Ban đêm, tháp đồng hồ phía xa đã điểm mười một giờ khuya.
Khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, góc tường trống rỗng, trên tầng cao nhất của tòa nhà đối diện với một cái sân nhỏ lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện một người đàn ông áo đen. Trong hoàn ảnh không trăng không sao lờ mờ, người đàn ông trong nháy mắt đã bố trí chỗ đứng nhỏ hẹp của mình thành một trận địa ẩn nấp kiêm chỗ rút lui. Sau đó nhanh chóng lưu loát lắp ráp khẩu súng bắn tỉa giảm thanh hạng nhẹ SV-99 mà lúc nào cũng mang theo trong túi xách tùy thân. Hắn đặt súng lên đầu vai, nghiêng góc 30 độ, nhắm về phía cổng vào của khoảng sân phía xa.
Hắn giống như một bức tượng, duy trì một tư thế lặng lẽ ẩn nấp, toàn thân như là một phần của bóng tối, hoàn toàn hòa vào trong bóng đêm.
Gió đêm ẩm ướt, lãnh lẽo mang theo một loại tĩnh lặng thâm trầm của cái chết. Đôi mắt thâm thúy của người đan ông lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa hội trường. Không có khẩn trương bất an, không có phiền muộn mất kiên nhẫn, và cũng không hề có sợ hãi.
Hắn đang đợi. Truyện Đông Phương
Đợi con mồi xuất hiện.
Đôi tay cầm súng hoàn mỹ như một nghệ sĩ piano, thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, lớn mà hữu lực, chưa từng ra mồ hôi hay phát run, bất kỳ lúc nào cũng có thể duy trì vững chắc như núi. Đó là một đôi tay sát thủ.
Nghề sát thủ này, Bùi Liệt đã làm tám năm, chuyện giết người này đối với hắn thì đơn giản như ăn cơm, đi ngủ. Hắn được coi là một người ưu tú nhất từ trước tới nay mà tổ chức bồi dưỡi, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã được xếp vào top 3 sát thủ thế giới, từ thời gian hoàn thành tới tỷ lệ thành công đều xuất sắc đến mức khó có thể bắt bẻ.
Đương nhiên, cái này cũng không phải công lao của việc bồi dưỡng. Theo như đánh giá của tố chức với hắn, thì hắn giống như là một sát thủ trời sinh.
Vì thứ mà sát thủ cần có nhất, không phải là năng lực hay kỹ xảo, mà là tố chất tâm lý. Giống như lúc này, quá trình chờ đợi dài dằng dặc không hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài. Đối với Bùi Liệt, hắn cần phải truy vết nhiều lần, lập kế hoạch tiến công và rút lui ổn thỏa. Quan trong hơn là, hắn không biết chắc khi nào thì con mồi mục tiêu sẽ xuất hiện, chỉ biết một điều chắc chắn là: Trong nháy mắt đối phương xuất hiện đó, năng lực phản ứng của hắn phải giành lấy thắng lợi trong thời gian nhanh nhất.
Cảnh này nhìn như yên tĩnh đợi chờ, nhưng thật ra từng giây từng phút đều vô cùng kinh tâm động phách. Năm giác quan của Bùi Liệt đều đang trong trang thái hoạt động cường độ cao. Ngay sau đó, giây đầu tiên khi mục tiêu đi ra, con ngươi đột nhiên co rút lại!
Toàn thân hắn không hề sinh ra bất kỳ biến hóa hay rung chuyển nào, hô hấp vẫn thong thả, vững vàng, thậm chí còn nhàn nhã đếm nhịp tim của mình, tính toán khoảng cách giữa hai nhịp đập.
Chính vào lúc nhịp tim vừa đập, trong nháy mắt nhịp tim tiếp theo còn chưa tới!
Bịch!
Viên đạn vút một tiếng bay ra, xuyên thẳng qua đầu người đàn ông chuẩn bị lên xe!
Âm thánh tiếng súng tạo ra cũng không lớn, chỉ đánh thức vài đám mây đen che mặt trăng càng thêm kín kẽ. Chỉ là lần này người thuê không chỉ mua một mạng này, còn có ả tình nhân đi theo phía sau người đàn ông. Lốp xe đã bị viên đạn bắn hỏng, ả tình nhân chỉ có thể hoảng hốt chạy bừa về phía bên trái dưới sự bảo vệ của bảo tiêu. Nhưng Bùi Liệt dựa vào công cụ trực tiếp nhảy xuống từ tầng ba, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Nhóm bảo tiêu chia làm hai đường muốn phân tán sự chú ý của Bùi Liệt, một nhóm rẽ hướng nam, hai người khác bảo vệ ả tình nhân thở hồng hộc chạy về phía bắc. Người đàn ông cao lớn phía sau cầm súng lục, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía bóng dáng bám sát không tha, vẻ mặt không khỏi lộ ra nôn nóng và sợ hãi. Mà đạo thân ảnh kia vẫn luôn bám theo không gần không xa, linh hoạt vượt qua các loại vật cản hoặc lan can, lúc ẩn lúc hiện dưới bóng đêm, tựa như u linh thần bí khiến người sợ hãi.
Tiếng súng cuối cùng mang theo tiếng rít gào xé tan gió lốc, hơi thở của cái chết ập tới. Khi hai bảo tiêu còn chưa kịp phản ứng, viên đạn như có mắt xoẹt qua cổ bọn họ, lao thẳng tới trên người ả tình nhân. Chỉ nghe thấy một tiếng rên thảm thiết, ánh mắt người phụ nữ trợn to sợ hãi, không cam lòng mà ngã xuống.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Bùi Liệt mặt không chút cảm xúc đi ra từ một con hẻm khác, rẽ trái, một lần nữa hòa vào bóng tối cho đến khi hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện trong thành phố này. Nửa giờ sau, người đàn ông đã thay bỏ một thân quần áo đen, mặc quần áo sáng màu đứng trước tủ lạnh nhà mình, vặn mở một chai nước mới uống một ngụm.
Hắn có rất nhiều chỗ ở tại rất nhiều thành phố, mỗi chỗ ở đều có một thân phận tương ứng, mỗi thân phận đều hợp pháp. Một sát thủ muốn tiêu sái vượt qua những tháng ngày còn sống, nhất định phải học được che giấu bản thân. Vì vậy đôi khi hắn giống như một đứa nhóc, có khi như một thân sĩ, có khi lại như một bản sao của người đi làm, thậm chí là bệnh nhân tự kỉ không giỏi giao tiếp, hắn chưa từng làm bộ dáng giống như sát thủ.
Vì người nhìn thấy dáng vẻ sát thủ của hắn đều chết hết rồi.
Trước tiên Bùi Liệt thu dọn ngay ngắn khẩu súng yêu quý của mình, sau đó rửa đi rửa lại bản tay tầm hai mươi lần, rồi lại chăm chú thầm đến mỗi bậc cầu thang đi lên tầng hai ba lần rồi mới tiến vào phòng ngủ. Cuối cùng là lần lượt theo thứ tự tiến hành một loạt động tác đánh răng, tắt đèn lên giường ngủ.
Nhưng hai tiếng trôi qua cũng không ngủ được.
Bởi vì nội tâm vẫn luôn bảo hắn rời giường, cẩn thận xem xét lại khẩu súng để phòng ngừa chưa sắp xếp ngay ngắn, thậm chí đếm lại bậc thang lần nữa để xác nhận mình không đêm sai.. Bùi Liệt ý thức được chứng ám ảnh cưỡng chế của mình đang có xu hướng tái phát khi đang muốn ngủ mà không thể nào ngủ được, không nhịn được nhíu lại lông mày.
* * *
"Tình hình của ngài thật ra không nghiêm trọng lắm, không cần kê thuốc."
Nhiều ngày mưa tầm tã rốt cuộc cũng qua, hôm nay mặt trời đã ló dạng. Bác sĩ tiếp đãi Bùi Liệt là một nữ bác sĩ trung niên rất đáng tin, nghiêm túc nói với hắn: "Thuốc SSRI tuy có thể giảm bớt các hành vi ám ảnh cưỡng chế và trầm cảm, nhưng có tác dụng phụ rất mạnh, có thể khiến các triệu chứng tái phát sau khi dừng thuốc."
Bộ dáng Bùi Liệt mặc tây trang thoạt nhìn rất giống tinh anh xã hội có sự nghiệp thành công và đòi hỏi rất cao với bản thân mình. Tuy là người châu Á nhưng tướng mạo lại cao lớn đẹp trai, rất dễ thu được thiện cảm của người khác. Bác sĩ nhìn bệnh án của hắn một chút rồi nói tiếp: "Đồ vật của mình đều phải sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, rửa tay nhiều tới mức ngay bản thân cũng cảm thấy không cần thiết, làm gì cũng phải lần lượt theo thứ tự.. Những hành vi này quả thật là của hội chứng ám ảnh cưỡng chế, nhưng ngài lại không có khuynh hướng trầm cảm, nên có thể thông qua tâm lý trị liệu để điều chỉnh và làm dịu đi. Trong sinh hoạt của ngài nên phát triển một vài sở thích, hoặc là sở thích nghề nghiệp trong công việc, như vậy có thể phân tán sự chú ý của hội chứng ám ảnh cưỡng chế.."
Mấy từ sở thích khiến Bùi Liệt cân nhắc vài giây.. Nếu như giết người cũng được coi là sở thích nghề nghiệp, thì sở thích duy nhất của hắn chính là cái này rồi. Mà lời bác sĩ nói cũng rất có lý, chỉ khi hắn giết người thì mới không có bất kỳ hành vi ám ảnh cưỡng chế nào. Thần kinh không cần tiếp tục lặp đi lặp lại một việc mà biết rõ nó chẳng có ý nghĩ gì, từ trong ra ngoài đều vô cùng thoải mái.
Thật ra thì đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn trở thành một sát thủ, có thể tạm thời quấy nhiễu hắn thoát khỏi chứng ám ảnh cưỡng chế. Bác sĩ ngừng một chút, cuối cùng nói: "Tôi đề nghị ngài nuôi một con thú cưng."
".. Nuôi thú cưng?"
Câu nói đầu tiên kể từ khi Bùi Liệt bước vào cửa, từng từ tiếng Anh rất chuẩn, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn dương cầm, khiến cho bác sĩ hơi sững sờ.
"Đúng" bác sĩ lấy lại tinh thần, gật đầu "Theo tâm lý học, nuôi thú cưng mang tới rất nhiều lợi ích tích cực. Nó không chỉ dừng lại ở chuyện làm bạn, còn là một cách giải quyết vấn đề tinh thần rất tốt. Ngài có thể lựa chọn mấy loại động vật nhỏ như chó hoặc mèo, cá cũng được. Các nghiên cứu đã cho thấy việc rằng việc nuôi cá có trợ giúp rất lớn đối với các hội chứng cưỡng chế, căng thẳng."
Nhưng Bùi Liệt không thích động vật, các loài động vật cũng không hề thích hắn. Sát thủ đại nhân đi khám bệnh, tới cửa phòng khám chưa được bao lâu đã gặp một một con chó vàng hoạt bát, vốn còn đang tung tăng chạy quanh chủ nhân. Vừa nhìn thấy hắn thì lập tức cứng đờ, bày ra thế phòng thủ, hạ thấp người, tràn đầy địch ý mà gầm gừ với hắn. Cuối cùng thì lại xoay người muốn kéo chủ nhân cùng chạy trốn.
Chủ nhân còn tưởng rằng chó yêu nhà mình muốn tới chỗ khác chơi, bất đắc dĩ cầm dây chạy theo. Chỉ có Bùi Liệt biết con chó vàng kia cảm nhận được mùi máu tanh và nguy hiểm tiềm ẩn trên người hắn.
Khứu giác và trực giác của động vật nhạy bén hơn con người gấp trăm lần, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà con người không thấy được. Ngụy trang của Bùi Liệt có thể qua mắt con người, nhưng không thoát được giác quan của động vật. Ngay cả họ cá trong truyền thuyết giác quan kém hơn, thì vẫn thế. Sát thủ đại nhân lặn xuống biển, lúc nào cũng sẽ thấy cảnh bầy cá bới toán loạn bốn phía, phạm vi mấy mét quanh người ngay cả rùa biển cũng không muốn lại gần. Thậm chí còn khiến bản thân hắn hoài nghi có phải mình biến thành cá mập trắng rồi hay không.
Vì vậy Bùi Liệt chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày gặp được một loài động vật không sợ hắn. Cho dù nó chỉ là một con cá bé xíu xiu.
Sở dĩ dùng nhiều từ tả nhỏ như vậy vì chúng quả thật nhỏ. Cho dù cái đuôi đã muốn chiếm hơn nửa chiều dài cơ thể, nhưng tổng chiều dài vẫn không quá một bàn tay của sát thủ đại nhân. Toàn thân tên nhóc kia vàng rực, ở trong nước như phát sáng, chỉ có cả đầu tròn núc ních có chút đo đỏ, giống như nốt chu sa được chấm vào.
* * *
Puerto Rico vốn là một quần đảo, sát thủ đại nhân một năm chỉ nhận nhiều nhất ba nhiệm vụ, như thường lệ tại thời gian nghỉ phép, buổi chiều mỗi ngày đúng giờ lặn xuống nước. Bầy cá cũng như thường lệ tránh xa mỗi lần hắn xuất hiện, nhưng lúc này lại thấy một con cá nhỏ nhích lại gần.
Đung đưa chiếc đuôi xinh đẹp bơi qua, bơi thẳng tới trước mặt Bùi Liệt, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với hắn. Bùi Liệt thề, hắn có thể nhìn thấy sự tò mò từ đôi mắt nhỏ như hạt đậu của con cá này, không nhịn được vươn tay về phía nó.
Cá nhỏ vẫn không bị dọa, ngược lại còn dùng miệng chủ động cụng cụng lòng bàn tay của hắn. Cảm giác nhột nhột khiến sát thủ đại nhân hơi khựng một chút, ngay sau đó chỉ thấy cá nhỏ dường như rất hưng phấn, phun ra một đống bong bóng nhỏ với hắn.
"Oo.. ○°o.."
"°o.. o○.. o○°.."
Sát thủ đại nhân lúc này không khỏi bị tràng bong bóng này manh đến.
Hắn đã nhận ra tên nhóc kia đại khái là một con cá chép long phụng, vì từng có đối tượng nhiệm vụ thích nuôi loại cá cảnh đắt đỏ giá trị có thể lên tới mấy vạn này. Nhưng không hiểu sao tên nhóc này sẽ xuất hiện ở đây. Cá chép không thể trong biển, hơn nữa yêu cầu đối với chất lượng và độ ấm của nước rất cao, nếu không là rất dễ chết. Nghĩ tới đây, đột nhiên sát thủ đại nhân có chút vội vàng, vươn hai tay phủng tên nhóc kia vào trong, mang theo nó ào ào ra khỏi mặt nước.
Trên mặt biển là một thế giới khác.