Bùi tổng suýt chút nữa thì bị anh rống thành X héo, cả người đều ngơ ngác.
Khâu Ninh đã ngồi xuống một lần nữa, bình tĩnh mà đặt loa trong tay lên bàn, cười xán lạn: “Bùi tổng, đủ rõ ràng chưa?”
Biểu tình của người đàn ông bụng dạ nông cạn như muốn nứt ra, cả khuôn mặt đều tức đến đỏ bừng lên, ông ta chưa bao giờ phải chịu loại sỉ nhục này!
“Đây là thái độ của MR các cậu???” Ngực Bùi tổng phập phồng kịch liệt, “Ba” một phát đứng bật dậy từ trên ghế: “Chẳng hợp tác gì nữa hết! Cút!”
Tuy rằng trong lòng Tống Quốc Tài không thích Bùi tổng, nhưng dù sao đối phương cũng là đối tượng hợp tác, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi mà cười làm lành: “Bùi tổng, Khâu Ninh không có ác ý...”
“Ông xem tôi là đồ ngu hả!” Ông ta tức điên rồi, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào cái loa trên bàn, muốn nhỏ tiếng bớt đi cũng không nhỏ được: “Thứ này, thứ này... Thế mà lại lấy ra để rống vào mặt tôi, vậy là không có ác ý hả?”
“Bùi tổng, nếu ngài tức thì có thể rống ngược lại tôi, rống vào lỗ tai tôi cũng được, tôi tuyệt đối không tránh né.” Thanh âm Khâu Ninh nhàn nhạt, ánh mắt sạch sẽ không sợ hãi: “Nếu ngài nghe không rõ, chúng ta có thể điện thoại, video... Thậm chí giao lưu bằng chữ viết cũng được, nhưng MR không có truyền thống cười làm lành.”
Bùi tổng xanh cả mặt, cắn răng: “Cười làm lành cái gì……”
“Chúng tôi đại biểu cho tổng bộ MR tới hợp tác cùng ngài lần này, sau đó sẽ báo cáo trực tiếp với Tất tổng, nói chung là không thể làm mất mặt tập đoàn.” Khâu Ninh nói: “Đôi bên đều cần phải tôn trọng nhau, Bùi tổng có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, khẳng định phải nhìn thấu điểm này hơn một nhân viên bé nhỏ như tôi.”
Ngữ khí của anh mềm đi chút: “Nếu như Tất tổng hỏi tôi về chi tiết việc đàm phán, tôi nói cũng không nên lời... Dù sao cũng không thể nói là Bùi tổng coi trọng người MR nhỉ, nếu nói ra thì chắc chắn người ta sẽ khua môi múa mép nói ngài không coi MR ra gì, vậy không phải là tổn hại đến anh danh của ngài sao?”
Ngàn xuyên vạn xuyên, mông ngựa xuyên không thủng, Bùi tổng hừ một tiếng, cũng chẳng liếc anh một cái: “Biến.”
Khâu Ninh đưa mắt ra hiệu với Tống Quốc Tài.
Người sau hiểu rõ, thở dài nói: “Bùi tổng ngài có điều không biết, trong tổ chúng tôi cũng cạnh tranh kịch liệt đối với lần hợp tác này, một đoàn đội khác đã tới trung tâm thương mại Bách Thịnh để đàm phán...”
Sắc mặt Bùi tổng lạ đi: “Bách Thịnh?”
Tống Quốc Tài không tiếp lời mà chỉ nói với giọng điệu tiếc nuối: “Hôm nay đã đắc tội Bùi tổng nhiều rồi, cũng không trông cậy rằng có thể hợp tác về sau được nữa, vậy hai người chúng tôi xin cáo từ trước.”
Nói xong hai người liền bắt đầu thu thập tập công văn.
Sắc mặt Bùi tổng ngày càng khó coi, sao ông ta có thể quên được rằng MR tài lớn thế mạnh, căn bản là không cần bám dính lấy một đối tác là ông ta.
Mắt thấy hai người sắp sửa đi ngay, nhưng sự tức giận trong lòng kia thật sự là ông ta nuốt không trôi, sắc mặt cứng đờ không mở miệng.
Khâu Ninh thấy thế, tự mình rót một ly trà, chuyển đến trước mặt Bùi tổng, cười nói: “Bùi tổng, vừa nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi ngài, muốn đánh muốn chửi tùy ngài, nếu còn chưa hết giận thì tôi xuống lầu mua cho ngài mười cái loa, ngài cứ việc hét vào tai tôi, ngài đừng tức giận mà hại thân.”
“Tôi vừa rồi cũng chỉ là sốt ruột, không thể nói đàng hoàng với ngài, dù sao chúng tôi cũng đại diện cho mặt mũi MR, thật sự không bất chấp tất cả được.”
Bùi tổng không nói chuyện, cơn tức trong lòng khó tiêu, vẫn còn làm giá.
Tống Quốc Tài nói tiếp: “Bùi tổng nếu để mắt tới MR, trước hết không bằng ngài cứ xem dự án của chúng tôi trước, nếu vẫn cảm thấy không được, không muốn thấy mặt chúng tôi nữa thì chúng tôi lại biến, được chưa?”
Nhã gian an tĩnh trong chốc lát, người làm ăn không chỉ cần mỗi mặt mũi, chỉ dựa vào phế liệu đầy đầu thì không làm được mối làm ăn lớn, đối phương cho bậc thang đi xuống thì cứ vậy xuống theo là được.
Bùi tổng ngồi xuống, uống một ngụm trà Khâu Ninh đưa tới: “Gọi trợ lý và bí thư của tôi vào.” Rồi lại chỉ vào Tống Quốc Tài: “Ông tới nói.”
……
Sau khi vứt bỏ mấy cái tư tưởng không lành mạnh ra khỏi đầu, Bùi tổng trở nên vô cùng đanh đá chua ngoa trên phương diện bàn chuyện làm ăn, cái đề nghị nào cũng chọc thẳng vào điểm yếu, hai bên anh tới tôi đi nói hết cả buổi sáng.
Sau khi định ra phương hướng hợp tác đại khái và quyết định phương án làm việc xong thì cũng đã tới thời gian dùng cơm trưa.
Tống Quốc Tài đề nghị đúng lúc: “Gần đây có một nhà hàng cá nướng đặc biệt nổi tiếng, tôi đã hẹn bàn xong, mong Bùi tổng cho mặt mũi.”
“Không cần.” Cặp mắt tam giác của Bùi tổng liếc Khâu Ninh một cái: “Cơm này tôi sợ không tiêu hóa nổi, các công việc còn lại các ông đổi người tới bàn bạc đi, tôi sợ bị chọc ra bệnh tim.”
Khâu Ninh rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Tống Quốc Tài chợt lộ vẻ xấu hổ, nhưng đã phản hồi lại rất nhanh: “Được, chờ lúc ký xong hợp đồng nhất định sẽ uống hai ly cùng ngài.”
Hai người đứng dậy tiễn Bùi tổng ra cửa, cho đến tận khi bóng dáng biến mất ở thang máy.
“Cậu thật là...” Tống Quốc Tài thở dài, quay đầu tiếc nuối mà vỗ vai Khâu Ninh: “Đừng để trong lòng.”
Chú đang nói về việc thay đổi người bàn tiếp hạng mục.
“Không để trong lòng, dù sao công trạng vẫn ở tổ chúng ta.” Khâu Ninh còn có thể nói giỡn: “Cũng may là em, chứ nếu đổi một cô gái tới thì dù có lý cũng không nói ra được.”
“Cậu luôn nhìn theo hướng tích cực.” Tống Quốc Tài nói, sau đó lại nhíu mày nhìn cái loa trong tay anh: “Cậu lấy cái này từ đâu ra?”
Khâu Ninh giơ lên quơ quơ trước mặt chú: “À, cái này à, mượn của một bác trai lái xe ba bánh trong quảng trường.”
“Chuyện khác không làm được, gây sự thì giỏi nhất.” Tống Quốc Tài lắc đầu: “Đi ăn cơm đi, bàn cũng đã đặt rồi.”
“Được, anh đi trước đi, em đi toilet.”
Toilet trong quán trà cách nhã gian của bọn họ hơi xa, Khâu Ninh ngoặt hai khúc cong mới đến.
Buổi sáng anh không uống nhiều nước lắm, cũng không muốn đi WC, không có người khác ở trước mặt, rốt cuộc sự chán ghét trên mặt anh không giấu nổi nữa: “Ngu ngốc...”
Thở ra một hơi, Khâu Ninh chịu đựng cảm giác ghê tởm cuồn cuộn trong dạ dày, mở vòi nước ra rửa tay, như vậy còn ngại chưa đủ, lại xịt một đống nước rửa tay ra xoa xoa tẩy tẩy, hận không thể xoa bay một tầng da trên tay phải ra.
Làm ở vị trí này lâu như vậy, không thể nói là thường xuyên gặp phải những cái đó, nhưng cũng không tính là ít.
Đối xử với mấy con dê già mà còn tử tế được mới là lạ, mình càng dễ tính thì càng bắt nạt, nếu bản thân không giãy giụa thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Uống rượu, ăn cơm, sau đó đi khách sạn.
Không đi thì không hợp tác nữa.
Không hợp tác thì không thể báo cáo kết quả công tác.
Lúc xuống lầu tìm loa, anh đã chuẩn bị tinh thần phá hỏng việc hợp tác, cùng lắm thì đi gặm cục xương cứng trung tâm thương mại Bách Thịnh bên kia, bây giờ vẫn có thể bàn tiếp chuyện hợp tác thì đã là kết quả tốt nhất rồi.
Còn việc bản thân có theo tiếp hay không, anh thật sự không thèm để ý.
Cửa WC phía sau bị mở ra, một người đi ra, đứng ở bên cạnh.
Vì bồn rửa tay thiết kế cao cấp nên chiều dài hơi hẹp, Khâu Ninh tránh sang một bên nhường chỗ, dư quang có thể cảm nhận được đối phương cao hơn mình rất nhiều, lòng hiếu kỳ khiến anh ngẩng đầu nhìn gương một cái.
Trong khung gương bằng gỗ, một người đàn ông trong bộ tay trang hoa văn ô vuông màu xám, bên trong mặc áo choàng cùng mẫu và sơmi trắng, còn có thể nhìn ra cơ ngực rắn chắc mơ hồ ẩn hiện. Cà vạt màu đen, phía trên là yết hầu gợi cảm đẹp đẽ.
Ánh mắt Khâu Ninh di lên trên một chút, rồi cứng cả người lại khi thấy rõ mặt đối phương.
Một hồi lâu sau, anh mới nở một nụ cười, quay đầu lại nhìn thẳng vào người bên cạnh: “Tất tổng, trùng hợp quá.”
“Ừ.” Tất Dục Cẩn đã rửa tay xong, đang dùng giấy vệ sinh lau khô bọt nước trên tay, âm thanh của người bên cạnh rất quen tai, hắn không nhịn được mà hỏi nhiều một câu: “Tới bàn công việc?”
Khâu Ninh kinh ngạc chớp mắt một cái, anh không nghĩ tới Tất Dục Cẩn sẽ chủ động nói chuyện phiếm với mình: “Đúng vậy, tới bàn chuyện hợp tác tuyên truyền với Bùi tổng quảng trường Tây Môn.”
Nghe được hai chữ “Bùi tổng”, động tác Tất Dục Cẩn hơi ngừng lại trong thoáng chốc, nhìn anh với ánh mắt thâm sâu ý vị.
Khâu Ninh không phát hiện, sếp lớn đang đứng ngay bên cạnh làm anh áp lực gấp bội, chỉ nghĩ nhanh chóng chạy lấy người, lại phiền nỗi nước rửa tay vẫn còn dính quá nhiều, vòi nước lại trơn, vặn thế nào cũng không ra.
Năm 2020 rồi vì sao còn dùng loại vòi dạng tròn này vậy?
Ông chủ, ngài không kịp theo trào lưu rồi!
Sau đó một bàn tay to duỗi tới, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Bàn tay to dễ dàng vặn vòi nước ra, nước máy “ào ào” trút xuống.
Tai Khâu Ninh đỏ lên vì xấu hổ, nói cảm ơn.
Bọt trên tay được rửa sạch nhanh chóng, lộ ra ngón tay trắng nõn.
Tất Dục Cẩn nhìn chằm chằm mu bàn tay của anh, hỏi: “Tay cậu làm sao vậy?”
Khâu Ninh lúc này mới phát hiện ra một miệng vết thương nhỏ dài không biết xuất hiện từ lúc nào, không sau, chỉ là bị ngâm nước lâu nên hơi sưng lên, trông hơi dữ tợn.
Anh nhớ tới Bùi tổng có mang trang sức trên tay, có thể là lúc rút tay dùng nhiều sức quá nên mới bị thương.
“Không biết bị xước ở đâu, tôi cũng không chú ý.” Khâu Ninh lau khô tay, lễ phép cáo từ: “Tất tổng tôi đi trước.”
Tống Quốc Tài chờ ở cửa quán trà, nhìn thấy Khâu Ninh ra tới thì đưa cái loa cho cậu, nói: “Tôi mới thấy Tần Kiêu, có lẽ là Tất tổng cũng đang ở đây.”
Tần Kiêu là trợ lý của Tất Dục Cẩn.
Khâu Ninh mặt vô cảm nói: “Không cần có lẽ, em mới đụng phải ở toilet.”
Chuông cảnh báo trong đầu Tống Quốc Tài lập tức vang ầm ĩ: “Lần này cậu không làm ra chuyện xấu gì chứ?”
“Không không không, lần này thật sự không có, đi WC gặp thì tùy tiện nói hai câu thôi, lão đại cứ yên tâm ạ.”
Trái tim Tống Quốc Tài chậm rãi thả lỏng, nhưng không chờ nó an ổn rơi xuống đất đã thấy vị trợ lý mới nãy ở trong cuộc trò chuyện xuất hiện.
Tần Kiêu treo nụ cười mỉm trên mặt: “Giám đốc Tống, trưởng phòng Khâu, Tất tổng muốn gặp hai người.”
Tống Quốc Tài nhìn về phía người bên cạnh theo bản năng.
Khâu Ninh mê mang mà:?
Lúc đi đường, Khâu Ninh suy nghĩ nửa ngày cũng không biết mình phạm vào chuyện gì, nếu thật sự muốn nói thì chỉ có...
Anh nhìn cái loa trong tay.
“Tới rồi.”
Tất Dục Cẩn đang ở trong một gian phòng xa hoa, so với nhã gian của bọn Khâu Ninh định còn to hơn gấp hai, ngoại trừ hắn thì bên trong còn mấy thuộc hạ thường xuyên đi theo.
Khâu Ninh nghĩ không ra, có cái gì không nói được lúc ở trong toilet mà cứ phải kêu tới đây.
Tống Quốc Tài cung kính kêu một tiếng: “Tất tổng.”
Tất Dục Cẩn gật đầu với chú, sau đó nhìn về phía Khâu Ninh: “Nghe nói, có người la to với khách hàng?”
Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía tay anh.
Móe.
Khâu Ninh luống cuống tay chân mà giấu cái loa ra sau lưng, khuôn mặt cố gắng duy trì bình tĩnh: “Tôi không phải, tôi không có, bọn họ nói bậy...”
Tất Dục Cẩn mắt lạnh nhìn anh: “Không có?”
Tống Quốc Tài sắp bị bệnh tim tới nơi rồi, không nghĩ tới sao chuyện này lại có thể truyền đến tai Tất Dục Cẩn, chú định giải thích: “Chuyện này có chút phức tạp...”
“Đó là cái gì?” Tất Dục Cẩn không cho chú cơ hội, ánh mắt lại hướng về tay Khâu Ninh.
... Tôi nói là tạm thời bảo quản hộ bác trai dưới lầu, anh tin không?
“Đưa đây.”
Khâu Ninh không dám động.
“Hửm?”
“……” Khâu Ninh giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn bước tới, giao nộp cái loa trong tay lên.
Lúc đối phương tiếp nhận cầm không chắc, Khâu Ninh lanh lẹ đỡ lấy, lúc rút ngón tay về lại cảm thấy ấn trúng cái gì rồi.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, thứ trong tay vị bá tổng trẻ tuổi tây trang giày da đã vang lên đinh tai nhức óc:
“Thu mua —— máy giặt, di động cũ, tủ lạnh, máy tính cũ, đổi chậu rửa mặt inox ……”
Ma âm xoay vần, không dứt bên tai.
“???”
“!!!”
Đồng tử Khâu Ninh run như động đất.
Đệt?!
Tiếng hít khí vang lên xung quanh.
Mặt Tống Quốc Tài tràn đầy hoảng sợ, liên tục lui về sau mấy chục bước.
Trong đầu chỉ có một câu lăn qua lộn lại —— làm sao mới có thể viết đơn từ chức cho đẹp đẽ một chút?