Lại vào tháng sáu cùng năm, Thẩm Thứ và Phó Thời Kiêu cùng nhận được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất với bộ “Bình Sinh Hoan” trong Liên hoan phim truyền hình Bạch Ngọc Lan.
Giải Bạch Ngọc Lan là giải thưởng chuyên nghiệp nhất dành cho phim truyền hình trong nước. Trong khi mọi người đều tưởng Phó Thời Kiêu sẽ lần đầu nhận được giải Thị đế Bạch Ngọc Lan của phim truyền hình thì khách mời của ban tổ chức trên sân khấu đọc tên người nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lại là Thẩm Thứ.
Ngay lập tức, tất cả diễn viên đang ngồi bên dưới đều ngạc nhiên vô cùng, vẻ mặt của Phó Thời Kiêu lại càng đặc sắc.
Có mấy ngôi sao nữ hóng hớt che miệng, công khai nhìn về phía chỗ ngồi của hai người, chờ xem kịch hay.
Hình ảnh trên màn hình lớn cũng dừng lại trên người Thẩm Thứ và Phó Thời Kiêu.
Thẩm Thứ không ngờ mình lại có cơ hội làm bẽ mặt ảnh đế sớm thế, vui vẻ đứng dậy, nghiêng người nhìn Phó Thời Kiêu.
Phó Thời Kiêu lúc này đã phục hồi lại vẽ dịu dàng vô hội như trước, ngẩng đầu đối mắt với Thẩm Thứ, cười lên có vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng Thẩm Thứ nhìn ra, kỳ thật hắn ta đã tức hộc máu luôn rồi.
Lòng Thẩm Thứ hả hê, giang hai tay về phía hắn, ý bảo hai người ôm nhau một cái.
Phó Thời Kiêu cũng bèn đứng lên, tốt tính chiều theo cậu.
Hai người cũng vỗ sau lưng đối phương, Thẩm Thứ nghe thấy Phó Thời Kiêu thấp giọng nghiến răng nói: “Thẩm Thứ, cậu đừng có mà đắc ý quá sớm.”
Thẩm Thứ: E hèm, anh đây đắc ý vì có thực lực nhá!
Với tư cách từng là bạn diễn với nhau, cậu đương nhiên không để Phó Thời Kiêu diễn kịch với không khí một mình được.
Vì vậy Thẩm Thứ giả vờ tiếc nuối thở dài, cực kỳ phối hợp: “Lịch sự chút đi anh Thời Kiêu à, dù sao đây cũng chỉ là phần mở màn thôi. Rồi sau anh sẽ phải quen với việc thua tôi thôi.”
Cảm thấy người đối phương hơi cứng lại, Thẩm Thứ hài lòng tách ra, chỉnh lại cổ áo rồi lên bục nhận thưởng.
Nữ MC trên bục không rõ là để khuấy động bầu không khí hay để thỏa mãn sự hóng hớt của mọi người mà híp mắt cười hỏi Thẩm Thứ: “Thẩm Thứ à, nãy mọi người đều thấy cậu với Phó Thời Kiêu ôm nhau thật lâu, còn nói thầm với nhau nữa. Không biết cậu có thể nói cho tôi biết hai người nói chuyện gì không?”
Thẩm Thứ nhàn nhã nhìn Phó Thời Kiêu mặt không đổi sắc đang ngồi bên dưới.
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Phó Thời Kiêu, cậu cười hì hì với mic: “Có thể chứ.”
“Anh Thời Kiêu bảo tôi không nên quá kiêu ngạo, sau này không ngừng cố gắng. Còn tôi thì bảo đảm sẽ không để anh ấy thất vọng.”
Nói xong cậu nở một nụ cười rạng rỡ, cố ý cue Phó Thời Kiêu: “Em không nói dối đúng không anh Thời Kiêu?”
Màn hình lớn hiện lên hình Phó Thời Kiêu lần nữa, Phó Thời Kiêu không thể làm gì khác bèn gượng gạo cười, miễn cưỡng gật đầu.
MC tiếp tục dò hỏi Thẩm Thứ: “Sau khi nhận được giải thưởng này cậu có kế hoạch gì không?”
Thẩm Thứ háo hức suy tính trong lòng: Đương nhiên là đóng phim của đạo diễn Quan, tranh thủ cầm một cái cúp ảnh đế danh giá, khiến cho ảnh đế Phó đây tâm phục khẩu phục rồi~!
Nhưng cậu không thể nói suy nghĩ thật trong đầu mình được, tiếc ghê.
Thẩm Thứ nghĩ một chút, cố ý giả ngu đánh tráo khái niệm: “Kế hoạch à, hai năm nay tôi cũng có vài giải thưởng trong phương diện âm nhạc và đóng phim, cúp trong nhà lớn nhỏ khác nhau, đều đẹp lắm! Để trưng mấy cái đấy cùng một chỗ cực kỳ tự hào luôn á. Tôi tính khi nào về sẽ cho fans một tấm poster, để họ cùng chia sẻ niềm vui với tôi nè.”
“Như thế thì về sau mà có người cắt video ra, mắng tôi vào ngành mà không biết diễn, hát cũng không đâu vào đâu, fans tôi nhìn thấy tấm hình này có thể lấy thành quả mà tôi nỗ lực đạt được bây giờ để vả vào mặt bọn họ. Coi như là một loại súp gà cổ vũ tinh thần đi!”
“Cũng là một loại tự động viên, khích lệ bản thân, không quên tấm lòng ban đầu!”
MC không ngờ người luôn không nghiêm túc như Thẩm Thứ sẽ có thể nói ra lời này, hơi ngạc nhiên nhìn cậu, rồi vỗ tay mở đầu.
Bên dưới sân khấu cũng vang lên tiếng vỗ tay theo sau.
Sau khi lễ truyền hình kết thúc, chuyến bay Thẩm Thứ đi từ thành phố S về đế đô bị fan biết được, tự phát tới sân bay đón.
Hành trình công tác nửa năm nay của Thẩm Thứ không nhiều lắm, chủ yếu dành cho sáng tác ca khúc với ghi âm album, không lộ diện trước công chúng nhiều nên fan có rất ít cơ hội có thể thấy cậu. Điều này khiến cho Lá Cây ngày nào cũng phải lên weibo xin cậu ra khỏi cửa công ty, để mọi người thấy chân thân một lần.
Bởi vậy, khi biết có Lá Cây đợi ở sân bay, Thẩm Thứ không đi lối đi VIP.
Lúc Thẩm Thứ xuất hiện ở cửa ra, fan tại đại sảnh sân bay nhìn thấy cậu ở khoảng cách gần chợt ùn ùn ào lên, gào thét chói tai, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng bật khóc khó kìm nén.
“Aaaaaa, Thẩm Thứ xuất hiện rồiiiii.”
“Con trai Thứ Thứ còn sống đứng trước mặt khiến mẹ vui chết mất!”
“Thẩm Thứ húuuuu, anh còn đẹp trai hơn năm ngoái nữa áuuuuu!”
“Thẩm Thứ huhuhu mẹ yêu connnn, con mau phát hành album thứ hai đi, mẹ có tiền, đều dành cho connnn!!!”
Thẩm Thứ vốn đang đi về phía trước, nghe thấy câu này thì buồn cười, quay đầu lại nhìn qua, lại thấy một cô gái chân ngắn rất mềm mại dễ thương.
Cậu đưa hành lý cho Tiểu Đồng, xoay người quay lại, nghiêm túc dạy dỗ cô bé: “Em gái ngốc này, sau này cực kỳ không nên tiêu tiền bừa bãi cho đàn ông con trai đâu đấy, biết không hả? Quan trọng nhất là phải quan tâm, chăm sóc bản thân trước đã!”
Fan bên cạnh cô bé thấy Thẩm Thứ lại gần thì phấn khích suýt xỉu luôn tại chỗ, quên hết phải chụp ảnh, ghi âm hay quay video.
Cô bé đỏ mặt khóc ngay tại chỗ.
Thẩm Thứ vỗ vỗ đầu cô bé, cười cười phất tay với fan, tiếng fan phía sau lại càng la lớn hơn: “Thẩm Thứ, bọn em không có tùy tiện!!!”
“Thẩm Thứ, anh không phải tên đàn ông bậy bạ nào cả! Anh là thần tượng của bọn em! Bọn em bằng lòng đốt tiền cho anh huhuhu!!!”
Cùng ngày, độ hot của bản thảo “Thẩm Thứ đánh bại Phó Thời Kiêu, nhận được giải Thị đế Bạch Ngọc Lan” trên truyền thông còn chưa kịp lắng xuống, chuyện cậu dạy dỗ fan không được tiêu tiền ở sân bay lại nối tiếp bay lên hot search.
Đồng thời, sau khi Thẩm Thứ về nhà, để phát biểu chút cảm tưởng khi đạt giải, cậu bày những chiếc cúp hiện có ở cùng một chỗ rồi chụp ảnh, kèm theo dòng caption: Mùa xuân gieo một hạt giống ước vọng, ngày thu gặt hái thật nhiều quả ngọt ~
Nhóm fan nhiệt tình hừng hực tới bình luận bên dưới, nhái lại câu của Thẩm Thứ.
[Mùa xuân ảo tưởng thần tượng, ngày thu nhận được con trai Thứ Thứ hàng thật ~]
[Mùa xuân mơ ước có bạn trai, ngày thu nhận được một Thẩm Thứ trong mộng ~]
[Mùa xuân gieo một hạt giống CP, ngày thu nhận được thật nhiều quả kết CP, có quả Cố Thẩm, có quả Kiêu Thứ, còn cả quả Kiều Thẩm… Đúng rồi đấy, tui là All Thứ team!]
[Lầu trên đừng có chạy! All Thứ là cái đảng tà giáo gì thếeee, mau nhốt vào ngục tranh thủ thời gian viết fic cho ta!!!]
[Lầu trên đừng có làm loạn đội hình.]
[Mùa xuân ước mơ một người bạn gái, ngày thu hóa thành một tên tó FA lao động khổ sai, oẳng~]
[Mùa xuân nuôi ra một người bạn gái, ngày thu có thêm một đống tình địch, chít!]
…
Bình luận nhảy lên không ngừng, dân mạng cợt nhả dễ sợ. Fan weibo Thẩm Thứ cũng đạt mốc 90 triệu, cậu hoàn toàn xứng với cái danh hot nhất giới giải trí, cũng là ngôi sao có thực lực mạnh nhất, không ai sánh bằng.
Mà lúc này đây, trong một căn biệt thự ở đế đô, Phó Thời Kiêu ngẩng đầu, một hơi uống cạn chén rượu đỏ, không hề có hình tượng mà ợ ra một hơi rượu, rồi lại tiếp tục rót đầy chén mình.
Ở bên cạnh, người đại diện Tằng Minh của hắn lâu dần cũng đã quen với cảnh này, bình tĩnh ngồi trên sô pha, lấy ra một xấp ảnh chụp, đặt trên bàn trà xem chăm chú.
Phó Thời Kiêu đã hơi lâng lâng, vừa uống rượu, vừa thì thào tự hỏi với vẻ mặt mông lung: “Vì sao, vì sao vận may của Thẩm Thứ lại tốt như thế?”
“Cậu ta tham gia show sống còn, có thể lấy được quán quân. Cậu ta phát hành album đầu tay, không chỉ lấy được một đống giải thưởng âm nhạc, ca khúc chủ đề năm nào cũng là bài hát được yêu thích nhất, rõ ràng năm đó Tô Cảnh cũng chẳng thể làm được đến vậy.”
“Còn cả việc cậu ta làm diễn viên chính một bộ phim truyền hình cũng có thể lấy được giải Người mới xuất sắc nhất, bộ thứ hai đã lấy được giải Thị đế trong tay tôi, còn dám công khai chế giễu tôi trước mặt thiên hạ.”
“Cậu ta chỉ cần nói mấy câu không có nghĩa lý gì trên sân bay, fan đã kích động gần chết, cậu ta chỉ cần lộ ra vẻ tươi cười, người qua đường cũng kinh ngạc không thôi. Con mẹ nó, chỉ có mình tôi biết cậu ta dối trá ghê tởm đến đâu!”
“Ha– Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu được, rốt cuộc Thẩm Thứ có chỗ nào tốt, mà cứ thế nhận được sự yêu thích của mọi người?”
Phó Thời Kiêu ném di động cho Tằng Minh Kiệt, để cho hắn nhìn bình luận dưới bài đăng của Thẩm Thứ: “Người người thích nó, Kiều Nhung cũng thích nó!”
Nhắc tới Kiều Nhung, Phó Thời Kiêu như bị kích thích, không thể ngừng run rẩy.
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng không nhịn được, ném ly rượu trong tay đi.
Ly rượu vuông vắn vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà của biệt thử, rượu đỏ lộng lẫy bên trong vương vãi khắp mặt đất, như dòng máu ghen ghét đang chảy tràn khắp người hắn.
Tằng Minh Kiệt ngẩng đầu nhìn hắn, nói từ tốn: “Thái Chu bảo tôi, Thẩm Thứ thường nói, may mắn là người có thực lực nói khiêm tốn.”
“Vốn dĩ cậu ấy không phải may mắn, mà là rất có năng lực.”
Phó Thời Kiêu nghe vậy, giận dữ nhìn người đại diện, không thể tin được mà hỏi: “Anh Tằng, ngay cả anh cũng hướng về Thẩm Thứ luôn sao?”
Tằng Minh Kiệt thờ ơ nhún vai nói: “Đây là sự thật.”
Hắn cũng tiện theo đó nhìn ảnh, nói với Phó Thời Kiêu: “Đúng là may mắn là người có thực lực nói khiêm tốn. Có điều ngược lại, người có thực lực cũng chưa chắc sẽ được may mắn.”
Phó Thời Kiêu say rượu nhíu mày, không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, Tằng Minh Kiệt đưa cho hắn vài bức ảnh.
Phó Thời Kiêu cầm lấy, nhận ra đây đều là ảnh Thẩm Thứ với Kiều Nhung mà đám chó săn chụp được.
Có ảnh Thẩm Thứ ngồi trên xe Kiều Nhung, có ảnh hai người ngồi bên ngoài biệt thự công khai thân mật, còn có ảnh hai người nói cười như chốn không người…
Ánh mắt say đắm của Phó Thời Kiêu lưu luyến dừng trên người Kiều Nhung, một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi Tằng Minh Kiệt: “Mấy cái này chụp lúc nào vậy?”
Tằng Minh Kiệt cười một tiếng: “Trước đó Thái Chu tới tìm anh, bảo anh tặng món quà lớn này cho cậu. Gã nói gã không dám động tới Kiều Nhung nên để cậu lựa thời điểm để cho Thẩm Thứ một kinh hỉ.”
“Thái Chu cố ý dặn anh, phải nắm thời cơ thật tốt, chờ lúc Thẩm Thứ kiêu ngạo nhất mà sử dụng món quà này, nhất định sẽ đạt được hiệu quả không tưởng.”
Phó Thời Kiêu cười hừ một tiếng, vẻ mặt đầu châm chọc: “Cái này dùng sao? Gã cho rằng Thẩm Thứ là tình nhân được Kiều Nhung bao dưỡng chắc? Kiều Nhung rất để tâm tới Thẩm Thứ, hai người họ nghiêm túc.”
“Lại nói, Kiều Nhung là ai cơ chứ, dù cho anh ấy thật sự bao nuôi Thẩm Thứ đi chăng nữa, có ai thật sự dám động đến ảnh.”
“Gã Thái Chu không dám chọc Kiều Nhung, còn tôi thì dám chắc? Tôi có bị thiểu năng đâu?”
Tằng Minh Kiệt đỡ mắt kính, không đồng ý: “Đối với độ hot không ngừng với thiết lập tính cách hoàn mỹ bây giờ của Thẩm Thứ, chỉ cần chuyện tình cảm trong tối của cậu ta lộ ra ngoài chắc chắn sẽ bị toàn bộ dân mạng sỉ vả.”
“Mà cậu không cần tự mình ra tay.”
“Thời Kiêu, nhớ kỹ cho anh, bây giờ việc cậu cần làm là chờ một người hận Thẩm Thứ tới tận xương tủy, rồi giật dây người này phơi bày chuyện hai người họ thay!”
———