Hắn bỗng nhiên nhướng mày hỏi: "Cậu cảm thấy hai cái thích này giống nhau sao?"
Ôn Hi bị hỏi sửng sốt, "Không giống nhau sao."
"Không, là giống nhau." Hắn lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt thanh minh, sắc mặt nghiêm túc, thanh âm trầm thấp lôi cuốn hoà vào trong cơn gió nhẹ nhàng ấm áp,
"Ôn Hi, tôi thích cậu!!"
( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Ôn Hi đương nhiên nhìn ra bọn họ đang rất tức giận nhưng lại không dám nói lý, cậu thừa cơ cố ý nhấn mạnh âm cuối khiêu khích đám người đó, "Nhìn cái bộ dạng này của bọn mày xem, bất mãn sao?"
Mấy người nhìn dáng vẻ đắc ý của Ôn Hi kia trong lòng đâu chỉ có bất mãn, nhưng cái người đứng sau tên kia lại là một vị quỷ Dạ xoa không thể chọc vào, bọn họ ngoại trừ việc cố gắng chịu đựng ra thì cũng không thể làm được cái gì khác.
Thấy không khí thật sự là quá cứng ngắc, Cố Dương vội vàng lảng sang chuyện khác, sợ mấy thủ hạ này của mình nhịn không được lại động thủ, đến lúc đó lại gặp một rắc rối lớn khác, "Nghe nói, hai ngày trước Tư Cảnh solo với cái vị thiếu gia Tống gia còn thắng người ta sao?"
"Thiếu gia Tống gia? Thằng não úng như mày đang nói đến Tống Mão à?" Ôn Hi suy xét từ này ghét bỏ không thôi nhìn thoáng qua đối phương.
Cố Dương lại cười cười: "Tao mới là người nên hoài nghi trong đầu bọn mày toàn là nước hay không đấy! Vị kia mà cũng dám thắng, không sợ sau này cậu ta gây khó dễ cho bọn mày à!"
"Câu này của mày gọi là lòng tiểu nhân đo dạ quân tử đấy!" Tuy rằng cậu không có hảo cảm đối với Tống Mão, nhưng so với cái tên trước mắt này, cậu vẫn cảm thấy Tống Mão thuận mắt hơn nhiều.
"Thân phận và địa vị của vị đó ở chỗ cao như thế nào, còn lợi hại hơn hai nhà chúng ta cộng lại nhiều, mày cư nhiên không hề có cảm giác chút gì về việc này sao? Ôn Hi, mày đúng là ngây thơ đáng yêu mà."
Ôn Hi lạnh lùng quét mắt liếc gã một cái, "Tao có ngây thơ đáng yêu thì cũng không cần tới mày xiên mỏ vào."
Cậu đương nhiên rất rõ, làm vai chính công của nguyên văn, gia thế bối cảnh của Tống Mão hiển nhiên sẽ không bình thường, chẳng qua cậu không nghĩ tới, theo như ý tứ của Cố Dương, Tống Mão người này còn lợi hại hơn bản thân mình tưởng tượng nhiều.
Bất quá lợi hại hay không cũng đâu có liên quan đến mình, bản thân cũng đã lượn quanh dần khỏi hắn ta rồi, chờ đến lúc cốt truyện bắt đầu mình lại trốn đi thật xa, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân tự rước lấy những chuyện không thoải mái.
"Nếu mày còn chưa điều tra qua, anh đây sẽ miễn phí cho mày hai tin tức." Cố Dương duỗi hai ngón tay ra, biểu tình cảm khái, "Vị Tống Mão kia, có tiếng là không dễ chọc, mấy cái vẻ mặt cười cười tủm tỉm cả ngày đó tất cả chỉ là giả dối thôi, người ở tầng lớp đó, ai mà chẳng mang một bộ mặt nạ, người này lòng dạ hẹp hòi vô cùng, có thù tất báo, nghe nói..."
"Nghe nói cái gì?"
Âm thanh đột ngột vang lên nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cố Dương quay đầu, thấy rõ bóng dáng người đang tới phía sau, tròng mắt đột nhiên co rút lại.
Tống Mão trong bộ đồ thể thao đứng ở cách đó không xa, biểu tình bình tĩnh nhìn gã.
Nói bậy sau lưng người ta còn bị bắt gặp, khuôn mặt Cố Dương có thể nói là đủ mọi màu sắc, thật sự rất độc đáo, "Tống, Tống thiếu gia......"
Tống Mão lại giơ tay lên cười ha hả, "Tiếp tục nói đi chứ, tôi mang theo một bộ mặt nạ, tôi bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, còn gì nữa?"
Cố Dương hoảng loạn mà xua tay, trên mặt treo lên nụ cười giả tạo, "Không, không, tôi với Ôn Hi chỉ là đang nói đùa với nhau."
Cười như không cười bẻ khớp ngón tay, ánh mắt lãnh đạm của Tống Mão đảo qua người này một vòng, "Xem ra hung danh của tôi truyền đi rất xa nha."
Cố Dương thậm chí còn có chút cúi người cung kính nghe theo, "Tống thiếu gia đúng là thích nói giỡn mà, ha ha." Sau đó dường như thật sự chịu không nổi nữa, lại vội vàng nói, "Tôi, tôi với mấy huynh đệ còn có việc, phải đi trước, không làm phiền nữa, ngài cứ từ từ nói chuyện với Ôn Hi nha."
Nói xong còn thật cẩn thận nhìn Tống Mão, thấy đối phương không có từ nào ngăn trở ý tưởng của mình, gã lập tức âm thầm xua xua tay, mang theo người vội vội vàng vàng té ngã lộn nhào rời khỏi sân thượng.
( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Nhóm người này vừa đi, sân thượng lớn như vậy lại lần nữa quay về không gian yên lặng ban đầu.
"Cậu lên trên sân thượng này làm cái gì?" Lại nói tiếp, vị thiếu gia này hôm nay không phải đã xin nghỉ rồi sao? Sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện ở sân thượng thế này?
"Hóng gió, chỗ này đúng là không phải một nơi tồi đâu." Nói nói Tống Mão còn hơi hơi mở hai tay ra tận hưởng, sau đó lại quay đầu nói, "Ôn Hi, tôi đã biết rồi."
Bị điểm đến tên vẻ mặt Ôn Hi hoang mang nhìn đối phương, đây là biết cái gì vậy?
"Phong thư tình kia."
Trong miệng thiếu niên chậm rãi lăn ra bốn chữ, làm Ôn Hi có chút không được tự nhiên.
Hít sâu một hơi, cậu nâng mi đáp lại: "Cái kia hình như thấy thế nào cũng đâu có liên quan với Tống thiếu gia cậu đâu nhỉ."
Thanh âm Tống Mão dần dần trầm xuống, "Chỗ nào mà lại không có liên quan đến tôi, chuyện này liên quan rất rất lớn với tôi, bằng không tôi cũng sẽ không cần phải đang xin nghỉ lại còn muốn chạy tới trường học."
Ôn Hi nhỏ giọng nói thầm một câu, "Như vậy thì chỉ có thể chứng minh là đầu óc cậu không bình thường."
"Ôn Hi, cậu không có nhận lời nữ sinh kia."
Tống Mão dùng những lời này như câu khẳng định, Ôn Hi nghe thấy cái ngữ khí tự tin chắc chắn đó rất không thoải mái, nhưng mà còn chưa đợi được cậu trả lời, Tống Mão đã nói tiếp, "Vì sao chứ? Vì sao cậu lại từ chối nữ sinh kia?"
Mắt Ôn Hi âm thầm trợn trắng, bây giờ cậu cảm thấy đầu óc người này tuyệt đối không bình thường.
Nghe lời nói của hắn ta xem, câu trước không khớp câu sau, quả thực không hề logic chút nào.
Cậu còn chưa định hình được nên nói gì, Tư Cảnh vẫn luôn an an tĩnh tĩnh đứng ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Không thích thì từ chối, giống như việc không thích cậu đó thôi."
Ôn Hi kinh ngạc nghiêng đầu, Tiểu đáng thương nhà mình sao đột nhiên lại nói trắng ra như vậy?
Bất quá lời này cũng lại không khác những gì mà bản thân đang suy nghĩ cho lắm, cho nên cậu gật gật đầu tán đồng, "Tiểu Cảnh nói rất đúng."
Tống Mão bỗng nhiên nhướng mày hỏi: "Cậu cảm thấy hai cái thích này giống nhau sao?"
Ôn Hi bị hỏi sửng sốt, "Không giống nhau sao."
"Không, là giống nhau." Tống Mão lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt thanh minh, sắc mặt nghiêm túc, thanh âm trầm thấp lôi cuốn hoà vào trong cơn gió nhẹ nhàng ấm áp, "Ôn Hi, tôi thích cậu!!"
Tuy rằng bị Tống Mão đột ngột thông báo một câu trở tay không kịp, nhưng Ôn Hi lại vô cùng bình tĩnh từ chối, "Thực xin lỗi, tôi không thích nam sinh, cậu vẫn là nên chết tâm đi."
Về công, nguyên văn trong cốt truyện là vị này còn có người trong lòng, vị kia không lâu cũng sẽ phải xuất hiện thôi.
Về tư, cậu thực sự không thích tính cách của Tống Mão chút nào, cho dù không có mấy chuyện lung tung lộn xộn đó, phỏng chừng hai người cũng khó có khả năng trở thành bạn bè được.
"Là không thích nam, hay vì tôi là nam?"
"Không khác nhau, tôi đều không thích!"
Tống Mão nhấp môi gật gật đầu, ánh mắt cố tình đảo qua Tư Cảnh mặt không đổi sắc đang ở một bên, cũng không nói thêm cái gì, chỉ hỏi lại một lần nữa, "Tôi thật sự không có cơ hội sao?"
Hai tay Ôn Hi khoanh lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu một chút cơ hội cũng không có đâu! Nếu độ hảo cảm của tôi đối với cậu có thể biểu hiện như một trò chơi, cậu sẽ thấy, lúc nào cũng thất bại thôi."
"Tuy rằng trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng Ôn Hi cậu nói trắng ra như vậy thật đúng là làm tôi thương tâm mà."
Ôn tập nhìn nụ cười trên khóe miệng người kia còn chưa tiêu tán hoàn toàn, trong lòng thầm nghĩ: Cậu mà thương tâm sao? Uông Linh Vi vừa rồi phỏng chừng nhìn như sống không nổi nữa kia kìa.
"Ôn Hi, lời muốn nói cũng đã nói rồi, tôi sẽ không hối hận, cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy."
Đuôi mắt Tống Mão mang ý cười, xoay người phất phất tay, "Hẹn gặp lại."
Ôn Hi: "......"
Sau khi ngốc lăng một hồi, cậu mới lấy lại tinh thần nhìn về phía Tư Cảnh, "Tống Mão có phải có bệnh hay không?"
"Có lẽ vậy." Tư Cảnh rũ mi mắt phụ họa tán thành, cân nhắc một lát, hắn vẫn chỉ nghĩ ra được một câu tương đối hàm súc như đó, "Tiểu Hi cảm thấy tình cảm giữa nam sinh với nhau có cái gì kỳ quái sao?"
"Không phải, chỉ là tôi không có cảm giác gì thôi." Ôn Hi thành thật lắc đầu.
Thành thật mà nói, cậu xuyên qua đến đây là bởi vì cậu đã đọc qua sách này, điều đó cũng chứng tỏ rằng bản thân cậu cũng không bài xích chuyện này, nhưng đến mức nói thích, thì cậu lại cảm thấy chưa thể nói tới, dù sao, cậu lớn như vậy cũng chưa từng trải qua cảm xúc thích là như thế nào, cậu thậm chí còn không rõ mình sẽ thích mẫu người ra sao.
Đường nét trên khuôn mặt Tư Cảnh căng thẳng, âm thầm hít vào một hơi rồi lại chậm rãi phun ra, sau đó mới nói: "Sắp tới giờ vào lớp rồi, nên trở về phòng học thôi."
Ôn Hi phồng má bánh bao lên kinh ngạc nhìn hắn, chợt vươn ra bắt lấy cánh tay thiếu niên, "Tiểu Cảnh cậu đang nghĩ cái gì vậy, cậu cho rằng những người như Tống Mão là khác biệt sao?"
Tư Cảnh lắc đầu, "Tôi đều hiểu và tôn trọng mọi thứ."*
Này còn không phải là đang ngầm bác bỏ sao.
Ôn Hi nói thầm.
Bất quá cậu cũng không thèm để ý, cho dù hắn có nghĩ gì trong đầu, chỉ cần tiểu đáng thương có thể hạnh phúc khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.
( *Tư Cảnh muốn nói là bản thân không phân biệt và tôn trọng BL)
.( truyện chỉ đăng độc quyền trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)
Chuyện này như giọt mưa rơi vào trong hồ nước, gần như lặng yên không một tiếng động rồi kết thúc, ít nhất, có Ôn Hi cảm thấy như thế.
Những ngày tháng ở trường dài đằng đằng nhưng cũng rất ngắn ngủi, bất tri bất giác cành cây trên cao đã phủ xanh, tiếng ồn ào náo nhiệt, vụn băng tan ra ánh nắng lại rực rỡ xán lạn.
Mùa hè đến gần, các kỳ thi cuối cùng cùng kết thúc.
"Tôi lại đứng thứ hai sao?!" Ôn Hi nhàu phiếu điểm không dám tin nhìn dòng chữ đen kịt trên mặt giấy, chưa nói đến lông mày, khuôn mặt cũng đã nhăn nhó khó chịu đến nhường nào.
Cậu vì lần khảo sát này, miễn bàn tháng này đã dành bao nhiêu nỗ lực, game cũng gỡ hết, mặt ngoài thì lôi lôi kéo kéo Tư Cảnh đi chơi khắp nơi, nhưng sau lưng lại ôm sách nửa đêm mới ngủ.
"Hạng nhì hay nhất cũng đâu có quan trọng, hai người các cậu chỉ kém nhau có một điểm, cũng tương đương nhau cả." Điền Thiên vui tươi hớn hở an ủi, "Hazz, nếu tôi có thể thi được hạng hai, đừng nói hạng hai, chỉ cần đứng thứ 200 toàn trường thôi, mẹ tôi cũng đã có thể cười đến choáng váng rồi."
Ôn Hi lại không để ý đến cậu ta, bắt lấy cánh tay Tư Cảnh, hơi hơi híp mắt, "Tiểu Cảnh, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu chúc ngủ ngon tôi xong rồi lại lén lút học tập đến nửa đêm không?"
Tư Cảnh nghiêm túc nói: "Tôi đâu chỉ lén lút học đến nửa đêm, ngày nào tôi cũng không ngủ, học ngày học đêm."
Ôn Hi nhìn biểu tình của hắn lập tức suy sụp, "Cậu có ý gì!"
Tư Cảnh xoa xoa cái mái tóc mềm mại trên đầu, "Dỗ cậu vui vẻ đó."
Điền Thiên nhìn bộ dạng hai người ân ân ái ái không coi ai ra gì, nhịn không được lên tiếng quát bảo ngưng lại, "Hai người các ngươi chú ý một chút đi, ta đang còn ở đây đó, ôm ôm ấp ấp* còn ra thể thống gì!"
Ôn Hi không khống chế được cười lạnh một tiếng, không chút khách khí duỗi tay về phía cậu ta một chút, nâng thành bàn tay hoa như các nương nương trong phim, "ai nha nha nha, Điền công công từ nơi nào tới đây vậy, bàn tay Hoa Lan Chi này, đúng là tiêu chuẩn mà!"
"Cậu thì biết cái gì, đây là lời thoại của hoàng hậu quyền lực trong phim cung đấu ăn khách nhất năm nay đó, ôi tôi quên mất, cậu không xem phim truyền hình, thời gian này cậu dành hết để chơi game mà."
Ôn Uyển tức khắc nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Mẹ nó, chơi game gì, cả tháng này cậu không có chơi game lần nào, e rằng còn bị ném đi xa tận tám trăm dặm ấy! Đúng là xôi hỏng bỏng không mà.
"Đúng rồi, kỳ nghỉ này các cậu có kế hoạch gì không?"
"Ở nhà."
"Cậu có thể thể hiện ra chút sức sống thiếu niên hay không vậy!" Nói nói Điền Thiên thậm chí còn vỗ tay, "Tháng 7 này chắc chắn là sẽ có trại hè, hai người các cậu muốn tham gia không? Tôi có đàn anh năm nhất cao trung tham gia năm trước, sảng khoái miễn bàn, vận động, mồ hôi, kích thích, hiểu không? Hơn nữa nghe nói còn có thể thêm điểm tính vào điểm bổ sung đó."
Nghe được thêm điểm, Ôn Hi đột nhiên có chút hứng thú, nhưng bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, tia sáng trong mắt chợt lóe rồi lại tắt, "Không tham gia."
"Đừng mà, phải suy xét cân nhắc kĩ càng rồi mới nói chứ."
Ôn Hi lười nhác trả lời: "Không suy xét gì hết, lúc tháng 7 chỉ nóng thôi cũng đủ chết rồi, ai muốn đi tham gia cái trại hè gì đó."
Điền Thiên ôm một tia hy vọng nhìn về phía bên cạnh, "Tư Cảnh thì sao."
Không đợi Tư Cảnh trả lời Ôn Hi đã nói: "Tôi không tham gia Tiểu Cảnh làm sao có thể tham gia, cậu có phải bị ngốc hay không?"
Tư Cảnh gật đầu ngắn gọn, "Tiểu Hi nói rất đúng."
"Hazzz, Tư Cảnh cậu đúng là bị vợ quản nghiêm mà." Điền Thiên ghét bỏ mếu máo, vứt lại một câu này liền lập tức chạy đi, sợ chậm một giây thôi là sẽ bị Ôn Hi bắt lấy đánh cho một trận.
"Tiểu Cảnh, cậu cứ thế để cậu ta đi à?" Tên này càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng, lần sau mình tuyệt đối sẽ hung hăng giáo huấn cho cậu ta một bài học!
"Người ta là ủy viên thể dục, chạy nhanh quá bắt không được."
Tiếp đó, Chưa đợi cậu nói lại Tư Cảnh đã lập tức xoay chuyển đề tài, "Thực ra, tháng 7 tuy rằng nóng, nhưng trường học chắc sẽ chọn một chỗ tốt, Điền Thiên cũng nói là rất thú vị, thật sự không suy xét một chút sao?"
Ôn Hi không hề nghĩ ngợi, duỗi người, "Không suy xét gì hết, loại người như tôi đây, chỉ thích hợp nằm ở nhà làm cá mặn thôi."
"Vậy tôi đây chẳng phải là rất quan trọng sao."
Ôn Hi nghi hoặc, Tư Cảnh cười cười với cậu, "Giúp cậu lật người, rồi phơi chín cậu."
Ôn Hi: "......"
Tiểu đáng thương nhà cậu đúng là hài hước.
Nhưng mà, rất nhanh cậu đã cảm nhận được sự nóng bức của tháng Bảy.
(ôm ôm ấp ấp/腻腻歪歪: nguyên văn là nị nị oai oai, Là từ để hình dung hai người có mối quan hệ đặc biệt tốt, lúc nào cũng là dáng vẻ thân mật khắng khít. Từ này cũng được dùng nhiều để hình dung một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Thuật ngữ này còn có một ý nghĩa xúc phạm, đó là hai người ở quá gần nhau, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nên tùy trường hợp mà xử lý.)
=========
Mận:
Khổ thân bé Cảnh, nhìn mấy đứa khác tỏ tình với crush trước mặt mình luôn,...hiuhiu
Bé Hi kiếp trước cũng đẹp như vậy sao lại không có người nào thích nhỉ????? Phải tôi là tôi rước về nhà cơm bưng nước rót, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa...