Sau khi Du Ân ra nước ngoài thì mới biết được từ chỗ Tô Ngưng, Thẩm Dao hoàn toàn không hề mang thai, tờ giấy báo có thai kia là Thẩm Dao làm giả, mục đích là để phá hoại tình cảm của cô và Phó Đình Viễn.
Sau khi Du Ân biết được thủ đoạn của Thẩm Dao cũng không có hận Thẩm Dao, bởi vì cho dù không có thủ đoạn của Thẩm Dao, cô và Phó Đình Viễn cũng không thể tiếp tục được nữa.
Phó Đình Viễn không yêu cô, đó mới là lí do khiến cô hoàn toàn buông bỏ.
Du Ân cũng không vạch trần chuyện Thẩm Dao tính toán trước mặt Phó Đình Viễn, dù sao cũng đã ly hôn, so đo những chuyện đó cũng không còn ý nghĩa gì.
Nhưng mà điều khiến Du Ân buồn cười chính là Phó Đình Viễn cả ngày luôn miệng nói cô tính kế anh, nói cô lòng dạ hiểm độc, thế nhưng ánh trăng sáng kia của anh tốt hơn chỗ nào chứ?
Tô Ngưng thấy cô bình tĩnh như thế, không nhịn được đùa giỡn: “Tuy rằng cậu không độc chiếm Phó Đình Viễn nhưng lỡ anh ta quấn lấy cậu thì sao hả?”
Du Ân như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, bất đắc dĩ nói với Tô Ngưng: "Đại minh tinh Tô à, không phải cậu đã đóng phim cả ngày đến mức choáng váng rồi chứ? Sao anh ta lại có thể quấn lấy tớ được?"
Du Ân không thể tưởng tượng ra hình ảnh Phó Đình Viễn quấn lấy cô, Phó Đình Viễn chán ghét cô, hơn nữa tính tình của anh lại rất là kiêu ngạo, sao lại có thể quấn lấy cô được.
Chỉ cần anh đừng vì chán ghét cô mà không cho cô một con đường sống là được, ví dụ như nếu anh đã biết biên kịch của bộ phim anh đầu tư kia là cô sẽ không trực tiếp yêu cầu Chung Văn Thành thay cô.
Tô Ngưng cười nói: "Được được được, là tớ suy nghĩ nhiều."
"Cậu cứ tập trung quay phim là được, tớ sẽ cẩn thận." Du Ân an ủi Tô Ngưng.
Du Ân biết Tô Ngưng lo lắng cô lại bị bắt nạt, nhưng cô đã không còn là Du Ân trước kia nữa rồi.
Năm đó, cho dù là Đổng Văn Huệ, mẹ của Phó Đình Viễn hay là Phó Thiến Thiến hoặc là Thẩm Dao, cô vẫn luôn giữ im lặng chịu đựng sự ức hiếp của bọn họ, cũng đều là vì không muốn khiến Phó Đình Viễn khó xử.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến khinh thường cô qua ngôn ngữ trực tiếp hoặc trong thái độ khinh bỉ, còn Thẩm Dao lại âm thầm.
Ngay từ đầu, Thẩm Dao đã biết rõ Phó Đình Viễn đã kết hôn với cô, thế mà còn tung ra đủ loại chuyện mập mờ với Phó Đình Viễn, rõ ràng là không để ý tới người vợ là cô.
Bây giờ cô không quan tâm đến cảm nhận của Phó Đình Viễn, đương nhiên cũng sẽ không nương tay với bọn họ, giống như hôm nay cô đã hất cà phê vào Phó Thiến Thiến vậy.
*
Lúc Thẩm Dao điều tra Du Ân thì Phó Đình Viễn cũng tìm người điều tra, hơn nữa anh còn có được kết quả nhanh hơn.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, Phó Đình Viễn ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc nhìn thấy tên biên kịch ở trên tài liệu kia thì hơi nhíu mày.
Vi Lương?
Sao cái tên này lại quen như vậy?
Anh đột nhiên cầm lấy một xấp tài liệu bên cạnh rồi mở ra, bất ngờ là bên trong cũng in một cái tên như thế.
Nói cách khác, biên kịch bộ phim cổ trang mà anh vừa đầu tư ở chỗ Chung Văn Thành... chính là Du Ân?
Phó Đình Viễn cảm thấy có hơi khó tin.
Anh nhớ tới thời gian trước Chung Văn Thành có đề cử với anh một biên kịch tên là Vi Lương, Chung Văn Thành nói rằng tuy rằng cô là người mới, nhưng cô tài hoa hơn người, cách hành văn động lòng người, cách thức giải thích câu chuyện và năng lực thật sự có thể đưa tới sự đồng cảm của người xem.
So với những từ ngữ ca ngợi mà Chung Văn Thành dành cho Du Ân, Phó Đình Viễn nhớ tới những ấn tượng của mình với Du Ân trong ba năm kia: hiền lành, không thú vị, lương thiện.
Cho nên anh hoàn toàn không thể liên kết biên kịch Vi Lương sáng tạo nhanh nhẹn trong miệng Chung Văn Thành với Du Ân được.
Trong sự khiếp sợ, anh lại nghiêm túc xem qua lý lịch của Du Ân một chút, hoá ra những năm gần đây cô vẫn luôn làm biên kịch thực tập, khi đó anh vẫn luôn chế giễu cô không ra gì cả ngày, còn nói cô trèo lên giường anh, trèo lên nhà họ Phó là vì để không lo cơm áo sau này, nói cô ham vinh hoa phú quý.
Thậm chí lúc ly hôn còn cười nhạo cô, nói cô không ăn khớp với xã hội, ly hôn với anh rồi sẽ không có gì ăn.
Nhưng bây giờ cô có một sự nghiệp rực rỡ như thế, lại còn được Chung Văn Thành tán thưởng như vậy...