Trong phòng học tức khắc rơi vào một mảnh yên tĩnh, mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
Tư Cảnh đi từng bước lên trước, thanh âm không lớn, nhưng mỗi lần hạ bước lại như thể đang giẫm lên trái tim mọi người.
Dừng lại ở bên cạnh Tạ Nhuyễn, vẻ mặt lãnh đạm của Tư Cảnh đầy vẻ châm chọc, "Tôi chưa bao giờ động thủ với con gái, cậu là người đầu tiên đó." Hai mắt đen tuyền quét một vòng, hắn lại chậm rãi bổ sung thêm nửa câu sau, "Và tôi cũng hy vọng, cậu là người cuối cùng."
Ôn Hi nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, vô thức hít lấy một hơi, "Làm sao vậy..."
Tư Cảnh thu lại vẻ khác thường trên mặt, nở một nụ cười dịu dàng, "Không có gì, chỉ là tìm một vòng quanh trường không thấy cậu, cuối cùng mới nghĩ đến cái nhà kho kia." Hắn bâng quơ nhẹ giọng nói, "Nhưng làm cách nào mà cậu chạy đến chỗ đó được?"
Ôn Hi giải thích, "Tôi thấy một con mèo con chạy qua đó, hình như nó bị thương, tôi vốn định bắt lấy nó nhìn một cái, kết quả còn chưa làm được gì đã bị người nào đó đẩy mạnh vào."
Nắm được từ khóa mấu chốt, mày Tư Cảnh nhăn lại, "Đẩy mạnh vào? Bị thương sao?"
Ôn Hi cười cười, "Không có, mặc đồng phục mà, chỉ bị đập một chút."
"Còn cười được, không khó chịu chứ?"
"Dù sao thì tôi đây cũng đâu thể khóc một cái cho cậu xem được." Ôn Hi vươn tay chọc chọc khóe miệng thiếu niên, "Nhìn cậu xem, bộ dạng bây giờ như muốn ăn thịt người ấy, mấy đứa trẻ con nhìn thấy cậu khéo cũng bị dọa khóc."
Dừng một chút, cậu chậm rãi phun ra một hơi, thanh âm mềm như bông, mặt mày cũng ôn nhu theo, "Lần này dọa đến cậu rồi, thật xin lỗi."
Tư Cảnh nắm lấy tay cậu, "Làm tôi sợ muốn chết."
Khi đẩy cánh cửa nhà kho ra, nhìn cảnh tượng thiếu niên không hề nhúc nhích nằm bất động trên thảm, trái tim hắn gần như đã ngừng đập, toàn bộ âm thanh của thế giới dường như biến mất chỉ trong tích tắc.
Bàn tay hắn duỗi ra về hướng thiếu niên không ngừng run, may mà đối phương không có trở ngại gì, bằng không hắn cũng không biết bản thân mình sẽ ra sao.
Thở ra một hơi thật dài, hắn cố gắng ngăn những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt thiếu niên, "Lúc đó cậu có sợ không?"
"Không, tôi phát hiện mình bị nhốt ở bên trong là trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi luôn, ai ngờ lại ngủ quên mất." Ôn Hi nói xong còn ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Không nghĩ tới sẽ là cái đáp án này, ánh mắt Tư Cảnh phức tạp nhìn cậu, "Cậu lại có thể ngủ sao?"
Ôn Hi trả lời rất thản nhiên, "Vì sao lại không thể, trong đó vừa tối vừa yên tĩnh, cảm giác có hơi đáng sợ thật, nhưng cũng đâu có ai khác, tôi sợ cái gì, chẳng lẽ còn có con ma nào đó chui ra ăn thịt tôi chắc."
Nói nói cậu còn giơ hai tay lên giả làm móng vuốt, cố tình nhăn mặt lại làm mặt quỷ.
Nhìn bộ dáng gan dạ của cậu, Tư Cảnh bất đắc dĩ cười một cái, "Đúng, đúng, đúng, Tiểu Hi nhà chúng ta là người dũng cảm nhất."
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Hi, trọng giọng nói tràn đầy yếu ớt, "Nhưng đừng có lần sau như thế nữa nhé, xin cậu."
Ôn Hi rũ mắt xuống, ôm lại hắn, "Ừ."
Ôn Hi ngây người ở bệnh viện ba ngày mới xuất viện, sau khi trở lại trường học, cậu thậm chí còn thấy cô dạy hóa hung ác cũng trở nên thuận mắt hẳn.
"Thân thể của cậu không sao chứ?"
Giờ giải lao, Ôn Hi hai tay cầm cốc, chậm rãi uống sữa bò ấm, "Đã sớm ổn rồi, chỉ là Tư Cảnh không cho tôi về nhà, còn nói muốn quan sát thêm."
Điền Thiên táp lưỡi, "Cậu không biết ngày hôm đó Tư Cảnh khủng bố như nào đâu, căn bản không chờ chủ nhiệm giáo vụ đi điều tra, đã trực tiếp tự mình chạy quanh trường học tìm cậu, giống như bị phát điên ấy, suýt chút nữa còn vọt sang cao trung tìm luôn đó."
Động tác Ôn Hi ngừng lại.
Cậu cũng không biết Tư Cảnh hôm đó thế nào, cũng không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, cậu còn tưởng rằng thiếu niên tìm được mình rất dễ dàng.
Lúc này cậu mới chợt hiểu tại sao mà mấy ngày nay Tư Cảnh cứ luôn đề phòng, một tấc cũng không rời khỏi mình.
Đang nghĩ ngợi, Tư Cảnh bị lão sư gọi đi cũng đã quay trở lại, "Sữa bò uống xong rồi sao?"
Ôn Hi lắc đầu, "Chưa xong."
Ánh mắt Tư Cảnh liền đảo qua phía trước, Điền Thiên lập tức nói: "Người tôi trông hộ cho cậu ổn hết nhé, không rụng một sợi tóc nào luôn, tôi đi về chỗ đây."
Tư Cảnh gật gật đầu, "Cảm ơn."
Điền Thiên xua xua tay, "Khách khí cái gì, thời điểm đặc thù, tôi hiểu mà."
Để lại một câu như vậy cậu ta liền đi, Tư Cảnh vừa định nói gì đó với Ôn Hi, người sau đã mang vẻ mặt hiểu rõ mỉm cười, "Tôi cũng hiểu."
Tư Cảnh nhướng mày, "Cậu hiểu cái gì?"
Ôn Hi chỉ ngây ngô cười không đáp lại.
"Đừng cười nữa, lát nữa lớp mình và lớp bảy sẽ học cùng lớp mỹ thuật đấy."
Đối diện với ánh mắt hoang mang của Ôn Hi, Tư Cảnh lại bổ sung thêm một câu, "Người đẩy cậu vào nhà kho chính là ở lớp bảy."
Ôn Hi kinh ngạc, trong mắt hiện lên vài phần không thể tin được, "Thật sao?" Trường học còn chưa tra ra, sao mà Tư Cảnh lại có thể điều tra ra trước được?
"Đương nhiên là thật."
"Sao cậu điều tra ra được?"
"Tôi có cách của tôi." Tư Cảnh cũng không kể toàn bộ chuyện ra, "Nói cho cậu chuyện này, là muốn để cậu tự quyết định chuyện này nên giải quyết như thế nào." Đương nhiên, hắn cũng sẽ xử lý, chẳng qua sẽ không phải ở ngoài sáng.
Ôn Hi nghe vậy chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Tiết học nghệ thuật sẽ có 2 lớp học chung với nhau, mỹ danh là rèn luyện kỹ năng giao tiếp của học sinh, cho nên lão sư thường ghi đề bài tập rồi rời đi, để học sinh tự do ghép tổ với nhau.
Ôn Hi bưng hai mảnh gỗ nhỏ về hướng Điền Thiên bên kia, nhưng còn chưa tới nơi, đã có vài lời bán tán xung quang mình.
"Nhà có bối cảnh đúng là khác hẳn, muốn đi học thì đi, muốn nghỉ học thì nghỉ, chẳng khác nào ra vào khách sạn."
"Đâu chỉ có thế, bản thân đã náo loạn đủ rồi bây giờ còn muốn điều tra, gây nhiều phiền toái cho mọi người như vậy, trong đầu không suy nghĩ chút nào sao?"
Này có thể nói là không phải ám chỉ, nhưng tất cả lại quá rõ ràng, Ôn Hi cũng không phải thằng ngốc.
Cậu dừng bước chân lại, nhìn về phía mấy người đang nói chuyện, "Trong đầu tôi đúng là không suy nghĩ gì đấy, giống như việc tôi thực sự không rõ lắm, tôi đắc tội mấy cậu lúc nào, mà lại hận tôi đến mức đẩy tôi vào nhà kho thể chất rồi khóa cửa lại, bên trong đó như thế nào mấy người còn không biết sao?"
Cậu vừa nói lời này ra, sắc mặt của mấy người ở đây liền thay đổi.
Thanh âm nữ sinh dần đầu bén nhọn, "Ôn Hi, nói chuyện cần phải đưa ra chứng cứ, cậu có bằng chứng nào không mà nói bọn tôi đẩy tôi cậu vào trong đó?"
"Đúng, đúng, cậu là một nam sinh, sao chúng tôi đẩy cậu được? Hay là, cậu lớn lên trông giống con gái, nên thân thể cũng nhu nhược như con gái hả?"
"Cái kia cũng chưa chắc, ai biết sau lưng lại có bộ dáng gì đâu, nói không chừng còn giở nhiều trò hơn bất kì ai khác."
"Càng nói càng thấy ghê mà, đúng là dơ muốn chết, chúng ta chạy nhanh đi thôi." Nói xong câu đó biểu tình chán ghét trên mặt thiếu nữ còn không có thu lại, giây tiếp theo đã bị hung hăng đẩy một chút, không đứng vững sau này lảo đảo vài bước, "A!"
"Tạ Nhuyễn, cậu nói chuyện sạch sẽ chút đi, dơ sao? Tôi thấy ở đây dơ nhất là cậu đấy, trái tim dơ miệng cũng dơ, tâm hồn cậu cũng nặn bằng bùn nhão! Chẳng trách Tống Mão lại chán ghét bọn cậu như vậy!"
Tạ Nhuyễn không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim*, bất quá chờ đến khi thấy rõ người cô ta lại không khỏi cười lớn, vẻ mặt tràn đầy trào phúng, "Uông Linh Vi, cậu cho rằng người khác không biết chút tâm tư nhỏ này của cậu sao? Cậu thích cậu ta thì được cái gì, người ta thích con trai đó, cậu cũng đâu thể thay đổi giới tính mình được đâu."
(Trình Giảo Kim: người xuất hiện cản trở, kì đã cản mũi)
Lưỡi dao màu bạc xuyên qua không khí, lướt qua mặt cô gái, cuối cùng ghim trên bảng đen, chuôi dao gỗ màu đen khẽ rung theo quán tính, phát ra tiếng ong ong.
Trong phòng học tức khắc rơi vào một mảnh yên tĩnh, mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
Tư Cảnh đi từng bước lên trước, thanh âm không lớn, nhưng mỗi lần hạ bước lại như thể đang giẫm lên trái tim mọi người.
Dừng lại ở bên cạnh Tạ Nhuyễn, vẻ mặt lãnh đạm của Tư Cảnh đầy vẻ châm chọc, "Tôi chưa bao giờ động thủ với con gái, cậu là người đầu tiên đó." Hai mắt đen tuyền quét một vòng, hắn lại chậm rãi bổ sung thêm nửa câu sau, "Và tôi cũng hy vọng, cậu là người cuối cùng."
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, nắm lấy chuôi gỗ rồi rút nó ra, xoay con dao găm một vòng trên tay, cuối cùng gập nó lại rồi cất đi, "Quấy rầy tiết nghệ thuật của mọi người rồi, bây giờ hãy tiếp tục như thường đi."
Nói xong hắn cũng không để ý tới mọi người đang ngốc rớt, đi lại kéo Ôn Hi rời khỏi phòng học này.
Mà Tạ Nhuyễn lại vô lực quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thở hổn ha hổn hển, hai mắt dại ra như thể hồn bay phách lạc.
Bị kéo đi ra ngoài rất xa, Ôn Hi chợt dừng bước lại giống như vừa mới định thần lại được, tay dùng sức túm túm người trước mặt, "Dừng dừng dừng dừng dừng dừng! Tư Cảnh cậu dừng lại!"
"Đi quá nhanh à? Vẫn mệt sao?"
"Náo loạn gì vậy hả, Cậu..! Con dao vừa rồi cậu lấy ở đâu ra?"
Tư Cảnh lấy dao ra, "Cậu nói cái này à? Dùng để phòng thân."
Mày Ôn Hi nhăn chặt, "Cậu, cậu sao có thể tùy tiện mang theo loại đồ vật này theo người vậy, không được, tiểu hài tử không thể dùng loại đồ vật nguy hiểm như vậy."
Nói xong cậu thấy biểu tình của Tư Cảnh có chút khó nắm bắt, vì thế lại nói thêm một câu, "Cậu nhìn đi cậu nghĩ là cậu dùng để phòng thân, nhưng nếu chẳng may cậu đánh nhau với người ta bị người ta đoạt được con dao rồi đâm cậu một chút thôi, không phải là tổn thất lớn sao!"
"Hầu như tôi sẽ không sử dụng cái này."
"Hầu như cũng không được! Quá nguy hiểm! Đây là cái bom hẹn giờ."
Tư Cảnh bỗng nói: "Vậy cậu bảo quản giúp tôi nhé?"
Tiếp đó đối diện với ánh mắt sợ hãi của Ôn Hi, hắn nhéo nhéo mặt cậu, cười nói: "Dù sao 24 giờ chúng ta đều ở bên nhau, nếu thật sự có nguy hiểm, cậu đưa cái này cho tôi dùng, nếu không có, thì cứ để ở chỗ cậu, được không nào?"
Ôn Hi cẩn thận suy nghĩ, vẫn đồng ý cái đề nghị này, suy cho cùng lần này là nhốt trong kho, ai biết lần sau sẽ xảy ra chuyện xấu, cậu với Tư Cảnh tuy rằng vẫn luôn ở bên nhau, nhưng có cái phòng thân cũng coi như có cái mấu chốt.
Hai người ở bên ngoài còn chưa nán lại được bao lâu, đã bị Điền Thiên vội vội vàng vàng chạy tới gọi về.
"Đại ca à, hai cậu đừng có dẹo nữa, Tạ Nhuyễn mấy cô ta đi cáo với giáo viên rồi, nói muốn cho Tư Cảnh thôi học."
"Thôi học?!" Ôn Hi đồng tử co rụt lại, "Vì sao vậy?!"
"Còn không phải bởi vì Tư Cảnh mang theo dao sao, cả người Tạ Nhuyễn bây giờ còn chưa khôi phục lại, đám chị em tốt của cô ta đương nhiên cũng sẽ không buông tha."
Nghe được lời này Ôn Hi cũng tức giận theo, "Không buông tha sao? Tôi đây cũng không tính dễ dàng buông tha như vậy đâu! Tiểu Cảnh chúng ta đi!"
Khi ba người đuổi tới Phòng Giáo Vụ, chủ nhiệm giáo dục, giáo viên, học sinh đã ngồi chật kín nửa căn phòng.
"Chủ nhiệm." Ôn Hi chào hỏi trước.
Chủ nhiệm giáo dục vừa nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp và hiếu chiến này đầu óc lập tức quay cuồng..
Vị thiếu gia này không thể chọc vào, hết lần này tới lần khác làm ra mấy trận tinh phong huyết vũ* rồi, đúng là một củ khoai nóng bỏng tay mà.
"Ôn Hi trò đến rồi à, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã, dù sao trò cũng mới ra viện thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục đâu."
Ôn Hi cười cười khách sáo, "Cảm ơn chủ nhiệm, không cần đâu, bây giờ bạn học đều có ý kiến với em, cho rằng em có xuất thân, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết gây phiền toái cho người khác, em vẫn là nên đứng đi, à không, nếu không thì để em nằm sấp xuống đất đi."
Mọi người: "......"
"Cậu đang nói cái gì vậy, ha ha."
Dường như là không cảm nhận được sự xấu hổ của bọn họ, Ôn Hi giơ tay chỉ về một phía, "Mấy người kia nói."
Chủ nhiệm giáo dục lại vô ngữ lần nữa.
Tư thế cáo trạng này cũng thuần thục quá đi.
"Các cậu ấy không chỉ nói những câu này, còn nói rất nhiều câu ác độc, cụ thể chủ nhiệm có thể hỏi các cậu ấy, em nói em ngại miệng em bị ô uế."
Ánh mắt chủ nhiệm rùng mình, "Là vậy sao?"
Mấy nữ sinh bị thầy nhìn run lên, trong lúc nhất thời còn không dám nói lời nào.
Ôn Hi thấy vậy lại chậm rãi nói tiếp: "Chủ nhiệm, em bị các cậu ấy nhốt ở nhà kho thể chất rồi sinh bệnh mời vừa ra viện, thân thể còn chưa khôi phục, bọn họ lại tạo cho em thương tổn rất lớn làm cho tâm lí của em không ổn định, em sợ ngày nào đó em nghĩ luẩn quẩn trong lòng, sẽ nhảy từ sân thượng trường học mất."
"Ôn Hi em đang nói cái gì vậy! Không được có những suy nghĩ như này! Ta làm trưởng bối lệnh cho em lập tức xóa mấy cái tư tưởng đó ngay!" Chủ nhiệm vội vàng nói, "Còn các trò ấy, ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Nếu học sinh ở trường xảy ra chuyện thì đây cũng đã là vấn đề rất lớn, huống chi vị này còn là Ôn Hi.
Tuy rằng trong lòng rất rõ thiếu niên này chỉ lấy đại cớ nào đó, nhưng ông cũng không dám chậm trễ.
Nghe được xử lý, mấy nữ sinh cũng phục hồi tinh thần lại, chặn lại nói: "Chủ nhiệm, cho dù bọn em nói chuyện không dễ nghe, nhưng Tư Cảnh cũng không thể mang dao được, Tạ Nhuyễn bây giờ còn bị dọa còn chưa cử động được kìa!"
"Dao nhỏ này chẳng qua là chỉ để phòng thân thôi, suy cho cùng, tôi cũng mới bị hại đó thôi, ai biết còn có lần sau hay không, lần này tôi không xảy ra việc gì là do mạng lớn, vạn nhất lần sau tránh không được thì sao? Hơn nữa bọn tôi cũng không động thủ, chỉ hù dọa cậu ta một chút, ai biết cậu ta lại bị dọa đến vậy đâu." Nói nói Ôn Hi còn cố ý cong khóe môi lên, "Cũng trách tôi, cậu ta nói tôi sau lưng không khéo còn giở nhiều thủ đoạn ghê tởm, tôi còn tưởng rằng là có lá gan lớn lắm cơ, dù sao thì cũng dám tung tin đồn bịa đặt đến vậy cơ mà."
Chủ nhiệm thở dài một hơi, ông xem đến đây cũng đã minh bạch mọi chuyện sao lại như thế này rồi.
Ôn Hi lần này là quyết tâm muốn thanh toán, đừng nói đến việc Tư Cảnh chỉ là cầm dao hù dọa một chút, cho dù là thật sự động thủ, chỉ sợ thiếu niên cũng muốn tẩy trắng luôn.
"Ôn Hi, các trờ ấy đúng là có sai, nhưng dù thế nào thì Tư Cảnh cũng không được mang dao theo, hơn nữa còn là học sinh, mang theo dao còn ra thể thống gì nữa!"
Ôn Hi đang muốn nói lại, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy, giây tiếp theo Tư Cảnh liền tiến lên một bước, "Chủ nhiệm, em chấp nhận hình phạt việc mang dao đi học."