... Không thể, không thể tiến vào, có quỷ mới cho kẻ này tiến vào!
Bỗng nhiên Vưu Lương Hành mở hai mắt: "Khang Thánh Triết!"
Nhưng mà lời nói được ra miệng thì đã muộn, Khang Thánh Triết đã tự ý ngồi xổm xuống, cả người hoàn toàn chui vào bồn tắm, Vưu Lương Hành chỉ cảm thấy mực nước dâng lên, rào rào, hơn nửa lượng nước đã bị Khang Thánh Triết làm tràn ra ngoài, chảy đầy mặt đất.
Vưu Lương Hành tức giận gân xanh nổi lên:
"Cậu điên rồi đúng không."
Khang Thánh Triết vô tội nói:
"Người ta chỉ muốn ngâm ngâm mình một chút."
Còn tự xưng hai chữ "người ta", dường như đầu lưỡi của Khang Thánh Triết kéo không thẳng được ra đúng không, nói chuyện nhão nhão dính dính, không đề cập đến hai người đàn ông với thân thể cao lớn cùng chen chúc trong một cái bồn tắm chặt chội, chỉ nói đến lượng nước như này hiển nhiên là không đủ dùng, Vưu Lương Hành khó thở, thân thể không dám cử động dù là rất nhỏ, chỉ sợ một khi cử động sẽ chạm vào nơi nào đó không nên chạm của Khang Thánh Triết.
"Vừa rồi, câu nào tôi đồng ý cho cậu vào?"
Khang Thánh Triết nói:
"Anh không đồng ý, nhưng cũng không phản đối a ~~"
Vưu Lương Hành: "..... Thôi, tự cậu ngâm đi."
Khang Thánh Triết vội vàng giữ chặt người kia lại, đảm bảo rất nhiều lần:
"Đừng đi mà, đừng đi mà, tôi hứa không làm gì hết, đã vào rồi mà, anh đi ra tôi lại phải xả nước một lần nữa."
Vưu Lương Hành trừng hắn, lập tức Khang Thánh Triết chuyển đề tài, nói:
"Anh mới về từ Đế Đô, mệt mỏi như vậy, ngâm mình thêm trong chốc lát rất tốt với thân thể, giảm bớt mệt nhọc đi."
Vưu Lương Hành lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng ngồi lại vào bồn tắm, hai người nhìn nhau trong hơi nước mờ mịt, chung quanh chỉ có thanh âm tí tách của những giọt nước nhỏ giọt từ vòi hoa sen.
Vưu Lương Hành không nhịn được, duỗi tay hắt chút nước lên mặt Khang Thánh Triết:
"Nhìn gì!"
Khang Thánh Triết hu hu một tiếng, duỗi tay sờ mặt:
"Nhìn cũng không được sao?"
Vưu Lương Hành dùng ánh mắt trả lời cho hắn, Khang Thánh Triết rụt cổ lại, ủy khuất nói:
"Được rồi, tôi không nhìn, tôi nhắm mắt."
Nói xong, trong đầu chợt lóe lên, lại hưng phấn nói:
"Lương Lương, tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé?"
Vưu Lương Hành: "..... Cậu có nhắm mắt hay không?"
Khang Thánh Triết: "Nói xong sẽ nhắm."
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ nói: "..... Nói đi."
Khang Thánh Triết cười hắc hắc, duỗi cánh tay dùng sức bắt lấy một cục xà phòng trên giá để dụng cụ tắm rửa, cục xà phòng trơn trượt khỏi tay hắn, vèo một cái rơi xuống đất.
Khang Thánh Triết hưng phấn nói:
"Anh nhìn này! Xà phòng rớt rồi!"
Vưu Lương Hành: "....."
Bị ăn một đá, vị nhân huynh họ Khang này mới hộc máu an ổn xuống.
Ngâm tắm nửa giờ đồng hồ, sau khi nước đã nguội, người hơi choáng váng, Vưu Lương Hành mới ra khỏi phòng tắm thay quần áo sạch sẽ, vừa xong việc hắn nhận được điện thoại từ Liêu Túc, muốn hẹn ăn khuya.
Hai tháng không gặp, mới vừa về từ Đế Đô, bữa cơm đầu này hẳn là nên tụ tập một chút, Vưu Lương Hành gật đầu đồng ý, hắn quay đầu hỏi Khang Thánh Triết:
"Cậu có đi không?"
"Đi đâu?"
"Ăn cơm."
"Vào lúc này sao?"
"Ăn khuya, ăn gì cũng được."
Khang Thánh Triết nói: "Đi, đi, đi."
Thanh âm này, tất nhiên là Liêu Túc nghe thấy được, hắn trêu chọc nói:
"Gì ~~~ Đã khuya khoắt như thế này rồi hai người còn ở bên nhau sao? Thật là....."
Vưu Lương Hành đánh gãy lời hắn, hỏi: "Cậu mới khách à?"
Lập tức Liêu Túc sửa miệng:
"Đúng là nên như vậy! Thời gian dài không gặp nhau rồi, không ở bên nhau ôn chuyện có còn là người không!"
Vưu Lương Hành cười lạnh một tiếng, trước khi kết thúc cuộc gọi, Liêu Túc nói sang sảng:
"Hai người nhanh xuống tầng đi, tôi và Tiểu Lâm Tử đang ở gần chỗ hai người đó."
Khang Thánh Triết nói: "Lương Sở Lâm cũng tới sao?"
Vưu Lương Hành tắt điện thoại hỏi:
"Cậu cười gì?"
Khang Thánh Triết: "Tôi không cười a."
Vưu Lương Hành hỏi: "Cậu cảm thấy thị lực của tôi có vấn đề sao?"
Khang Thánh Triết có chút không nhịn được, hắn cười nói:
"Lương Sở Lâm khá thú vị, nếu cậu ta mà không tới, thật nhàm chán nha."
Vưu Lương Hành muốn nói lại thôi: "..... Khang Thánh Triết, cậu thật là."
Thật xấu, xấu tới đáng yêu.
Bốn người hộp hợp dưới tầng, Lương Sở Lâm vừa thấy thân ảnh của Vưu Lương Hành thì đôi mắt phát sáng lấp lánh, chờ tới khi nhìn thấy Khang Thánh Triết, sắc mặt hắn biến đen, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Khang Thánh Triết cười hắc hắc nói:
"Thế nào, có phải rất thú vị hay không?"
Vưu Lương Hành: "....." Cậu ngậm miệng vào đi.
Lương Sở Lâm bị thảo luận nhưng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ hỏi:
"Lương Lương ca, hai người đang nói gì vậy."
Vưu Lương Hành ôm tâm thái thương cảm đối với Lương Sở Lâm đáng yêu cho nên vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói:
"Không nói gì hết, đi ăn cơm thôi."
Bốn người theo lẽ thường chọn quán đồ nướng để liên hoan, nói đến việc yêu thích những món nướng BBQ thì không thuộc về hai vị bình dân bá tánh là Khang Thánh Triết và Liêu Túc, cũng không phải món yêu thích của vị Lương Sở Lâm nhà có chút của cải mà thuộc về vị đứng đứng đắn đắn phú phú phú phú phú phú nhị đại Vưu Lương Hành này.
Vưu Lương Hành, siêu thích que xiên.
Có khả năng bởi vì vị phú nhị đại quá bình dân, cho nên mãi tới hiện tại không ai nhìn ra vị này siêu siêu có tiền cả, sau khi chọn món xong thậm chí còn muốn thay hắn trả tiền.
"Để tôi."
"Không được! Lương Lương ca thực tập quá vất vả rồi, nghe nói thực tập đều không được trả lương!"
Liêu Túc có thể nói giỡn nhưng tới thời điểm này luôn đứng lên, nói:
"Để tôi mời, nếu không chia đều."
Vưu Lương Hành không khiêm nhượng với bọn họ, chỉ nói:
"Tất cả đều ngồi xuống."
Lời nói tuy không nhiều nhưng khí thế cũng khuôn mặt lạnh nhạt làm người khác vô pháp phản kháng, Liêu Túc và Lương Sở Lâm ngoan ngoãn lui về, bị khí thế của Vưu Lương Hành đè ép nửa ngày còn chưa hòa hoãn lại.
Khang Thánh Triết lôi kéo hai người bọn họ:
"Còn tranh nhau không?"
Liêu Túc nói: "Không tranh, không tranh."
Lương Sở Lâm khịt mũi coi thường:
"Hừ, ăn đồ của người khác mà còn không khách khí như vậy sao."
Khang Thánh Triết khẽ cười nói:
"Nào phải người khác, về sau mỗi đồng tiền tôi kiếm được không phải đều đưa cho Lương Lương hay sao, hiện tại chỉ là dự chi một chút thôi ~~~"
Lương Sở Lâm ê răng, nhịn không được nói: "Rắm!"
Tính tiền xong, không bao lâu đồ ăn đã được đưa lên bàn, Liêu Túc vừa ăn vừa duy trì biểu tình hài hước, Vưu Lương Hành rất phiền lòng khi bị hắn nhìn như vậy, sợ hắn nghẹn chết, nhàn nhạt nói:
"Có chuyện gì nói đi."
Liêu Túc không khách khí, mở máy hát giống như một vị thuyết thư sinh bịp bợm trong giang hồ:
"Lương ca, cậu không biết đâu nha, hiện tại, cậu, không cả cậu và Khang Thánh Triết, hai người đã nổi tiếng khắp toàn trường."
Vưu Lương Hành nói: " Nổi tiếng ở nơi nào cơ?"
Liêu Túc: "Là.... Tieba đó."
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn biết mà:
"Ngày thường bài về hai chúng tôi cũng không ít."
Liêu Túc nói:
"Không không không, lần này không giống nhau, hai người lúc này là cùng nhau nổi tiếng, cùng nhau đó, có hiểu không!"
Hai người nói chuyện làm Lương Sở Lâm ngồi báng thính bên cạnh không nhịn được gật gật đầu khẳng định:
"Đúng, đúng, Liêu ca nói đúng."
Đúng như lời Liêu Túc nói, từ khi Vưu Lương Hành nắm tay Khang Thánh Triết rời khỏi sân bóng rổ, diễn đàn Tieba của trường tựa như bùng nổ, không chỉ những bài viết trước kia về mối quan hệ của bọn họ trong thời gian học quân sự bị đẩy lên hot một lần nữa, mà còn rất nhiều rất nhiều bài viết mới ra đời đúng thời cơ.
[a a a a a Hai người bọn họ tuyệt đối đang yêu nhau, tôi lấy cái đầu trên cổ này để thề, hai người bọn họ tuyệt đối yêu nhau nha!!!]
[Mắt không mù đều có thể nhìn ra được!!! Học trưởng Vưu nắm tay Khang Thánh Triết chạy đi, nắm tay! Nắm tay đó! Hai người đàn ông nắm tay nhau a a a a!]
[Không thèm che dấu tình ý, chân nhân muốn ngừng mà không được, a, không phải, phải gọi không thể làm lơ a!!!!]
Trong thời gian 2 tháng Vưu Lương Hành rời trường, cơn nhiệt triều được kích khởi bởi lần học quân sự vẫn chưa kịp bình ổn giờ lại tăng thêm kích thích trước mặt mọi người "phu phu song song quản gia" tại sân bóng rổ như này, tức khắc cơn nhiệt triều càng trào lên, sự việc lan truyền càng ngày càng lớn.
Càng ngày càng nhiều người thảo luận mối quan hệ của hai người trên Tieba, tựa như trào lưu trong toàn trường vậy.
[Thật sự không phải quá rõ ràng hay sao, quỳ lạy với CP này nha nha!]
[Học trưởng Vưu và người khổng lồ a.... Tôi đã từng hy vọng bọn họ thật sự là CP, và sự thật chứng minh, hai người bọn họ là thật sự! Là thật sự đó!! Mọi người không có mặt ở sân bóng rổ thì không biết, cách học trưởng Vưu nhìn Khang Thánh Triết a a a a, ánh mắt kia phải nói là sủng nịnh đó!!]
[Học trường Vưu soái thiên soái địa của tôi....]
[Ừ, tôi gần đây mới là fan của Khang Thánh Triết, mà cậu ta không chỉ thành công có người yêu, mà người đó còn là bạch nguyệt quang của tôi, giỏi a, thật quá giỏi a (nụ cười dần dần biến thái)]
[Hai tháng trước tôi cũng đã cắn định CP của hai người bọn họ, giờ chỉ muốn thét dài một tiếng.]
[Xin thứ cho tôi nói thẳng, hai người bọn họ tuyệt đối ở bên nhau.]
[a a a a a a không có ai nằm vùng, thu thập thông tin quan hệ hai người bọn họ cho mọi người đỡ thèm hay sao!!! Tôi không thể tưởng tượng được hình ảnh về hai người với giá trị nhan sắc nghịch thiên bọn họ ở cạnh nhau nó như thế nào a...... Không được, không được, tôi muốn điên rồi!!!]
Tới đây, có một câu truyện thần bí được khai quật với tên gọi là [Đăng lại! câu chuyện tình yêu bí mật của Lười Biếng và Khốc Khốc Soái], có một vị tiểu hữu lấy trên một diễn đàn nào đó đăng lên, vừa vặn cốt truyện trùng hợp với hình tượng của Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết, làm mọi người càng xem càng nghiện.
[Mẹ ơi! Khốc Khốc Soái này quá đáng yêu đi!! Thật sự không phải là học trưởng Vưu à!!!]
[Tại sao lại có một cuốn tiểu thuyết kinh vi thiên nhân đến bực này được.]
[Từ từ, hình tượng thật sự quá giống!! Bất quá có thể cho tôi hỏi một chút không...... tính cách của Khang Thánh Triết như này sao??? Không biết xấu hổ như vậy sao??]
[Tôi chưa từng gặp qua người nào hôn trộm lại bị đánh gãy răng như này, nhưng lại nhớ lại lần trước người khổng lồ phải đi tới bệnh viện vào ban đêm...... emmmmmm, cho phép tôi suy nghĩ sâu xa 5s.]
[Tôi thực sự hoài nghi, vị nhân sĩ này ở một bên ghi chép lại mối quan hệ của hai người, dũng sĩ đại thần ơi, xin mời ngài dũng cảm đứng ra đây!! Tôi xin được trao giải cho ngài nha nha nha!!!]
Liêu Túc cười nói: "Cũng không biết cuốn tiểu thuyết kia là ai viết, thật lợi hại, hiện tại toàn trường đều cực high, ngày mai hai người về trường nhất định sẽ bị vây xem!"
Nhắc tới cuốn tiểu thuyết thần bí kia, cả người Lương Sở Lâm liền chấn động, đôi mắt đảo quanh, sau đó nhìn trời thở dài, may mắn là mọi người đều đang có suy nghĩ không rảnh chú ý tới hắn.
Vưu Lương Hành nhàn nhạt nói:
"Nói xong chưa, nói xong thì ăn thôi."
Liêu Túc chẹp miệng, nói:
"Ăn thôi, ăn thôi, tôi không nói."
Ăn xong bữa cơm cũng tới 10 giờ khuya, không để Vưu Lương Hành thúc giục bọn họ về trường, Liêu Túc mở miệng nói:
"Hai người về nhà đi, đừng chậm trễ chính sự nhé."
Hai từ "chính sự" bị nhấn mạnh, Vưu Lương Hành nhíu mày nói:
"Đừng nói bậy."
Liêu Túc cười nói: "Ai nói bậy, cậu nghĩ đi đâu vậy, có phải hiểu sai gì không, tôi thật sự nói về "chính sự" đó."
Nói xong hắn nhìn Khang Thánh Triết, nói tiếp:
"Có phải hay không K thần."
Khang Thánh Triết hơi hơi mỉm cười coi như trả lời, bốn người chia làm 2 hướng, phất tay chào nhau.
Nhìn Liêu Túc và Lương Sở Lâm lên xe taxi, lúc này Vưu Lương Hành mới hỏi:
"Cậu ta nói "chính sự" là gì?"
Khang Thánh Triết nói: "Không có gì, chỉ là livestream mà thôi."
Nhắc tới livestream Vưu Lương Hành mới nghĩ tới công việc của Khang Thánh Triết, nửa ngày nay có quá nhiều việc phát sinh cho nên hắn thật sự đã quên sạch sẽ việc livestream, hiện tại nhìn đồng hồ đã sớm qua thời gian mà bình thường người này phát sóng.
Vưu Lương Hành kinh ngạc nói:
"Hôm nay cậu lại xin nghỉ sao?"
Khang Thánh Triết cười hì hì nói:
"Lương Lương quan tâm tôi như vậy sao ~~~"
Vưu Lương Hành nói: "Trả lời đi."
Khang Thánh Triết bĩu môi, sắc mặt nghiêm túc hơn:
"Không xin nghỉ, trở về sẽ livestream, mấy ngày này có chút tình huống đặc thù, có khả năng anh không tin, tôi đang đánh nhau với toàn bộ streamer của Manh Miêu TV đó."