Thấy Du Ân cả buổi trời vẫn không lên tiếng, Tô Ngưng vội vàng trấn an cô: "Cậu không muốn bắt đầu lại với anh ta cũng không sao, không cần tạo áp lực quá lớn, dù sao cứ để anh ta theo đuổi làm phiền đi, để xem anh ta bày ra được trò gì."
Theo quan điểm của Tô Ngưng, nếu Phó Đình Viễn thực sự muốn quay lại với Du Ân, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Tô Ngưng nói thêm: "Cứ coi như cậu tiếp tục thử thách anh ta đi."
Du Ân trầm giọng nói: "Thật ra tớ không muốn anh ta lãng phí thời gian với tớ. sức khỏe của ông nội không tốt lắm, nhất định mong sớm được nhìn thấy anh ta có một gia đình trọn vẹn."
Việc ông già nhập viện mấy ngày trước vẫn còn in đậm trong tâm trí Du Ân, tuy là không sao, nhưng tuổi tác của ông cụ cũng có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Tô Ngưng thở dài thườn thượt trong WeChat, không biết phải nói gì.
Vẻ ngoài cố chấp của Phó Đình Viễn rõ ràng là không thể thuyết phục để anh buông tha cho Du Ân, nếu đã như vậy, anh chỉ có thể chịu đựng tất cả những cảm giác khác nhau trên con đường này thôi.
Cơn sốt của Phó Đình Viễn từ từ dịu dần, trong lúc đó anh lẩm bẩm rằng muốn uống nước hai lần.
Lần cuối cùng Du Ân cho anh uống nước, cô đã chuẩn bị một cốc khác cho anh và đặt trên đầu giường trước khi về phòng nghỉ ngơi.
Không ngờ, khi cô định quay đi, Phó Đình Viễn lại nắm tay Du Ân, cô vùng vẫy mấy lần, nhưng anh không chịu buông ra.
Thấy anh vẫn là bệnh nhân đang sốt, Du Ân nghĩ tới đây liền không thèm để ý tới anh nữa, đơn giản ngồi xuống ghế bên giường, lúc sau buồn ngủ quá cô mới nằm trên giường bên cạnh anh mà ngủ.
Du Ân đang chìm vào giấc ngủ mê man, ngủ thì ngủ thôi, dù sao cũng chỉ là nằm ở bên giường.
Ai có thể ngờ rằng sáng hôm sau khi bị tiếng gõ cửa đánh thức dậy, cô thấy cô đang ôm Phó Đình Viễn, và cô đã được bế lên giường vào lúc nào đó sau khi cô ngủ quên đêm qua!
Du Ân đột nhiên ngồi dậy khỏi giường và nhìn chằm chằm vào thủ phạm trên giường một cách tức giận và khó chịu.
Phó Đình Viễn thức dậy từ sớm, hai mắt nhìn trong veo, dường như đã không còn sốt nữa.
"Anh…" Du Ân sắp chết vì tức giận và xấu hổ.
Cô và Phó Đình Viễn đã là vợ chồng được ba năm, và cô đương nhiên biết phản ứng chân thật nhất của cơ thể đàn ông. Khi vừa tỉnh dậy trong vòng tay của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn...
Giọng của Diệp Văn vang lên bên ngoài: "Ân Ân, con đang ở trong phòng của Phó Đình Viễn à?"
Khi Du Ân bị lời nói của Diệp Văn nhắc nhở, cô không quan tâm đến chuyện khó chịu với Phó Đình Viễn nữa mà vội vàng xuống giường, chỉnh sửa quần áo rồi bước tới mở cửa.
Diệp Văn bước tới ngay lập tức, và hỏi Du Ân với vẻ không tin tưởng: "Tối hôm qua con có qua đêm ở đây không?"
Du Ân nhanh chóng nói: "Tối qua con ngủ quên trên sô pha..."
Cô cố ý nhấn mạnh rằng cô ngủ trên ghế sô pha, để Diệp Văn không tức giận lần nữa.
Diệp Văn thật sự rất tức giận, vừa rồi ông đến phòng Du Ân gõ cửa nhưng hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, ông ấy kinh hãi và chạy nhanh đến phòng của Phó Đình Viễn, ông ấy không ngờ cô thật sự ở trong này.
Tâm trạng của Diệp Văn thực sự có thể được cảm thông mà.
Cho dù Du Ân giải thích cô ngủ trên ghế sô pha nhưng ông cũng không khỏi tức giận, nhưng trước khi mở miệng, Phó Đình Viễn đã chân thành cảm ơn ông: "Bác Diệp, cảm ơn bác đã giúp đỡ tôi tối qua."
“Nếu đã hạ sốt thì mau cút đi cho tôi!” Diệp Văn rống lên, sau đó xoay người rời đi cùng Du Ân.
Diệp Văn muốn nói vài lời với Du Ân, cô quá hiền lành, nếu cô ngủ cùng phòng với Phó Đình Viễn, bị anh lợi dụng thì phải làm sao, nhưng ông lại không muốn nói như thế với Du Ân, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng rồi thôi.
Phó Đình Viễn cũng đứng dậy khỏi giường sau khi Diệp Văn cùng Du Ân rời đi. Cô bảo mẫu sau đó mang quần áo của anh đã được giặt sạch, phơi khô và ủi đến cho anh.
Phó Đình Viễn thay đồ và rời khỏi phòng sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Mặc dù cổ họng vẫn còn đau nhức nhưng nó không còn ảnh hưởng đến cử động của anh nữa.
Đêm qua anh đã ôm Du Ân ngủ trong vòng tay anh, điều này khiến anh cảm thấy sảng khoái hơn và khiến anh ngày càng chắc chắn rằng không là Du Ân thì không phải ai khác.
Diệp Văn và Thư Ninh đang chuẩn bị ăn trong nhà ăn, nhìn thấy Phó Đình Viễn, Thư Ninh niềm nở chào hỏi: "Cậu Phó, qua ăn sáng đi."
Phó Đình Viễn liếc nhìn cô gái xinh đẹp và thanh tú trên bàn ăn, nhẹ nói: "Không cần đâu, tôi sợ tôi ngồi đó sẽ khiến mọi người có tâm trạng không tốt. Tôi sẽ đợi ở phòng khách một lát."
Anh cũng coi như rất tự giác, nhưng những lời mà Diệp Văn muốn tấn công anh đều vô dụng.
Từ đầu đến cuối, Du Ân vẫn không ngước mắt lên nhìn Phó Đình Viễn, lúc này cô cau mày với anh và nói: "Tốt hơn là anh nên ăn cơm đi, đỡ phải bị đau dạ dày rồi phát sốt."
Phó Đình Viễn: "..."
Sao anh luôn cảm thấy rằng những gì cô nói là chán ghét những gì anh muốn nói, ghét bỏ sức khỏe của anh không tốt thế?
Hơn nữa, vừa rồi anh khá tự giác, nhưng thật ra anh đang lấy lùi làm tiến, nhưng cô lại nói như vậy khiến anh nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.
Phó Đình Viễn không tin rằng cô không hiểu ý tứ lấy lùi làm tiến của anh, cô đang cố tình khiến anh thấy khó xử thôi.
Thật là xấu xa.
Hồi đó cô vốn là một cô gái hiền lành, ngây thơ, nhưng hiện tại khắp nơi đều nhắm vào hắn, một lời không hợp là sẽ khiến anh bẽ mặt.
Diệp Văn vốn đã không vui khi nhìn Phó Đình Viễn, thấy Phó Đình Viễn nghẹn họng, tâm tình của ông ấy tốt hẳn lên, không khỏi nhìn Du Ân với ánh mắt ca tụng.
Diệp Văn luôn nghĩ rằng Du Ân sẽ rất yếu đuối trước Phó Đình Viễn, nhưng không ngờ rằng cô lại khiến Phó Đình Viễn nghẹn ngào không nói nên lời chỉ với vài câu nói bay bổng, điều này thực sự là hả dạ mà.
Sau khi Phó Đình Viễn ngồi xuống, Diệp Văn không làm khó anh nữa, và cả bốn người đã có một bữa sáng yên bình hiếm hoi.
Nhưng Diệp Văn đã gọi Phó Đình Viễn đi sau bữa sáng, cả hai đến phòng làm việc của Diệp Văn.
Diệp Văn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi khuyên cậu nên chết tâm với ý định theo đuổi lại Ân Ân đi. Tôi sẽ không đồng ý, và con bé cũng không muốn ở bên cạnh cậu lần nữa đâu."
Lần này Du Ân đến thủ đô sống cùng với Diệp Văn, Diệp Văn bắt đầu trìu mến gọi Du Ân là "Ân Ân", cảm thấy không xa lạ như gọi thẳng tên Du Ân.
Diệp Văn cũng đã thảo luận với Du Ân về việc thay đổi họ của cô, nhưng Du Ân không có ý kiến gì, Diệp Văn cũng cảm thấy tạm thời không cần thay đổi họ, ông ấy cũng không quan tâm cô họ gì, chỉ cần là con gái của Diệp Văn ông, như vậy là đủ rồi.
Diệp Văn chủ yếu sợ rằng Du Ân sẽ không quen với việc thay đổi họ đột ngột, và vẫn còn nhiều thủ tục phải làm, rất rườm rà, vì vậy họ tạm dừng việc này lại. Ưu tiên hàng đầu của họ lúc này là vun đắp tình cha con.
Diệp Văn nghĩ rằng Phó Đình Viễn sẽ tức giận khi nghe điều này, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi biết bác sẽ không đồng ý."
Nhưng sau đó anh nói một cách chế giễu: "Nhưng mà, tôi không thể từ bỏ cô ấy chỉ vì bác không đồng ý."
Trong lúc nhất thời, Diệp Văn không biết nên tức giận vì sự trơ trẽn của anh, hay là thông cảm cho sự việc không còn đường lui của anh nữa.