Đối với Phó Đình Viễn mà nói yêu cầu này của Diệp Văn cũng không phải là việc gì khó khăn, bởi vì anh có thể mời được rất nhiều biên kịch ưu tú, ví dụ như nhà biên kịch gạo cội Trang Ân Tri.
Nhưng lúc Diệp Văn vừa đưa ra yêu cầu này, trong lòng anh lập tức nảy lên một cái tên.
Một sự lựa chọn tốt nhất đó chính là Du Ân.
Đầu tiên cô là fan hâm mộ của Diệp Văn, chắc chắn sẽ vô cùng hiểu biết về tác phẩm của ông ấy. Hơn nữa cô còn rất kính trọng Diệp Văn, lúc biên kịch tác phẩm chắc chắn sẽ rất cẩn thận.
Tiếp nữa là thực lực của bản thân cô cũng không hề tầm thường.
Tuy cô vẫn còn trẻ tuổi, vẫn là người mới trong giới biên kịch này nhưng mà rất kỳ lạ, anh lại tin tưởng cô có thể đảm nhiệm nhiệm vụ nặng nề này, chính là tin tưởng cô có thể vượt qua được thử thách mà Diệp Văn đặt ra.
Bởi vậy anh nói thẳng thắn với Diệp Văn: “Yêu cầu này của ông rất hợp lý, tôi sẽ tổ chức cho biên kịch ưu tú thử nghiệm bản thảo theo bài kiểm tra của ông trước.”
Diệp Văn rất hài lòng: “Nếu như vậy thì chuyện bản quyền chúng ta bây giờ không vội vàng, tôi muốn xem năng lực của biên kịch ra sao đã.”
Diệp Văn lại nói: “Tôi cũng nói thẳng thắn nhé, bởi vì biên kịch của mỗi nhà tư bản các anh tìm đến khác nhau, vì vậy tôi muốn xem biên kịch có năng lực trước. Biên kịch của ai khiến tôi vừa lòng thì tôi sẽ ký với người đó.”
“Đối với tôi giá cả không phải thứ quan trọng nhất.” Cuối cùng Diệp Văn bâng quơ nhấn mạnh một câu.
Phó Đình Viễn rất hiểu điều này, nghe nói Diệp Văn đến từ nhà thế gia thủ đô, có căn tứ hợp viện bên cạnh Cố Cung. Với điều kiện gia đình giống như ông ấy làm sao có thể thiếu tiền cho được.
Hơn nữa, cho dù không có gia thế bối cảnh như vậy, chỉ riêng sự tích luỹ bao nhiêu năm nay của Diệp Văn trong giới biên kịch và tác giả cũng đủ có gia tài bạc triệu.
Sở dĩ ông ấy ra giá rất cao đơn giản chỉ là vì muốn dùng cách này bày tỏ thành ý mà thôi.
Sau khi hai người nói chuyện xong cùng nhau ra khỏi quán cà phê, đi về phía tiệm sách Tân Hoa. Sắp đến hội ký tên của Diệp Văn, Phó Đình Viễn cũng đi tham gia.
Có điều mục tiêu kế tiếp của anh không phải là Diệp Văn mà là người cũng đến hội ký tên – Du Ân.
Sau khi vào tiệm sách, Diệp Văn đã đi tìm đoàn đội của mình, rất nhanh chóng ông ấy sắp phải lên sân khấu.
Phó Đình Viễn nhìn xung quanh đại sảnh một lượt nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Du Ân.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, hơi nhíu mày, hội ký tên sắp bắt đầu rồi, sao cô còn chưa đến?
Theo sự hiểu biết ít ỏi của anh về cô, anh nghĩ rằng cô không phải là kiểu người cao su giờ giấc.
Tìm thấy Chu Mi ở một góc khác trong hội trường, Phó Đình Viễn hỏi cô ấy: “Sao Du Ân vẫn chưa đến?”
Chu Mi cũng thấy sốt sắng: “Tôi không biết, vừa rồi tôi còn nhắn tin Wechat cho cô ấy nhưng cô ấy không trả lời.”
Phó Đình Viễn phân phó: “Lập tức gọi điện cho cô ấy đi.”
Chu Mi nhận lệnh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Du Ân, nhưng điện thoại lại trong trạng thái tắt máy.
Chu Mi kinh ngạc nói với Phó Đình Viễn: “Cô ấy tắt máy rồi?”
Đôi mày anh tuấn của Phó Đình Viễn càng nhíu chặt hơn, rõ ràng tình huống này rất không bình thường.
Theo lý mà nói, lúc này Du Ân hẳn đã đến hiện trường hội ký tên rồi, di động cũng không nên ở trạng thái tắt máy.
Tính cách cô rất cẩn thận, vì buổi ký tên hôm nay, chắc chắn cô sẽ sạc đầy pin điện thoại, dù sao lát nữa cô còn muốn chụp ảnh chung với Diệp Văn.
Chu Mi bắt đầu gọi lại cho Du Ân, cũng thử gửi tin nhắn thoại wechat cho cô.
Nhưng điện thoại cứ gọi mãi không nghe, dự cảm không ổn trong lòng Phó Đình Viễn càng ngày càng dâng lên mạnh mẽ.
Anh rút di động ra gọi ngay cho Dịch Thận Chi, thẳng thừng phân phó nói: “Cậu lập tức tìm người kiểm tra camera giám sát quanh khu vực nhà Du Ân, theo dõi tin tức cô ấy.”
“Hả?” Dịch Thận Chi ngơ ngác: “Xảy ra chuyện gì à?”
Phó Đình Viễn đáp: “Không liên lạc được với cô ấy, tôi cảm thấy hơi không ổn.”
“Cậu mau tìm người đi kiểm tra đi, nhanh chóng lên.” Anh lại dặn dò Dịch Thận Chi xong mới cúp điện thoại.
Dịch Thận Chi cũng không dám chậm trễ, mau chóng lấy điện thoại bắt đầu hành động.
Cùng lúc đó, sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn lại gọi điện cho Chu Nam trong công ty: “Kiểm tra cho tôi xem hôm nay Phó Thiến Thiến có lên máy bay không.”
Hôm nay Phó Thiến Thiến bay ra nước ngoài, nếu anh không nhớ nhầm thì thời gian Phó Thiến Thiến lên máy bay khoảng chừng là bây giờ.
Chu Nam nhanh chóng trả lời anh: “Sếp Phó, bên phía hãng bay nói cô ấy không hề lên máy bay, hiện tại cả hệ thống không tra ra được bất kỳ tin tức nào của cô ấy.”
Chu Nam vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ hơi đau đầu nói: “Cô ấy lỡ giờ lên máy bay rồi, mua vé phí tiền quá.”
Nếu như cô ta không muốn đi hôm nay thì anh ta đâu cần sắp xếp trước thế này.
Nhưng rõ ràng đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ cô ta lại không đi nữa, không phải lãng phí tiền hay sao?
Tuy ông chủ bọn họ giàu nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí như thế được.
Phó Đình Viễn nghe thấy Chu Nam trả lời, cả người anh tức giận như muốn bùng nổ.
Anh đã có thể chắc chắn, việc không liên lạc được với Du Ân có liên quan đến Phó Thiến Thiến.
Anh biết Phó Thiến Thiến đổ lỗi chuyện anh bắt cô ta ra nước ngoài lên người Du Ân, nhưng anh không ngờ rằng Phó Thiến Thiến lại cực đoan như vậy, lại dám ra tay với Du Ân.
Bây giờ là xã hội pháp trị, Phó Thiến Thiến làm như thế là đang phạm tội.
Sau khi cúp máy với Chu Nam, Phó Đình Viễn vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Phó Thiến Thiến.
Mới đầu Phó Thiến Thiến không nghe, sau đó có lẽ là vẫn kiêng dè người anh trai là anh, một hồi lâu sau cô ta đã nhấc máy: “Anh, làm sao vậy?”
Phó Đình Viễn vừa hay ngồi vào trong xe, nghe vậy trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Phó Thiến Thiến, thả Du Ân ra.”
Phó Thiến Thiến sống chết không chịu thừa nhận: “Cái, cái gì mà thả Du Ân ra? Em không biết anh đang nói gì cả.”
Phó Đình Viễn nghiến răng quát lên: “Anh nói lại lần nữa, thả Du Ân ra, nếu không thì tự em phải gánh chịu hậu quả đấy.”
Anh tuyệt đối không phải chỉ nói suông, nếu như Du Ân xảy ra bất trắc gì, chính tay anh sẽ bóp chết Phó Thiến Thiến mặc kệ nó có phải em gái ruột của anh hay không.
Bị anh uy hiếp bằng sự cứng rắn lạnh lùng này, Phó Thiến Thiến nhất thời cũng bực bội, lập tức thừa nhận luôn.
Cô ta điên cuồng hét lên: “Em không thả!”
“Có bản lĩnh thì anh đi tìm cô ta, đến cứu cô ta đi!” Phó Thiến Thiến vừa nói vừa bật cười ha ha: “Có điều em đoán đợi tới lúc anh tìm được cô ta thì cô ta cũng thành giẻ rách rồi.”
“Anh à, anh vẫn không biết nhỉ, em đã sắp xếp cho cô ta vài thằng đàn ông để cô ta ngủ cho thỏa thích.”
“Phó Thiến Thiến!” Phó Đình Viễn gầm vang trời: “Mẹ kiếp em điên rồi sao!”
Phó Đình Viễn không thể nào tưởng tượng nổi hình ảnh xấu xa mà Phó Thiến Thiến nói, cả người anh tức đến nỗi nhảy dựng lên, bàn tay nắm vô lăng càng ngày càng run lẩy bẩy.
Phó Thiến Thiến lại không hề để bụng chút nào: “Anh, anh tức giận như thế làm gì? Em còn không phải vì trút giận cho anh hay sao?”
“Không phải cô ta thích bò lên giường đàn ông à? Vậy lần này em cho cô ta bò thoải mái.” Trong giọng điệu Phó Thiến Thiến toàn là sự oán hận: “Nếu không phải vì cô ta, ông nội cũng sẽ không hết thương em, nếu không phải vì cô ta, sao em lại bị anh đưa ra nước ngoài?”
Lúc này điện thoại của Dịch Thận Chi gọi tới một máy khác của Phó Đình Viễn, sau khi Phó Đình Viễn nhấc máy đã nghe thấy Dịch Thận Chi ở đầu bên kia nói: “Tìm người kiểm tra camera giám sát sáng hôm nay cô ấy vừa ra ngoài đã bị một chiếc xe van đưa đi, đích đến là một kho hàng cũ bỏ hoang ở Thành Bắc.”
Phó Đình Viễn đáp một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó xoay mạnh vô lăng, lái xe đi thẳng tới kho hàng cũ bỏ hoang kia.