Hai người ở biệt thự, mỗi ngày Thẩm Ý đều bị Giang Ngộ làm cho sống dở chết dở, Giang Ngộ còn cố ý không cho cậu biết tin tức bên ngoài bây giờ đã rối như tơ vò.
Ngày đính hôn chú rể Thẩm Ý lại mất tích để cô dâu một mình lẻ loi, nói sao đi nữa thì nhà họ Thẩm cũng cảm thấy xấu hổ với nhà họ Quý nên đã tăng cường đều tra tung tích, sau đó tìm ra được người tới hôm đó là đứa "con nuôi" mấy năm trước đi nước ngoài... Giang Ngộ!
Tìm con đến sốt ruột, Thẩm Phục Sinh tính hợp tác với mấy nhà có thế lực để ép Giang Ngộ xuất hiện, nào ngờ những người từng nịnh bợ hoặc đối tác làm ăn đều trốn tránh ông chứ đừng nói đến giúp đỡ.
Bọn họ định báo cảnh sát nhưng còn chưa ra đến cửa người của toà án đã đến trước, nói mấy năm nay Thẩm Phục Sinh tham ô tiền từ thiện bị người ta tố cáo. Số mệnh đã an bài, giống như có một thế lực nào đó không ngừng đẩy nhà họ Thẩm xuống vực sâu, mới chỉ qua một đêm dường như Tô Uyển Dung với Thẩm Phục Sinh đã già thêm mấy chục tuổi.
"Chắc chắn do Giang Ngộ làm!" Không còn nhìn thấy vẻ ngoài ung dung cao quý của Tô Uyển Dung, biểu cảm của bà ta đầy ngoan độc: "Con sói mắt trắng ấy! Mấy năm qua nhà họ Thẩm cho nó cái ăn chỗ ở, thế mà nó dám quay ngược lại cắn chúng ta một miếng."
Bà ta nói xong, ánh mắt bỗng dưng tối sầm lại.
"Thẩm Phục Sinh" Bà nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Thẩm Phục Sinh lấy tay che mặt, vẻ mặt mỏi mệt "Có chuyện gì?"
Khoé mắt Tô Uyển Dung nhanh chóng đỏ lên, giọng nói mang theo vẻ nức nở, "Ông nghĩ xem Giang Ngộ sẽ không làm gì tiểu Ý chứ..."
Cổ họng bà nghẹn lại, không muốn nói tiếp.
Nghe vậy, Thẩm Phục Sinh hơi ngẩn ra, nói thật mấy năm qua nhà họ Thẩm đối xử với Giang Ngộ ra sao ông đều nhìn thấy, chỉ không ngờ tới nhà họ Thẩm cũng có ngày trở thành thịt cá trên thớt.
Ông khẽ lắc đầu nói lời an ủi: "Không sao, đừng nghĩ nhiều".
Vừa nói xong thì có người gõ cửa thư phòng.
Tô Uyển Dung vội vàng lau nước mắt, ngồi dậy nhìn về phía cửa, "Mời vào"
Người mở cửa là quản gia, ông nói: "Lão gia, phu nhân. Vừa rồi có người tới nói nếu hai vị muốn gặp thiếu gia thì 10 giờ sáng mai đến công ty Hoa Thịnh."
Tô Uyển Dung hơi nhíu mày hỏi "Là ai nói, người đâu rồi?"
Quản gia đáp "Nghe nói là luật sư của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, còn người đã đi rồi."
"Hoa Thịnh" Thẩm Phục Sinh lặp lại một lần.
Thấy dáng vẻ của ông như đang suy nghĩ điều gì đó, Tô Uyển Dung bảo quản gia ra ngoài.
"Hoa Thịnh hình như là công ty mới lên gần đây, sao lại liên quan đến chuyện này? Ông biết chủ tịch của Hoa Thịnh à?" Tô Uyển Dung hỏi.
Thẩm Phục Sinh mệt mỏi xoa trán, gỡ kính trên mắt xuống nói: "Không quen, cũng chưa ai gặp được. Trụ sở chính của Hoa Thịnh không phải ở Cẩm Thành mà nằm ở nước ngoài, nghe nói do một người trong nước hợp tác với hai người nước ngoài sáng lập lên."
"Chẳng lẽ là Giang Ngộ!" Giọng nói của Tô Uyển Dung đột nhiên trở nên chói tai, Thẩm Phục Sinh nghe mà đau cả đầu, thái dương nhảy lên thình thịch.
"Tôi làm sao biết được!" Thẩm Phục Sinh tức giận nói: "Bà thay vì ở đây ầm ĩ với tôi, sao không đi hỏi mấy chị em tốt mà bà hay chơi xem những người đó có tin tức gì không!"
Tô Uyển Dung nghẹn lại, cảm thấy mình hơi sơ suất liền xoay người rời đi.
Ngày hôm sau hai người cùng lên xe đến Hoa Thịnh.
Ở biệt thự, Thẩm Ý còn đang chìm trong giấc mộng bỗng nhiên bị Giang Ngộ lay người dậy, cậu mở đôi mắt còn buồn ngủ mơ màng nhìn hắn.
Giang Ngộ đang cài cúc áo sơ-mi nhàn nhạt nói "Hôm nay tôi phải đến công ty."
Đến công ty?
Con ngươi Thẩm Ý hơi động đậy.
Giang Ngộ thu biểu cảm của cậu vào đáy mắt nói tiếp "Muốn em đi cùng tôi."
? Thẩm Ý thấy hơi khó hiểu.
Công ty này là công ty của ai? Của Giang Ngộ sao? Có lẽ chuyện này còn chưa lệch khỏi cốt truyện nhưng hắn muốn cậu đến công ty làm gì?
Trong đầu cậu vẫn còn vô vàn câu hỏi, nhưng lại bị Giang Ngộ kéo xuống giường.
Trên người Thẩm Ý không mặc quần áo, theo bản năng muốn che lại. Giang Ngộ liền ôm lấy eo cậu, bàn tay lần theo sống lưng sờ xuống chiếc mông vừa mềm lại nhiều thịt.
"Là công ty của tôi." Giang Ngộ giải thích.
Cả người của Thẩm Ý run lên, huyệt khẩu tràn đầy còn bị ngăn bởi butt plug, đồ bên trong theo động tác của Giang Ngộ không ngừng đè ép kích thích. Ngày đó Giang Ngộ không chỉ bắn một lần mà hắn còn lôi kéo Thẩm Ý làm nhiều thứ khác, mỗi lần bắn đều bắn sâu vào bên trong xong rồi lấy nút bịt lại. Bây giờ trong huyệt của Thẩm Ý toàn bộ đều là tinh dịch, bụng nhỏ cũng trở nên căng lớn, theo động tác xoa nắn của Giang Ngộ, chân của cậu liền mềm nhũn dựa vào người hắn.
"Có phải..." Giang Ngộ kéo dài giọng nói "Hơi to rồi đúng không?"
Hắn nhẹ nhàng xoa nắn khiến lỗ tai Thẩm Ý đỏ bừng, chỉ biết vùi người mình vào ngực Giang Ngộ.Giang Ngộ cười một tiếng làm lồng ngực hơi rung động, khiến cho Thẩm Ý càng thêm chật vật.
Trêu đùa một lúc, Giang Ngộ lấy từ bên cạnh ra một bộ nội y ren trắng, hắn nói: "Mặc cái này vào."
Con ngươi của Thẩm Ý co rụt lại, lắc đầu.Không muốn! Không bao giờ muốn!
Giang Ngộ đoán được Thẩm Ý sẽ cự tuyệt, lừa dối nói: "Ngoan nào, nếu em mặc cái này vào mấy ngày nữa tôi sẽ không làm em."
Thật sao?
Thẩm Ý nhìn hắn.
Đối diện với đôi mắt trong veo đó, Giang Ngộ không có một chút chột dạ nào gật đầu. "Giơ hai tay lên."
Thấy vậy Thẩm Ý ngoan ngoãn nâng tay để Giang Ngộ mặc cho mình, chỉ là cậu không thấy được đáy mắt Giang Ngộ chợt loé sáng.
Đây là nội y của thiếu nữ, làn da Thẩm Ý rất trắng nhưng không phải trắng bệch mà giống như trân châu hơn nữa còn mịn như bơ, là trắng khỏe mạnh. Đường viền ren dính liền mép áo lót, hai mảnh áo ngực ít vải ôm lấy cặp vú phấn nộn, xuống phía dưới là dương vật nhu thuận cùng nữ huyệt bị giấu trong quần lót nhưng có vẻ do quần lót hơi nhỏ, nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hai cánh môi âm hộ.
Giang Ngộ mặc cho cậu xong lùi lại một bước, đánh giá cảnh sắc trước mặt.
Dáng người Thẩm Ý không cao nhưng lại mảnh mai, tỷ lệ thân hình rất đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, vòng eo thon gọn, mặc bộ nội y của thiếu nữ cũng không khiến người khác cảm thấy sai trái ngược lại còn rất hợp.
Yết hầu Giang Ngộ hơi động đậy, tự dưng không muốn đến công ty nữa.
Còn Thẩm Ý thì thản nhiên, cậu không biết Giang Ngộ đang nghĩ gì còn duỗi tay giật giật góc áo của hắn.
Ngẩn ra làm gì? Tiếp tục đi.
Giang Ngộ hơi chật vật cụp mắt, mặc nốt quần áo cho Thẩm Ý.
Khi hai người chuẩn bị xong, tài xế đã ở ngoài cửa chờ.
Bọn họ cùng lên xe.
Giang Ngộ nói: "Mấy ngày nay Thẩm Phục Sinh với Tô Uyển Dung luôn tìm em."
Thẩm Ý nghiêng mặt sang, từ góc này nhìn qua vừa vặn thấy ánh mặt trời rơi vào sườn mặt của Giang Ngộ, một nửa trong bóng tối một nửa ngoài ánh nắng khiến cho gương mặt của hắn xinh đẹp đến kinh người.
"Tôi bảo bọn họ hôm nay đến công ty." Giang Ngộ ngước mắt nhìn Thẩm Ý, giọng nói nhàn nhạt.
Thẩm Ý biết, dựa theo tính cách có thù tất báo của Giang Ngộ thì chắc chắn không phải tự dưng bảo bọn họ đến công ty.
Thẩm Ý thu hồi suy nghĩ, gật đầu.
Ô tô vững vàng dừng trước cửa chính của Hoa Thịnh.
Thẩm Ý theo Giang Ngộ xuống xe.
Công ty Hoa Thịnh được xây trên mảnh đất ở trung tâm thành phố, ở nơi tấc đất tấc vàng này Hoa Thịnh nổi bần bật giữa các toà nhà cao tầng khác. Thẩm Ý âm thầm thở dài, mọi chuyện dường như rắc rối hơn nhiều.
Trong nguyên tác tuy Giang Ngộ cũng trở lại Cẩm Thành nhưng không phải khoe khoang như vầy, hắn chỉ trở về để báo thù còn trụ sở của công ty vẫn đặt ở nước ngoài. Còn bây giờ thì trực tiếp mua một toà nhà ở đây, chẳng lẽ Giang Ngộ muốn làm chuyện gì sao?
Tâm tư của vai chính thụ Thẩm Ý không đoán được, cậu chỉ có thể làm một người trong suốt theo phía sau Giang Ngộ. Vừa mới xuống xe đã có rất nhiều người đến vây quanh bọn họ... Không đúng, phải là vây quanh Giang Ngộ đang đi vào công ty.
Giang Ngộ mặc âu phục, tóc vuốt ra sau đầu lộ ra cái trán trơn bóng, dáng vẻ đẹp trai thông thái, còn Thẩm Ý mặc áo hoodie đơn giản đi theo phía sau, tóc đen mềm mại rũ xuống, toàn thân như có chữ "Tôi là người ngốc nghếch, lại đây bắt nạt tôi nè."
Bọn họ lên tầng 15, thư kí đã chờ bên ngoài thang máy. Giang Ngộ bảo trợ lý dẫn Thẩm Ý đến phòng nghỉ, còn mình thì cùng thư kí vào văn phòng.
Thẩm Ý nhìn bóng dáng của hai người rồi quay đầu theo trợ lý vào phòng nghỉ. Trợ lý của Giang Ngộ là một cô gái tầm hai mươi tuổi, chắc chỉ vừa mới tốt nghiệp trông rất đáng yêu.
"Xin mời đi theo tôi." Trợ lý đi phía trước, cô dẫn Thẩm Ý vào phòng nghỉ.
Được lắm, nơi này so với công ty của Thẩm gia còn to hơn nhiều.
"Cậu cần cái gì thì cứ nói với tôi."
Trợ lý đợi vài giây, không nghe thấy tiếng trả lời hơi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, Thẩm Ý chỉ cười nhẹ ánh mắt ôn hoà, cậu cầm lấy giấy bút trên bàn.
Thanh niên cúi đầu viết chữ lộ ra chiếc gáy yếu ớt, trên làn da trắng nõn ở nơi đó chi chít dấu cắn cùng dấu hôn chồng chất lên nhau, vừa đỏ vừa tím nhìn mà ghê người.
Trợ lý sửng sốt!
Nhưng chỉ mới vài giây Thẩm Ý đã đứng dậy, cầm tờ giấy đi tới.
Trợ lý nhìn vào tờ giấy.
[Xin lỗi, tôi bị câm]
Dòng thứ hai.
[Cho tôi một cốc nước là được.]
Cảm xúc của trợ lý rơi vào hỗn độn, tạm thời không biết thanh niên trước mặt có thân phận gì, nhưng cô chỉ là một trợ lý nhỏ những việc làm được cũng có hạn.
Thẩm Phục Sinh cùng với Tô Uyển Dung dựa theo yêu cầu đến công ty Hoa Thịnh.
Bọn họ được thư ký dẫn vào thang máy lên tầng 15.
Thẩm Phục Sinh yên lặng đánh giá nơi này nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
"Tới rồi" Thư ký gõ cửa nói: "Giang tổng, người đã đến."
Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
"Vào đi."
Cửa mở, Thẩm Phục Sinh và Tô Uyển Dung nhìn nhau hai giây rồi mới nhấc chân cùng bước vào. Đối diện với họ là một thanh niên rất xinh đẹp đang ngồi sau bàn làm việc, mặt không cảm xúc, khí chất xa cách như đánh vào mặt.
"Giang Ngộ!" Hai mắt Tô Uyển Dung trừng to "Mày giấu tiểu Ý ở đâu?".
Bà nhìn khắp căn phòng trống trải tìm kiếm.
"Người không có ở đây." Giang Ngộ lạnh nhạt nói "Tôi gọi hai người đến đây không phải để cho hai người mang Thẩm Ý đi."
"Cậu nói cái gì?" Thẩm Phục Sinh nhíu mày.
Ông ở trên thương trường đã vài thập niên, vậy mà lúc này đây lại bị một thằng nhóc nắm đầu.
Giang Ngộ hơi nâng cằm, để hai người ngồi xuống.
"Tôi có thể cho hai người gặp Thẩm Ý, nhưng người thì không được mang đi." Thái độ của Giang Ngộ tự nhiên, không giống như đang bàn điều kiện.
Biểu cảm của Tô Uyển Dung hơi thay đổi, "Dựa vào cái gì! Tiểu Ý là con của tôi! Cậu rốt cuộc muốn thế nào hả Giang Ngộ! Mấy năm qua cậu ở nhà họ Thẩm chúng tôi không đối xử tốt với cậu sao?"
Giang Ngộ nghe xong lời này, đột nhiên cười ra tiếng, mặt mày mỉa mai nói: "Đối xử tốt với tôi? Phu nhân nói như vậy có phải là nhốt một đứa trẻ mười tuổi trong phòng tối, không cho ăn uống? Hay cầm nước sôi hất thẳng lên người nó?"
Tô Uyển Dung đơ ra, rõ ràng không nói nên lời.
Trong lòng Thẩm Phục Sinh thầm thở dài, "Đúng là nhà họ Thẩm đối với cậu không tốt nhưng Thẩm Ý không có lỗi. Tôi biết mấy ngày nay là do cậu cố ý cản trở, cậu vừa về nước đã có thế lực như vậy, nhà họ Thẩm không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu không nên ra tay với Thẩm Ý."
Giang Ngộ hừ lạnh một tiếng, "Tôi sẽ không bỏ qua cho Thẩm Ý, nhưng hai người có thể dùng Thẩm Ý để đổi lấy yên ổn cho nhà họ Thẩm."
"Không được!" Tô Uyển Dung kêu to.
"Không đến lượt bà lên tiếng." Giọng Giang Ngộ trầm xuống.
Thẩm Phục Sinh ấn vai Tô Uyển Dung ngồi xuống "Thẩm Ý là con trai của chúng tôi, với lại... Cậu muốn nó để làm gì?"
Tuy Thẩm Phục Sinh không tỏ rõ thái độ nhưng cũng đã lùi một bước.
Còn biên kia, Thẩm Ý đang ôm cốc nước ấm nhàn rỗi xem tivi. Trợ lý ngồi bên cạnh, ánh mắt như có như không nhìn ngó cậu.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Thẩm Ý theo bản năng ngẩng đầu đúng lúc cùng người mới chạm mắt nhau, là Thẩm Phục Sinh với Tô Uyển Dung. Hai mắt Tô Uyển Dung đỏ lên, vừa nhìn thấy cậu đã khóc, còn Thẩm Phục Sinh hơi cúi đầu không còn dáng vẻ bình tĩnh phong độ thường ngày.
Nhìn Thẩm Ý, Tô Uyển Dung càng không ngăn được rơi nước mắt, chạy vội hai ba bước đến trước mặt cậu.
"Tiểu Ý..." Bà ôm lấy Thẩm Ý, "Con có sao không? Giang Ngộ có làm gì con không? Mỗi ngày có ăn đủ bữa không? Có đói bụng không?"
Bà hỏi liên tục cùng một lúc, Thẩm Ý gật đầu một hai đáp lại, trên mặt nở nụ cười tươi.
Không biết Thẩm Phục Sinh lại đây từ lúc nào, ông xoa đầu Thẩm Ý, nói: "Tiểu Ý, là ba mẹ có lỗi với con."
Ông hiếm khi ăn nói khép nép như vậy.
"Đủ rồi." Giang Ngộ đứng dựa ở cửa, "Thấy được người rồi thì đi đi."
Hắn khoanh tay lại ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Uyển Dung còn muốn nói nữa nhưng bị Thẩm Phục Sinh liếc mắt nhìn qua nên không dám nói nhiều, bà buông tay của Thẩm Ý ra, giữ chặt người cậu, "Ba mẹ còn có việc, con tạm thời ở đây chơi với Giang Ngộ... Chơi với anh con một thời gian nhé, được không?"
Vẫn là giọng điệu nói chuyện với đứa con ngốc.
Nhưng không sao, Thẩm Ý đã nghe mãi thành quen ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Thẩm Phục Sinh cùng Tô Uyển Dung rời đi, Giang Ngộ tức giận kéo Thẩm Ý vào trong văn phòng.
Vẻ mặt Thẩm Ý ngơ ngác bị hắn đè lên cửa, Giang Ngộ cúi người xuống giọng nói đầy nguy hiểm "Người phụ nữ kia chạm vào em?"