Cơ hồ Vưu Lương Hành phản xạ có điều kiện không nhịn được nghĩ: Vậy nếu có gội đầu thì có thể mở trò chuyện qua video sao, chờ một chút mới cứng lại vội vàng làm mình tỉnh lại, đến tột cùng hắn đang nghĩ gì a, nếu có gội đầu thì thế nào, vốn dĩ bọn họ không có quen thuộc tới nỗi có thể gọi qua video a.
Vưu Lương Hành đánh chữ trong khung thoại: ---- Vội vàng ra cửa, không kịp gội đầu là bình thường.
Nhưng lại nghĩ nghĩ, có chút không đúng lắm, tựa như đang an ủi cùng tiếc nuối việc A Thánh không nhận cuộc gọi video, vì thế lại xóa đi viết: ---- Lần sau nhớ gội đầu.
Sau lại dừng lại tự hỏi, càng thấy không đúng lại đổi thành: ----- Tôi cũng không có gội đầu.
..... Xóa xóa viết viết thay đổi vài câu nhưng như thế nào cũng cảm thấy đặc biệt kỳ quái, hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng trả lời: ------- Ừ.
Thật không phải bản thân không thú vị như vậy mà chỉ là đã thói quen dùng lời nói không được tốt.
Vừa vặn Khang Thánh Triết không so đó đối với việc từ ngữ thiếu thốn của Vưu Lương Hành thậm chí đã tập mãi thành quen, hắn tự minh tìm lời nói tiếp:
- ---- Thật đáng tiếc, tôi cảm thấy phảng phất như bỏ lỡ 100 triệu a.
Vưu Lương Hành không biết lời nói của người kia có bao nhiêu phần là thật, bất quá, kỳ diệu là hắn rõ ràng biết có khả năng chỉ là lời nói khách sáo nhưng vẫn làm tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Vưu Lương Hành còn nhớ mục đích khi gọi video:
- ---- Cậu đang ở đâu? Vừa rồi không phải ngủ quên ở bên ngoài đi.
[A Thánh] chần chờ vài giây mới trả lời:
- ---- a.... ư..... Không có a [khuôn mặt đứng đắn]
Giấu đầu lòi đuôi mười phần, Vưu Lương Hành cảm thấy trong lòng có một loại bất đắc dĩ:
- ---- Thôi, mau về nhà đi.
[A Thánh]: ------ Được a.
[A Thánh]: ------ Lại không về thì cảm giác buồn ngủ này sẽ đi qua, tôi thật sự phải nắm chặt nó.
Vưu Lương Hành:.......
Hắn cảm thấy mình bị tức giận đến phì cười, hắn đánh chữ nói: ----- Kết thúc chạy bộ thì phải ăn bữa sáng.
Người hàng năm không có bữa sáng đang chạy như điên trên đường, vừa chạy vừa cười vừa trả lời:
- ---- Moah Moah.
Chân mày Vưu Lương Hành nhảy dựng lên, trong lòng có một loại xúc động rất phức tạp nảy lên, đôi mắt có chút cay đồng thời trong lòng vô cùng tưởng niệm bao cát treo trong ký túc xá.
Đấm một quyền là tốt rồi, chỉ cần một quyền thôi.
Không thể đánh một quyền này ra thật sự cảm thấy người rất khó chịu.
Sau khi kết thúc chạy bộ buổi sáng, nhật trình của Vưu Lương Hành trở nên nhàn rỗi, hắn nhàn nhàn tản tản đến buổi chiều, thời khắc đó [A Thánh] cùng gọi hắn ở WeChat.
[A Thánh]: ----- thực nhàn a.
Vưu Lương Hành cũng không có việc gì làm, nói chuyện phiếm với người khác xem như thú vui tiêu khiển giết thời gian, hắn trả lời: ---- Ừ.
Nếu là người bình thường câu trả lời là a, ừ, ừm gì đó, thì về cơ bản đối thoại sẽ kết thúc nhưng đặt trên người của Khang Thánh Triết thì không, hắn có thể cảm thấy, Lương Lương cũng không giống như người khác không muốn phản ứng mới đáp lại chỉ độc một từ, tương phản mỗi khi Lương Lương trả lời như vậy, đều thuyết mình hắn đang chờ đợi mình nói tiếp, về bản chất, Khang Thánh Triết cảm thấy Vưu Lương Hành là một người rất rất kiên nhẫn.
....... Tuy rằng mặt ngoài không giống như vậy.
[A Thánh]: ----- Hôm nay bạn không đi ra ngoài sao?
Vưu Lương Hành: ------ Chưa quyết định đi đâu.
Khang Thánh Triết chợt nhớ tới một việc: ------ Lương Lương, lần này bạn đến Bắc Kinh đã xem gấu trúc chưa?
Vưu Lương Hành: ------ Chưa xem.
Nhật trình của Lương Sở Lâm không có vườn bách thú, Vưu Lương Hành cũng không nói đi xem, giờ Khang Thánh Triết nói mới nhớ tới, đế đô còn có gấu trúc.
[A Thánh]: --- Tôi thật sự rất muốn nhìn, nhưng thời gian đi Bắc Kinh thật sự quá ít, có khả năng không thể nhìn thấy.
Vưu Lương Hành yên tĩnh, sau hỏi: ------ Muốn nhìn không?
[A Thánh]: -------...... Ư?
[A Thánh]: ------- ư????? Đây là..... giống như ý trong đầu tôi sao????
[A Thánh]: -------- Bạn "khốc" như vậy sao?
Cảm giác hưng phấn, vui vẻ tựa như tràn ra ngoài màn hình, Vưu Lương Hành lười phản bác lại câu kia, ai biết trong lòng người này đang nghĩ gì, hắn nhàn nhạt trả lời: ----- câm miệng, là tự tôi muốn đi nhìn.
[A Thánh]: -----[che ngực]
[A Thánh]: ----- Tôi cảm thấy có luồng khí của tồng tài bá đạo ập vào mặt, Lương Lương, bạn giống như đã công lược được tôi.....
Vưu Lương Hành:......
Từ lúc quen biết tới giờ, cách nói chuyện của [A Thánh] đã không còn bảo trì khoảng cách lễ phép lúc mới gặp, mà giờ như một người quen biết thân mật, Vưu Lương Hành nhướng mày, cũng không khách khí với hắn.
- ----- Cậu thành thật chút đi, ngậm miệng lại.
[A Thánh]:: ----- [hì hì hì hì hì] được nha.
Vưu Lương Hành nói đi là đi, nhét thẻ phòng vào túi áo, đi ra cửa tìm tàu điện ngầm, lộ tuyến tới vườn bách thú khoảng hơn một giờ, với thân thể cao lớn và giá trị nhan sắc nghịch thiên đưa tới không ít người trộm vây xem khi ngồi trên tàu, ngày thường mắt Vưu Lương Hành sẽ nhìn thẳng nhưng hôm nay lại thường thường cúi đầu nhìn di động.
WeChat [A Thánh] tựa như đi theo: ------ Ra cửa rồi sao? Lên tàu điện ngầm chưa?
Tàu đang chạy, Vưu Lương Hành tùy tay chụp một bức ảnh ngoài cửa sổ, gửi qua, [A Thánh] trả lời:
- ---- thật chờ mong a~~~
Vốn dĩ Vưu Lương Hành tâm lặng như nước không có cảm tưởng gì, nhưng không biết tại sao bị A Thánh nhắc đến, như bừng tỉnh trong lòng cũng có chút gì đó chờ mong, rõ ràng là lẻ loi một mình lại phảng phất như đang cùng một người chưa từng gặp mặt đi ra ngoài.
Vưu Lương Hành trả lời: ------Ừ.
Khi hắn ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp một bác gái đang nhìn mình tủm tỉm cười.
Bác gái thân thiết hỏi: "Bạn gái?"
Vốn dĩ hắn trời sinh rất ít khi mở miệng, đối với khuôn mặt hiền từ của bác gái nhất thời không biết trả lời như thế nào, chưa kịp gật đầu cũng không lắc đầu, bác gái đã cười rộ lên như tự nhận định.
"Tôi vừa thấy là biết mà, luôn cúi đầu nhìn điện thoại, còn nhịn không được cười nữa."
Thấy biểu tình đình trệ của Vưu Lương Hành, bác gái lại suy đoán nói:
"Yêu xa đi?"
Sợ đề tài càng nói càng nhiều, cuối cùng hắn không phản ứng không được chỉ khựng lại một chút rồi cắn răng gật gật đầu.