Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Chương 20



Hoa khôi lớp 5

Lúc nghe thấy cái xưng danh này, Ôn Hi cảm thấy một dây thần kinh nào đó của mình trong một phút chốc liền bị kéo căng đứt.

Chính cậu cũng không biết sắc mặc hiện tại của bản thân hiện tại có bao nhiêu khó coi, lời nói phun ra cũng cứng đờ không thôi, "Cậu quen biết hoa khôi lớp 5?"

Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, rất có một loại tư thế kiểu nếu cậu thừa nhận chúng ta lập tức phải tính sổ kỹ càng lại.

Tư Cảnh lắc đầu, "Không quen biết."

Ôn Hi nghiến nghiến răng trắng nhỏ, hung ác hừ một tiếng, "Không quen biết sao người ta còn tới tìm cậu."

Tư Cảnh xoa xoa mái tóc như mèo con tức giận xù lông của cậu, sau đó hướng về phía cửa hô to một câu: "Tư Cảnh không có ở đây."

Cái này không chỉ có Ôn Hi, mà tất cả mọi người trong lớp đều ngây ngẩn cả người,  rồi sau đó đột nhiên bùng nổ.

"Hoa khôi à, Tư Cảnh nói hắn không có ở đây."

Không biết ai nổi lên đầu tiên, tất cả mọi người hùa theo bắt đầu ồn ào.

"Ai da nha nha nha!"

"Tư Cảnh ~ hắn không có ở đây ~"

"Tư Cảnh cậu cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc."

"Mặt hoa khôi đỏ hết rồi, Tư Cảnh cậu cũng đừng có trêu chọc người ta như vậy chứ!"

"Tư Cảnh như thế nào còn không biết sao, chẳng qua hoa của hắn, ngọc của hắn là Ôn Hi a ha ha ha ha ha!"

Mấy nam sinh không để ý bộ dạng mình đang cười như nào, càng cười lớn tiếng hơn, đột nhiên cái ót bị gõ mạnh một cái, phẫn nộ quay đầu, kết quả liền đối diện khuôn mặt vô biểu tình của Ôn Hi, tức khắc giống như con vật nhỏ bị bóp chặt cổ họng, ngượng ngùng rụt môi lại, vuốt cái mũi rồi lui về chỗ ngồi.

Ôn Hi đi tới cửa, nhìn thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Thiếu nữ liếc mắt nhìn cậu, chán ghét trong mắt không chút nào che giấu, "Tôi tìm Tư Cảnh, không có tìm cậu."

Ôn Hi kiên nhẫn nói lại: "Tư Cảnh đang nghỉ ngơi, có chuyện gì cậu có thể trực tiếp nói vời tôi, tôi truyền đạt giúp cậu."

Thiếu nữ hai tay ôm ngực cười lạnh, "Dựa vào cái gì mà nói với cậu? Còn truyền đạt? Hừ, hai người các cậu bất quá là bị bắt ép sống chung thôi, như thế nào, cậu còn muốn hạn chế cậu ấy tự do giao hữu với bạn bè sao?"

Ôn Hi nghe thấy sự oán giận trong lời nói của nữ sinh, không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc, bỗng nhiên sống lưng bị gõ nhẹ một cái, "Bởi vì cậu ấy đại diện cho ý của tôi, có vấn đề gì à?"

Tư Cảnh tuy rằng còn chưa có hoàn toàn lộ rõ mặt, nhưng chỉ mới nhìn qua đã thấy có nét soái khí, chỉ là lúc lạnh mặt, hai mắt đen xì kết hợp với đôi môi mỏng nhấp chặt, sẽ làm người khác thấy một loại cảm giác tình tình không tốt

Thiếu nữ vừa thấy hắn đến, mặt không khỏi nóng lên, ngón tay theo bản năng cuộn tròn lợi hại hơn, cắn cắn môi dưới, thanh âm lại nhẹ nhàng ôn nhu, "Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?"

Tư Cảnh tầm mắt dừng ở trên mặt nữ sinh vài giây, nói rõ ràng: "Tôi chưa từng thấy qua cậu."

"Cậu là chưa thấy qua tôi, nhưng tôi...."

Căn bản không cho đối phương cơ hội nói chuyện, Tư Cảnh liền lôi kéo Ôn Hi trở về, "Đi về chỗ."

Ôn Hi không phản ứng lại, lúc bị hắn kéo đi, dưới chân liền bước một cái không vững, trực tiếp lảo đảo, tay túm lấy cánh tay của Tư Cảnh mãi mới đứng trụ ổn định lại được, "Ôi!"

"Không sao chứ?"

Hai người cơ hồ là ôm nhau, Ôn Hi nương theo tư thế này tiến đến bên tai thiếu niên nhỏ giọng nói: "Là cậu mới không sao chứ, làm cho nữ sinh nhà người ta khó xử như vậy?"

Thời điểm vừa mới bị kéo về, cậu loáng thoáng nhìn thấy hốc mắt của nữ sinh kia đều đỏ hoe.

Ỷ vào Ôn Hi không nhìn thấy biểu tình của chính mình, mắt Tư Cảnh trầm tĩnh giống như sông ngòi đóng băng, tầm mắt ngó quá cửa lớp, "Tôi làm cho cô ta khó xử, chẳng phải cô ta cũng làm cậu khó xử sao? Tôi đã quá khiêm nhường rồi."

Ôn Hi sờ sờ lỗ tai, "Người ta sắp khóc rồi."

Tư Cảnh híp nửa mắt hừ lạnh một tiếng, "Như thế nào, ý của cậu là muốn tôi đi dỗ cô ta?"

"Tôi cũng không phải có ý đó......"

Tư Cảnh nhìn bộ dạng bất lực của đối phương, thanh âm không kiểm soát được đè thấp, "Cậu cảm thấy tôi làm quá đáng sao?"

"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy, cậu vẫn nên tôn trọng người ta một chút, bất quá nghe xong lời mà người ta muốn nói đã chứ, tính tình cậu càng ngày càng bất đồng hơn, tương lai thì như thế nào." Vừa nói Ôn Hi vỗ nhẹ một bên cánh tay thiếu niên, ưu sầu đầy mặt.

Tư Cảnh lại không thèm để ý, cố ý cúi đầu, môi cơ hồ áp lên vành tai đối phương, "Không phải còn có cậu sao? Thiếu gia.".

||||| Truyện đề cử: Viên Kim Cương Của Từ Tổng |||||

"Đừng ở trong lớp kêu tôi như vậy!" Ôn Hi ngón tay chọc chọc eo thiếu niên.

Hai người lúc riêng tư đùa giỡn kêu một tiếng cũng không sao, bây giờ đột nhiên lấy ra dùng, cảm thấy thật xấu hổ a.

Tư Cảnh thuận thế nắm lấy tay thiếu niên, từ tốn giải thích: "Tôi không có ấn tượng với cái nữ sinh kia, nghĩa là tôi chưa thấy qua cô ta, cô ta cũng thừa nhận điều đó, cho nên tôi với cô ta không có tồn tại nợ nần hay tranh chấp cãi nhau gì cả, như vậy cô ta tới tìm tôi làm cái gì, còn đỏ mặt ngượng ngượng ngùng ngùng, chẳng lẽ là vì để bán táo Giáng Sinh cho tôi sao? Nếu là như vậy tôi liền bỏ qua cho cô ta."

Bị phân tích như vậy, Ôn Hi thế mà lại cảm thấy Tư Cảnh nói quả thực quá đạo lý.

"Nhưng mặc kệ thế nào, cậu vẫn phải đối xử với nữ sinh khách khí một chút, bằng không cứ lạnh mặt như vậy, tương lai sao tìm được vợ." Ôn Hi nhéo nhéo mặt Tư Cảnh, rõ ràng lúc đối diện với mình vẫn luôn cười ha hả, làm thế nào mà thấy người khác liền giống như người ta nợ tiền hắn vậy.

Tư Cảnh như suy tư gì đó nhìn thiếu niên, hơi hơi rũ lông mi, "Chuyện tương lai thì tương lai lại nói."

Ôn Hi nghĩ nghĩ, cảm thấy đối với Tư Cảnh hiện tại nói những cái đó xác thật quá sớm, vì thế cũng lập tức đem cái ý niệm này chặt đứt.

Thấy cái đề tài này lại được lật lại, Tư Cảnh bắt đầu tiếp tục, "Lại nói tiếp, vừa rồi cậu rất khách khí với người kia, như thế nào, nhìn thấy người ta lớn lên đẹp sao?"

Ôn Hi ghét bỏ nhìn nhìn hắn, "Tôi cái này kêu là phong thái quý ông, cậu đây là học ít,  hiểu không?"

Tư Cảnh giương cao lông mày, bỗng nhiên hành lễ, "Này thiếu gia của tôi, tôi hướng thánh mẫu Maria thề, tôi sẽ nỗ lực học tập phong thái, hiện tại thình cậu trở về chỗ ngồi được không, bằng không chờ đến lúc giáo viên tới lại hung hăng giáo huấn tôi một trận."

Ôn Hi: "......"

"Não cậu bị nước vào à? Tự dưng thề thốt làm cái gì? Ngớ ngẩn."

Tư Cảnh trên mặt nghiêm túc, "Tôi đang học tập phong thái của quý ông."

Ôn Hi không biết hắn có phải đang trào phúng mình hay không, nhăn cái mũi duỗi tay chọc chọc sau lưng thiếu niên, "Cậu bình thường một chút."

Hai người cười cười nói nói ai cũng không để chuyện này để ở trong lòng, nhưng mà tới lúc tan họ, Ôn Hi nhìn nữ sinh đang đứng trước mặt, mày theo bản năng nhăn chặt.

Bất quá lần này cậu cái gì cũng không nói, chỉ là đem ánh mắt hướng đến thiếu niên bên cạnh.

Tư Cảnh lạnh nhạt mở miệng: "Có việc gì?"

"Chúng ta có thể tâm sự không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp đỡ"

Lúc này đây, Tư Cảnh vẫn như cũ không có chờ đối phương nói xong, "Không thể."

"Tư Cảnh." Thiếu nữ trực tiếp vươn tay bắt lấy cánh tay thiếu niên, lông mi run rẩy, lã chã chực khóc, "Cậu không muốn biết tôi muốn nói cái gì sao?"

Tầm mắt thoáng đảo qua, Tư Cảnh nhấp môi hung hăng vung cánh tay, đem cái tay kia ném xuống, sau đó chán ghét nhìn thoáng qua ống tay áo, "Không có hứng thú."

Tiếp theo liền kéo tay Ôn Hi đi nhanh ra ngoài, "Đừng có dây dưa tới tôi, hiện tại thầy cô với học sinh ở hành lang một chút cũng không ít đâu."

Từ đầu đến cuối, một cái ánh mắt cũng không cho đối phương.

Hai người một đường trầm mặc lên xe, mông còn chưa có nhiệt, Ôn Hi hứng thú đến mức vội vàng hỏi: "Tư Cảnh, cậu không tò mò cô ấy muốn nói gì với cậu à?"

Tư Cảnh phản ứng bình đạm, "Không tò mò."

Ôn Hi ngón tay chống cằm, nghiêm túc nhìn thiếu niên, từ lông mày đến miệng, quan sát một cách tỉ mỉ, nhưng mà rất nhanh, đôi mắt cậu đã bị che lại.

"Tư Cảnh?"

"Nhìn làm cái gì?"

Ôn Hi đem tay hắn bỏ xuống dưới, "Tôi đang xem cậu có nói dối hay không a, rốt cuộc sao lại không tò mò? Tôi tò mò đến chết đây này."

Tư Cảnh cười nhạo, "Tôi đây đi hỏi cho cậu một chút?"

"Được đó được đó," Ôn Hi vội không ngừng gật đầu, sau đó ở dưới ánh mắt dò hỏi của thiếu niên, cười mỉa sửa miệng, "Tôi nói giỡn thôi."

Tư Cảnh một phen ấn đầu thiếu niên, sau đó mặt vô biểu tình mở miệng, trong thanh âm mang theo thấp thấp mỉa mai, "Có thể có chuyện gì, ngoài việc tự cảm thấy mình là một cô công chúa xinh đẹp tốt bụng, hẳn là muốn giúp đỡ mấy tiểu đáng thương trong khuôn viên trường học, không nghĩ rằng Tiểu đáng thương lại không cảm kích."

Ôn Hi không phản ứng lại a một tiếng, nhìn chằm chằm Tư Cảnh một lúc lâu sau mới suy nghĩ cẩn thận, biểu tình trong nháy mắt trở nên có chút phức tạp.

"Quan hệ của hai chúng ta, ở trong mắt của người khác, không sai biệt lắm thì chính là nô bộc và thiếu gia, cô ta có chút loại tâm tư này cũng không ngoài ý muốn."

Nghe Tư Cảnh chậm rãi nói, Ôn Hi hít hà một hơi, "Không đến mức đó đâu, tôi cảm thấy mọi người đều là bạn học, làm sao có thể có nhiều tâm tư như vậy."

Không thể không nói, ba chữ Tiểu đáng thương đã chọc tới ống phổi của người nào đó, tuy rằng cậu rõ ràng biết Tư Cảnh không hề ám chỉ mình, nhưng trong lòng luôn luôn có một loại cảm giác chột dạ.

Tư Cảnh tựa hồ là nghĩ đến cái gì, nhắm mắt lại, "Được rồi không thảo luận cái này nữa, chúng ta vẫn là tán gẫu chuyện khác đi, ví dụ như quà Giáng Sinh."

Ánh mắt Ôn Hi né tránh, "Quà Giáng Sinh là thứ mà ông già Noel tự nghĩ chứ, đâu có liên quan đến tôi."

Tư Cảnh nhìn cậu, chợt mở miệng: "Cậu tin trên đời có ông già Noel?"

Ôn Hi hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu không tin?"

"Không, tôi tin."

Mặc kệ là đời trước, hay là đời này, cho dù có chết một lần nữa, hắn vẫn tin tưởng như cũ, hơn nữa tin tưởng không nghi ngờ.

Ôn Hi cười cười, "Thật trùng hợp, tôi cũng tin."

Trong biệt thự, hai người ngồi ở trên bàn  ăn một  bữa tiệc Giáng Sinh lớn, nhưng Ôn Hi  rõ ràng là đang thất thần.

"Ôn Hi, miếng thịt trong chén cậu, đã gắp lên ba lần ròi."

Nghe được thanh âm, Ôn Hi vội vàng hoàn hồn, bỏ tay vào trong túi thăm dò, sau đó nhanh chóng bưng chén lên một miếng liền ăn xong miếng thịt, "Ha ha, tôi chỉ là đang suy nghĩ một năm này một năm trôi qua thật là nhanh a."

Tư Cảnh tán thành phụ họa, "Đúng vậy, quả thật rất nhanh, năm nay thật sự không giống như một năm bình thường đâu, phảng phất nháy mắt liền trôi qua."

Nhưng mà Ôn Hi thất thần một chút cũng không chú ý đến ẩn ý của hắn, ngược lại gật gật đầu theo, "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật mau."

Ánh mắt Tư Cảnh yên lặng dừng ở trên người thiếu niên, đôi mắt sâu thẳm, tiếp theo đột nhiên đứng lên, "Tôi ăn no rồi."

Động tác này của hắn dọa Ôn Hi nhảy dựng, "Cậu không ăn mấy miếng mà."

Cơm trong chén của thiếu niên đang còn, thức ăn trên bàn nhìn qua cũng chưa nhúc nhích, như thế nào mà ăn no được?

Ôn Hi hoang mang liếm liếm môi, nhìn sườn mặt thiếu niên hỏi: "Tư Cảnh cậu đang không vui sao?"

========

Mận: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv