Diện mạo của Lê Sơ là thuần lương, tuy rằng phải bám sát nhân vật Tần Mộ mà gầy đi khiến nàng lãnh cảm không ít, nhưng cảnh diễn hôm nay hóa trang khí sắc cũng rất tốt, so với bộ dáng bình thường của nàng cũng không khác mấy, cũng là cực kỳ ngoan ngoãn.
Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến, bên trong nàng lại là một tên háo sắc.
Lê Sơ xuống dưới lầu, Ninh Mạn Thanh không cần thay quần áo, mấy cảnh trước đó cô cũng đã quay xong mấy ngày trước rồi, hiện tại chủ yếu là diễn cảnh đào tẩu từ trong nhà với Lê Sơ.
"Ninh tỷ, này cũng quá soái đi."
Alpha trời sinh theo đuổi kích thích, đối với mấy loại như xe máy này tương đối nhiệt tình, Triệu Tri Xuân cũng là một người mê mẫn xe máy, vuốt vuốt chiếc xe của Ninh Mạn Thanh giống như đang âu yếm Omega, Ninh Mạn Thanh còn chưa xuống xe, hắn đã thèm nhỏ dãi mà vuốt lấy thân xe.
"Đạo diễn Kỷ, anh mượn từ đâu đến vậy, hay là tự mua, tiếng xe thực sự quá xịn xò đi, không thể nào dưới 400 vạn được đúng không?"
Kỷ Vân vừa nghe thấy liền kéo hắn đi xa hai bước nói: "Cái này là lão Ninh tự mang đến, là xe của em ấy, đừng có làm hư, chúng ta không đền nổi đâu."
Kỷ Vân cũng muốn lên tiếng thanh minh trước, kinh phí đoàn làm phim cũng có giới hạn nha!
"Ninh tỷ, đây là của chị hả?"
Lúc Lê Sơ đến gần, nghe thấy Triệu Tri Xuân cực kỳ hưng phấn hỏi.
"Xem là vậy đi." Ninh Mạn Thanh trả lời, sau khi thấy Lê Sơ, vẫy vẫy tay với nàng, "Tiểu Sơ, đến đây."
Mấy người thân cận trong đoàn làm phim đều kêu Lê Sơ là Lê Tử, chỉ có Ninh Mạn Thanh là không giống, cô kêu là Tiểu Sơ.
Lê Sơ thu hồi chút háo sắc trong lòng, thấy một thân xe máy màu đen, biểu tình cũng hiện lên kinh diễm, đi đến càng gần nhìn, càng thấy xe này đẹp đến tàn bạo.
"Lên xe, tôi đưa em đi hai vòng làm quen một chút."
Cảnh quay truy đuổi đánh nhau có thể do diễn viên đóng thế quay, nhưng cảnh ngồi lên xe và xuống xe đều là cảnh quay thật của hai người.
Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng ném nón bảo hiểm vào tay Lê Sơ, Lê Sơ vững vàng tiếp được, trong lòng mang theo chút nôn nóng muốn thử mà gật đầu "Được ạ!"
"Ninh tỷ, người ta cũng muốn được ngồi thử."
Vẻ mặt Triệu Tri Xuân ngượng ngùng nói, mãnh nam làm nũng như nữ nhân.
Đáp lại hắn là tiếng đề xe cùng với động tác đóng nón bảo hiểm của Ninh Mạn Thanh, tiếng xe máy phát ra tiếng động gầm gừ.
"Đạo diễn Kỷ, hu hu hu, chị ấy thực là vô tình, anh cũng sắp xếp cảnh diễn như vậy cho em đi!"
Triệu Tri Xuân quay đầu khóc lóc kể lể với một mãnh nam 1m9 khác, bức thiết khát vọng xin.
Kỷ Vân liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Nếu cậu tự mang đạo cụ, tôi có thể nhắn Tam Thu suy xét một chút.". Truyện Linh Dị
Triệu Tri Xuân nghẹn ngào, nhìn Tam Thu lão sư như muốn nói đạo diễn lạnh nhạt hủy hoại hết tất cả dịu dàng của hắn rồi.
Tam Thu đẩy đẩy mắt kính nói: "Cậu tự mang đạo cụ tôi cũng sẽ không thêm đâu, tôi không phải là cái loại nhìn thấy công khí nổi lòng tham."
Người duy nhất trong đoàn làm phim thấy Alpha công khí nổi lòng tham đã ngồi sau lưng Alpha rồi.
Đây là lần đầu tiên Lê Sơ ngồi xe máy, nón bảo hiểm có chút nặng, nhưng cảm giác rất an toàn, bất quá lát nữa đóng phim không thể mang được, vì yêu cầu phải biểu hiện được cảm xúc của nhân vật, nhưng bây giờ là ra đường chính, vẫn phải tuân thủ luật giao thông thì tốt hơn.
Đang còn trong nội thành, tốc độ xe của Ninh Mạn Thanh cũng không tính là nhanh, Lê Sơ ôm eo Ninh Mạn Thanh, cảm nhận được phong cảnh lùi về sau.
Khi ra khỏi nội thanh, Lê Sơ hình như nghe thấy Ninh Mạn Thanh nói gì đó, nhưng vì tiếng gió, nàng cũng không thể nghe rõ.
"Ninh lão sư, chị vừa mới nói cái gì?"
Lê Sơ cao giọng hỏi lại, muốn bắt giữ câu trả lời từ trong tiếng gió.
Ninh Mạn Thanh không có cao giọng trả lời nàng, mà ngừng xe lại.
Đôi tay có chút lạnh lẽo nắm tay bàn tay Lê Sơ, Lê Sơ cảm giác được đôi tay của mình bị kéo về phía trước.
"Tôi nói, ôm chặt tôi."
Âm thanh ôn nhu trong trẻo truyền từ trong nón bảo hiểm đến, mang theo vài phần thâm tình khiến người hoa mắt choáng váng.
"Ò Ò."
Lê Sơ có chút ngây ngốc trả lời, sau đó nàng liền bị nhấc lên.
Tốc độ xe đột nhiên phóng rất nhanh, cảm thụ hoàn toàn khác lúc nãy, khiến tim Lê Sơ đập nhanh hơn, gió lướt qua mặt và phong cảnh bên đường cơ hồ không thấy rõ, xe máy vù vù chạy như đè áp lồng ngực.
Khủng hoảng làm Lê Sơ không tự chủ được tăng thêm lực ôm eo Ninh Mạn Thanh, nhiệt độ cơ thể Ninh Mạn Thanh ấm áp không ngừng truyền đến người nàng, làm loại kinh hoảng này bị đè áp xuống, thay thế vào đó là cảm giác hưng phấn kích thích vượt mức bình thường.
Adrenalin* điên cuồng phân bố, khiến thần kinh phấn khởi, máu cuồn cuộn.
*Adrenalin: Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Lê Sơ ngửi thấy hương vị tin tức tố truyền đến từ tuyến thể của Ninh Mạn Thanh, hương vị kia hẳn là phải phân tán trong gió mới đúng, nhưng vì nàng ở quá gần, nên chỉ cảm thấy hương vị kia không ngừng cuồn cuộn ùa vào thân thể của nàng.
Lê Sơ nắm chặt áo của Ninh Mạn Thanh, nuốt xuống nước bọt dâng lên trong cổ họng.
Ninh Mạn Thanh chạy xe dọc quốc lộ, bất tri bất giác lại chạy đến bờ biển, kỳ thật nơi này cách trung tâm bờ biển vẫn còn một khoảng, nhưng là nhìn từ rào chắn trên đường quốc lộ đã có thể thấy được bờ cát, kế đến là nước biển xanh đậm như trời đêm.
Ninh Mạn Thanh dừng xe, nhẹ giọng nói với Lê Sơ: "Tiểu Sơ, đến bờ biển, muốn xuống xe không?"
Lê Sơ không có trả lời, Ninh Mạn Thanh lập tức nhận ra không đúng, cho rằng Lê Sơ bị dọa sợ, lập tức tháo nón bảo hiểm của Lê Sơ xuống.
Nón bảo hiểm cởi xuống làm đầu tóc Lê Sơ hơi loạn, tóc dán lên gì má trắng nõn, đôi mắt hơi thất thần ngấn nước cùng gò má ửng hồng, phong tình khiến người nhìn muốn ngừng hô hấp.
"Ninh lão sư, em không sao."
Âm thanh nói chuyện của Lê Sơ còn run một chút, nàng hít sâu một hơi, chân vẫn còn run không tự bước xuống xe được.
Nàng cảm thấy có chút e thẹn cúi đầu, ấp úng nói: "Ninh lão sư, chị đỡ em một cái."
Nàng không đủ cao, căn bản không thể chống cả hai chân mà xuống xe như Ninh Mạn Thanh.
Ninh Mạn Thanh cầm nón bảo hiểm trên tay, nửa ôm nửa dìu Lê Sơ xuống.
Lê Sơ đứng không vững, suýt nữa đâm sầm vào lồng ngực Ninh Mạn Thanh, khó khăn lắm mới đứng vững được, sau đó ngẩng đầu.
Tóc dài Ninh Mạn Thanh được cột sau đầu, đôi mắt phượng không hề che giấu, Lê Sơ có chút kinh ngạc đối diện tầm mắt cô.
"Dọa sợ rồi sao?"
Ngón tay Ninh Mạn Thanh đem tóc Lê Sơ từ gò má vén về sau tai, đầu ngón tay khẽ chạm vào đôi mắt ửng hồng của nàng.
"Ban đầu có một chút, nhưng sau đó thực sự kích thích."
Lúc xe dừng lại Lê Sơ cũng đã hoàn hồn, đôi mắt sáng lấp lánh nói.
Thực sự là quá kích thích, không phải chỉ vì đua xe mà khiến tim đập kích thích, còn có một ý tưởng về chuyện xe chấn không rõ loanh quanh trong đầu.
Lê Sơ cũng không biết, linh hồn thanh triệt của nàng đã biến thành ô uế lúc nào.
Đương nhiên, ý nghĩa kích thích mà nàng nói với Ninh Mạn Thanh vẫn đơn thuần là ý đầu tiên!
Theo bản năng Lê Sơ cảm thấy nếu nói cho Ninh Mạn Thanh biết tin tức tố của cô thực lưu manh, có khả năng dẫn đến kết quả càng lưu manh hơn, nên nàng quyết định không nói.
Thật lâu sau đó, Lê Sơ hung hăn tán thưởng bản thân vì dự cảm hiện tại của chính mình.
Nhìn gương mặt mỹ nhân gần trong gang tấc, Lê Sơ lui lại một chút, giống như muốn nói sang chuyện khác: "Ninh lão sư, trước kia đã từng chạy xe máy sao?"
Nàng sợ mình không nói sang chuyện khác, có khả năng Ninh Mạn Thanh liền sẽ hôn nàng ngay.
Tuy rằng một câu Ninh Mạn Thanh cũng chưa nói, nhưng cô không cần mở miệng, loại không khí tán tỉnh như vậy hình như là đủ rồi.
Cô có thể dùng tình ý trong mắt để giết người, đôi mắt đen trầm của cô mênh mông cuồn cuộn như đại dương phiêu đãng phía kia.
Tuy rằng là mượn cớ nói chuyện khác, nhưng thực sự Lê Sơ cũng tò mò về vấn đề này.
Tuy rằng nàng chưa từng chạy xe máy, cũng chưa biết cảm giác ngồi sau xe máy, nhưng nàng có thể cảm nhận được kỹ thuật lái xe của Ninh Mạn Thanh không phải là người mới.
"Trước kia từng có, sau đó bận nên gác lại."
Ninh Mạn Thanh nhìn đôi mắt của nàng phản chiếu hình ảnh của chính mình, điều tiết hô hấp có chút hỗn loạn, cũng lùi lại một bước, cùng Lê Sơ đứng song song nhìn biển từ trong rào chắn.
Trong một cái chớp mắt vừa rồi, xác thực cô rất muốn hôn xuống, nhưng lại do dự, tuy rằng nơi này nhìn có vẻ như chỉ có hai người các nàng, nhưng có khả năng vẫn không an toàn.
Không cần sốt ruột, Ninh Mạn Thanh tự nói với mình như vậy.
Các nàng sẽ chậm rãi ở chung, chậm rãi cùng bước, cô hiểu rõ ý nghĩ của Lê Sơ đối với chuyện yêu đương, cũng cực kỳ tán đồng.
Yêu đương không phải dễ dàng tùy tiện bắt đầu, sẽ không cuống quít qua loa mà kết thúc.
Cô cũng sẽ có đủ kiên nhẫn, không phải vì sợ mình đi vào con đường sai lầm, mà là đang hưởng thụ một quá trình tốt đẹp.
Cô muốn đảm bảo trong quá trình này, tiểu quả đào mà cô bảo hộ, sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn nào vì mình.
"Ninh lão sư giỏi quá, hình như cái gì cũng biết!"
Lê Sơ không che giấu sùng bái của mình chút nào, nhận biết của nàng đối với Ninh Mạn Thanh lại nhiều thêm một chút.
Nàng nhịn không được nghĩ đến bộ dáng lái xe lúc cô còn niên thiếu, khẳng định sẽ không ổn trọng như hiện tại, nhưng nhất định cũng sẽ phát sáng.
Nàng lại tiếc hận lần nữa vì khoảng thời gian mình không được thấy kia, quyển tiểu thuyết này cũng bắt đầu viết từ lúc nữ chủ phân hóa, cũng chưa bao giờ đề cập đến thời gian lúc niên thiếu của cô.
"Làm sao cái gì cũng biết, chỉ là có mấy chuyện thấy hứng thú sẽ học hỏi."
Ninh Mạn Thanh dựa vào thanh chắn bảo hộ mỉm cười đạm nhạt, nghiêng đầu nhìn tóc Lê Sơ bị gió biển thổi lên.
Có một số việc cô không nói, ví như lý do gác chuyện chơi xe lại. Lúc thành niên phân hóa và lựa chọn con đường mình đi xong, trong nhà đều đem xe lấy lại, không cho phép cô đụng vào nữa, trừ khi cô thỏa hiệp, đi theo con đường bọn họ định sẵn.
Ninh Mạn Thanh từ chối, cũng mất đi chỗ dựa, người trong nhà cùng những người đã từng bị ánh sáng của cô che khuất, muốn hả giận cũng cố ý chèn ép cô, lấy đi không ít tài nguyên của cô.
Những chuyện này đối với Ninh Mạn Thanh đều không sao cả, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của cô, mặc kệ là nhân vật nào cô cũng sẽ chăm chỉ diễn, hơn nữa không ngừng học tập mà rèn luyện con người mình.
Ninh Mạn Thanh nhìn thấy ánh sáng kiên định từ trên người Lê Sơ giống như cô, đây chính là lý do cô ra tay chăm sóc đối phương ngoại trừ chuyện xấu hổ ban đầu.
Chỉ là càng tới gần, lại càng phát giác nàng đáng yêu, cô thậm chí cảm thấy bây giờ Lê Sơ đang đứng trước mặt mình, và Lê Sơ mình đã từng biết kia không phải là cùng một người, cảm giác linh hồn thực sự hoàn toàn khác nhau.
"Cho dù chỉ là hứng thú mà làm, Ninh lão sư cũng luôn làm rất giỏi!"
"Lúc nào cũng nâng tôi lên, nói chuyện lại còn ngọt như vậy."
Ninh Mạn Thanh cười khẽ, cúi đầu đối diện với tầm mắt Lê Sơ.
"Không phải là cổ động khoe khoang đâu, trong lòng em, Ninh lão sư là người đỉnh đỉnh giỏi nhất."
Lê Sơ nghiêm túc trả lời, nàng cảm thấy cô đáng giá nhận mọi lời ca ngợi tốt đẹp trên thế giới này.
Ninh Mạn Thanh cảm thấy, mọi thứ đều sẽ có người từ chối, như mỹ mạo, tiền tài, quyền lực, danh dự, chỉ có một trái tim trong suốt chân thành, mới có thể khiến người ta không thể từ chối.
Ví như giờ phút này, cô cảm nhận được tim mình đập thất thần.
Mỗi lần Lê Sơ nhìn cô như vậy, sẽ làm cô cảm thấy, cô chính là tồn tại tốt đẹp nhất trên thế giới này, cho dù chính bản thân cô cũng không xem là như vậy.
Ninh Mạn Thanh cảm giác được trái tim mình như nai con vui sướng nhảy động khắp nơi, muốn kêu lên nàng thực quá đáng yêu.
Nàng thực sự quá đáng yêu, cho nên cô sẽ độc chiếm nàng.
Ninh Mạn Thanh cong cong mắt, chạm chạm vào chóp mũi Lê Sơ, lấy hành động này làm câu trả lời cho câu nói kia của nàng.
Mong vĩnh viễn nhìn chăm chú vào tôi như vậy nhiều hơn, Đào Đào của tôi.