ta cũng chỉ mới chia xa thôi mà."
Nói cách khác, cô không hề nhớ anh.
Nhớ cái gì chứ, mới mấy tiếng đồng hồ thôi mà.
Nhưng Du Ân vẫn biết tính tình của Phó Đình Viễn, vội vàng nói: "Nhớ anh là một chuyện, nhưng có liên quan gì đến việc gọi video với anh chứ?"
Phó Đình Viễn có một lý do rất chính đáng: "Anh muốn nhìn thấy em để giảm bớt nỗi nhớ của anh."
Du Ân nói: "Vậy thì em chụp ảnh tự sướng và gửi cho anh không phải được rồi sao?"
Vì vậy, nửa phút sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn đã nhận được một bức ảnh tự sướng từ Du Ân.
Selfie chỉ thấy nửa trán, không thấy mặt mà thấy cả nửa cái trần nhà lớn trên đầu.
Phó Đình Viễn: “Em gọi đây là ảnh tự sướng à?”
Du Ân: “Xin lỗi, lỡ tay.”
Sau đó, cô gửi một tấm khác, Phó Đình Viễn nhìn xong, suýt nữa ngất đi vì tức giận, lần này chỉ lộ ra đôi mắt của cô, anh vẫn không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô.
Phó Đình Viễn không biết tại sao bây giờ cô lại trở nên nghịch ngợm như vậy, lại còn đùa dai với anh nữa.
Phó Đình Viễn: “Không phải em muốn anh lập tức mua vé máy bay đến Bắc Kinh tìm em đấy chứ?”
Dưới sự đe dọa của anh, đã thành công có được một bức ảnh selfie hoàn chỉnh từ Du Ân.
Cô đứng trên ban công của khách sạn, sau lưng là khung cảnh bên ngoài khách sạn, mỉm cười ngọt ngào, trong sáng và động lòng người.
Khóe môi Phó Đình Viễn không nhịn được mà cong lên, tiện tay đáp lại hai chữ: “Đẹp đấy.”
Du Ân: “Cảm ơn đã khen.”
Phó Đình Viễn: “Không cần cảm ơn, anh chỉ nói sự thật thôi, người có thể được các nhiếp ảnh gia hàng đầu mời chụp ảnh, có thể không đẹp được sao?
Du Ân ngay lập tức ngửi thấy mùi chua chát nồng nặc từ lời nói của anh, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em đi thu dọn hành lý, tối nay sẽ có một cuộc họp mặt.”
Khi lừa được Phó Đình Viễn kết thúc cuộc trò chuyện, lúc này Du Ân đã có thể thu dọn hành lý và ổn định cuộc sống.
Những người tham gia khóa đào tạo này đều là những nhà biên kịch trẻ trong giới, hai người ở chung một phòng.
Trước đó Phó Đình Viễn nghe nói rằng hai người ở chung một phòng, anh đã lập tức sắp xếp cho cô ở một mình một phòng, sợ rằng cô sẽ không quen sống với người lạ.
Du Ân dở khóc dở cười: "Khi em còn đi học, luôn có vài người ở chung một phòng ký túc xá mà? Em có thể thích ứng được."
Du Ân lại hỏi anh: "Chẳng lẽ anh chưa bao giờ sống trong ký túc xá sao?"
"Chưa." Phó Đình Viễn trả lời dứt khoát.
Lúc còn đi học anh chưa từng ở trong trường, sau này đi du học, ông cụ Phó đã giúp anh mua một căn nhà gần trường, còn có đầy đủ bảo mẫu, quản gia, tài xế để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh. Điều kiện tốt như thế, sao anh có thể ở ký túc xá chứ.
Du Ân đành phải nói: "Được rồi, quả nhiên là cậu chủ nhà giàu mà."
Cô cũng nhấn mạnh: "Anh thật sự không cần phải cố ý sắp xếp cho em đâu, em cũng không muốn trở nên đặc biệt giữa một đám người đâu."
Người khác đều ở hai người một phòng, nhưng cô lại ở một mình, sẽ ra sao chứ? Chẳng phải giống như cô bị cô lập sao?
Sau này cô sẽ ở trong giới viết kịch bản trong một thời gian dài, cô không muốn đắc tội tất cả các biên tập đã tham gia khóa đào tạo này đâu.
Thấy cô kiên trì như thế, Phó Đình Viễn từ bỏ ý định để cô ở phòng một mình.
Du Ân vui mừng vì cô đã kiên trì, bởi vì nhà biên kịch nhỏ sống cùng cô rất dễ gần, và sau một thời gian, hai người họ đã trò chuyện rất ăn ý.
Sở dĩ cô ấy được gọi là biên kịch nhỏ là vì cô ấy kém Du Ân hai tuổi, có khuôn mặt baby dễ thương, hơn nữa cô ấy còn là người hay ăn vặt, khi nói về đồ ăn thì mắt cô ấy luôn tỏa sáng.
Buổi tối gặp nhau, mọi người cùng nhau dùng bữa tại nhà ăn của khách sạn và làm quen với nhau.
Cũng may là có bạn cùng phòng bên cạnh, người không giỏi giao tiếp xã hội như Du Ân cũng cảm thấy bớt gò bó và xấu hổ hơn.
Ngay sau khi Du Ân trở về phòng sau bữa tối, Phó Đình Viễn đã gọi điện tới.
"Hà Vĩ Niên sẽ đi dạy cho các em sao?" Giọng điệu của Phó Đình Viễn không phải là không chua chát, mà điều khiến anh càng chua chát hơn là khóa đào tạo của Du Ân sắp bắt đầu thì anh mới biết về chuyện của Hà Vĩ Niên.
“Ừ.” Thấy anh biết hết mọi chuyện, Du Ân chỉ có thể nói thật: “Anh ấy đến từ khoa văn hóa, phụ trách đào tạo biên kịch nên đến lớp cũng là chuyện bình thường.”
Phó Đình Viễn nghiến răng: "Vậy tại sao em không nói với anh trước?"
Hôm nay, vì thực sự nhớ Du Ân và không có gì để làm, anh đã nhờ Chu Nam giúp anh tìm một bản nội dung khóa đào tạo của họ để xem, anh không ngờ rằng có thể nhìn thấy tên của Hà Vĩ Niên trong danh sách.
“Anh cũng không hỏi mà.” Du Ân rất vô tội nói.
Trên thực tế, cô cố tình không đề cập đến chuyện này với Phó Đình Viễn, cô thực sự sợ anh sẽ tức giận và nhất quyết ngăn cản cô tham gia khóa đào tạo này.
Tình cờ là Phó Đình Viễn chỉ hỏi nơi ở của các cô và có bao nhiêu người sống trong một phòng, về nội dung của lớp học, anh không hỏi, cô cũng không nói.
Phó Đình Viễn khịt mũi: "Em cố ý không nói đúng không?"
Du Ân rất bất đắc dĩ: "Em và anh ấy là bạn bè bình thường thôi, còn bố em và gia đình họ là bạn bè nhiều năm, anh cũng không thể bảo em lạnh nhạt với anh ấy chứ, đúng không?"
"Em không nói cho anh biết, đương nhiên là hy vọng anh đừng lấy chuyện này ra làm ầm ĩ thôi."
"Anh làm ầm ĩ ư?" Phó Đình Viễn khó chịu vì mấy từ mà Du Ân dùng cho chính mình.
Không phải anh quá để ý cô nên mới nổi máu ghen sao?
Bây giờ hai người bắt đầu trò chuyện về chủ đề này, Du Ân cũng dứt khoát thành thật với anh: "Phó Đình Viễn, em cũng không biết anh làm sao nữa, không phải anh là đứa con kiêu hãnh của trời sao? Tại sao anh lại cứ ghen tuông cái này cái kia thế? Quan hệ của chúng ta bây giờ đã như vậy rồi, em còn có thể làm gì với anh ấy chứ?"
Phó Đình Viễn nghẹn họng trước những gì cô nói.
Lời nói của Du Ân chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận tình cảm của cô dành cho mình, trong lòng Phó Đình Viễn cảm thấy bớt uất ức hơn một chút, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Vì vậy anh lại nói: "Vậy chính miệng em nói em yêu anh, cả đời này chỉ có anh đi?"
Dư Ân: "..."
Cô tự nhận tâm ý mình dành cho anh đã đủ vững chắc, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, anh cần gì phải muốn mấy lời ngon tiếng ngọt ngoài đầu lưỡi như thế chứ?