Ôn Hi kinh hãi hét lên, nhưng một tay vẫn theo bản năng ôm lấy cổ thiếu niên, "Cậu làm cái gì vậy?!"
Tư Cảnh ôm cậu càng chặt hơn, nghe vậy hỏi lại, "Không phải cậu nói muốn về lớp sao?"
"Không, cái tôi muốn nói là cậu ôm tôi làm cái gì cơ mà?!" Còn là ôm kiểu công chúa nữa chứ!!!
"Chân cậu đã thế này rồi, chẳng lẽ còn muốn tự đi về sao?"
Vừa nói Tư Cảnh tựa hồ là nghĩ đến cái gì đó, thả Ôn Hi lại trên giường, sau đó bản thân lại đi tới ngăn tủ tìm kiếm, rất nhanh, hắn liền cầm lại một đôi dép lê dùng một lần.
"Trước tiên cứ cố chịu một chút, chờ đến tối về nhà gọi bác sĩ Đỗ đến nhìn kỹ xem sao."
Ôn Hi nhìn hắn ngồi xổm trước mặt cẩn thận xỏ dép lê cho mình, trong lòng nhịn không được cảm thán: "Tôi chỉ bị đập có chút thôi, cậu có cần phải làm như chân tôi bị gãy không vậy!" Ngoài miệng nói như vậy nhưng hai mắt cậu lại sáng lên, khóe miệng cũng cong lên thành một vòng cung xinh đẹp.
Tư Cảnh giúp cậu kéo ống quần lên, ngước mắt lên nhìn cậu, "Nếu như bị gãy, cậu có thể trực tiếp ở nhà nghỉ ngơi không cần tới trường học, theo lý mà nói, so với tình huống hiện tại của cậu thì tốt hơn nhiều.."
Ôn Hi: "......"
Thấy Tư Cảnh lại định ôm mình, cậu vội vàng ngăn cản nói: "Tiểu Cảnh, cậu đừng ôm công chúa tôi trở về, mất mặt lắm."
Mặt mày Tư Cảnh không hề che giấu ý cười, "Cũng chưa từng được tôi ôm công chúa cơ mà, mất mặt chỗ nào? Huống chi chân cậu bị thương, chẳng lẽ muốn tôi thả cậu tự đi về?"
"Đúng là chưa từng, nhưng tôi cũng có thể tự đi về cơ mà." Ôn Hi cố ý nói một câu căn bản khả năng không có đáp án.
Chống cằm trầm ngâm, Tư Cảnh dường như đang tự lẩm bẩm một mình, "Nếu không thì tôi đi mượn cho cậu cái xe lăn, cậu ngồi ở trên xe lăn, tôi đẩy cậu ở phía sau"
"Ôm tôi về ngay bây giờ ngay bây giờ!"
Người có thể chết, nhưng xã hội thì không.
Muốn cậu ngồi xe lăn trở về lớp, vậy không bằng trực tiếp giết cậu luôn đi!
Tư Cảnh vừa lòng ôm thiếu niên vào trong lồng ngực một lần nữa, chỉ là mới vừa đi được hai bước liền thở dài, "Tiểu Hi, tôi cũng đã ôm cậu nhiều lần như vậy rồi còn không quen sao? Mỗi lần ôm bộ dạng cậu lại cứ như thể sắp chết đến nơi rồi ấy, thực sự làm tôi cảm thấy thất bại mà, cậu sợ tôi sẽ làm cậu bị ngã sao?"
Không, chỉ là cậu cảm thấy hành động này của bọn họ chỉ sợ lại tăng thêm những đề tài để tám chuyện cho các bạn học ở trong trường.
Nghĩ đến đây, Ôn Hi đột nhiên nghĩ đến lúc trước Kỷ Vọng hỏi mình cái vấn đề kia.
"Cậu với Tư Cảnh là người yêu sao?"
Lúc đó cậu cơ hồ là trả lời không phải mà không hề nghĩ ngợi gì cả, bởi vì trong suy nghĩ của cậu, Tư Cảnh và mình chỉ giống như là người thân, cả hai dùng tấm lòng chân thành mới thúc đẩy được đến cục diện ngày hôm nay.
Chỉ là hiện tại, bị đối phương ôm, chóp mũi đã không còn là mùi hoa nhài quen thuộc, mà đã đổi thành mùi bạc hà nhàn nhạt, nhưng vẫn khiến cậu thoải mái đến lạ thường.
Lắc lắc đầu, cậu bỏ hết những cái suy nghĩ lộn xộn đó ném hết ra sau đầu, đầu gối lên bả vai Tư Cảnh, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Cảnh, cậu thật sự không thích Kỷ Vọng sao?"
Tư Cảnh không ngờ được tiểu thiếu gia nhà mình còn vướng bận ở cái chuyện này, chỉ đơn giản trực tiếp cúi đầu thấp xuống, chạm trán với trán, nửa thật nửa giả mở miệng: "Tôi thích cậu."
Khóe miệng Ôn Hi không chịu khống chế dương cao, theo đó trả lời lại một câu, "Tôi cũng thích cậu."
Cả hai đều rất vui vẻ khi nghe điều này, nhưng cũng không có ai coi những lời này là nghiêm túc.
Giống y như dự đoán của Ôn Hi, việc hắn ôm cậu về lớp học đã gây nên một trận sóng to gió lớn.
Lại vừa vặn hết giờ học, mọi người lại càng nói chuyện kia không thêm che giấu hơn.
"Đây là làm sao vậy?"
"Hai người các cậu đây là cái tư thế gì đây, đổi thân quần áo thôi là có thể trực tiếp đưa vào động phòng luôn à!"
"Dép lê dùng một lần, hai người các cậu đã làm cái gì vậy?!"
"Ai da, vợ chồng mới cưới đúng là tuyệt vời mà, hâm mộ quá đi, tôi sao vẫn còn là một con cẩu độc thân thế này!"
Mọi người đều biết Tư Cảnh và Ôn Hi đã đến phòng y tế, nhưng nói đùa chính là những thứ quan trọng nhất để điều hòa lại những tháng ngày đi học nhàm chán này, hơn nữa bọn họ nói cũng không quá đáng, chính chủ cũng không tức giận, cho nên cũng không có ai để ý.
Chỉ là lần này, lại đột nhiên có thêm một tiếng nói không hài hòa.
"Hai người bọn họ không phải là một đôi. Mọi người đùa như thế này thật không thích hợp."
Thiếu niên đep gọng kính đen đứng ở nơi đó, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Vị này là học sinh chuyển trường mới tới được một tuần, ngày thường vô thanh vô tức*, thật không ngờ, lại có thể đột nhiên phóng lôi xuống mặt đất bằng phẳng.
(vô thanh vô tức, im hơi lặng tiếng, có thể hiểu như câu ném đá xuống hồ, đột nhiên nói một câu làm náo loạn)
Một thiếu niên mắt một mí hớn hở lên tiếng trước: "Ha ha ha, mọi người đều nói giỡn thôi mà, cũng đâu có ai nghiêm túc, Bạn học Kỷ cậu đang nói cái gì vậy chứ."
Lời này của cậu ta vừa nói ra, vài cá nhân đã phụ họa theo.
"Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn nói giỡn như vậy, không chỉ có Tư Cảnh Ôn Hi, những người khác cũng sẽ cười."
"Mọi người đều là bạn học cùng lớp, chỉ tạo tiếng cười vui vẻ cho lớp thôi, mọi người cũng không có ác ý, cậu là học sinh chuyển trường mới tới nên chắc cậu không chưa biết nhiều."
Kỷ Vọng lại nói: "Có ác ý hay không là một chuyện, người khác nghĩ thế nào lại là chuyện khác."
Vừa nói, ánh mắt cậu ta vừa phiêu phiêu, cố tình lướt qua Ôn Hi đang bị Tư Cảnh ôm vào trong ngực, "Huống chi, lời nói dối nói một biến mười, khó tránh khỏi có người tin là sự thật, đến lúc đó lại gây ra rắc rối cho đối phương lại không tốt."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí trầm mặc, Tư Cảnh bỗng nhiên mở miệng: "Tôi không cảm thấy bối rối."
"Tôi cảm thấy việc mọi người nói giỡn khá tốt, lại còn tốt quá luôn ấy, tôi với Tiểu Hi đều có thể tiếp thu, mọi người cho nhau chút ồn ào để hòa hoãn không khí học tập khẩn trương cũng là một cách thả lỏng thần kinh rất hiệu quả."
Tư Cảnh không nói lời nào còn ổn, hắn vừa nói như vậy, quả thực đúng là trực tiếp đánh vào mặt Kỷ Vọng.
Cậu nhìn xem, đến chính chủ còn không ngại, cậu là một người ngoài còn để ý cái gì chứ? Đúng thật là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp.
Nghĩ đến điều này, một số người có mặt ở đây đã nhìn Kỷ Vọng một cách không thể nào thân thiện.
"Được rồi, là tôi xen vào việc của người khác, xin lỗi." Kỷ Vọng biết lắng nghe áy náy sửa lời, liền mạch lưu loát, thái độ trôi chạy làm người xung quang phải há hốc mồm.
Ngay cả Ôn Hi cũng rất kinh ngạc.
Người khác không biết còn không sao, cậu lại rất rõ ràng, cái vị Kỷ Vọng này, cậu ta vừa mới cách đây không lâu nói với cậu, vì Tư Cảnh mà cậu ta đến chỗ này, cậu ta thích Tư Cảnh, cậu ta muốn theo đuổi Tư Cảnh, kết quả lại làm trò mất mặt với nhiều người như vậy, cơ hồ là trực tiếp bị Tư Cảnh vả mặt, lại còn có thể mặt không đổi sắc như thế, loại năng lực tiếp thu với nhẫn nại này cũng quá là lợi hại đi.
Giờ khắc này, cậu bỗng nhiên cảm thấy Tư Cảnh nói cái câu nói kia rất rất đúng.
Kỷ Vọng với Tống Mão, đúng là vô cùng xứng đôi.
Nhưng mà, điều cậu không ngờ tới vẫn còn ở phía sau.
Vào buổi sáng Tư Cảnh xem như là đã khiến Kỷ Vọng xấu hổ trước mặt mọi người, nhưng tới lúc buổi chiều, người này lại có thể còn dũng khí bước tới.
Nhìn bộ dáng đối phương nghiêm túc, Ôn Hi uống một ngụm nước mà sửng sốt, nhưng đôi mắt vẫn cố tình ngó qua người trước mặt.
"Cậu đây là đang về nhà sao?"
Tư Cảnh lạnh giọng đáp lại: "Bạn học mới này, chúng ta hình như đâu có quen."
Kỷ Vọng cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ gật gật đầu, tự giới thiệu nói: "Tôi biết, cho nên tôi tới để gặp cậu, tôi là Kỷ Vọng, Vọng trong hi vọng."
Tư Cảnh cố ý nhướng mày, "Vọng trong tuyệt vọng ư?"
Kỷ Vọng dường như không nghe ra ý tứ của đối phương, nói ngược lại: "Đều là một chữ, không khác nhau."
"Tôi nghĩ, cậu hẳn là đã nghe Ôn Hi nói chuyện của tôi, nhưng tôi vẫn muốn tự mình nói với cậu." Dừng một chút, ánh mắt cậu ta giật giật, "Tư Cảnh, tôi thích cậu."
"Tôi không thích cậu." Tư Cảnh thậm chí ngay cả một câu nói khách sáo cho có lệ một chút hắn cũng không muốn nói, thằng thừng cự tuyệt.
Vẻ mặt Kỷ Vọng không hề có chút biến hóa, "Không sao cả, tôi có thể nỗ lực khiến cậu thích tôi, dù sao thì tôi cũng rất thích cậu."
"Bạn học mới này, trên thế giới này không phải chuyện gì nỗ lực là cũng có thể đạt được."
"Cái đó thì ai biết được."
Tư Cảnh chán ghét rũ mắt xuống, "Nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể tránh xa chúng tôi ra một chút, tôi đối với cậu, và với nỗ lực mà cậu muốn bỏ ra, một chút hứng thú cũng không có."
"Xem ra hôm nay không phải thời cơ tốt để nói chuyện, tôi đi trước, ngày mai gặp lại." Kỷ Vọng nói xong liền xoay người rời đi, lại bị Ôn Hi gọi lại, "Chờ một chút!"
"Tôi có thể hỏi, cậu rốt cuộc thích Tư Cảnh ở điểm bào không?" Chẳng lẽ trên thế giới này lại thực sự có người thích dán mặt nóng vào cái mông lạnh của người khác sao? Cậu thật sự không thể hiểu nổi.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tư Cảnh, là ở con đường bên ngoài sân vận động." Kỷ Vọng nhớ lại, "Lúc đó, cậu ấy tự mình hạ gục năm sau người một lúc, bộ dáng cậu ấy mỉm cười đầy tự tin và kiêu ngạo, lập tức chọc trúng trái tim tôi, hơn nữa cậu ấy còn là hạng nhất toàn thành phố, còn giỏi hơn tôi nữa, tôi thích cậu ấy quả thực là chuyện quá bình thường."
Ôn Hi nghi hoặc nghe lời này, hạ gục năm sáu người, cái gì vậy chứ?
Cậu còn chưa kịp suy xét rõ ràng được, thanh âm đã Tư Cảnh đã vang lên, "Nói trắng ra là cậu chỉ đang hâm mộ cái mạnh mà thôi, nói như vậy tôi kiến nghị cậu đi thích Tống Mão đi, vị Tống đại thiếu gia kia chính là người mạnh mẽ mọi mặt, đầu óc tốt, vận động giỏi, gia thế còn không tồi, hoàn mỹ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cậu."
Kỷ Vọng chớp chớp mắt, "Hai người các cậu, đều nhắc tới cùng một người với tôi."
Tư Cảnh ẩn ý, "Bởi vì hai người các cậu hoàn toàn hợp với nhau về mọi phương diện."
Kỷ Vọng không truy vấn, chỉ cúi thấp đầu, "Tôi sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ, tạm biệt."
Ôn Hi lắc đầu, phải nói không hổ là trời sinh một đôi trong nguyên văn, ngay cả những câu nói ra cũng đều giống nhau như đúc.
Chẳng qua, Kỷ Vọng lại thích Tư Cảnh, còn có cái lần đầu tiên gặp mặt gì đó, tất cả đều là cái thứ gì vậy chứ!
"Nghĩ cái gì vậy?"
"Suy nghĩ tới năm sáu người, cậu không muốn giải thích chút sao?" Cậu chọc vào eo thiếu niên.
Tư Cảnh cũng không giấu giếm, trực tiếp giải thích: "Chính là cái ngày cậu khóc đó, tôi đi mua thuốc nhỏ mắt cho cậu, trên đường trở về bị người ta chặn lại."
"Vậy cái hạ gục kia thật ra là có ý gì?"
"Tôi lo lắng cậu một người không an toàn, nên nóng nảy một chút, những người đó cũng không động thủ, chỉ muốn giữ chân tôi, cho nên mới bị tôi hạ gục nhẹ nhàng."
Trong lòng Ôn Hi có chút lo lắng, "Sao lúc ấy cậu không nói với tôi? Cậu thật sự không bị thương chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, hơn nữa cái này có cái gì đáng nói chứ? Dù sao thì lúc ấy cũng có người nào đó nói chuyện với Tống Mão rất chi là vui vẻ, nói không chừng cậu còn hy vọng tôi bị giữ chân thêm chút nữa ấy." Giọng điệu của Tư Cảnh dần trở nên trầm hơn.
"Ồ, bình dấm chưa nhà ai bị đổ vậy ta, tôi đều ngửi thấy rồi, nồng quá đi à." Vừa nói cậu vừa cố ý nhích cái mũi hướng về người Tư Cảnh, nhưng mà câu trêu chọc tiếp theo còn chưa kịp xuất khẩu, cái gáy của cậu đã bị túm chặt trực tiếp ấn lên ngực đối phương.
"Đúng vậy, giấm của tôi đã bị đổ khắp nơi luôn rồi."
Tiếng cười của thiếu niên từ đỉnh đầu truyền đến, hai tai Ôn Hi run run, tay gãi gãi quần áo hắn, "Tiểu Cảnh, có phải cậu đem quần áo của hai đứa mình tách nhau ra để giặt không, nếu không thì tại sao trên người của cậu là mùi bạc hà mà trên quần áo tôi vẫn là mùi hoa nhài?"
"Hoa nhài không ổn sao?"
"Cũng không phải, chỉ là cảm giác không đủ nam tính."
" Lần sau giặt xong cho cậu tôi sẽ đặt lên trên lửa cho có mùi khói lửa nhé"
Ôn Hi: "......"
Tư Cảnh cũng không để cậu nháo nữa, sờ sờ đầu cậu, "Được rồi, trường học hẳn là không còn mấy người nữa, sẽ không có người nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà chúng ta xấu hổ đâu, chúng ta về nhà đi."
Ôn Hi gật gật đầu, giây tiếp theo cả người liền được treo lên trên không.
Cảm giác không được tự nhiên còn chưa kịp lan tràn trong lòng cậu, cậu đã nghe Tư Cảnh hỏi, "Tôi sao lại cảm thấy hình như cậu gầy đi rồi vậy."
"Không có đâu, cảm giác của cậu sai rồi, mấy ngày nay lượng cơm ăn của tôi đã tăng lên nhiều lắm rồi đấy."
"Chỉ là cảm giác ôm không còn nặng như trước kia nữa."
Vẻ mặt của Ôn Hi rối rắm khi nghe được lời này, cậu luôn cảm thấy Tư Cảnh đang giễu cợt mình nhưng không có bằng chứng.
Tư Cảnh lắc lắc người một chút để Ôn Hi thoải mái, cười nói: "Được rồi, ôm chắc tôi, chúng ta về nhà."
Ôn Hi cũng cười theo: "Ừm, về nhà!"
Đám máu bầm trên chân Ôn Hi chỉ là nhìn dọa người, trên thực tế cũng không có trở ngại gì, hơn nữa đắp băng kịp thời, cho nên ngày hôm sau cậu không hề cảm thấy đau chút nào.
Nhưng có một loại đau gọi là trúc mã bảo mày đau thì mày phải đau, Tư Cảnh nói cái gì cũng không đồng ý cho cậu tự đi, vì thế cậu lại bị ôm đi.
Trước lạ sau quen, Ôn Hi đã có thể bình tĩnh đối mặt với các loại ánh mắt.
Mà Kỷ Vọng cũng làm như lời cậu ta đã nói, hoàn toàn không có từ bỏ.
Từ lúc bắt đầu còn coi như là tinh tế đợi đến sau giờ học buổi chiều mới tới tìm, dần dần lại biến thành hết tiết sẽ tới, thậm chí lúc hoạt động nhóm cũng chạy tới làm tổ đội.
Các bạn học lớp 3 mỗi ngày cứ nhìn Tu la tràng của 3 người kia như xem phim truyền hình, ngày ngày rượt đuổi nhau đến hăng say.
(*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm,)
Cuối cùng, vào ngày này, Tu La tràng đã trở thành một thể hoàn chỉnh.
Buổi chiều tiết thủ công thứ hai vào buổi chiều, lão sư yêu cầu bốn người một nhóm, Ôn Hi, Tư Cảnh, Tống Mão, Kỷ Vọng, hợp lại với nhau.
Đại chiến thế giời bắt đầu rồi.
Mọi người sôi nổi nói ở trong lòng.
Tư Cảnh dẫn đầu mỉm cười mở miệng: "Đây là lần đầu tiên hai vị gặp mặt, tôi giới thiệu cho các cậu một chút, vị này, chính là Tống Mão, Tống thiếu gia ưu tú, mà vị này, là Kỷ Vọng cũng ưu tú không kém.". Truyện Hệ Thống
Khóe miệng Ôn Tây giật giật, nhìn Tư Cảnh bằng ánh mắt phức tạp.
Đại ca à cậu thật sự muốn muốn tác hợp hai người bọn họ luôn à!
Tống Mão khách khí gật đầu, vẫn mang theo nụ cười thương hiệu đặc trưng của mình, "Xin chào."
Sau đó liền nhìn về phía Ôn Hi, quan tâm nói, "Đã lâu không gặp, trong khoảng thời gian này cậu có khỏe không? Có nghĩ tới tôi không? Tôi đây ngày nào cũng nghĩ đến cậu đó."
Ôn Hi mếu máo, lạnh nhạt đả kích, "Không có, tôi đều đã quên còn có người như cậu đây."
Tống Mão lập tức ra vẻ bị thương, "Tiểu Hi nói chuyện thật không khách khí mà."
Ôn Hi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, "Cậu kêu tên của tôi!"
Tống Mão lại nhẹ nhàng trả lời, "Tôi cảm thấy kêu như vậy càng thân mật hơn, tôi thích thế."
Tầm mắt đảo qua giữa hai người một lát, Kỷ Vọng lúc này mới bừng tỉnh nói: "Thì ra, cậu thích Ôn Hi a."
Tống Mão gật gật đầu, đối với điểm này, hắn ta trước nay đều không hề che giấu.
"Vậy không phải vừa vặn luôn sao, tôi thích Tư Cảnh, bốn người chúng ta hợp thành hai đôi."
Ôn Hi bị lời nói kinh người của cậu ta dọa cho choáng váng, " Cậu nói cái gì vậy?!"
Không đợi người khác nói chuyện, Tư Cảnh đã trực tiếp ôm lấy Ôn Hi, hai người dán đến cực gần, hắn giơ tay chỉ chỉ, "Chúng ta đúng là có thể thành hai đôi, chẳng qua là tôi với Tiểu Hi, và hai người các cậu tự thành một đôi."
Dừng một chút, trong giọng nói hắn có thêm vài phần chán ghét không thèm che giấu, "Tôi chán ghét cậu, Tiểu Hi chán ghét cậu ta, các cậu lại da mặt dày không chịu từ bỏ, theo lý mà nói thì hai người các cậu đúng là xứng đôi vừa lứa."
Tống Mão bị cuồng phong cuốn lấy đuôi mắt nhíu mày bất mãn, "Này, tại sao cậu lại đẩy cậu ta cho tôi?"
Tư Cảnh ghét bỏ đáp: "Bởi vì hai đứa cậu quá giống nhau."
Tống Mão lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Đã lâu không gặp như vậy rồi tôi đây nói một câu cũng không được sao, Tư Cảnh có phải cậu quá bảo vệ đồ ăn của mình quá hay không?"
Kỷ Vọng cũng nghiêm túc nói theo: "Tôi cũng không cảm thấy thích một người, theo đuổi một người còn vì cái này nỗ lực, cho dù có ra sao cũng không buông tay là một cái khuyết điểm."
Tư Cảnh cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ coi là ưu điểm à?"
Ôn Hi nghe mấy người này đối thoại một cái đầu đã muốn trướng thành ba cái lớn.
CP chính chuẩn trong nguyên văn lại tách ra đi thích người khác, còn chèn ép nhau, pháo hôi đoản mệnh Tư Cảnh thậm chí còn đánh vai chính công đá vai chính thụ, cốt truyện quả thực đều đã tan tác hết rồi.
Cậu sầu não không biết tại sao lại thành ra như vậy, ba người bên cạnh thì cãi nhau ác liệt, cuối cùng cậu thật sự chịu không nổi đập tay lên bàn uỳnh một cái, giọng nói phát ra trầm đục nặng nề.
"Các cậu muốn cãi nhau hết một tiết luôn sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Trước tiên làm xong cái mô hình mà thầy yêu cầu đã, sau đó các cậu hãy cãi nhau có được không?" Mặt Ôn Hi lúc nói câu này vô biểu tình, nhìn đảo qua cũng có vài phần hù dọa người.
Tư Cảnh ra tay trước, vừa lật tấm ván gỗ vừa nói: "Tiểu Hi cậu làm ở trên đỉnh đó, tôi làm mấy cái trang trí dưới đây nhé."
Ôn Hi gật gật đầu, nhưng tâm tình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, nhấp chặt môi đùa nghịch ở nơi đó.
Ôn Hi và Tư Cảnh đều không nói, hai người còn lại cũng tự nhiên không có lý do gì để nói nữa, cũng thành thành thật thật bắt đầu làm thủ công theo.
Mấy người trừ bỏ Ôn Hi đều là học bá chân chính, đầu óc nhanh nhạy, năng lực thực hành đương nhiên cũng không kém, cho nên nhóm của bọn họ rất nhanh đã làm xong, chỉ là phần của Ôn Hi là được Tư Cảnh ở phía sau giúp đỡ chuẩn bị gần như toàn bộ.
Chính sự đã làm xong, thời gian để ba đối một chèn ép nhau lại tiếp tục.
Ôn Hi thở dài một hơi, không muốn tranh luận cùng bọn họ, bọn họ chỉ thích nhao nhao, dù sao đi nữa cũng không có khả năng đánh nhau, thời gian đi khuyên bọn họ thì mình thà ngồi ngẫm lại nội dung cốt truyện còn hơn.
Nhưng mà, bởi vì vai chính công thụ đều không còn theo kịch bản, toàn bộ cốt truyện tan tành hỗn độn, cậu muốn nghĩ lại cũng không biết nên nghĩ bắt đầu từ đâu, làm cậu cáu đến mức nhịn không được mà cắn răng.
Vừa nhấc mắt, Tư Cảnh và Tống Mão bên kia lại châm chọc nhau tiếp, cậu xoa xoa thái dương, nhìn về phía ngoài cửa sổ, hazz, đúng là một tiết học dài mà.
Bất quá, cuối ngày hôm nay cậu lại thu được một tin tức tốt, đó chính là căn phòng mới của bọn họ cuối cùng cũng có thể ở.
Nghe được tin tức này Ôn Hi liền trực tiếp nhảy dựng lên, không nói hai lời lập tức trở về phòng bắt đầu thu thập đồ đạc, trong miệng lẩm bẩm, "Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh, cậu nói bộ quần áo này có cần mang đi không nhỉ? Còn có cái áo ngủ màu lam, cái áo bông màu trắng kia tôi cũng rất thích, chúng ta có nên đi siêu thị mua khăn tắm, bàn chải đánh răng, ly nước, rồi còn một đống lớn đồ không nhỉ, mỗi thứ đều phải mua cặp! Còn có Tiểu Bạch của chúng ta nữa, phải chuẩn bị cho nó một cái tổ mềm mại, còn những món đồ chơi của nó nữa"
Vừa nói, cậu bỗng nhiên cảm thấy mắt cá nhân của mình bị lông cọ vào, cúi đầu một cái liền thấy tiểu gia hỏa đã lớn lên không ít vòng qua người mình, vì thế cậu trực tiếp bế nó lên, " Tiểu Bạch con tới rồi, chúng ta muốn chuyển nhà, có phải con cũng rất vui vẻ hay không!" Nói xong còn lấy cái mũi cọn lên cái mũi ướt dầm dề của Tiểu Bạch, kết quả bị nhóc con vươn đầu lưỡi liếm từ mũi lên đến mặt.
Tư Cảnh đứng ở bên cạnh nhìn một màn này có chút buồn cười, "Có cần vui vẻ đến vậy không?"
"Đương nhiên!" Ôn Hi gật đầu thật mạnh, sau đó hoang mang nhìn thiếu niên vẫn không nhúc nhích, "Sao cậu còn không đi dọn đồ đi?"
Tư Cảnh trả lời: "Tôi không có gì để dọn cả."
"Tôi đi dọn đồ giúp cậu!" Nói xong cậu trực tiếp nhét tiểu bạch vào trong lòng ngực thiếu niên, sau đó nhanh chân vọt sang phòng đối phương.
Bài trí đồ đạc trong phòng Tư Cảnh có thể nói là cậu vô cùng quen thuộc, những đồ vật bên ngoài cậu không thèm để ý chút nào, chỉ mở cửa tủ quần áo ra, bắt đầu chọn lựa quần áo
Bỗng nhiên, đuôi mắt cậu hiện lên một mạt dị sắc, nhìn thế nào cũng cứ thấy có chút quen thuộc, cau mày với lấy, cậu túm một góc kia rồi hung hăng kéo ra bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy nguyên hình cái bộ quần áo này.
Cậu vô ngữ nhìn về phía Tư Cảnh mới vừa tiến vào, "Cậu có thể giải thích cho tôi một chút về cái này không?"
Tư Cảnh mím môi,, đem vấn đề đá trở về, "Cậu cảm thấy tôi nên giải thích thế nào?"
"Làm sao tôi biết được! Chẳng phải cậu đã trả lại bộ đồng phục cổ vũ này từ lâu rồi sao hả?!" Ôn Tây suy sụp rống lên.