Khang Thánh Triết thân cao thể trường, nhưng đăng bài cực kỳ tinh giản, một tấm ảnh chụp cùng một câu đơn giản, viết ba chữ: Chiến lợi phẩm.
Câu văn mờ mịt, mà bức ảnh kia càng không thể tưởng tượng, Lương Sở Lâm đánh giá nửa ngày, mơ hồ nhận ra đó là một chiếc răng, răng người.
Lương Sở Lâm sửng sốt, lập tức nghĩ thầm: Cái này là cái quỷ gì.
Sau một trận khổ nghĩ, hắn cũng không nghĩ ra được này là có ý gì, răng là chiến lợi phẩm, chẳng lẽ đánh nhau sao?
Đừng, ngàn vạn đừng a.
Lương Sở Lâm cả kinh, tuy rằng hắn không có mấy giao tình với người kia, nhưng lại thật tình hy vọng người này không chọc phải chuyện gì, hiện tại mới vừa khai giảng không lâu, để xảy ra chuyện thì không tốt. Xuất phát từ sự lo lắng, Lương Sở Lâm gõ gõ WeChat của Khang Thánh Triết, gửi cả hình ảnh bài đăng, nhanh chóng hỏi:
- --- Bị sao vậy?
Khang Thánh Triết vừa mới đăng bài, hiển nhiên còn chưa ngủ, 1s đã trả lời:
- ---?
Lúc này còn nhàn nhã để hỏi lại sao, Lương Sở Lâm không tự giác xem thường một cái:
- --- Răng!!! Cậu đánh nhau với người khác sao!??
Khang Thánh Triết: ----- Không có đánh nhau.
Lương Sở Lâm mờ mịt: ---- Không đánh nhau thì răng kia ở đâu ra?
Khang Thánh Triết: ---- Răng của tôi.
Lương Sở Lâm: "....." Cậu?? Răng của cậu???
Hơn 20 tuổi rồi còn thay răng hay sao?!
Lương Sở Lâm: ---- Rốt cuộc sao vậy, không đánh nhau sao lại rụng răng, cậu có phải xảy ra chuyện gì không?
Khang Thánh Triết:....
Khang Thánh Triết: ---Không có gì, ngủ đi.
Lương Sở Lâm hỏi nghiêm túc, hắn vội vàng gọi người này lại:
- --- Chờ chút! Cậu nói rõ ràng đi!
Khang Thánh Triết đại khái là lười nói nhiều, nhanh chóng trả lời:
- --- Chỉ là đơn thuần bị đánh.
..... Đơn thuần bị đánh còn vui vẻ đăng bài khoe ra, chính mình bị đánh gãy răng??? Có loại thao tác thần kỳ như vậy ư?
Khang Thánh Triết lại tốt bụng đơn giản thuyết minh thêm một câu nữa:
- ---- Lương Lương đánh, tôi kiếm một "huyết".
Lương Sở Lâm: "....."
Còn kiếm lời một "huyết", nhưng huyết này hắn hoàn toàn không hiểu nha, có được không!
Điều nên nói đã nói xong, Khang Thánh Triết vô cùng tiêu sái lẩn mất, để lại Lương Sở Lâm đang cực kỳ khó hiểu, một bụng lời nói đều không có chỗ để phát tiết.
Cái gì cùng cái gì chứ. Lương Lương ca tốt như vậy, Khang Thánh Triết làm gì mới để Lương Lương ca đánh tới gãy răng? Không phải là bá vương ngạnh......
Không không không! Khang Thánh Triết hẳn là không phải kẻ đê tiện, không biết xấu hổ như vậy..... Sở Lâm mi phải tin tưởng vào nhân cách của con người kia!!!!!
Lương Sở Lâm càng nghĩ càng sợ hãi, không ngừng não bổ, trên WeChat lại vang lên tin nhắn từ Khang Thánh Triết:
- ---- Đúng rồi, quên nói với cậu.
Lương Sở Lâm thấy ấm áp trong lòng, phản xạ có điều kiện cho rằng Khang Thánh Triết tốt bụng quay lại giải đáp thắc mắc của hắn, để tránh việc hắn suy nghĩ hỗn loạn tới không ngủ được, nhưng giây tiếp theo Khang Thánh Triết nhẹ nhàng từ tốn nói:
- --- Tôi đau răng, xin nghỉ không học quân sự, những việc ở lớp cậu làm thay tôi nhé, nhớ làm tốt một chút, vì dù sao tôi cũng khá ưu tú.
Lương Sở Lâm: "....."
Đại gia, ngươi đi tìm chết đi.
Đêm đã khuya còn bị tức giận muốn bạo nổ, Lương Sở Lâm khó chịu lăn qua lộn lại không ngủ được, thoáng chốc sau, hắn ngồi dậy, suy nghĩ điên cuồng tuôn ra, mở máy tính.
Là một sinh viên khoa văn học, khi tức giận thì nên làm gì? Đương nhiên là đặt bút viết, viết một bài! Mắng chết kẻ kia!
Lương Sở Lâm ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, trong lòng cực kỳ lo lắng Vưu Lương Hành, mười ngón tay như bay trên bàn phím, nhanh chóng đánh ra hai hàng chữ, chọn đề mục.
[Kẻ hỗn đản vậy mà vọng tưởng nhúng chàm thần tượng của tôi.]
[Phỉ nhổ tên cẩu thặng lòng mang ý xấu đối với nam thần.]
Đánh xong tiêu đề, còn không tính vừa lòng, nhưng tóm lại xác định được đề mục, Lương Sở Lâm vốn muốn chỉ viết một bài phỉ nhổ hành vi làm người giận sôi lên của Khang Thánh Triết, nhưng viết viết lại không nhịn được đắp nặn ra một nhân vật.
Khang Thánh Triết, ngu ngốc, lòng mang ý xấu, từng ngày từng ngày chỉ biết bắt nạt, khi dễ người khác, một kẻ hán tử cao lớn thô kệch, ỷ vào mình hoa dung nguyệt mạo, một lòng muốn chiếm tiện nghi của Lương Lương ca.
Lương Sở Lâm tốt bụng giữ cho hắn chút mặt mũi, đặt tên nhân vật là kẻ Lười Biếng, mà Lương Lương ca thì có quá nhiều ưu điểm, cho nên Lương Sở Lâm do dự cuối cùng đặt tên thành Khốc Khốc Soái.
Hai nhân vật Lười Biếng và Khốc Khốc Soái ra đời, văn của Lương Sở Lâm tựa như suối phun, lập tức nửa bịa đặt nửa tả thực miêu tả ghi chép lại hành vi không biết xấu hổ của Khang Thánh Triết đối với Lương Lương ca, vừa động bút là cả một đêm, vốn dĩ chỉ là văn chương mắng chửi người, nào biết đâu lại thành nửa truyện cười nửa tiểu thuyết.
Viết xong, hắn còn xoát lại chính tả một lần, Lương Sở Lâm quyết định gửi bài qua nick nặc danh lên diễn đàn tiểu thuyết.
Trước khi gửi đi, vào thời khắc cuối cùng, Lương Sở Lâm hít sâu, suy nghĩ lại một chút, hoàn toàn bỏ hết những cái tên đã nghĩ lúc trước, ván đóng thuyền, viết.
[Tôi sẽ bảo hộ trinh tiết của thần tượng, hắn mà có thể theo đuổi được anh ấy, tiểu gia tôi đây sẽ livestream ăn tường cho mà xem!]
Ấn vào gửi lên, Lương Sở Lâm cảm thấy vui sướng, đã gần tới hừng đông, hắn buông di động lâm vào giấc ngủ, tâm tình cực kỳ an ổn.
Nhưng mà, Lương Sở Lâm lại không nghĩ tới, bài văn vì chỉ vì phát tiết cảm xúc bất mãn lúc đêm khuya này của hắn lại được vinh danh trong tương lai, hắn đã bước một bước đầu tiên lên văn đàn BL trở thành đại thần....
Đối với một tiểu thẳng nam, ngoan ngoãn đáng yêu như này, TMD thật là tạo hóa trêu người mà.
***
Được nghỉ học quân sự, đối với Khang Thánh Triết quả thực là sướng lên mây, mượn cơ hội này hắn lăn vào nhà Vưu Lương Hành, ăn vạ không đi, há miệng ăn cháo do Vưu Lương Hành nấu, ngậm miệng ngủ giường lớn của Vưu Lương Hành, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt người kia, thật là sung sướng lượn lờ, nằm mơ cũng cười hì hì ra tiếng.
Ngủ một đêm cực kỳ an ổn, tuy rằng nửa đầu đêm vì một ít nguyên nhân Vưu Lương Hành không chuyển người nhìn hắn, nhưng tới đêm khuya, sau khi ngủ say vẫn bất tri bất giác biến thành mặt đối mặt.
Khang Thánh Triết ngóng nhìn rất lâu, cảm thấy cái răng này rụng quả là giá trị, nếu sớm biết rằng có lối tắt như vậy, hắn đã lựa chọn gõ hết răng rồi....
Nắng sớm rơi rụng vào phòng, sáng ngời làm người lóa mắt, một ngày mới bắt đầu, mọi thứ trong phòng chỉ bình phàm như thường nhưng đối với người có tính cách lười nhác như Khang Thánh Triết mà nói, loại bình phàm này là mộng tưởng hoàn mỹ nhất mà hắn theo đuổi, thân ở trong đó, chỉ có vui vẻ và sảng khoái.
Tỉnh lại trước, Khang Thánh Triết còn duỗi tay trộm sờ sờ tay của Vưu Lương Hành dưới chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vưu Lương Hành, cuối cùng mọi tầm nhìn dừng trên cánh môi khinh bạc của người nọ.
Cảm xúc thoáng qua tối qua đã khắc sâu trong đầu của hắn, chỉ thoáng nghĩ tới là tùy thời có thể truyền phát ra.
Môi của Lương Lương, môi của Lương Lương....
Khang Thánh Triết chớp chớp mắt, đắm chìm trong đó, dư vị thật vô cùng tốt, nếu dùng một câu để nói, chỉ là một nụ hôn thôi mà phảng phất như đã cùng đối phương trải qua cả một đời.
Hắn thử nhéo nhéo lòng bàn tay của Vưu Lương Hành, người kia cũng không có phản ứng, tâm tư của hắn lớn thêm, lập lòe, lại muốn nếm thử tư vị của đôi môi kia một lần nữa, hắn nín thở thò tới gần, tâm ngứa tới khó nhịn nhưng không dám hạ miệng.
..... Hắn xác thật là không quá đau lòng việc vị rụng răng, nhưng đi trám răng thật sự rất phiền toái! Haizzz!
Có thể nhìn nhưng không thể ăn, thật bất đắc dĩ, trong lòng hắn rất khó chịu, thân thể không tự giác bắt đầu lăn lộn, trong lúc lăn lộn, hắn chợt cảm thấy nơi nào đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi chậc lưỡi.
Là đàn ông sao lại phiền như vậy chứ.
Phản ứng vào buổi sáng thật đúng giờ a, Khang Thánh Triết vô pháp bỏ qua việc này, đang định xuống giường đi tới buồng vệ sinh giải quyết nhu cầu miễn cho bị Lương Lương phát hiện, nhưng chợt trong đầu hắn lóe lên, nhớ tới một vấn đề.
Mấy lần trước, hắn đã từng cùng Vưu Lương Hành chung chăn gối vài lần, lúc ấy, hắn như thế nào....
Suy nghĩ nhập thần, Khang Thánh Triết cứng họng thất ngữ, cẩn thận hồi tưởng lại, đồng hồ sinh học của Lương Lương cực kỳ chuẩn, mỗi lần đều là Vưu Lương Hành dậy trước, vậy, vậy, nhất định đã sớm gặp được việc này.
Có trốn tránh đi nữa thì căn bản cũng không có ý nghĩa nha. Còn không bằng mặt đối mặt, thú vị biết bao, nghĩ tới việc Vưu Lương Hành không cẩn thận thấy nơi kia của hắn sau đó lại yên lặng rời tầm mắt đi, biểu tình của người này sẽ như thế nào a a a a a, Khang Thánh Triết cực kỳ hứng thú nha.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Lương Lương cũng là đàn ông, hẳn là cũng sẽ.....
Biểu tình của Khang Thánh Triết khựng lại, lập tức nghĩ tới một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, Vưu Lương Hành là người đứng đắn thanh tâm quả dục, hắn hoài nghi, người như này sẽ có phản ứng vào buổi sáng sao?
Tầm mắt hắn di chuyển dần xuống bộ vị mấu chốt không nhìn thấy trên người Vưu Lương Hành kia, hắn nuốt nuốt nước miếng, mãi do dự, rốt cuộc rón ra rón rén xốc chăn lên, bàn tay to duỗi về phía đùi của Vưu Lương Hành.
***
Vưu Lương Hành cảm thấy hình ảnh này cực kỳ quen thuộc, chẳng qua lần trước là hắn ngủ mơ mơ màng màng, còn lúc này thực sự là giả bộ ngủ. Kỳ thật hắn đã tỉnh từ sớm, đồng hồ sinh học của hắn vốn rất chuẩn, đã tới giờ này sao có thể không tỉnh được, nhưng ai biết vừa mở to mắt ra thì Khang Thánh Triết cũng tỉnh theo, hắn hoảng sợ cho nên phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Việc chủ động hôn môi đêm qua còn xoay quanh trong đầu chưa tiêu tan, hắn không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Khang Thánh Triết, do dự một chút, ai ngờ chăn trên người bị xốc lên, đùi của hắn bị Khang Thánh Triết chế trụ, sau đó.....
Cứ như vậy bị kéo ra hai bên.
Vưu Lương Hành: "..."!!!!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, đột nhiên Vưu Lương Hành khép hai chân lại ngồi bật dậy, bất chấp giả bộ ngủ, một tay che lại bộ vị trọng điểm, bật thốt hô lên:
"Khang Thánh Triết!!!"
Động tác của Khang Thánh Triết đáng khinh như vậy nhưng khuôn mặt lại rất bằng phẳng, Vưu Lương Hành cả kinh nói:
"Cậu làm cái gì vậy!"
Trong ngữ khí toàn bộ là chất vấn nhưng Khang Thánh Triết hoàn toàn không chút sợ hãi, hắn móc di động ra, đánh chữ:
- ---- Lương Lương, anh không cần hiểu lầm, tôi chỉ muốn....
"Muốn cái gì?"
Khang Thánh Triết: ----- muốn nhìn chỗ kia của anh một chút.
Vưu Lương Hành: "...."
Hắn thề với trời, lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải người có thể dùng vẻ mặt tự hào lại nói ra điều vô sỉ như vậy. Hắn tức giận tới không biết làm sao, mà cố tình Khang Thánh Triết còn nhấp nháy nhấp nháy mắt gõ chữ:
- --- Chỉ nhìn một cái, tuyệt đối không nói cho người khác.
Vưu Lương Hành: "Cút!"
Vưu Lương Hành vừa mở lời vừa vung nắm tay, Khang Thánh Triết không lùi lại mà còn tiến tới, đưa phần mặt nơi chiếc răng bị gãy kia lên:
- ---- Đến, đánh ở đây a.
Vưu Lương Hành khựng lại khoảng 2s, nhấc chân đạp kẻ kia xuống giường.
***
Hai người nghiêng ngả lảo đảo rời giường, Khang Thánh Triết tới phòng tắm rửa, còn người kia tới phòng bếp tạo ra động tĩnh leng ka leng keng tỏ rõ là một soái ca toàn năng với tâm tình không tốt, Khang Thánh Triết hứng thú nghe mười mấy phút rồi mới gõ gõ ở cửa phòng tắm.
Vô luận tính tình người này đang khó chịu thế nào, chỉ cần gọi là Vưu Lương Hành vẫn sẽ tới.
Quả nhiên, tiếng bước chân càng ngày càng gần, không bao lâu, Vưu Lương Hành ở ngoài cửa lạnh lùng nói:
"Làm sao vậy?"
Ngữ khí không thể nói là tốt nhưng có thể nghe ra người này đã hết giận không ít, cách ván cửa, Khang Thánh Triết mở miệng nói:
"Ừm, tôi... tôi quên lấy quần áo."
Vưu Lương Hành cười nhạo một tiếng:
"Đừng nói bậy."
Khang Thánh Triết vốn chỉ tìm lý do để gọi Vưu Lương Hành tới, lúc này quay đầu nhìn lại, mới thấy trên móc đã treo chỉnh tề quần áo, bị người kia ngay lập tức chọc phá ý đố, Khang Thánh Triết cũng chẳng thẹn thùng, hắn cầm lấy quần áo, mở hé cửa, quăng chúng ra ngoài, rồi mới cầm di động của mình đưa lên:
- ---- Hiện tại đã không có rồi.
Vưu Lương Hành tức giận tới chân mày nhảy dựng lên, hắn quay đầu muốn đi, Khang Thánh Triết vội vàng hô lên:
"A!!! Anh đừng đi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà, thật sự sai rồi."
Tức giận thì tức giận nhưng thật sự Vưu Lương Hành không thể để mặc Khang Thánh Triết nói quá nhiều, sẽ tác động vào vết thương, vì vậy đành bất đắc dĩ quay đầu lại, Khang Thánh Triết lại ngoan ngoãn giơ di động lên:
- ---- Anh đưa quần áo cho tôi với.
Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm quần áo mà kẻ này vừa vứt dưới mặt đất, hiện tại chỉ cần với tay là có thể lấy được, gân xanh trên trán hắn nổi lên:
"Tự mình lấy đi."
Khang Thánh Triết: ----- Tôi không với tới.
Vưu Lương Hành: "Cậu cho rằng tôi mù sao?"
Mắt Khang Thánh Triết nhấp nháy một cái, rồi biến mất ở khe cửa, sau đó bên trong bồn tắm vang lên tiếng bùm..... Người này, người này lại nhảy vào bồn tắm một lần nữa.
Quả thực bị bệnh tâm thần đúng không.
Vưu Lương Hành đỡ trán, nhặt quần áo đi theo vào phòng tắm, Khang Thánh Triết đang nghiêm trang ngồi trong bồn tắm, bọt xà phòng bập bềnh trên mặt nước, che lại những thứ cần che, nửa người trên lộ ra cơ bắp căng chặt, tạo đường cong đẹp mắt hơn rất nhiều so với lúc mới gặp.
Vưu Lương Hành không khỏi phân thần trong tích tắc, hắn thầm nghĩ quả nhiên là hiệu quả của việc rèn luyện.
"Quần áo tôi treo ở đây, lại đùa giỡn tôi sẽ khiến cậu không biết chết thế nào đâu, nghe thấy chưa."
Khang Thánh Triết giơ cao di động lên:
- --- Không cần hung dữ như vậy được không, tôi sợ hãi a.
Người này nếu sợ hãi thì căn bản sẽ không đùa giỡn như vậy, Vưu Lương Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi xoay người đi, nhưng cổ tay quả nhiên bị chế trụ.
Hắn biết mà, người này hẳn là có ý đồ gì đó, Vưu Lương Hành hừ lạnh nói:
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì."
Khang Thánh Triết không hề vòng vo
- ---- Nịnh bợ anh nha.
"Nịnh bợ tôi như vậy sao?"
Khang Thánh Triết: ---- Đương nhiên không phải.
Khang Thánh Triết liếc nhìn sắc mặt Vưu Lương Hành một cái, bỗng nhiên thẹn thùng, cúi đầu đánh chữ nửa ngày mới đưa cho Vưu Lương Hành:
- --- Vừa rồi, muốn xem JJ của anh, anh không phải tức giận hay sao, để bồi thường, tôi cho anh xem của tôi nha.
Vưu Lương Hành: "...."
Lực đánh vào của lời này thật sự quá lớn, Vưu Lương Hành nhất thời không kịp phản ứng, mắt thấy kẻ kia chuẩn bị tinh thần hăng hái đứng lên từ bốn tắm, hắn vội vàng luống cuống tay chân ấn Khang Thánh Triết xuống.
"Khang Thánh Triết!!!"
Vẻ mặt của Khang Thánh Triết cực kỳ thành khẩn:
- ---- Anh không muốn xem hay sao?
Vưu Lương Hành bực tức nói: "Vô nghĩa!"
Khang Thánh Triết không thể tin tưởng:
- --- Không a, rõ ràng là anh muốn nhìn mà.
Vưu Lương Hành: "Tôi không muốn nhìn!"
Khang Thánh Triết chép chép miệng, nhìn thần sắc kiên quyết của người kia, nhanh chóng đổi giọng, tựa như hướng dẫn từng bước:
- --- Lương Lương, anh không tò mò hay sao?
Vưu Lương Hành nhíu mày nói:
"Tò mò cái gì?"
Khang Thánh Triết: --- Tôi cao những 2m, anh không tò mò tôi cao như vậy thì nơi đó lớn như thế nào sao?
Vưu Lương Hành hận không thể bổ đầu kẻ này ra:
"Không tò mò, nhanh buông tay ra!"
Khang Thánh Triết thần thần thao thao lắc đầu:
- ---- Lương Lương, thật dối lòng.
Nơi nào dối lòng a, nếu lại ở đây Vưu Lương Hành sợ rằng mình không nhịn được bóp chết kẻ này mất!
Đột nhiên Vưu Lương Hành đẩy bàn tay Khang Thánh Triết đang nắm chặt lấy cổ tay hắn ra, nhưng không nghĩ kẻ ngốc này nắm chặt như vậy, Vưu Lương Hành đành phải dùng sức kéo ra sau, Khang Thánh Triết vậy mà nhất thời bị hắn túm từ bồn tắm lên.
Bọt nước vẩy ra, màu da Khang Thánh Triết trắng tới làm người hoa mắt.
Vưu Lương Hành rõ ràng không muốn nhìn, nhưng không biết giờ khắc này rốt cuộc xảy ra cái gì mà ma xui quỷ khiến, tấm mắt của hắn thật sự di chuyển xuống nhìn bộ vị mấu chốt của Khang Thánh Triết.