Hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ, hoạt động chủ đề tết thiếu nhi của khu vui chơi đã đến hồi kết, đợi sau khi nghỉ ngơi xong quay lại, phải toàn lực phối hợp tổ chức lễ hội của Lộ thị.
Có lẽ được thái độ của Lộ Ý Trí vỗ về, Cảnh Thời ngủ một giấc rất sâu, đến 9 giờ mới dậy.
Khoảng khắc thức dậy, cậu cảm thấy đệm giường hơi rung.
Là cha của Đô Đô hiếu động, Cảnh Thời đã tập mãi thành quen với cái này, mỗi khi bé mập sắp dậy đều là như thế, bò qua bò lại trên giường, lăn lộn không ngừng.
Cậu theo bản năng đưa tay ra mò, ậm ờ nói: "Đô Đô, hôn cha."
Chỉ cần hôn cha, Đô Đô sẽ an phận nằm mấy phút, mấy phút sau, thông thường sẽ tỉnh táo hơn.
Nhưng hôm hay không giống cho lắm.
Bé mập dùng tay chân bò vào nằm sấp trong lồng ngực Lộ Ý Trí, thân thể mũm mĩm của bé như rùa nhỏ lắc trái lắc phải.
Vừa nghe cha nói muốn hôn, lập tức giơ bàn chân mũm mĩm muốn đi xuống, Lộ Ý Trí nhanh tay lẹ chân đè lại, mới sáng sớm bị bé lăn lộn có hơi chịu không nổi.
Rồi tự mình đưa tay ra xoa đầu ngủ đến rối bời của Cảnh Thời, nhỏ giọng nói: "Cảnh Thời, thức dậy."
Cảnh Thời chỉ ừ một tiếng, mơ màng cầm tay Lộ Ý Trí đặt đến bên miệng hôn một cái.
Lộ Ý Trí sững sờ, rồi cười khẽ ra tiếng.
Trước khi Cảnh Thời tỉnh táo, anh chậm rãi thu tay về, một màn này bị bé rùa con Đô Đô đang nằm sấp trong lồng ngực anh nhìn thấy rõ, gương mặt mũm mĩm rơi vào trầm tư.
Qua chừng năm phút, Cảnh Thời hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra đã thấy Đô Đô đang vểnh mông, ủn qua ủn lại trong lòng Lộ Ý Trí.
Cậu tóm bé mập về đặt lên giường, chọc nhẹ sau ót bé.
Đô Đô trở người thấy cha dậy rồi, rất vui vẻ, cười ha ha chui vào lòng Cảnh Thời.
Quậy một lát, Cảnh Thời vỗ lưng Đô Đô, cười nói: "Bé mập nhanh dậy nào."
Đô Đô dường như nhớ đến gì đó, bé giơ bàn tay mũm mĩm lên trước mặt Cảnh Thời, mắt sáng lấp lánh nói: "Cha, Đô Đô."
Cảnh Thời nhéo bàn tay non mềm của bé lật lên lật xuống một lần, bối rối nói: "Không bị thương, chỗ nào cần thôi?"
Đô Đô sốt ruột nhìn Lộ Ý Trí, dường như muốn anh nói giúp.
Cảnh Thời vẻ mặt mờ mịt: "Bé sao thế?"
Lộ Ý Trí nhìn mà mắc cười, tình huống cụ thể đương nhiên anh sẽ không nói, bằng không Cảnh Thời sẽ đỏ mặt đến xù lông.
"Không sao, tôi mang bé đi đánh răng rửa mặt."
Bé mập không chịu đi, thân thể đầy thịt vùng vẫy trong lòng Lộ Ý Trí, tay vẫn còn giơ lên cao.
Cảnh Thời nhìn mà đầu đầy sương mù.
Đóng cửa phòng tắm lại, Lộ Ý Trí nắm lấy tay của bé, đưa đến bên miệng chạm chạm, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, chuyện vừa rồi không thể cho cha biết."
Đô Đô há miệng nhỏ: "A...."
"Nếu con bảo vệ được bí mật, lát nữa chú...ba mua đồ chơi cho con."
Đô Đô nhìn về phía cửa, dường như không hiểu lắm.
Lộ Ý Trí cười cười, bắt đầu dậy bé sửa miệng gọi mình là ba.
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên, mắt to ướt át, Lộ Ý Trí hôn lên trán bé, bé liền cười ngây ngốc.
Có lẽ tạm thời Đô Đô không gọi được, nhưng không sao, anh rất có kiên nhẫn.
Cảnh Thời từ trên giường đi xuống, lúc đi qua phòng vệ sinh vừa khéo nghe được âm cuối.
"Đô Đô, gọi ba."
"Aa..."
"Ba."
"A."
....
Cậu cười rồi cười, cũng không đi quấy rầy hai ba con.
*
Sau khi ăn sáng xong, Lộ ý Trí lái xe dẫn Cảnh Thời và Đô Đô đi siêu thị, ngay mai là sinh nhật tròn một tuổi của Đô Đô, phải đi mua quà cho bé.
Từ lúc quen Lộ Ý Trí, bé mập luôn bận rộn nhận quà.
Lộ Ý Trí vừa lái xe vừa hỏi Cảnh Thời: "Đã chuẩn bị cái gì để Đô Đô bốc quà thôi nôi?"
Cảnh Thời không có đầu mối, cậu căn bản không hiểu, nếu không gặp được Lộ Ý Trí, cậu tính toán tùy tiện làm chút đồ Đô Đô thích để bé bốc là được.
"Ông cụ chuẩn bị gì rồi?"
"Một vài thứ thường thấy, đồ ngọc chân trâu các thứ, còn có một vài văn phòng phẩm, cái khác không để ý."
Cảnh Thời: "..." Chỉ nghe anh nói đã biết không bình thường.
"Chỉ cần không chuẩn bị đồ ăn vặt cho bé là được, bằng không chắc chắn sẽ nằm sấp bên trên kéo không ra được."
Lộ Ý Trí cười khẽ: "Nào khoa trương như thê?" Đô Đô ưỡn bụng mập nằm trong lòng Cảnh Thời, có lẽ nghe ra được cha đang châm chọc bé, không phục gọi một tiếng: "Cha."
Cảnh Thời cười nhéo bụng bé: "Đô Đô con tự mình nói, con có phải bé mèo tham ăn không?"
Đô Đô không hề do dự lắc đầu, lắc phải lắc phải, ý là cha nói không đúng bé không nhận.
Nhưng vừa đến siêu thị, bé mập liền không nhớ chuyện vừa nãy.
Ngay cửa ra vào trung tâm thương mại là siêu thị quy mô lớn, bên trong quầy bánh kem vừa làm ra bánh, vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm ngọt nồng đậm.
Đô Đô vặn vẹo người muốn xuống, chân vừa chạm đất liền rất đáng thất vọng dò theo mùi thơm mà đi.
Đô Đô mập lắc la lắc lư như bé chim cánh cụt.
Cảnh Thời bất lực cười với Lộ Ý Trí: "Anh xem, tôi nói không sai chứ."
Lộ Ý Trí nhếch môi, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu.
"Nhéo mặt tôi làm gì, tôi đâu phải bé mập Đô Đô."
"Muốn nhéo thì nhéo."
"...?"
Cảnh Thơi theo sau một bước, kết quả vừa vào đã thấy bé mập nằm sấp trên bàn người ta, vểnh mông, nhón chân nhìn chằm chằm nhân viên người ta đặt đồ.
Nhân viên kéo nắp đậy bên trên ra, mùi thơm ngọt ngào càng tỏa ra nồng đậm hơn, bé mập vội đến dậm chân.
Nhưng bé sẽ không tùy tiện lấy đồ của người ta, chỉ ngước gương mặt mũm mĩm thiết tha gọi người.
"Dì..."
Nhân viên thấy bé mập Đô Đô rất đáng yêu, chuyển khay ăn thử bên cạnh đến, đặt trước mặt bé.
Lộ Ý Trí đứng sau bé, không nói chuyện, chỉ cười nhìn hành động của Đô Đô.
Bé mập quay đầu dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn anh, há miệng gọi: "Ba."
Lộ Ý Trí sững sờ, dạy bé cả buổi sáng cũng không gọi một tiếng, đây là lần đầu tiên.
Vốn Cảnh Thời muốn đi qua, nghe thấy tiếng ba này bèn dừng bước chân, xoay người xem cái khác.
Đô Đô thấy Lộ Ý Trí không trả lời bé, vội vàng đưa bàn tay mũm mĩm qua kéo lấy anh.
"Ba, dì."
Lộ Ý Trí nhanh chóng tỉnh táo lại, để Đô Đô kéo mình qua, gật đầu nói cảm ơn với nhân viên rồi ngồi xổm xuống nói với Đô Đô: "Đô Đô, cái này có thể ăn."
Đồ trong khay ăn thử đều được cắt thành miếng rất nhỏ, hơn nữa không ngọt lắm, Đô Đô ăn một miếng cũng không có vấn đề.
Trên phương diện ăn, Đô Đô luôn rất cần mẫn, nghe nói có thể ăn cũng không cần Lộ Ý Trí giúp bé, tự mình một tay mở nắp ra, một tay đi lấy.
Lộ Ý Trí cầm lấy tay bé, chỉ hộp tăm bên cạnh, kiên nhẫn dạy bé: "Dùng tăm cắm vào."
"A..."
Đô Đô học được rất nhanh, không lâu lắm đã ăn được đồ vào trong miệng, há miệng cười thấy răng không thấy mắt.
Lộ Ý Trí bế bé lên, để bé nói cảm ơn với nhân viên rồi mới dắt bé đi.
Vừa đi vừa dỗ dành bé: "Đô Đô, gọi ba nữa đi."
Đô Đô vừa ăn được đồ ăn nên tâm tình rất tốt, phối hợp gọi một tiếng.
Lộ Ý Trí cúi đầu hôn lên gương mặt mũm mĩm của bé, ánh mặt dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi.
Đô Đô được hôn đến vui vẻ, tiếp tục gọi: "Ba."
Lộ Ý Trí lại hôn lên một bên mặt khác của bé, lần này Đô Đô quá vui, giơ bàn tay mũm mĩm đến bên miệng Lộ Ý Trí, cười ha ha.
"Ba."
Một màn này vừa khéo bị Cảnh Thời xoay lại nhìn thấy, cậu nhanh chóng đi qua nhéo tay Đô Đô, tiếp tục như vậy nữa, người cả siêu thị đều sắp nhìn qua rồi.
Đô Đô vặn vẹo rất không hài lòng, bàn tay bé giơ cả sáng, nhưng không có ai hôn bé.
Lộ Ý Trí cười 'giải cứu' bé từ trong tay Cảnh Thời, thuận thế đặt đến bên miệng chạm chạm.
Đô Đô đầy thỏa mãn, lắc bàn chân mũm mĩm vô cùng vui vẻ.
Lộ Ý Trí thả bé xuống, bé mập không cần người chỉ dẫn, men theo giá hàng siêu thị chạy về trước.
Trước đây Cảnh Thời từng dạy bé, cho nên bé không dám tùy tiện sờ đồ trên giá hàng, nhìn thấy thứ mình thích chỉ đến gần nhìn, còn biết đưa tay ra đằng sau.
Lộ Ý Trí tiếp nhận xe đẩy trong tay Cảnh Thời, đối với ánh mắt tràn đầy giận dữ của Cảnh Thời nhướng mày nói: "Con còn nhỏ."
Cảnh Thời vểnh môi: "Con còn nhỏ, anh cũng nhỏ như bé hả?"
Lộ Ý Trí sờ mũi, hiếm khi có chút chột dạ.
*
Chọn mấy món đồ chơi ở khu nhi đồng, cũng gần đến trưa.
Lộ Ý Trí nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Đi thôi, đi ăn cơm trước, ăn xong lại đi mua cho Đô Đô mấy bộ quần áo."
"Được."
Đến quầy thu ngân thanh toán, vừa không để ý, Đô Đô không thấy nữa, Cảnh Thời nhanh chóng giao đồ cho Lộ ý Trí, còn mình xoay người đi tìm.
Kết quả một giây sau cậu tức gần chết.
Bé mập quen cửa quen nẻo lắc lư đến quầy bánh kem, tất cả hành động tiếp theo đều rất thuần thục.
Còn may bé không ăn nhiều, rút một cái thì đậy nắp lại.
Bên cạnh có một bé khác đang đứng, thấy Đô Đô ăn xong, tự mình lấy tăm cắm vào, nhưng bé 'nghiệp vụ' không thành thạo, nắm nửa ngày cũng không nắm được tăm.
Đô Đô gấp rồi, đưa tay ra cầm giúp bé, nhưng bé nhà người ta cho rằng bé đến cướp, tiện tay đẩy Đô Đô một cái.
Đúng lúc Đô Đô đang nhón chân, thân thể không đứng vững, bị đẩy một cái ngã dập mông.
Có lẽ do ngã đau, Đô Đô tức giận xông lên vung bàn tay mũm mĩm lên đẩy ngã con nhà người ta.
Dù Cảnh Thời nhanh chóng đi qua cũng không kịp ngăn cản bé.
Đứa nhỏ sững sờ, tiếp đó khóc lớn lên, Đô Đô trở người bò dậy, bổ nhào vào trong lòng Cảnh Thời, mắt to ngập nước, hiển nhiên là bị ấm ức.
Cảnh Thời vừa muốn mở miệng, đã thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi đi qua, bế đứa nhỏ lên, to tiếng với Cảnh Thời: "Cậu dạy con thế nào vậy hả, không có tố chất như thế!"
Thanh âm của hắn quá lớn, thu hút rất nhiều người nhìn qua.
Cảnh Thời bế Đô Đô vào lòng, che tai bé lại, bình tĩnh nói: "Ngài này, sự thật không như anh nhìn thấy..."
Người đàn ông hung dữ cắt ngang lời cậu: "Tôi tận mắt nhìn thấy con nhà cậu đẩy con nhà tôi ngã xuống sàn, con nhà tôi bây giờ khóc thành như vậy, không cần nói nữa, tôi muốn báo cảnh sát!"
Nhân viên quầy bánh kem đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình, lúc này muốn đứng ra giải thích, nhưng người đàn ông không nghe, luôn ồn ào để Cảnh Thời bồi thường tiền thuốc.
Cảnh Thời kiên nhẫn nói: "Ngài này, anh dẫn con nhà anh đi bệnh viện, nếu đứa nhỏ thật sự bị thương, nhà chúng tôi bằng lòng bồi thường, nhưng con nhà tôi cũng bị nhà anh đẩy, bé cũng ngã rất đau, cho nên, anh không cần có thái độ này, sẽ dọa đến đứa nhỏ."
Trong lòng cậu tích lũy lửa giận, lúc nói đến câu cuối, nhịn không được tỏa ra ngoài một ít.
Người đàn ông vừa nghe càng bùng nổ hơn: "Nói rất hay, tôi thấy cậu vừa tốt nghiệp, cậu có tiền để bồi thường?"
Rất nhiều người vây xung quanh, đứa nhỏ vừa rồi không khóc nữa, lúc này đoán chừng bị dọa, lại khóc lên. Cảnh Thời cúi đầu nhìn Đô Đô, bé tủi thân nhưng nhịn xuống không khóc ra tiếng, nhưng trên mặt đã bị nước mắt làm ướt.
Cảnh Thời vô cùng đau lòng, Đô Đô luôn rất cứng cỏi, tự mình ngã cũng chưa từng khóc, lần trước bị giẫm cũng chỉ gào mấy tiếng, Cảnh Thời chưa từng thấy bé khóc thành như vậy.
Cậu vỗ lưng Đô Đô, trong chớp mắt có hơi không biết làm sao.
"Sao thế?"
Vào giờ phút quan trọng, một giọng nam bình tĩnh thong thả chậm rãi vang lên, nhanh chóng vỗ về nôn nóng trong lòng Cảnh Thời.
Đô Đô vừa nghe thanh âm của Lộ Ý Trí, giơ bàn tay ra bổ nhào đến, tủi thân gọi: "Ba."
Người đàn ông vừa rồi ầm ĩ muốn báo cảnh sát vẻ mặt đờ đẫn, dường như có hơi không dám tin.
Lộ Ý Trí đón Đô Đô qua, vỗ lưng bé, hờ hững nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Anh vừa đến, tình cảnh vốn ồn ào lập tức trở nên ổn định lại, tất cả mọi người tự giác đem anh trở thành trung tâm.
Lộ Ý Trí nhìn nhân viên, nhân viên nhanh chóng tỉnh táo lại, giải thích tình huống vừa rồi.
Người đàn ông trừng to mắt, dường như muốn mắng nhân viên, nhưng khiếp sợ khí thế của Lộ ý Trí, không dám nói ra.
Lộ Ý Trí cúi đầu hôn lên trán Đô Đô, một chữ cũng không nói, nhưng hiệu quả rất tốt, Đô Đô lập tức không khóc nữa.
Người đàn ông cẩn thận đi qua, cười gượng nói: "Chủ tịch Lộ, đây là con ngài?"
Lộ Ý Trí tùy tiện liếc nhìn hắn, thờ ơ nói: "Anh là?"
Người đàn ông nhanh chóng nhiệt tình giới thiệu mình, tư thế kia quả thực so với vừa rồi cứ như hai người khác nhau.
Cảnh Thời ở bên cạnh nhìn mà mãn nhãn.
Vậy mà còn có người đổi mặt nhanh như thế.
Lộ Ý Trí giao Đô Đô cho Cảnh Thời, cậu dẫn Đô Đô rời đi trước, cũng không biết Lộ Ý Trí nói gì với người kia.
Lúc cậu đi mấy bước về quầy thu ngân, Lộ Ý Trí đã quay lại.
Hai người cùng nhau rời khỏi siêu thị.
Cậu còn rất tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Ngài Lộ, anh có phải dọa dẫm người ta hay không?" Lộ Ý Trí buồn cười nhìn cậu, phối hợp nói: "Tôi nói với anh ta, anh tối nay cẩn thận một chút."
Cảnh Thời: "...."
Bé mập nằm sấp trong lòng Cảnh Thời, giơ bàn tay đầy thịt của mình cho họ xem, có lẽ vừa rồi té xuống đã dùng tay chống đỡ, nên lòng bàn tay bị tróc da, nhưng không nghiêm trọng, một tia máu cũng không có.
Cảnh Thời đau lòng lau cho bé, rồi đặt đến bên miệng hôn một cái, cười nói: "Cha hôn một cái thì không đau nữa."
Đô Đô há miệng cười, rồi lại đưa tay đến cho Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí cũng hôn bé một cái.
Đô Đô vui vẻ xoay trái xoay phải trong lòng Cảnh Thời.
Hai người dắt Đô Đô ăn trưa trong trung tâm thương mại, thuận tiện mua cho Đô Đô mấy bộ đồ, rồi lái xe về nhà.
Vừa xuống xe Đô Đô vung bàn chân mũm mĩm chạy vào trong phòng, hai cánh tay mũm mĩm giơ lên cao, Cảnh Thời thấy bé như thế, thật sự rất muốn trợn trắng mắt.
"Con cẩn thận chút, đừng để ngã nữa."
Lộ Ý Trí đỗ xe xong, hai người cùng nhau xách đồ vào.
Vừa vào đã thấy, bé mập nằm làm nũng trong lòng ông cụ, Hứa Khai Thành bên cạnh đang cầm tay bé tỉ mỉ kiểm tra.
"Đô Đô làm sao thế?"
Ông cụ ôm Đô Đô vào trong lòng, dường như rất đau lòng, ánh mắt chứa đầy trách cứ nhìn về phía Lộ Ý Trí.
Ánh nhìn ghét bỏ anh không chăm sóc tốt cho Đô Đô.
Cảnh Thời nhìn không nổi nữa, giản lượt kể lại chuyện vừa rồi cho ông cụ.
Kết quả ông cụ nín thinh việc Đô Đô chuyện bé xé ra to, vẫn dỗ dành Đô Đô nói: "Hôm nay Đô Đô của chúng ta bị dọa, lát nữa ông nội rửa anh đào cho cháu ăn."
Đô Đô ưỡn bụng cười hì hì, thậm chí chả hề có tí ngại ngùng nào.
Cảnh Thời nhìn Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí: "....?"
Dường như rất ghét bỏ anh.
Đương nhiên ghét bỏ anh rồi, Cảnh Thời cảm thấy Đô Đô vô lại như thế nhất định được di truyền từ Lộ Ý Trí, đừng thấy Lộ Ý Trí bây giờ bộ dáng đứng đắn, lúc nhỏ chắc chắn da mặt dày y chang Đô Đô.
Về phần một người cha khác là mình, nhất định không hề có vấn đề gì.
*
Hôm sau là sinh nhật của Đô Đô, không biết có phải do Lộ Ý Trí đặc biệt dặn dò hay không, Lộ Hoằng Nghị và Lộ Lập Hiên đều không về.
Chỉ có ông cụ và Hứa Khai Thành, cộng thêm Cảnh Thời và Lộ Ý Trí, đều là mấy người Đô Đô quen thuộc nhất.
Đô Đô không biết sinh nhật là thứ gì, nhưng bé biết, hôm nay mọi người đối xử rất tốt với bé.
Đương nhiên, trước đây cũng rất tốt, nhưng không giống như hôm nay, ánh mắt từng giờ từng phút đều đặt lên người bé.
Bé rất nhanh đã rõ, hôm nay bé là cục cưng lớn nhất trong nhà, thế nên, bé bắt đầu đắc ý.
Ưỡn bụng một lát lắc lư đến chỗ này, một lát đung đưa đến chỗ kia, căn bản không đặt cha bé vào trong mắt, chỉ cần cha có ý nghiêm khắc một chút, bé sẽ xoay người đi tìm ông nội cáo trạng.
Cảnh Thời bị bé làm tức đến đau đầu.
Cậu đẩy Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Anh nhanh đưa nhóc về đi."
Không quản nữa, sắp đi ngang rồi.
Lộ Ý Trí cười đưa ly nước cho cậu, vỗ về nói: "Không sao, xong sinh nhật là được."
Tuy nói thế, nhưng anh vẫn rất phối hợp bế Đô Đô về.
"Đô Đô, đồ chơi hôm qua mua cho con đặt trong phòng bên cạnh, ba mang con đi nhìn thử."
Bé mập vừa nghe đồ chơi, lập tức không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn để ba bế đi.
Cảnh Thời tức thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc chọn đồ thôi nôi, thấy vật phẩm quý hiếm đầy bàn, ngọc thạch đủ màu sắc, óng ánh trong suốt, thậm chí ông cụ còn ném một chồng chi phiếu lên bàn.
Đô Đô ngồi ở trung tâm, mắt to xoay quanh, cuối cùng không hề do dự đưa tay về phía túi socola đằng trước.
Cảnh Thời bụm mặt, biết ngay là kết quả này mà.
Nhưng Đô Đô không dừng lại, bé nhét socola vào trong túi, quanh minh chính đại giấu đi, rồi nắm lấy những đá quý kia, lấy được rồi còn tính đặt vào trong miệng cắn.
Cuối cùng phần lớn đồ đều được bé sờ qua, chỉ cần bé cảm thấy đẹp, đều thích.
Cảnh Thời tuyệt vọng nhắm mắt.
Qua loa thổi nến, đút Đô Đô ăn mấy miếng, cả nhà ngồi bên nhau ăn cơm, trên cơ bản sinh nhật của Đô Đô gần như sắp trôi qua.
Chỉ là lúc gần đến phần kết thúc, bỗng xảy ra chút sóng gió nhỏ.
"Sinh nhật đứa nhỏ sao không gọi tôi?"
Cảnh Thời theo bản năng nhìn về phía nguồn góc âm thanh, vì ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy người kia dường như rất cao, còn để tóc dài.
Ấn tượng đầu tiên rất phóng khoáng.
Lộ Ý Trí đặt đũa xuống, thờ ơ gọi một tiếng: "Anh hai."
Cảnh Thời sững sờ, theo bản năng nhanh chóng nhớ lại tình tiết sách gốc trong đầu.
Anh hai của Lộ Ý Trí hình như học âm nhạc, thành lập ban nhạc, quanh năm không ở nhà.
Vì thích âm nhạc, hắn tự mình đổi tên thành Lộ Lạc Âm, về phần tên thật, trong sách không nhắc đến.
Lộ Lạc Âm chậm rãi đi vào, khom người gãi cằm nọng Đô Đô, bé vốn ngửa mặt tò mò nhìn hắn, bị hắn gãi nhanh chóng chôn mặt vào trong lòng Lộ Ý Trí.
Lộ Lạc Âm cười khẽ một tiếng, đứng thẳng người thuận tiện nhìn Cảnh Thời, cậu lờ mờ nhận ra hắn dường như có chút địch ý với mình.
Ông cụ hung dữ vỗ một chưởng sau lưng hắn, tức giận nói: "Gọi con bao nhiêu lần, con có về không?"
Lộ Lạc Âm thuận thế ngồi bên cạnh ông cụ, nịnh nọt nói: "Con phải đi diễn mà, rất bận."
Quản gia đi qua thêm một phần bát đũa cho hắn.
Đô Đô lén lút xoay mặt qua, tò mò nhìn hắn.
Lộ Lạc Âm cười cười với Đô Đô, tướng mạo hắn có mấy phần giống Lộ Ý Trí, nhưng có lẽ vì liên quan đến mái tóc dài, nhìn có mấy phần lẳng lơ.
"Tiểu Ý, dáng dấp Đô Đô quá giống em, anh vốn còn nghi ngờ có phải con em hay không, bây giờ vừa nhìn, chắc như đinh đóng cột."
Hắn nói chuyện thẳng thắn, nghĩ hẳn là người người khá ngay thẳng.
Cảnh Thời lặng lẽ suy đoán trong lòng.
Nhưng tiếp đó, Lộ Lạc Âm đặt ánh mắt lên người cậu.
Càng nhìn càng cau mày.
"Thế nào nhỉ, sao tôi cảm thấy dáng vẻ Đô Đô cũng khá giống cậu, sao thế nhỉ."
Cảnh Thời: "...."
Được thôi, có lẽ không chỉ là vấn đề ngay thẳng.
Sau khi ăn xong, Lộ Ý Trí nhận một cuộc điện thoại công việc, ông cụ dắt Đô Đô đi trong sân tiêu thực.
Trong phòng chỉ còn lại Lộ Lạc Âm và Cảnh Thời.
Cảnh Thời có hơi xấu hổ, vừa muốn tìm cớ rời đi, nghe thấy Lộ Lạc Âm nói: "Cảnh Thời? Lộ Lạc Âm."
Cảnh Thời chỉ đành gật đầu: "Chào anh."
"Cậu có chị gái?"
Cảnh Thời: "....?" Cái câu hỏi lạ lùng gì vậy?
"Không có."
"Em gái?"
"Cũng không có."
Lộ Lạc Âm sờ cằm, chân mày lần nữa cau lại, thẳng thắn hỏi: "Vậy mẹ của Đô Đô là ai?"
Cảnh Thời: "...." Hóa ra là ý này.
Thấy cậu không nói chuyện, Lộ Lạc Âm tự nói tự nghe: "Cậu cũng nhìn ra, Tiểu Ý là đứa nhỏ bình thường nhất nhà tôi, tôi không muốn biết cậu làm sao tạo ra được Đô Đô, nhưng nhà chúng ta nhận bé."
"Muốn điều kiện gì cứ việc đưa ra, dù núi vàng núi bạc nhà họ Lộ cũng có thể thỏa mãn cậu, nhưng không cần đánh chủ ý không đứng đắn lên người Đô Đô, nó tuy gọi cậu là cha, nhưng bản thân cậu rất rõ ràng, cậu không phải cha nó."
"Ba của nó, chỉ có một mình Tiểu Ý."
Cảnh Thời: "...."
Cậu cười lạnh một tiếng: "Sao anh biết, tôi không phải cha của Đô Đô?"
Lộ Lạc Âm đứng lên, không kiên nhẫn nói: "Thưởng thức cơ bản này học sinh tiểu học đều biết, tôi cần thiết phải tranh luận với cậu?"
"..."
"Cậu tạo ra Đô Đô có mục đích gì, nói thật, có lẽ tôi có thể đoán được, không phải danh, thì chính là lợi, chẳng qua vận may của cậu thật sự khá tốt, thế mà có thể giúp Tiểu Ý khắc phục được căn bệnh tâm lý chướng ngại."
"Giống như cậu, trăm phương ngàn kế tiếp cận Tiểu Ý, hãy nhanh chóng thành thật lại, bây giờ cậu rời đi, sau này còn có thể thỉnh thoảng quay lại gặp Đô Đô, nhưng nếu xé rách mặt, vậy đừng trách nhà họ Lộ không nể tình."
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Tay đau, muốn các chị thổi thổi.
(Xem Tiểu Cảnh ngày mai làm sao chọc giận hắn!)