Trong phòng chỉ có một chiếc giường, may mắn đãi ngộ về khách sạn của công ty Khang Thánh Triết khá tốt, phòng rất lớn, giường cũng lớn, hai nam sinh ngủ không có vấn đề gì.
Bất quá, lúc này nói đến ngủ, Vưu Lương Hành mới chú ý tới vóc dáng cao lớn của Khang Thánh Triết, hắn nằm xuống chân hoàn toàn chìa ra ngoài, độ dài của giường không đủ a, cứ ngủ như vậy sao có thể thoải mái được.
Vưu Lương Hành dùng ánh mắt truyền đạt lại nghi vấn trong lòng, Khang Thánh Triết nhún vai gõ chữ:
- ---- Thói quen.
Từ sau khi dậy thì hắn vẫn luôn phải ngủ như vậy, không quen cũng phải quen.
Vưu Lương Hành tạm dừng một chút, Khang Thánh Triết vỗ vỗ lên giường, đôi mắt tràn đầy hưng phấn, lúc này hắn không còn che dung mạo nữa, tất nhiên trên mặt cũng không thể giấu được sự vui vẻ, khí chất của hắn thiên về u buồn, hai loại cảm giác này trộn lẫn với nhau, vừa phức tạp lại mỹ cảm.
Hiện tại, không nghe được thanh âm chỉ có thể nhìn biểu tình, vừa nhìn qua liền biết trên mặt hắn viết mấy cái chữ to:
- --- Tới nơi này a.
Tới cái gì mà tới..... Vưu Lương Hành rũ mắt nói: "Ngủ đi."
Biểu tình Khang Thánh Triết lập tức biến đổi, hắn cười tủm tỉm gõ di động:
- ---- Ngủ thôi, chúng ta cùng nhau ngủ nào.
Vưu Lương Hành cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng lại không thể nói ra, trước khi biết thân phận của A Thánh, nếu bị một người xa lạ dùng ánh mắt nhiệt tình mang theo thẹn thùng này nhìn hắn, trong lòng hắn xác thật sẽ rất phức tạp, nhưng khi biết người này là A Thánh, không biết vì sao hắn cảm thấy ánh mắt này có thể chịu đựng, thậm chí còn cảm thấy bình thường.
Vưu Lương Hành nói:
"Cậu ngủ trước đi, tôi đi tắm rửa."
Đôi mắt Khang Thánh Triết lóe sáng:
- --- Tắm rửa? Được a, được a, nhanh đi, nhanh đi."
Vưu Lương Hành: "..... Cậu đừng chờ tôi."
Khang Thánh Triết gật đầu như gà mổ thóc:
- ---- Không chờ, không chờ.
Vưu Lương Hành nhíu mày, cuối cùng vẫn đi vào buồng vệ sinh, trên người Khanh Thánh Triết có thương tích, không thể tắm rửa, nhưng Vưu Lương Hành có thói quen tắm rửa hàng ngày, một ngày không tắm cũng không được.
Bất quá dù sao cũng là ở khách sạn, không thuận tiện như ở nhà, sau khi tắm vòi sen cùng rửa mặt mười mấy phút xong, Vưu Lương Hành mặc quần dài vào, tới khi cầm áo lên thì phát hiện áo đã bị nước tẩm ướt một mảng lớn.
Do dự trong chớp mắt hắn cầm áo lên, phơi trên mắc sau đó đơn giản cởi trần đi ra, trong phòng chỉ có hai ngọn đèn vàng trên đầu giường, Khang Thánh Triết nằm một bên, mở to con mắt mòn mỏi nhìn về phía này.
Vưu Lương Hành biết người kia không có khả năng ngủ rồi, đang muốn nói chuyện, thì thấy ánh mắt nhìn chằm chằm không bỏ của Khang Thánh Triết, bên trong như có ngọn lửa phát sáng, nóng bỏng. Từ khi sinh ra tới giờ lần đầu tiên Vưu Lương Hành có cảm xúc muốn che ngực.
".... Nhìn cái gì?"
Ngữ khí hung thần ác sát, nhưng Khang Thánh Triết không dao động, hắn nhanh chóng giơ di động lên gõ chữ sau đó thò người tới:
- ----- Lương Lương ~~~~ Dáng người bạn thật chuẩn~~~
Chỉ vào chữ viết nên không rõ rốt cuộc Khanh Thánh Triết đang hâm mộ hay là ca ngợi, Vưu Lương Hành cúi đầu nhìn chính mình, không cảm thấy có đặc thù gì.
- --- a a a a, cơ bụng, tuyến nhân ngư, bạn đều có a a a a.
Vưu Lương Hành nói: "Cậu không có sao?"
Khang Thánh Triết: ---- Không có.
Khách quan mà nói thì dáng người của Vưu Lương Hành cực kỳ tốt, chỉnh thể thì không thô tráng, đúng kiểu mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có da có thịt, không có nhiều cơ bắp, thực cân xứng gãi đúng chỗ ngứa, vừa bỏ áo ra, cơ bụng cùng tuyến nhân ngư đều là dụ hoặc trí mạng.
Sợ Vưu Lương Hành không tin, Khang Thánh Triết nhanh chóng vén áo mình lên, Vưu Lương Hành liếc một cái chỉ thấy một cái bụng trắng nõn.
- ---- Bạn nhìn đi, tôi nói mà, tôi không có.
Vưu Lương Hành: "...." Không có còn kiêu ngạo như vậy sao.
Khang Thánh Triết chớp mắt:
- ---- Tôi không có a, thật hâm mộ a cả đời này chỉ có thể dựa vào sờ sờ người khác để thỏa mãn mộng tưởng của mình.
Sau đó đáng thương vô cùng viết: ----- Bạn nói đi, có thể chứ.
Vưu Lương Hành: "Không thể, cút đi."
Khang Thánh Triết: ------ hu hu hu.
Khang Thánh Triết hoàn toàn thất vọng, nhưng vẫn nhìn Vưu Lương Hành chằm chằm không bỏ, Vưu Lương Hành cầm gối đầu ném vào Khang Thánh Triết lúc này mới cuối cùng mới ngừng nghỉ, thừa dịp Khang Thánh Triết xoa mặt, Vưu Lương Hành lên giường, hai người cùng đắp một cái chăn, giữa hai người chỉ cách có nửa cánh tay.
.... Thật gần.
Vưu Lương Hành nỗ lực lơ đi cảm giác này, đóng cửa tắt đèn.
"Ngủ."
Khang Thánh Triết nhẹ nhàng "ừ" một cái, vài giây sau, đèn ngủ một bên giường cũng tắt, bóng đêm thâm trầm buông xuống.
Chung quanh trở lên im ắng, dưới tình huống quá mức yên tĩnh này ngũ cảm của Vưu Lương Hành đặc biệt nhạy bén, hắn mở mắt ra, quả nhiên thấy Khang Thánh Triết đang nhìn hắn, dưới ánh trăng chiếu vào non nửa khuôn mặt, ý cười trong mắt doanh doanh.
Vưu Lương Hành: "...... Nhắm mắt."
Khang Thánh Triết nhấc di động lên gõ: ------ Được.
Vưu Lương Hành nhắm mắt, chốc lát sau lại mở ra, Khang Thánh Triết vẫn còn đang nhìn hắn.
"Tôi cho cậu thêm 3 giây."
Vừa dứt lời, Khang Thánh Triết lập tức nhắm mắt. Vưu Lương Hành thở dài một hơi, nhưng cơn buồn ngủ chưa kịp tới đột nhiên cảm giác được có ánh sáng, Khang Thánh Triết cười tủm tỉm:
- -- Quên nói với bạn một việc, Lương Lương, thanh âm của bạn thật dễ nghe, thật xứng đôi với diện mạo của bạn nha ~~~~
Vưu Lương Hành: "...."
Vưu Lương Hành vung một đấm vào đôi mắt của Khang Thánh Triết, lúc này người kia mới hoàn toàn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Bởi vì mắt hắn không mở ra được a a a.
Đêm khuya tĩnh lặng, cơn buồn ngủ lặng yên tràn tới, trước khi Vưu Lương Hành lâm vào say ngủ, ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu hắn là...... cái bụng thật trắng.
***
Một đêm vô mộng, trong lòng Khang Thánh Triết kích động cho nên giấc ngủ không sâu, rời giường từ rất sớm, khi mở to mắt ra hắn nhìn thấy bóng dáng Vưu Lương Hành ngồi ở trước cửa sổ, thoáng chốc mi mắt cong cong.
"Sớm...." Giọng nói dần dần có thể phát ra, nhưng thanh âm cũng không rõ ràng, bác sĩ nói không sai, dựa theo tiến độ này, ba ngày là có thể khôi phục nguyên dạng.
Vưu Lương Hành nghe được thanh âm quay đầu lại nhìn mặt Khang Thánh Triết, chợt mày nhảy dựng lên, Khang Thánh Triết không rõ nguyên do, cầm di động đánh chữ:
- ---- Làm sao vậy?
Vưu Lương Hành không nói chuyện, có chút phức tạp chỉ chỉ vào đôi mắt của hắn, trong lòng Khang Thánh Triết như ngộ ra gì đó, bò dậy chạy về phía buồng vệ sinh, vừa soi gương thấy bên mắt trái là một mảng xanh tím.
Một đấm tối hôm qua kia đã đấm thâm luôn một con mắt hắn.
Trong lòng Vưu Lương Hành có chút xin lỗi, một khi tính tình hắn nổi lên thì không quản quá nhiều, sáng nay khi mới dậy nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Khang Thánh Triết xuất hiện một bên mắt gấu trúc, hắn thấy rất băn khoăn, đang muốn xin lỗi thì Khang Thánh Triết rầm rì cười rộ lên:
- -- Lần đầu tiên Lương Lương đã để lại dấu ấn cho tôi nha!
Vưu Lương Hành: "...."
Câm miệng đi cảm ơn.
Vừa rồi Vưu Lương Hành còn rất để ý nhưng Khang Thánh Triết lại không quá chú ý, vốn tưởng rằng khóe miệng nứt ra một vết nhỏ như vậy còn kiên trì hét lên chính mình hủy dùng, giờ một bên mắt bầm tím rất có thể sẽ đóng cửa không ra ngoài, không nghĩ Khang Thánh Triết hôm nay đã khác xưa, lập tức rời đề tài, kích động:
- ---- Đừng nói cái này nữa, bạn không phải chạy bộ buổi sáng sao, tôi đi với bạn nhé.
Lúc trước cách internet xa xôi còn cùng chạy buổi sáng với nhau, hiện tại ở gần nhau, Khang Thánh Triết hứng thú bừng bừng nói.
Vưu Lương Hành nói: "Tôi đã chạy xong rồi."
Khang Thánh Triết: ---- A?
Vưu Lương Hành chỉ chỉ mặt bàn:
"Nhân tiện ăn xong bữa sáng còn mua cho cậu một phần."
Khang Thánh Triết: "....."
Khang Thánh Triết: ---- Này không phải thật sự, bạn gạt tôi.
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ thở dài, khuôn mặt Khang Thánh Triết như vừa bị đả kích nghiêm trọng, tâm nguyện sáng sớm cùng chạy bộ đã tan biến, nhưng đây mới chỉ là mở đầu, hắn muốn cùng ăn sáng với Vưu Lương Hành cũng phải ra đi, mà người kia cũng phải đi về.
Vốn dĩ nhật trình không hẹn trước, Khang Thánh Triết nhất thời không giữ lại được, hắn chỉ có thể nói:
- --- Tôi đưa bạn xuống.
Khi mở cửa trùng hợp gặp mặt Vương Lộ, ba người chạm mặt, Vương Lộ cả kinh, hắn có chút mờ mịt nhìn người thứ 3, nhưng sau khi nhìn Khang Thánh Triết lực chú ý của hắn bị hấp dẫn lại, hắn giữ chặt tay Khang Thánh Triết, hận không thể nhón chân lên quan sát, mặt đầy đau lòng nói:
"Phiêu La kia đánh cậu thành thế này sao?? Cậu còn nói không có việc gì, anh cũng cho rằng không có việc gì, cậu xem đi, đôi mắt này, bị đánh bầm tím thành gì thế này! Mắt gấu trúc cũng không đen như vậy a!"
Đột nhiên Khang Tránh Triết ho khan hai tiếng, Vương Lộ không thể hiểu được nhưng vẫn dừng lại, sắc mặt của hai người, kẻ bị đánh và kẻ đánh người có chút thay đổi, Vương Lộ không thể hiểu được biểu tình trên mặt họ nhưng vẫn hỏi:
"Đây là?"
Khang Thánh Triết giới thiệu đơn giản: ----- Bạn em.
Vương Lộ: "Vậy à, bạn bè sao, cậu muốn ra ngoài sao?"
Khang Thánh Triết: "Em đi tiễn cậu ấy."
Vương Lộ hiểu rõ: "Ừ, cậu đi đi, anh ở trong phòng chờ cậu, trở về nói tiếp."
Đáp ứng đồng thời nhìn diện mạo của Vưu Lương Hành, hắn nhịn không được tán thưởng trong lòng, quả nhiên trên mạng lưu truyền đều có đạo lý, người xinh đẹp đều chỉ chơi với những người xinh đẹp mà thôi, nam sinh này thật là làm người khác cảm thấy soái đến bất đắc dĩ mà.
Khang Thánh Triết không dừng lại, một trước một sau đi theo Vưu Lương Hành.
Trên đường xuống, Khang Thánh Triết đánh chữ nói chuyện phiếm:
- --- Khách sạn của bạn ở đâu, sau khi tôi kết thúc công việc sẽ đi qua tìm bạn.
Vưu Lương Hành do dự nói:
"Tôi không ở khách sạn, tôi ở nhà."
Nhất thời Khang Thánh triết kinh ngạc viết:
- --- Bạn là người Bắc Kinh sao, không phải nói tới đây để du lịch a?
Vưu Lương Hành nói: "Nhà thì ở Đế Đô, nhưng tôi ở nơi khác."
Thì ra thế, Khang Thánh Triết gật gật đầu, thang máy dần dần xuống tầng 1, trong lòng hắn lại bồn chồn từng cơn, hắn lấy hết can đảm hỏi:
- ---- Lương Lương.... bạn.... bạn....
Vưu Lương Hành nói: "Nói đi."
Khang Thánh Triết quyết tâm nói:
- --- Bạn còn độc thân phải không?
Câu hỏi được đặt ra, ý vị trong đó đều có sự bất đồng rất lớn, một nam sinh hỏi một người nam sinh khác, có độc thân hay không, làm sao cũng thấy kỳ quái như thế nào ấy.
Nhất thời suy nghĩ của Vưu Lương Hành trở lên hỗn loạn, cũng không biết nên nghĩ về hướng nào. Rốt cuộc lời này có ý gì, vì sao lại hỏi vậy, có thì thế nào, không có thì thế nào.
Trong lúc mờ mịt, Vưu Lương Hành nhìn mặt Khang Thánh Triết, người này đưa lưng về phía ánh sáng, thân hình cao lớn, thần sắc cơ hồ chìm trong ánh sáng, không thấy rõ lắm, hắn dừng một chút, không tự giác trả lời:
".... ừ."
Có lẽ là ảo giác, hắn nghe thấy Khang Thánh Triết cười hì hì một chút, với ý vị không rõ.
Trong lúc an tĩnh, Vưu Lương Hành cũng không rõ chính mình đang suy nghĩ cái gì, hắn ngẩng đầu lên, đồng dạng nói:
"Còn cậu."
Khang Thánh Triết: ---- Tôi cũng vậy.
Vưu Lương Hành: "Ồ."
Ngoài miệng chỉ đáp lời như vậy, hai người cũng không nói sâu thêm, nhưng từng người lại quay đầu đi, khóe miệng hơi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Quả nhiên là có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thang máy "đinh" một tiếng, mở ra, Vưu Lương Hành bước ra cửa, Khang Thánh Triết nhìn hắn, mở miệng, thanh âm vẫn còn khàn khàn, không rõ tiếng, nhưng bất quá nói chậm, có thể phân biệt được.
Khang Thánh Triết nói:
"Hẹn bạn ngày mai."
Vưu Lương Hành không nói chuyện, thang máy đóng lại, hắn mới nói:
"Ừ."