"Tư Cảnh, tôi đem cơm cho cậu đặt ở cửa, là cơm hộp tôi vừa đặt bên ngoài, tôi đặt nhiều đồ lắm đấy". Ôn Hi không nhẹ không nặng gõ gõ cửa phòng đang đóng chặt, trên mặt bình tĩnh trấn định như đã diễn luyện cảnh này vô số lần, " Tôi về phòng đây"
Quả nhiên, người trong phòng vẫn không có phản ứng gì.
Thở ra một hơi thật dài, cậu từ bỏ xoay người rời đi, từng bước từng bước đi trong lòng nặng trịch như bị ngàn cân sắt thép đạp xuống, ép tới không thở nổi.
Cậu nguyên bản là một sinh viên bình thường, chỉ là mấy ngày trước kì thi liên tục suốt đêm ôn tập muốn quyết tâm một sống một còn với bạn cùng lớp, kết quả không sống còn được với ai, thì đã đem chính mình xuyên tới bộ tiểu thuyết tình yêu thuần túy mà cậu đã đọc vào nửa tháng trước, trở thành một nam xứng ác độc.
Căn cứ vào nội dung cốt truyện, cậu vì không nhận được tình cảm từ phía nam chính công dẫn đến bị đau khổ dây dưa, cuối cùng thi vào một trường cao đẳng bị pháo hôi thọc chết, không những thế còn nhận được thêm một câu "Đây chính là báo ứng"
Mà nguồn gốc của báo ứng, chính là từ vị vừa mới ở trong phòng kia, một Tiểu đáng thương ở cốt truyện ba năm sau sẽ bị chính cậu ngoài ý muốn hại chết. Truyện mới cập nhật
Hazzz....Cậu không chế không được lại thở dài
Ba ngày trước, cũng chính là trước lúc cậu xuyên đến đây một ngày, "cậu" vừa mới "lỡ tay" đem Tiểu đáng thương đẩy xuống cầu thang dẫn đến sứt đầu,mẻ chán, máu chảy lênh láng, nghĩ lại hình ảnh trong trí nhớ thật khiến cậu không nhịn được mà run lên.
Nguyên thân này, cũng thật là tàn nhẫn quá đi!
Bất quả cũng chỉ là một cậu nhóc chưa đủ lông, đủ cánh, nhưng lại làm những việc ác độc so với người bình thường tưởng tượng còn muốn khủng bố
Về nhà sau khi băng bó kĩ càng ở bệnh viện, Tiểu đáng thương liền trốn trong phòng không ra ngoài, không, phải là hắn không đụng mặt cậu mới đúng
Đem sữa bánh ngọt hoa quả trái cây từng cái đặt ở trong tủ lạnh, cậu ở một bên làm một bên nghĩ, nếu Tiểu đáng thương đói quá có thể sẽ tới phòng bếp tìm đồ ăn thì ít nhất còn có gì đó có thể ăn được.
"Ôn Hi"
Đột nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn, như là gió lạnh tháng 11, âm lãnh làm Ôn Hi hít hà một hơi, bánh mì trên tay thiếu chút nữa bị cậu làm hỏng. Quay lại phía sau thấy cách đó không xa là Tiểu đáng thương, cậu yên tâm phun ra khẩu khí, " Cậu như thế nào rồi mà lại xuống dưới đây? Đầu không còn đau nữa sao?"
Thiếu niên yếu ớt đứng ở nơi đó, trên đầu là một vòng băng vải thật dày quấn lấy, sắc mặt cùng với môi đều trắng bệch như nhau, cô độc một đôi mắt đen sì mở rộng đến kính người, làm Ôn Hi không khỏi có chút ngây người khi nhìn.
Tư Cảnh lông mi run rẩy, ở đáy mắt che đậy một mảng hung ác nham hiểm, thanh âm không lớn mang theo khàn giọng dày nặng " Tôi sẽ không nói với bá phụ, bá mẫu, cậu không cần phải giả mù sa mưa như vậy đâu"
Ôn Hi trong lúc nhất thời có chút vô thức, hoảng hốt nhìn nhìn đối phương, đuôi mắt vừa đúng lúc chủ ý tới bánh mì đang còn trên tay, vội vàng giơ lên " Muốn ăn một chút gì không?"
Nhưng mà Tư Cảnh chỉ lành lạnh nhìn lướt qua, âm thanh xót xa mở miệng: " Quá thời hạn bao lâu rồi? Hay là có cho thêm thuốc chuột?"
Ôn Hi: "......"
Tiếu đáng thương lời nói của cậu hình như công kích hơi mạnh quá thì phải?
Nhưng có ai lại làm những việc chó má như nguyên thân đâu, Tiểu đáng thương phòng bị một chút về tình cảm như vậy vẫn có thể tha thứ được, Ôn Hi nghĩ nghĩ lấy cớ xong cho đối phương, đột nhiên xé mở khẩu bánh mì, bẻ một khối nhỏ nhét vào miệng, nhai nhai thật mạnh, sau đó một lần nữa đưa qua " Hiện tại có thể yên tâm ăn đi "
Chú ý tới ánh mắt đối phương tìm tòi nghiên cứu từ bánh mì trên tay chuyển đến khuôn mặt của chính mình, Ôn Hi mới ý thức được bản thân có thể là quá sốt ruột, vội vàng chỉnh giọng nói, ngữ khí cũng thay đổi cường ngạnh, khô lạnh vài phần " Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý tứ khác, tôi chính là sợ cậu chết đói, ba mẹ sẽ tìm tới tôi phiền toái "
Khóe miệng lộ ra một độ cong đầy chăm chọc, Tư Cảnh bình tĩnh nhìn thiếu nhiên, thanh âm lại rất nhẹ nhàng, " Cậu còn có thể sợ ư? "
"Tin hay không tùy thích, tôi trở về ngủ!" Cắt một tiếng, Ôn Hi đem đồ vật trên tay vào trong lồng ngực thiếu niên, quay đầu liền đi.
Chờ tiếng bước chân của cậu hoàn toàn biến mất, Tư cảnh mới giật giật, hơi hơi cúi đầu, nhìn ổ bánh mì trong tay chính mình, khẽ a một tiếng, không có chút do dự nào đem đồ vật ném chuẩn xác vào thùng rác bên cạnh.
Cổ họng phảng phất như có một đoàn lửa đốt, lại phảng phất giống như bị đất cát khô khốc lấp kín, hắn che miệng ho khan vài tiếng vài tiếng, một tay chống đỡ vách tường, chậm rãi đến chỗ lấy nước, từ trong túi áo móc ra một cái ly, sau đó xả nước đầy ly rồi hung hăng rót vào cổ họng, nước dư thừa trong miệng tràn ra theo khóe miệng chảy xuống.
Cảm giác choáng váng rút đi chút ít, hắn nhắm hai mắt lại, gian nan thở phì phò, bắt lấy cái bàn bên cạnh, bởi vì dùng sức lực quá lớn, đốt ngón tay trở nên trắng.
" Ôn! Hi!"
Nằm ở trên giường Ôn Hi bỗng nhiên hắt xì một cái, cậu theo bản năng xoa xoa cái mũi, bị cảm?
Không để trong lòng, cậu tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên notebook, vừa mới tới là có thể nhìn ra, Tiểu đáng thương đối với cậu có tính cảnh giác cũng địch ý hoàn toàn không cao giống nhau a, chính mình bỗng dưng đổi tính cách chỉ sợ Tiểu đáng thương sẽ càng bài xích, ôi thiên a~ làm thế nào để mình có thể tốt hơn một chút đối với Tiểu đáng thương trong khi vẫn duy trì hình thức ở chung hòa hợp ban đầu?
Đêm nay, trên lầu hai phòng ngủ chính đèn sáng quá nửa đêm.
Ngày hôm sau, thời điểm lúc Ôn Hi tỉnh dậy trong đầu vẫn đang còn đầy các loại kế hoạch, ngáp một cái, rồi vác cái eo lười biếng chậm rì đi rửa mặt, sau đó thay một bộ đồ thể dục xuống lầu.
Dì nấu cơm đang còn ở phòng bếp bận rộn, vừa quay đầu thấy Ôn Hi biểu tình lập tức thay đổi, hoang mang rối loạn nói: "Ôn thiếu gia, tôi lập tức liền làm xong, còn mỗi món canh này thôi, xong tôi lập tức liền đi."
Ôn Hi nhìn dáng vẻ dì bộ dáng khẩn trương, hàng mi không nhịn được nhăn lại, cẩn thận suy nghĩ lại mới nhớ nguyên chủ luôn luôn chán ghét trong nhà của chính mình có người khác, cho nên dì giúp việc và cả dì nấu cơm cũng không thể xuất hiện trong tầm nhìn của cậu ta được.
Thời điểm lúc đi học còn ổn, những ngày nghỉ cậu ta quy định dì nấu cơm cần phải làm cơm xong rồi rời đi trước 10 giờ rưỡi, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường, ừm 9 giờ 45.Điều chỉnh lại biểu tình, cậu dùng ngữ khí của nguyên thân mở miệng: " Hôm này làm thêm đồ ăn bổ khí huyết, tôi đi ra ngoài đi một chút."
Nói xong Ôn Hi cố nén mong muốn lên xem Tiểu đáng thương, đi nhanh rời khỏi nhà. Thiếu vắng chính mình, cho dù Tiểu đáng thương ra ngoài, cũng có thể tự tại một chút.
Nhưng cậu không hề nghĩ tới, ra khỏi biệt thự, cậu đi tới đi lui liền lạc đường.
Nhìn qua, những căn biệt thự này trông đều gần như giống nhau, nên cậu cũng không thể đi hỏi người khác, không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì hồi tưởng lại bản thân đã đi như thế nào.
Đi thẳng, sau đó tới giao lộ rẽ trái, không đúng, thời điểm mình rẽ trái, hình như là phải rẽ phải thì mới đúng. Cậu mơ mơ màng màng không biết đi tới nơi nào, nhìn xung quang cây cổ thụ um tùm xanh tươi không kiềm được gãi gãi tóc, thầm chửi "Xanh tươi tốt giống như vậy để làm gì chứ?!"
Bỗng nhiên, trong tầm mắt lại xuất hiện hình ảnh nhiều người, xem quần áo trên người hẳn là cũng tầm tầm tuổi với chính mình, cậu vừa mới chuẩn bị mặt dày đi hỏi một chút họ, liền phát hiện đối phương lại đang hướng phía mình đi tới.
"Ôn Hi, mày như thế nào lại đến nơi này?"
Nghe được lời này, Ôn Hi trên mặt đang cười trực tiếp cứng đờ, xong rồi, xong rồi, đụng tới người quen như này thì hỏi làm sao được đây.Cậu điều chỉnh biểu tình thật mau, tùy ý trả lời: " Tùy tiện đi một chút."
Thiếu niên nghe được lời này lại cười, rõ ràng khuôn mặt trông điển trai, nhưng khi cười lên lại mang một vẻ cáu kỉnh khó hiểu.
Ôn Hi ở trong lòng thầm đánh cái r*m cấp cho người này
" Tùy tiện đi một chút? Là sợ ai mắng nên tìm chỗ để trốn thì có."
Ôn Hi biểu tình thay đổi " Cậu có ý gì "
Thiếu niên bước lên một bước, cười nói: " Trước khi tên kia bị xe cứu thương nâng đi, tao có thấy rồi"
"Cậu đang nói cái gì thế tôi nghe như nào cũng không hiểu, xin lỗi, tôi phải về nhà " Ôn Hi làm bộ muốn đi, kết quả cánh tay lại bị bắt được, thiếu niên kề sát thân thể lại, " Dù sao nhà cũng cách nhau không xa, hoan nghênh lần sau tới tìm tao nha "
" Nhớ kỹ, tao là Cố Dương, tao đối với mày, chính là thực sự cảm thấy rất hứng thú"
Đối phương cố ý đè thấp âm thanh trầm thấp cùng ngữ khí ái muội làm Ôn Hi không thể khống chế bản thân thoáng cái rùng mình, dùng sức lắc lắc tránh xa cánh tay đối phương, vụt chạy đi không một lần quay đầu.
Ôn Hi tuy rằng buồn bực chính mình ra khỏi nhà quá nhanh, nhưng hình như trong lời nói của tên kia, hai nhà hẳn là cách nhau không xa, vậy thì mình chỉ cần dọc theo đường đi khẳng định rất nhanh có thể về được đến nhà. Khoảng 10 phút sau rốt cuộc cũng nhìn thấy bồn hoa quen thuộc trước cửa, Ôn Hi quả thực muốn khóc lên, cậu suýt thì phải chết đói rồi.
Xác thực vân tay mở khóa, bước nhanh đi đến nhà bếp, quả nhiên, nơi đó chỉ có bàn đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, một bóng người cũng không có.
Hương thơm từ đồ ăn nông đậm câu dẫn Ôn Hi không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn là không khống chế được cái chân rẽ hướng bước lên trên lầu.
Gõ gõ cửa, cậu suy tư nếu Tiểu đáng thương không chịu cùng mình ăn cơm thì cậu nên nói như thế nào đây, chợt cánh cửa mở ra với khuôn mặt vô cảm của Tư Cảnh:
" Có việc gì "
" Xuống dưới cùng nhau ăn cơm"
" Được "
Một chữ vô cùng đơn giản, đem Ôn Hi phí lực suy nghĩ lời nói nửa ngày toàn bộ trở về, trong lúc nhất thời biểu tình của cậu có chút quái dị.
Tư Cảnh lười nhác nhìn cậu, cánh môi khinh thường mà mấp máy: "Như thế nào, đổi ý? "
" Đương nhiên không có! " Ôn Hi sợ chính mình lại biểu hiện ra cái gì làm Tiểu đáng thương hiểu lầm, vội vàng quay đầu liền đi xuống.
Nhưng mà một màn này trong mắt Tư Cảnh lại chính là bị nói trúng tâm sự nên thẹn quá hóa giận. Bất quá hắn cũng không thèm để ý, giơ tay vỗ nhẹ vào nơi bị thương ở trán, nhắm hờ mắt, mí mắt che đi lệ khí dưới đáy mắt.---------
Ôn Hi đem người kéo đến trên bàn ăn, chỉ vào chỗ ngồi, lập tức ngồi xuống ăn uống thỏa thích, có trời mới biết cậu đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Mà ngồi ở đối diện Tư Cảnh lại không hề nhúc nhích. Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trước mặt. Hắn lớn đến như vậy, Ôn Hi là người đẹp nhất mà hắn gặp qua, cũng là người dối trá, ác độc, khiến người khác chán ghét nhất
Ôn Gia là điểm dựa, cũng là sự tự tin của cậu ta, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ôn gia không còn tồn tại? Tiểu vương tử đang trên mây không biết là còn có thể như cũ ngẩng cao đầu, kiêu ngạo chống cằm nhìn người nữa hay không? Thật là, chỉ nghĩ đến thôi da đầu cũng đã thấy kích thích đến tê dại rồi.
Ôn Hi đang chuyên tâm ăn cơm bỗng nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, cậu kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc Tư Cảnh bên kia còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, cậu theo bản năng nghĩ muốn quan tâm một câu, thời điểm lời đến đầu lưỡi vội vàng sửa miệng, " Mày nhìn tao như vậy làm cái gì, vết thương còn chưa đủ đau sao, tin hay không tao lại đánh mày một trận"
Nói xong cậu liền cảm thấy lời nói của mình có chút nặng nề, muốn sửa đổi, nhưng Tư Cảnh đã một lần nữa đã cúi đầu xuống, từng miếng từng miếng ăn cơm, bộ dáng đáng thương làm Ôn Hi nhìn thấy trong lòng tràn đầy thương cảm
Chậm rãi phun ra khẩu khí, cậu làm cho thanh âm của chính mình trở nên hung ác hơn, ngón tay chỉ chỉ, " Mày là người câm điếc sao? Hai món trước mặt đều ăn đi cho tao"
Tư Cảnh nhìn gan heo xào và rau chân vịt trộn trước mặt, lại ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía Ôn Hi. Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại thể hiện như cái gì cũng đều nói rồi.
Ôn Hi nhìn biểu tình Tư Cảnh ngầm hiểu, liền bịa ra một câu nói dối: " Ngày hôm qua bố tao gọi điện thoại hỏi tình hình mày gần đây."
Nghe được lời này, Tư Cảnh gật gật đầu, bắt đầu khởi động chiếc đũa, " Tôi hiểu được"
Hành động này làm Ôn Hi không ngăn được bản thân nhìn Tư Cảnh, trong lòng tràn đầy kì quái, Tiểu đáng thương này, nhìn thế nào cũng không giống trong trí nhớ của nguyên thân.
- -----------------------------
Mận: Thật ra trong quá trình t có định sửa lại ngôi của hai người lúc thì tao-mày lúc thì tôi-cậu nhưng mà mấy đoạn bé thụ gồng lên để ngôi tôi-cậu lại yếu thế quá nên t tùy cảm xúc mà để ngôi tao-mày cho nó chiến.