Biểu tình Tư Cảnh không có chút gì biến hóa, thanh âm lạnh lẽo, "Không cần phải kích động như vậy, tôi cũng chưa nghĩ cái gì cả, tôi về phòng trước."
"Thật sự không phải như cậu tưởng đâu, tôi trở về lấy sách bài tập kết quả di động vừa lúc sáng, tôi chỉ nhìn thoáng qua," Đuôi lông mày Ôn Hi tràn ngập khẩn trương, "Thực sự tôi muốn từ chối lời mời kết bạn của cậu ta, chẳng qua cậu đột nhiên tiến vào làm tôi giật cả mình, trượt tay."
Giọng Tư Cảnh ấm lại hai phần, "Tôi đã nói tôi chưa nghĩ cái gì cả mà, cậu gấp cái gì."
Ôn Hi lôi kéo khóe miệng cười cười, trong lòng lại nói: "Đại ca à, bộ dáng vừa rồi của cậu có thật là một chút cũng không nghĩ gì không vậy."
"Cậu đừng nóng giận, tôi thật sự không có lừa cậu, tôi chán ghét hắn như vậy sao có thể đồng ý được? Tôi đây lập tức xóa cậu ta luôn."
Nhưng ngón tay Ôn Hi còn chưa có ấn xuống đã bị Tư Cảnh nắm lấy, "Đừng xóa, như cậu đã nói rồi, dù sao cũng là bạn cùng lớp, tốt xấu gì cũng phải lễ độ một chút."
Ôn Hi chớp chớp mắt, trái tim không tự chủ được cứ không ngừng thình thịch, cậu đắn đô không hiểu được Tư Cảnh đang có ý gì.
Đang muốn nói thêm chút nữa, bỗng nhiên lại bị Tư Cảnh xoa xoa đầu, "Được rồi, cậu không phải còn muốn làm bài tập với tôi sao, đừng ngơ ngác nữa."
"A." Ôn Hi vội vàng đồng ý không ngừng, tuy rằng đối phương hiện tại suy nghĩ cái gì cậu vẫn chưa nắm bắt được, bất quá nếu Tư Cảnh cố ý nói sang chuyện khác, cậu tự nhiên cũng thuận theo xuống dốc.
Nhưng do dự vài giây, cậu vẫn là mở điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh gõ cái tên Tống Mão lựa chọn xóa bỏ bạn, sau đó nở một nụ cười tươi, trở tay thẳng tay ném điện thoại vào trong ngăn bàn, nhanh chóng cầm mấy quyển bài tập, "Đi thôi."
Tuy rằng không có nhìn đến, nhưng Tư Cảnh vẫn là có thể hình dung được thiếu niên làm cái gì, "Tôi đã nói là có thể giữ lại còn gif nói như thế nào cũng là bạn học."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy mắt hắn lại khổng thể không chế được ý mừng nhè nhẹ trong lòng, ngay cả ngữ khí đều rõ ràng vui sướng vài phần.
"Tôi muốn xóa liền xóa, ai cần cậu lo!" Ôn Hi nhăn cái mũi lại, đúng lý hợp tình reo lên, tiếp theo đẩy đẩy Tư Cảnh, "Nhanh lên đi, mấy giờ rồi, cứ lề ma lề mề mãi bài tập hôm nay nên làm xong rồi!"
Tư Cảnh tùy ý để cậu đẩy đẩy chính mình, khóe miệng hắn gợi lên một độ cong rất nhỏ mà xinh đẹp lúc nào cũng không rõ.
"Cậu nói cái đề này sao cậu lại chọn C vậy, B mới là chính xác, cậu xem chỗ này xem, đã biết a-3+|b-4|+c-10b+25=0, trong đó a, b, c......"
Ôn Hi nhìn thì trông như đang nghe Tư Cảnh giảng đề, nhưng trên thực tế lực chú ý cả người đã bay đi rất xa.
Vì sao vậy, sao lại là Tống Mão chứ?
Ấn theo nguyên văn cốt truyện, rõ ràng năm nhất trung học Ôn Hi mới biết đến Tống Mão mà, hơn nữa còn nhất kiến chung tình, từ đây bắt đầu con đường lì lợm la liếm theo đuổi tình yêu, nhưng cụ thể nhất kiến chung tình như thế nào trong sách cũng không có nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhất kiến chung tình chẳng qua chắc chắn là vì khuôn mặt.
Cẩn thận ngẫm lại, tuy rằng cậu không thích đối phương, nhưng không thể không thừa nhận, làm vai chính công của nguyên văn, Tống Mão thật sự có vẻ bề ngoài quá đẹp, lông mày đến miệng, chỗ nào cũng không có góc chết, đương nhiên, cậu vẫn là thấy Tư Cảnh đẹp mắt hơn nhiều.
Bất quá đối phương đã xuất hiện rồi, có phải đại biểu rằng sự xuất hiện của cậu, đã tạo ra một câu chuyện khác hẳn với nội dung cốt truyện ban đầu hay không.
Thật là xui xẻo, vốn dĩ cậu không có nhớ rõ mấy cái chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hiện tại lại xuất hiện mấy cái phiền toái ngoài ý muối, cậu cần phải làm sao bây giờ a?
Hơn nữa trong sách không phải nói Tống Mão rất chán ghét Ôn Hi mỗi lần đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sao, thậm chí còn có mấy lần khiến cậu ta mất mặt trước mặt mọi người sao, nhưng bộ dáng Tống Mão hôm nay thế nào mà lại không giống như là rất chán ghét mình vậy! Chẳng lẽ cậu ta tuổi còn nhỏ nhưng đã có hai mặt rồi?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe được âm thanh gõ gõ mặt bàn giòn tan, cậu hơi kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn ngón tay mảnh khảng của Tư Cảnh động động không nhẹ cũng không nặng, khóe môi khẽ mím ôn nhu, "Nghe hiểu chưa?"
Ôn Hi vội vàng gật đầu, "Nghe hiểu rồi, hiểu rồi."
"Cho nên đáp án đề này cậu biết chưa."
"Biết, tôi lần sau khẳng định sẽ không chọn sai!"
Tư Cảnh bỗng cong khóe môi lên, gợi lên một nụ cười thật đẹp, "Tôi vừa mới giảng là câu hỏi điền vào chỗ trống."
Ôn Hi: "......"
Câu hỏi điền vào chỗ trống? Lúc đầu không phải đề trắc nghiệm sao?
Tựa hồ là nhìn ra cậu đang nghi hoặc, Tư Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ giải thích với cậu: "Tôi cho cậu suy một ra ba thuận tiện nói về câu hỏi thứ 3 ở trang sau nói luôn, hai câu đó đều là cùng một dạng."
Lúc này dù cho có nói cái gì nữa cũng là phí công, Ôn Hi đơn giản từ bỏ giãy giụa, rũ đầu nhận sai: "Thực xin lỗi, tôi vừa mới thất thần."
"Đang nghĩ về Tống Mão sao?"
Ôn Hi đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập king ngạc vì đột ngột bị gọi.
Bộ dáng này của cậu rơi vào trong mắt Tư Cảnh chính là tâm sự bị vạch trần quẫn bách, thiếu niên rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, thanh âm nỗ lực vẫn duy trì bình đạm, "Nếu cậu thích hắn ta thì không cần bận tâm về tôi thích hay không đâu."
Ôn Hi trầm mặc chớp mắt một cái.
Này, muốn cậu trả lời thế nào đây?
"Không có, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi vừa rồi chỉ là đang nghĩ tên Tống Mão kia vì sao lại thêm tôi làm bạn bè, dù sao tôi hôm nay cũng mặt lạnh với hắn như vậy, tôi thật sự một cũng không thích hắn! Thật sự!" Nói nói Ôn Hi thậm chí còn giơ tay phải làm thề trạng.
Tư Cảnh không nói gì, mở to đôi mắt ngăm đen lẳng lặng nhìn cậu.
Không biết sao, Ôn Hi bị hắn nhìn có chút khó chịu, trong lòng chua xót, miệng còn nhanh hơi não thấp thấp nỉ non ra tiếng: "Tư Cảnh, cậu đối với tôi mà nói, là quan trọng nhất."
"Quan trọng, nhất?" Ngón cái cùng ngón trỏ lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vào nhau, cánh môi Tư Cảnh nhẹ nhàng ma sát thấp giọng nhấn mạnh câu này một lần nữa.
Ôn Hi lúc này mới phản ứng được lời nói của mình, đại não lập tức xoay tròn bắt đầu nghĩ cách để bù thêm, "Khụ, cái kia, chính là, ờm, tôi hiện tại trưởng thành rồi, xác thật cảm thấy bản thân trước có điểm tùy hứng quá, nên đối tốt với cậu một chút một chút." Nói xong chính cậu cũng tự cảm thấy chính mình thật sự quá lợi hại, có thể lập tức thay đổi lời nói ra thành tự nhiên như vậy, không hổ là cậu!
Tư Cảnh sâu kín nói: "Yên tâm, tôi sẽ không tự mình đa tình."
Ôn Hi không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của mình như thế nào, tóm lại chính là rất rất phức tạp.
"Tôi đi rửa chút hoa quả, cậu cứ làm đề trước đi." Nói xong Tư Cảnh cũng mặc kệ phản ứng Ôn Hi, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Ôn Hi vẻ mặt không hiểu liếm liếm khóe miệng, lông mày nhẹ nhăn, Tiểu đáng thương chắc là bị câu nói kia của cậu dọa tới rồi, căn bản vẫn không tin lời cậu nói đâu?
Lắc đầu, cậu rũ bỏ mấy cái suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi phun ra.
Quên đi, lần này là ngoài ý muốn, lần sau chú ý cẩn thận đừng lộ liễu thì tốt rồi.
Ôn Hi vẫn cứ ở trong phòng Tư Cảnh ngốc đến 10 giờ rồi mới rời đi, việc đầu tiên làm khi trở về phòng mình chính là nằm lên trên giường như ngã quỵ.
Câu nói lúc sau kia lập tức làm bầu không khí giữa hai người trở nên rất là vi diệu, thần kinh cậu căng thẳng cả một đêm, cơ hồ mỗi một câu nói đều phải suy nghĩ ở trong lòng trước xem có vấn đề không đã, thật là muốn mệt chết cậu mà.
Thượng đế phù hộ, hãy xoay chuyển chuyện này đi, nhưng ngàn vạn đừng có xuất hiện lần nữa.
Thể xác và tinh thần thả lỏng lại, cả người trở nên mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu như nặng ngàn cân, mơ mơ màng màng, Ôn Hi cứ cảm thấy chính mình giống như đã quên cái gì, thôi quên đi, không quan trọng, chờ cậu nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.
Cậu nghỉ ngơi một chút, thế nhưng lại trực tiếp ngủ luôn, chờ đến lúc cậu mở to mắt lần nữa, theo bản năng tìm điện thoại xem thời gian, nhưng mà quơ quơ nửa ngày cũng chưa sờ được, dừng lại một chút cậu mới phản ứng được điện thoại của mình đang ở trong ngăn kéo.
Xoa xoa ổ gà trên đầu cậu xuống giường lấy di động ra, trên màn hình hiển thị 05: 36 sáng.
Cậu cư nhiên ngủ lâu như vậy sao?
Sau đó lại nhìn đến có một thông báo mới, click mở ra thì thấy là một lời mời kết bạn, gửi từ Tống Mão, thời gian gửi là cách đây 9h.
Ôn Hi lập tức sảng khoái tinh thần.
Tính toán thời gian, hẳn là lúc cậu vừa mới xóa đối phương, đối phương lập tức gửi lại.
Cậu cau mày thở dài, lúc ấy rất vui nên xóa đi, hiện tại làm sao bây giờ? Ngay từ đầu đã không đồng ý thì tốt rồi, cậu lại đồng ý rồi lại xóa đi, thật là thế nào cũng thấy xấu hổ.
Suy nghĩ hồi lâu, cậu cuối cùng vẫn là coi như cái gì cũng không có nhìn thấy, trực tiếp tắt máy rồi lại bỏ vào trong ngăn kéo liền mạch lưu loát.
Duỗi cái thắt lưng, cậu táp táp lưỡi, lúc này, rời giường rồi tắm một cái là tốt nhất.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, theo cằm chậm rãi chảy qua cổ, dừng lại ở xương quai xanh một lát rồi mới lưu luyến rời đi.
Ôn Hi nín thở, hai tròng mắt nhắm chặt, đầu óc loạn thành một nồi cháo.
Chờ đến lúc cậu ra, đồng hồ đã đến 6 giờ.
Cậu cũng không chầm chạp, đem tóc làm khô, thay một bộ đồ thể dục chuẩn bị ra cửa giải sầu, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, mới ra đến cửa liền đụng phải Tư Cảnh một thân thể dục đồng dạng, chẳng qua đối phương là màu đen, còn của mình là toàn trắng, nhìn qua có vài phần giống như một đôi tình lữ.
"Cậu......"
"Sao lại dậy sớm như vậy?"
Ôn Hi cười cười, "Tối hôm qua về phòng đã ngủluôn rồi, hôm nay dậy tương đối sớm."
"Cậu muốn đi chạy bộ buổi sáng?" tầm mắt Tư Cảnh đem hắn đáng giá một vòng từ trên xuống dưới, "Áo này quá mỏng, đổi một bộ khác đi."
Ôn Hi nhịn không được hỏi lại: "Nhưng không phải cậu cũng như vậy?"
"Tôi bên trong mặc tương đối nhiều, hơn nữa đó là thói quen của tôi."
"Tiểu Cảnh, mỗi ngày cậu đều dậy sớm như vậy tập thể dục buổi sáng sao?"
Tư Cảnh ừ một tiếng, sau đó thập phần tự nhiên nắm lấy cánh tay thiếu niên kéo người về biệt thự, "Nếu cậu muốn đi thì thay một bộ quần áo khác đi."
Ôn Hi ậm ừ ở trong miệng, "Quên đi, không đi nữa, ngày mai nói sau."
Tiếp theo chú ý tới ngón tay hơi đỏ đỏ của thiếu niên, cậu ma xui quỷ khiến nắm lấy, lại bị lạnh cóng nhe răng, "Tay cậu thật lạnh a."
"Chờ một chút sẽ nóng."
Ôn Hi chớp chớp mắt, sau đó lon ton chạy đi lấy cho hắn một ly nước, "Uống miếng nước trước làm ấm thân thể."
Tiếp nhận ly nước Tư Cảnh trong mắt mang theo ý cười, "Được thiếu gia của chúng ta lấy nước cho, tôi thật là thụ sủng nhược kinh mà."
Ôn Hi bị hắn trêu ghẹo gương mặt hơi nóng, ngoài miệng lại không chịu thua nói: "Vậy biết ơn mà uống cho xong đi."
Tư Cảnh không nhiều lời nữa, trực tiếp uống một hơi hết sạch lu nước, "Cậu chờ một lát trước, tôi đi thay quần áo, sau đó liền xuống đây làm cơm cho cậu."
Ôn Hi gật gật đầu, ngoài miệng nói cậu cứ đi đi, nhưng tầm mắt vẫn cứ dính ở trên người Tư Cảnh không hề dời đi.
Bỗng nhiên, cậu chú ý tới thiếu niên ở chỗ cầu thang chớp mắt ngừng một cái, tiếp theo lại tự nhiên lên lầu, toàn bộ động tác thập phần nối liền, phảng phất căn bản là không có dừng lại lần nào.
Nhưng là Ôn Hi vẫn luôn nhìn nhắn lại đem một màn này hoàn toàn cất vào đáy mắt, môi đột nhiên gắt gao mím chặt.
Sau khi quan hệ của hai người hòa hoãn, buổi sáng của Ôn Hi vẫn luôn là Tư Cảnh phụ trách, dù sao nấu bữa sáng cũng không khó, nguyên thân lại không thích có người trong nhà, hai người cùng nhau ăn cơm còn có thể kéo gần quan hệ, hết thảy hết thảy Ôn Hi đều tính thập phần tốt đẹp.
Hôm nay Tư Cảnh nấu hai bát mì theo yêu cầu của Ôn Hi, trên mặt còn có một quả trứng chần nước sôi xinh xinh đẹp đẹp, chỉ nhìn thôi ngón trỏ đã muốn động luôn rồi, nhưng thiếu niên lại không có động tác gì.
Thấy vậy Tư Cảnh quan tâm hỏi: "Sao vậy, không muốn ăn mỳ sao? Tủ lạnh còn có bánh mì, tôi làm sandwich cho cậu nhé?"
"Không phải không phải!" Ôn Hi vội vội vàng vàng ăn một miếng to, bởi vì quá sốt ruột mà sặc một chút.
Tư Cảnh đưa một ly nước qua, "Ăn từ từ."
Nửa ly nước xuống bụng, hơi thở thuận tốt, ngón tay Ôn Hi nhịn không được cuộn tròn lên, ánh mắt hơi hơi có chút mơ hồ, "Tôi, tôi chỉ là muốn biết, Tiểu Cảnh cậu có phải không quá thích cái biệt thự này hay không?"
Tư Cảnh nhẹ nhàng trả lời: "Không có a, sao lại hỏi như vậy?"
Ôn Hi thở dài một tiếng, "Không có gì, chỉ là dường như cảm giác thấy cậu giống như rất không thích ngốc ở biệt thự."
Tư Cảnh nhíu lông mày hỏi lại, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết, "Tôi vì sao không thích ngốc ở biệt thự cậu không rõ ràng sao?"
Ôn Hi: "......"
Hừ, cậu biết rõ chứ, Tiểu đáng thương chỉ là không thích nguyên thân mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cái trán đã bị gõ một cái.
"Được rồi ngoan ngoãn ăn cơm đi, đầu không lớn nhưng lại nghĩ mấy chuyện này không ít, không sợ bị quá tải sao?"
"Cậu là đang nói tôi ngốc sao?"
Tư Cảnh mặt không đỏ khí không suyễn mỉm cười: "Tôi là đang khen cậu đơn thuần."
Ôn Hi hừ một tiếng, không tiếp tục cãi cọ với hắn nữa, hết sức chuyên chú tập trung ăn mỳ.
Mà Tư Cảnh đối diện cậu lại là ngây người nhìn cậu, đồng tử sâu không thấy đáy.
Ôn Hi bên này vừa đến trường học, liền nhận được một nụ cười xán lạn đến từ Tống Mão.
"Buổi sáng tốt lành nha bạn học Ôn Hi."
"Buổi sáng tốt lành." Ôn Hi đáp lại có chút miễn cưỡng.
Biết người trước mắt này chính là nam chính công trong nguyên văn, sự hiểu biết của cậu về cậu ta đột nhiên trở nên phức tạp.
Cậu thực sự hoàn toàn không hiểu được, vì sao trong nguyên văn Tống Mão đối xử lạnh nhạt với Ôn Hi, hiện tại lại biến thành bộ dáng cứ sốt sắng dán theo đuôi của cậu vậy.
Tư Cảnh thay đổi rất nhiều, Tống Mão cũng thay đổi rất nhiều, cậu chỉ là một con bướm nhỏ, sức vỗ cánh đúng là không nhỏ a.
"Tôi có thể hỏi lý do cậu ngày hôm qua đồng ý kết bạn với tôi sau đó lại xóa đi không?"
"Trượt tay."
"Vậy.."
Không cho đối phương cơ hội nói chuyện, Ôn Hi trực tiếp phá đường, "Ngại quá, tôi không có thêm người lạ vào công cụ giao tiếp của tôi."
Tống Mão thần sắc chưa biến, "Tôi có thể là một ngoại lệ."
Ôn Hi có chút vô ngữ.
Cậu thật sự một chút cũng không muốn có quan hệ với người này, nhưng người này sao còn cứ không chịu kết thúc vậy!
Lúc này, Tư Cảnh vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên nói: "Sắp đến giờ học rồi."
Tống Mão dường như lúc này mới chú ý tới đối phương, giơ tay chào hỏi, "Bạn học Tư Cảnh cũng buổi sáng tốt lành a."
Nhưng mà đáp lại hắn chính là thiếu niên cúi đầu xuống.
Thổi cái huýt sáo, Tống Mão không thèm để ý quay người lại, nhưng đáy mắt lại đen nhánh một mảnh.
Tư Cảnh......
Thời gian chậm rì rì qua đi, ngoại trừ Tống Mão cứ bám riết không tha thích kề cận cậu, Ôn Hi cảm thấy cũng không khác gì thời đi học trước đây.
Sau ba ngày mưa liên tiếp, ngày hôm nay cuối cùng cũng nắng, vạn dặm không mây, không trung xanh lam, làn gió nhẹ nhàng thêm vào ánh mặt trời tháng 5 ấm áp, làm Ôn Hi nhịn không được hít sâu một hơi, giang hai tay ra, trên mặt mang ý cười, "Tôi lại sống lại rồi!"
"Đại ca, tôi không có muốn nói cái gì đâu, chỉ cầu xin cậu hôm nay thành thật một chút được không?" Điền Thiên mang trên mình ánh mắt mong đợi của mọi người căng da đầu đi tới đáng thương hề hề nói, "Cậu nhiều lần khục hặc với thầy Bạch, cuối cùng làm cả lớp phải chạy với cậu cả sân, ca ca, đệ đệ cầu huynh, buông tha bọn em đi, mọi người đều muốn đánh bóng rổ lắm rồi."
Tuy rằng biết đối phương thực sự ủy khuất, nhưng Ôn Hi thấy vậy vẫn là không nhịn xuống phụt bật cười, "Điền Thiên, cậu có muốn như vậy hay không!"
Điền Thiên thật sâu mà thở dài, "Đại ca, cậu với thầy ấy là thần tiên đánh nhau, phàm nhân chúng tôi đây là phải chịu tai ương a."
Tiết học thể dục của bọn họ trước đây trên cơ bản trừ bỏ tất yếu phải chạy vài vòng hoặc gập bụng mấy cái, tất cả đều là thời gian hoạt động tự do, nhưng kể từ khi Ôn Hi cãi nhau nhiều lần với Bạch Ngộ, tiết thể dục của bọn họ liền thành chạy vòng toàn thời gian, trước kia là tiết học thích nhất, hiện tại trực tiếp thành tiết học đáng sợ nhất.
"Có cần khoa trương vậy không?" Ôn Hi nhìn về phía Tư Cảnh bên người, bởi vì sau khi cậu ầm ĩ xong, quen miệng thành nghiện, nên sau khi đã qua cơn nghiện cãi nhau lập tức sẽ không thèm để ý đến cái vị giáo viên tuyệt vời kia, không nghĩ tới các bạn học lại bị xui xẻo theo cậu?
Nhưng mà, thấy mình hỏi mãi mà vẫn chưa nhận được phản hổi, Ôn Hi chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy nhíu nhíu mày, lại gọi một tiếng, "Tiểu Cảnh?"
"A?"
"Cậu suy nghĩ cái gì vậy, sao lại không đáp lại tôi?"
Tư Cảnh lắc đầu, "Không có gì, chỉ đang chờ đợi hết tiết thể dục."
Ôn Hi nhấp môi nhìn đối phương, đôi mắt nhắm nửa nghi hoặc, sau đó lại thu hồi tầm mắt, "Tiết học này tôi sẽ yên lặng một chút."
Điền Thiên nghe được lời này, hai tay lập tức chắp trước ngực, bộ dáng Bồ Tát hiển linh, làm Ôn Hi nhịn không được nâng chân lên đá mấy cái, lại bị đối phương nhẹ nhàng tránh được, "Được rồi, không quấy rầy hai người các cậu nói chuyện yêu đương, tôi đi đây!"
Ôn Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn bàn chân vội vàng chạy đi của đối phương, giận dữ hét: "Đừng có để tôi bắt được cậu!"
Sau đó lại quay đầu, túm lấy cánh tay Tư Cảnh gần như làm nũng, "Cậu nhìn cậu ta cứ trêu ghẹo hai đứa mình kìa!"
Tư Cảnh dở khóc dở cười, "Vậy thì tôi nên làm như thế nào được? Liều mạng với cậu ta à?"
Ôn Hi siết chặt tay, tặc lưỡi ghét bỏ, "Quên đi, cậu nhìn cánh tay của cậu có chỗ nào hơn cậu ta à."
Tư Cảnh trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ tự hỏi chính mình có nên" cường tráng" hơn một chút ở trước mặt thiếu niên này không.
Tiếng chuông vào học làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn, rất nhanh, bọn họ liền xếp thành hàng dài.
Bạch Ngộ vẫn như thường nói vài câu, sau đó liền bắt đầu nhìn chằm chằm Ôn Hi, cứ mãi nhìn làm cho mọi người ở phía sau có chút không thể hiểu được.
"Thầy cứ nhìn em làm gì?"
"Cậu không có cái gì muốn nói sao?"
"Không có."
"Không có gì là tốt nhất." Bạch Ngộ hắng giọng nói, "Tiết này luyện tập bóng chuyền đôi, hai người một tổ, hai mươi cái một vòng, làm xong thì lại tập hợp."
Đang nói thầy ta liền khống chế không được dừng lại, lại nhìn về phía Ôn Hi lần nữa, "Cậu thật sự không có lời gì muốn nói?"
Tính tình nhẫn nại của Ôn Hi đã nỗ lực khống chế, "Không có."
Hô hấp Bạch Ngộ cứng lại, nhìn khuôn mắt trắng nõn của thiếu niên nhịn không được nói: "Sinh bệnh à?"
Ôn Hi rốt cuộc chịu không nổi trừng mắt lên liếc ông ta một cái, "Có chuyện gì với thầy vậy!"
Chưa từng nghĩ đến, nghe được câu nói này Bạch Ngộ lập tức phun ra một ngụm khí dài, giống như đã hoàn thành xong nhiệm vụ nào đó, quay lại nói với mọi người: "Được rồi, hiện tại giải tán luyện tập đi."
Ôn Hi; "......"
Trên thế giới này có còn người bình thường hay không vậy!
Bóng chuyền đôi không phải là môn khó tập, chỉ trong mười lăm phút, cả lớp đã làm xong rồi tập trung một lần nữa xếp thành hàng.
Bạch Ngộ lại làm vài câu tổng kết sau đó gọi Ôn Hi ở lại rồi để những người khác tự do hoạt động.
"Có việc gì sao?" Ôn Hi uể oải đưa mắt lười biếng nhìn đối phương.
"Sao hôm nay trò lại nề nếp như vậy."
"Thầy à chỗ này của thầy có phải có chút vấn đề hay không vậy?," Ôn Hi nói nói, ngón tay chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, "Em nề nếp hơn một chút không phải tốt hơn sao?"
"Đừng có xù lông như con nhím nữa, ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở trò, chú ý một chút, chủ nhiệm giáo dục không cho yêu sớm đâu." Nói xong tầm mắt ông ta xẹt qua nhìn khuôn mặt cảnh giác của Tư Cảnh bên cạnh thiếu niên, khóe miệng ý vị thâm trường cười cười, vỗ vỗ bả vai Ôn Hi rồi rời đi.
Để lại Ôn Hi cáu giạn thở mạnh, không thể lý giải trở tay chỉ chỉ vào bản thân mình, "Tiểu Cảnh, ông ta có ý gì? Cái gì mà yêu sớm, tôi yêu ai vậy?!"
Tư Cảnh ngón tay hư hư vuốt qua gương mặt thiếu niên, "Có thể thầy ấy cảm thấy cậu quá đẹp, dễ dàng bị động mà yêu sớm, nhắc nhở cậu một câu."
Ôn Hi ghét bỏ bĩu môi, "Đầu óc ông ta chính là có vấn đề!"
"Thôi được rồi không nói cái này nữa, chúng ta đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút, tôi đã sớm nhìn trúng chỗ đó rồi, dưới tàng cây nhưng vẫn có thể phơi nắng, quả thực rất hoàn mỹ."
Tư Cảnh bị cậu lôi kéo đi nhanh về phía trước, đôi mắt lại là càng ngày càng sâu thẳm. Bỗng nhiên....
-
【 "Trời ơi, sao lại đập vào mặt Ôn Hi, lão Vương cậu chết chắc rồi!"
"Ôn Hi ngất đi rồi......"
"Tôi thấy cậu ta chảy máu mũi!"
"Nói thừa, bị quả bóng mạnh như vậy đập thằng vào mặt, có ai mà không chảy máu mũi!"
"Mặt Ôn Hi sẽ không bị thương chứ? Đừng mà, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ ưa nhìn như vậy, vừa rồi sao lại không có ai anh hừng cứu mỹ nhân vậy?"
"Nếu tôi phản ứng lại kịp nhất định sẽ lao đến, không cần nói có đẹp hay không, theo tính cách của Ôn Hi sẽ cho tôi bao nhiêu tiền chứ! Ai, mất một trăm triệu rồi!" 】
-
Tới được chỗ đó Ôn Hi động tác tự nhiên ngồi xổm xuống, phủi phủi bụi trên mặt đất, sau đó liền trực tiếp ngồi xuống, nhưng mông còn không chưa có ngồi nóng đã bị Tư Cảnh túm lên.
Cậu nghi hoặc mà chớp chớp mắt, tuy rằng không có nói ra lời, nhưng biểu hiện hoang mang đã rõ ràng viết ở trên mặt.
Ôn Hi nhìn khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ kia, đôi mắt trong sáng tựa hồ có thể liếc mắt một cái nhìn đến tận đáy, cười ôn nhu trấn an nhìn cậu, "Chỗ này bẩn quá, không cần ngồi ở chỗ này."
"Bẩn sao? Tôi thấy rất sạch sẽ mà."
"Dù sao cũng mới mưa xong, nhìn mặt ngoài sạch sẽ trên thực tế rất bẩn, hơn nữa mặt đất rất lạnh, cẩn thận lúc sau lại bị đau bụng."
"Tôi nào có yếu ớt như cậu nói!" Ôn Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại phi thường thành thật mà nghe lời Tư Cảnh đứng lên, "Vậy cậu thế nào cũng phải phải tìm cho tôi một chỗ nghỉ ngơi chứ."
Tư Cảnh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chọn xà đơn ở bên cạnh, hắn cởi áo khoác ra, gấp lớp rồi đặt gọn gàng trên mặt đấy, lúc này mới ấn Ôn Hi ngồi xuống, "Ngoan ngoan nghỉ ngơi đi."
"Tôi vừa mới ngồi đó cậu lại bảo bẩn, bây giờ không sợ quần áo bị bẩn à?"
"Không sợ." Tư Cảnh tầm mắt dừng ở môi đỏ của thiếu niên môi đỏ, "Có khát không, tôi đi cho cậu chai nước nhé?"
Ôn Hi lại trực tiếp giữ chặt cánh tay hắn, "Uống nước là việc nhỏ, lúc nãy ở kia, cậu nói cho tôi trước, cậu vừa mới suy nghĩ cái gì vậy?"
Tư Cảnh kinh ngạc nhướng mày.
"Cậu hôm nay thất thần rất nhiều lần," Ôn Hi sờ sờ chóp mũi, "Tuy rằng không thực sự cảm thấy hứng thú, nhưng tôi nói chuyện với cậu, cậu cũng không để ý, tôi cảm thấy vẫn cần hiểu một chút."
"Thật sự không có việc gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ về chuyện của Tống Mão."
Vừa nghe đến cái tên này biểu tình Ôn Hi lập tức thay đổi, "Sao vậy, cậu ta tìm cậu gây phiền toái à? Hay là bắt nạt cậu?"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không để ý hai người đang nói cái gì, Tống Mão đã xuất hiện ở hai người bên người.
"Tư Cảnh, tôi nghe nói cậu chơi bóng rổ, muốn solo một chút hay không?"
===================
Ngày mai sinh nhật Mận rồi, nên chắc ngày mai Mận sẽ không lên chap mới, nhưng Mận sẽ fix lại mấy chương trước, mọi người thông cảm dùm Mận nha.
Cảm ơn mọi người đã đọc!