Tại hiện trường buổi họp báo, sau khi Tô Ngưng đạp ngã cô gái kia, người của Phó Đình Viễn cũng kịp thời chạy tới sân khấu.
Hiện tại anh không quan tâm đến chuyện kiêng dè hay tị hiềm chi nữa mà đi thẳng một mạch tới cạnh Du Ân, hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Du Ân vẫn chưa hoàn hồn, vô thức lắc đầu trả lời: “Không, may là có Tô Ngưng ở đây.”
Phó Đình Viễn liếc mắt nhìn cô, giờ trong đầu cô chỉ có mỗi công lao của Tô Ngưng thôi hả?
Nếu không có anh điều tra ra được có người muốn làm hại cô, ngấm ngầm đổi cái chai mà người kia đã chuẩn bị trước, chỉ sợ dù bây giờ có Tô Ngưng đứng ra bảo vệ thì dung dịch axit sunfuric đậm đặc trong chai cũng sẽ khiến Tô Ngưng gặp nạn đấy.
Bởi vì vừa xảy ra chút sự cố nên tình hình trên sân khấu có hơi hỗn loạn, như một phản xạ tự nhiên, Dung Thanh Nghiêu lập tức vươn tay kéo Tống Chước Chước đứng cạnh anh ấy vào lòng, che chở cho cô ấy.
Kết quả Tống Chước Chước lại giật mình xém tí nhảy dựng cả lên, cô ấy khẽ đẩy Dung Thanh Nghiêu ra xa, rồi thì thầm: “Chú ý một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”
Dung Thanh Nghiêu: “…”
Giờ đã là lúc nào rồi mà cô ấy vẫn tiếp tục giấu diếm vậy.
Nhưng cũng may bảo vệ đã chạy tới dưới sân khấu, khống chế cô gái kia. Nguy hiểm được hóa giải, anh ấy cũng không cần đắn đo, lo lắng cho Tống Chước Chước nữa. Dù gì thì lúc kết hôn anh ấy cũng đã hứa rằng nhất định sẽ đợi tới lúc cô ấy cam tâm tình nguyện công khai cho bàn dân thiên hạ biết thì anh ấy mới làm.
Mặc dù đã bị bảo vệ khống chế, cô ả gây chuyện kia vẫn gân cổ hét lớn không ngừng nghỉ: “Du Ân, tao phải hủy diệt mày để báo thù cho Tử Dạ!”
Nghe thấy cái tên Tử Dạ, ai ai ở hiện trường cũng sững sờ, hóa ra người nọ chính là người hâm mộ của Tử Dạ, vì bất bình khi thấy Tử Dạ bị đối xử bất công nên mới tới đây gây chuyện. Phải biết rằng khoảng thời gian đón tết, Tử Dạ đã bị lộ ra rất nhiều scandal, điều này khiến cho không chỉ công việc trong giới mà cuộc sống ngoài đời thật cũng vô cùng chật vật và thê thảm. Nghe đồn toàn bộ nhà ở của cô ta ở Giang Thành đều bị bán rẻ cả.
Nhưng cô gái này cũng ngu quá, dám ra mặt đòi công bằng cho loại người hèn hạ như Tử Dạ, còn âm mưu hắt chất lỏng không rõ tên vào người Du Ân, đây là phạm pháp đó.
Chính là, cô gái này cũng là một không đầu óc đi, thay Tử Dạ loại người hèn hạ đó sao xuất đầu cũng cho qua, còn ý đồ hướng Du Ân bát không biết tên chất lỏng, đây chính là khả nghi phạm tội a.
Phó Đình Viễn tiến về phía trước, lạnh lùng nhìn cô gái kia, giễu cợt nói: “Cô muốn hủy diệt em ấy? Vậy cũng phải xem chính mình có bản lĩnh này không đã.”
Phó Đình Viễn bình tĩnh liếc nhìn cái chai lăn long lóc dưới chân: “Thứ trong chai đã bị tôi sai người đánh tráo từ lâu rồi, dù Tô Ngưng không cản cô lại thì cô cũng chỉ tạt nước em ấy mà thôi.”
“Gì cơ?” Cô gái kia ngạc nhiên hô lớn.
Thật ra lúc phát hiện dung dịch bị hắt ra ngoài không hề tỏa mùi gay mũi khó chịu cũng như chiếc đầm mà Tô Ngưng đang mặc vẫn nguyên vẹn, không bị sao hết thì cô ta đã thấy lạ rồi, nhưng lại không ngờ được rằng mọi thứ đã bị Phó Đình Viễn tráo đổi từ trước.
Nhưng một giây sau cô ta lại cảm thấy vui mừng khôn xiết, cũng may Phó Đình Viễn đã đánh tráo, vậy thì tính chất vụ việc mà cô ta gây ra sẽ không quá nghiêm trọng, bởi vì cô ta chỉ tạt chai nước mà thôi.
Lúc cảnh sát tới, chỉ cần cô ta khăng khăng rằng bản thân nhìn Du Ân không vừa mắt nên mới muốn hắt nước cô là có thể thoát tội rồi.
Nhưng hình như Phó Đình Viễn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, anh vẫy tay ra hiệu, lập tức, một người đàn ông vội chạy tới, trong tay còn cầm một cái chai. Vừa nhìn thấy cái chai kia, cả người cô ta tức khắc run lên bần bật.
Nguyên nhân là vì cái chai kia giống hệt với cái chai mà cô ta vừa ném đi, hiển nhiên Phó Đình Viễn đã giữ lại bằng chứng để tố cáo cô ta.
Phó Đình Viễn ra hiệu cho cô ta nhìn về phía cái chai: “Không cần nghĩ cớ nói dối rằng mình chỉ hắt nước, dung dịch trong chai được cô tạo ra thế nào, cô đã đến đâu để mua nguyên liệu, và cả ai là người đã để cô lẻn vào đây, tất cả đều đã được tôi điều tra rõ ràng rồi.”
“Vừa nãy khi dung dịch trong chai được người của tôi đánh tráo, họ cũng cẩn thận quay lại toàn bộ quá trình, vậy thôi đã đủ chứng minh thứ này là đồ của cô, cộng thêm kết quả xét nghiệm chất lỏng trong chai mà bọn tôi làm đã chỉ ra rằng thứ bên trong chính là… axit sunfuric.”
Phó Đình Viễn Đích vừa dứt lời, mọi người chung quanh hoảng sợ hít một hơi thật sâu.
Mỗi lần Phó Đình Viễn thốt ra một câu, sắc mặt cô gái kia lại trắng thêm một phần.
Cô ta là phóng viên, vừa nãy sau khi vào được hội trường, cô ta đã tới phòng nghỉ dành riêng cho phóng viên để nghỉ ngơi. Mới ngồi được một lát thì đồng nghiệp đã chạy tới gọi, bảo có chút chuyện cần xác nhận lại với cô ta.
Cô ta không hề nghi ngờ gì mà lập tức đi theo, cũng tức là cô ta đã rời khỏi phòng nghỉ gần nửa tiếng.
Chắc chắn người của Phó Đình Viễn đã nhân cơ hội này để động tay động chân vào đồ của cô ta. Cô ta hoàn toàn không ngờ đến chuyện Phó Đình Viễn sẽ biết trước về kế hoạch của mình nên mới không ôm khư khư cái chai bên người.
Với lại cô ta cũng sợ nếu mang nó theo sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Nếu cô đã dám làm ra chuyện này, hẳn cũng chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến thăm quan đồn cảnh sát rồi nhỉ?” Phó Đình Viễn mỉm cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương: “Cô yên tâm, tôi sẽ dặn dò họ chăm sóc cho cô thật tốt.”
Cô gái kia lập tức xụi lơ trên đất, cả người không còn tí sức lực nào. Thử thách tì𝙢 t𝙧ang gốc, géc gô ++ T 𝙧 ù 𝙢 T 𝙧 u 𝒚 ệ n.VN ++
Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn xuống cô ta đầy khinh miệt: “À, đúng rồi, cô không cần lo bản thân sẽ thấy cô đơn khi ở trong đó đâu, bởi vì chủ nhân của cô – Tử Dạ cũng sẽ đi theo cô mà.”
“Anh…” cô gái ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Phó Đình Viễn.
Cô ta đã giao kèo với Tử Dạ, Tử Dạ cho cô ta một số tiền lớn, còn cô ta sẽ gánh tội thay Tử Dạ.
Nhưng tại sao Phó Đình Viễn lại điều tra ra được Tử Dạ chứ?
Chung Văn Thành vác bộ mặt âm u lại gần, hỏi Phó Đình Viễn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nãy khi sự cố xảy ra, Chung Văn Thành vẫn luôn bận rộn trước sau để giải quyết tốt hậu quả của việc này cũng như nhanh chóng ra hiệu cho nhân viên mời những người không liên quan ra về.
Hiện tại ở đây chỉ còn lại mấy người bọn họ, thế nên sau khi Phó Đình Viễn quét mắt nhìn mọi người thì mở miệng kể hết đầu đuôi mọi chuyện, không chút giấu diếm.
“Đống scandal năm ngoái của Tử Dạ là do Du Ân làm, mục đích là vì muốn trả đũa những lần chơi xấu của cô ả. Tuy Du Ân chưa từng nói cho tôi nghe về chuyện này, nhưng lúc đọc được tin tức, tôi đã biết nhất định là do cô ấy không nhịn nổi nữa.”
“Tôi cũng biết, dựa theo cái thói có thù tất báo của Tử Dạ, chắc chắn cô ta sẽ không từ bỏ dễ dàng, nên trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn sai người canh chừng nhất cử nhất động của cô ta.”
“Cũng nhờ vậy mà tôi mới biết chuyện cô ta bán hết nhà cửa, sau đó liên hệ với người hâm mộ làm phóng viên, dùng khoản tiền có được khi bán nhà kia để giao dịch với cô ta. Bảo cô ta tìm cơ hội ra tay với Du Ân. Một khi chuyện này bị bại lộ, cô phóng viên kia sẽ gánh hết tội danh lên người mình, còn Tử Dạ - kẻ chủ mưu thật sự thì an toàn thoát khỏi, không phải chịu sự trừng trị của pháp luật.”
Sau khi nghe Phó Đình Viễn nói xong đầu đuôi mọi chuyện, cô gái nằm trên mặt đất đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Một khi Tử Dạ bị liên lụy, cô ta không chỉ phải chịu sự chế tài của pháp luật mà e là cũng chẳng nhận được khoản tiền kia.
Đám người Chung Văn Thành và Tô Ngưng nổi trận lôi đình, còn Du Ân lại hoảng hồn khiếp vía.
Quả thật cô chưa từng kể cho Phó Đình Viễn về chuyện đối phó với Tử Dạ, bởi vì khoảng thời gian đó hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, tạm chia tay nhau. Cô không ngờ Phó Đình Viễn vẫn luôn lặng lẽ để ý tới chuyện này, hơn nữa còn thao túng toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay.
Cô cũng không ngờ được rằng Tử Dạ đã nghèo túng, thê thảm đến vậy rồi mà vẫn còn tâm trí nghĩ cách trả thù cô.
Cô tưởng sau khi trải qua sự kiện scandal bị lộ ra ngoài lần trước, Tử Dạ đã nhận được bài học thích đáng, mai này sẽ ngoan ngoãn làm người.
Ngay cả trợ lý Ngô Mẫn của Tử Dạ cũng biết cải tà quy chính, sao Tử Dạ lại ngày càng tệ lậu thế này?
Với cả lòng dạ Tử Dạ cũng quá hiểm độc, vậy mà lại muốn tạt axit cô. Nếu thứ đó tạt trúng cô, hoặc là tạt trúng Tô Ngưng đã bảo vệ cô, cả hai sẽ bị phá hủy thật đó.
Đặc biệt là diễn viên dựa mặt ăn cơm như Tô Ngưng nữa.
Nghĩ đến đây, Du Ân vừa kinh vừa sợ, tức giận đến run rẩy cả người.