Thẩm Đồng nỗ lực vận chuyển chân khí để giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày. Nhưng đáng tiếc, điều tức có thể giải quyết vẫn đề kinh mạch hỗn loạn hoặc là vết thương nặng, còn loại này xấu bụng lại không thể giải quyết được.
Hiện tại cũng gần 10 giờ đêm, chính là thời gian hài tử phải đi ngủ để tăng chiều cao. Thẩm Đồng không muốn đánh thức Tịch Diêm liền lựa chọn im lặng nhẫn nại, nỗ lực ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Nhịn, nhịn, nhịn đến mơ màng mà thiếp đi, sau đó lại mơ mơ màng màng gặp ác mộng. Hắn mơ thấy một căn phòng tao nhã, trang tria bằng một sợi dây xích thật dài, một đầu dây xích được ghim chặt vào tường, đầu còn lại thì khóa mắt cá chân hắn lại.
Thẩm Đồng chỉ có thể như tù nhân ở yên bên trong phòng, làm thế nào cũng không thể ra khỏi cửa được. May mà giấc mộng này rất ngắn, chấm dứt bằng những hình ảnh hỗn loạn, lại đột nhiên thay đổi một cái khác.
Giấc mộng này cũng không khá hơn chút nào, bên cạnh hắn chất đầy một đống linh quả tươi mới, căng mọng, tranh nhau chen về phía hắn gọi 'ba'. Hắn vội vã lui về sau, nhóm quả đào đuổi theo sát nút. Cuối cùng, toàn bộ đều nhào vào lồng ngực hắn.
Không biết vì sao mà tâm lí Thẩm Đồng lúc này còn hoảng loạn hơn cả ở giấc mộng trước, hắn dùng hết sức đem chúng nó đẩy ra.
Quả đào bị đẩy xuống, vừa chạm đất liền biến mất, giống hệt nhân sâm. Tại thời điểm hắn muốn thở phào một hơi, lại có một con rắn mắt dựng thẳng lao lên từ mặt đất. Một bên dùng đôi mặt chứa phẫn nỗ cùng dục vọng nhìn chằm chằm hắn, một bên đem hắn quấn lấy, thô lỗ kéo tới trước mặt nó.
Thẩm Đồng cuối cùng cũng bị làm tỉnh, ngồi bật dậy, miệng thở hổn hển. Khi bình tĩnh lại một chút thì phât hiện trên giường chỉ có mình hắn, Tịch Diêm không thấy đâu cả.
Quay đầu tìm kiếm xung quanh, nhờ vào ánh sáng mờ ảo mà nhìn thấy đối phương té ngã ở dưới giường. Hắn sững sờ một chút, tựa hồ chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đại khái ý thức được thời điểm mình gặp ác mộng thì coi Tịch Diêm như quả đào hoặc quái vật mà đẩy ra. Thẩm Đồng vội vã xuống giường đem người đỡ lên: "Ngã có đau hay không?"
Kì thực đối với tố chất thân thể của Tịch Diêm, ngã từ trên giường cao xuống cũng không thành vấn đề. Huống hồ giường cao còn chưa đến 1m. Rõ ràng không có việc gì, lại ở thời điểm Thẩm Đồng đỡ hắn lên giường còn giả oan ức mà chính bản thân hắn đã từng xem thường, trầm mặc xoa khuỷu tay.
Đê tiện thì thế nào? Chí cần có thể thu hút được sự chú ý cùng quan tâm của đối phương thì hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Có phải đau ở tay hay không?" Thẩm Đồng trên mặt tràn đầy áy náy "Ta không phải cố ý, chỉ vì gặp ác mộng, lần sau sẽ không như thế..."
Kì thực Tịch Diêm cũng gặp ác mộng.
Hắn vốn đang ngủ rất ngon, có người trông nom ở bên cạnh, mùi hương cây cỏ nhàn nhạt quanh quẩn tại chóp mũi, cảm giác ấm áp, an tâm làm cho hắn nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng. Lại đột nhiên không ngờ tới nhìn thấy hình ảnh Thẩm Đồng không chút lưu tình xoay người bỏ đi. Nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt liền bị Thẩm Đổng đẩy ra khỏi giường.
"Về sau không bao giờ được đem ta đẩy ra" Tịch Diêm không trả lời vấn đề được hỏi, chỉ rõ ràng từng cầu từng chữ mở miệng "Cũng không cho rời xa ta."
Thẩm Đồng không nhìn thấy con mắt ám trầm của đối phương, chỉ cho rằng hài tử khuyết thiếu cảm giác an toàn, thuận miệng an ủi: "Được."
Dạ dày của hắn không hề khá hơn, cảm giác khó chịu một lần nữa kéo đến, so với trước lúc ngủ còn nghiêm trọng hơn. Đã là 5 giờ sáng, sắc trời bên ngoài ngày càng rõ, Tịch Diêm rất nhanh chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán Thẩm Đồng, nhất thời trong lòng căng thẳng: "Ngươi làm sao vậy?"
Mồ hôi lạnh khiến sắc mặt vốn tái nhợt của Thẩm Đồng càng lộ ra sự yếu đuối, cố gắng nhẫn nhịn khó chịu cười cười: "Ta không sao."
Cũng không ngờ tới tươi cười giả tạo này lại càng làm Tịch Diêm thêm lo lắng, ngữ khí hoảng loạn trước nay chưa từng có: "Có phải là khó chịu ở đâu không? Ta..."
Lời còn chưa nói hết liền thấy Thẩm Đồng đột nhiên che miệng chạy thẳng tới nhà vệ sinh. Tịch Diêm lập tức đuổi theo sau, liền nghe thấy âm thanh nôn mửa truyền tới... Thẩm Đồng đem toàn bộ đồ ăn buổi tối đều phun vào bồn cầu.
Đồ ăn này không hề bốc ra khí chua, căn bản là chưa hề tiêu hóa, nuốt vào thế nào liền nôn ra hình dạng thế ấy.
"Ngươi sao rồi? Rất khó chịu sao?" Tịch Diêm gấp đến hỏng rồi "Chúng ta đi tìm bác sĩ..."
Thẩm Đồng sau khi nôn xong thì vô cùng thoải mái, toàn bộ cảm giác không khỏe lúc trước đều biến mất. Múc một thùng nước súc miệng rửa mặt, lần thứ hai đối Tịch Diêm cười cười: "Không cần. Ta quả thực không sao. Chỉ là không thể ăn thịt thôi."
Lần này cười không phải giả vờ, nhìn rất tự nhiên. Lo lắng của Tịch Diêm không vì vậy mà giảm đi phần nào. Lượng cơm ăn của hắn đã ít rồi, lại không thể ăn thịt, thân thể dù có khỏe thế nào cũng sẽ xuất hiện vẫn đề. Bản thân mình thì cái gì cũng không làm được, ngay cả khả năng mời bác sĩ cho hắn cũng không có.
Tịch Diêm vừa nghĩ vừa gắt gao nhíu chặt mày lại.
Thẩm Đồng lại chỉ cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc trên gương mặt non nớt của đối phương như vậy, trái lại không thể nói nên lời đáng yêu. Không nhịn được vươn tay vò đầu đối phương: "8 giờ mới phải đi học. Ngươi trở lại giường ngủ thêm một chút, ta đi làm chút điểm tâm."
Tịch Diêm đã không còn là đứa nhỏ vô dụng yếu đuối, trầm giọng nói: "... Ta không phải tiểu hài tử, không thể vò đầu như vậy."
Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng không đem đầu né tránh, không nhúc nhích tùy ý Thầm Đồng vò.
"Trong mắt ta ngươi rõ ràng là tiểu hài tử" Thẩm Đồng lập tức phản bác "Còn có, không được gọi 'ngươi, ngươi, ngươi', phải gọi 'ba'."
Kể từ khi biết Thẩm Đồng chỉ lớn hơn hắn 6,7 tuổi, Tịch Diêm liền không gọi lại baba, có thể hồi tưởng lại thời điểm gọi ba, Thẩm Đồng rất vui vẻ. Cùng với mong đợi ở giờ khắc này, hơi dừng một chút, dùng thanh âm non nớt mà chính mình chán ghét nói: "Baba."
Cái gì mặt mũi, tôn nghiêm, luân lí bối phận, đối với Tịch Diêm thì không quan trọng bằng việc Thẩm Đồng vui vẻ.
Thẩm Đồng quả nhiên rất vui, tâm tình không chút che giấu đều viết ở trên mặt. Trong mắt Tịch Diêm thì đối phương còn giống tiểu hài tử hơn hắn. Chỉ thỏa mãn một chút việc nhỏ, khóe mắt cũng cong lên.
Đã ngủ no đủ, Tịch Diêm lại cảm thấy buồn ngủ mà đi luyện cung do trường học phân phát. Bọn họ, một người ở nhà bếp luyện tập nấu nướng, một người ở trong sân luyện tập võ thuật. Ở bên trong ánh nắng tươi mới, toàn bộ khung cảnh trong sân đều bao phủ ấm áp.
Thời gian làm điểm tâm hôm nay tương đối dư dả, Thẩm Đồng liền hỏi Tịch Diêm về buổi học hôm qua. Trong mắt Thẩm Đồng thì tính cách Tịch Diêm không hợp với tập thể. Vừa mặt than lại không thích nói chuyện, rất lo lắng hắn bị các bạn học khác bài xích, không yên lòng mà dặn dò một đống lớn.
"Phải cùng các bạn học ở chung thật tốt, đoàn kết, hỗ trợ. Có thể do ngươi vừa mới đi học, cùng mọi người còn chưa quen thuộc. Nhưng mà Tiểu Diêm đẹp trai ưu tú như vậy, chỉ cần cố gắng tỏ ra gần gũi, mọi người chắc chắn sẽ thích ngươi..."
Thẩm Đồng nói rất nghiêm túc, nhưng Tịch Diêm lại không nghe vào tai. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt ở đôi môi đẹp đẽ đang mở ra đóng lại, cùng với thanh âm êm tai của đối phương. Chỉ cảm thấy linh hồn trống rỗng một lần nữa được sự quan tâm của đối phương lấp đầy, thậm chí còn muốn hắn tiếp tục nói, thời gian vĩnh viễn chỉ dừng lại tại thời khắc này.
Bất quá nhắc đi nhắc lại thì cũng phải kết thúc, Thẩm Đồng cuối cùng đưa ra tổng kết "Mà gần gũi không có nghĩa là trở nên vô dụng, nếu có ai bắt nạt ngươi, nhất định phải về nói với ta… Biết chưa?"
Tịch Diêm làm bộ rất nghe lời gật đầu. Vì vậy, Thẩm Đồng hoàn toàn không biết ở trong trường Tịch Diêm là người như thế nào.
Cái gì đoàn kết hỗ trợ, thân thiện hòa đồng, căn bàn không dính dáng đến Tịch Diêm. Không chỉ như vậy, trong ngắn ngủi 2 tuần liền biến thành trùm trường, dùng giá trị vũ lực cực cao thuần phục toàn bộ khu trung cấp, ngay cả lớp trên cũng có tiếng tăm.
Sông Cừu năm sơ cấp đã bắt đầu làm lão đại, còn chưa kịp xưng vương ở trung cấp liền bị Tịch Diêm nhập học chưa được mấy ngày đánh bại ở mọi phương diện. Bất kể là huấn luyện thường ngày so sức chịu đựng hay là so ngộ tính trong cận chiến cùng xạ kích, đều không có ngoại lệ mà thua hết sạch.
Ngoài ra, càng quan trọng là.... uy hiếp móc mắt ngày ấy làm Sông Cừu liền kiêng kị tên dã thú điên cuồng cùng quyết tâm của hắn, quả thực là như một con thú hoang khó thuần phục.
Cái loại thể chất cường hãn của Tịch Diêm lại được lão sư yêu thích. Hơn nữa ngày nhập học có Lôi Tiêu Sơn tự mình tới chào hỏi hiệu trưởng và giáo viên, hắn giống như Sông Cừu, có chút bối cảnh. Mà đứa nhỏ so với người trưởng thành còn hiểu biết nắm giữ cơ hội hơn. Rất nhanh, phía sau Tịch Diêm đã có một đống tùy tùng nhỏ tự giác đi theo. Dù cho hắn trầm mặc ít nói, cả ngày không nói một câu. Nhưng Sông Cầu biết rất rõ ràng, chính xác mà nói, chó sủa là chó không cắn. Trái lại, trầm mặc lại khiến nhóm tùy tùng nhỏ cảm thấy hắn rất uy vũ.
Một ngày rèn luyện, thời gian tan học cuối cùng cũng đã tới, bọn học sinh như ong vỡ tổ rời khỏi sân huấn luyện. Tịch Diêm lại bị huấn luyện viên dẫn theo Tùy Trình gọi lại: "Học sinh Tịch Diêm, chờ một chút."
Tịch Diêm nghiêm túc đem đoản đao Thẩm Đồng mua cho hắn lau sạch sẽ rồi cẩn thận cất đi. Sau mới không cảm xúc mà liếc mắt nhìn Tùy Trình một cái.
Tùy Trình chính là tên chiến hữu kia của Lôi Tiêu Sơn, bị người nhờ hết lòng vì người khác "Tuần sau chính là thi năng lực về thể chất, cuối tuần này không đi học, ngươi có thể đến trường tìm ta. Ta đặc biệt tăng cường huấn luyện cho ngươi."
"Không cần" Tịch Diêm lạnh lùng cự tuyệt "Cuối tuần này ta còn có việc."
"Việc gì?"
Nghĩa đến Thẩm Đồng, trên mặt Tịch Diêm có thêm mấy phần ấm áp, cầm lấy đồ rồi xuay người rời khỏi sân huấn luyện "Việc nhà."
Nhóm tiểu tùy tùng chờ ở bên ngoài sân huấn luyện có chút ngạc nhiên, nhao nhao hỏi Tịch Diêm "Lão đại, hiệu trưởng Tùy tìm ngươi làm gì a?"
Không ngoài suy đoán mà không có nhận được lời đáp. Mấy tùy tùng nhỏ cũng không cảm thấy thất vọng, đi tới đi lui. Một đứa bên phải đột nhiên chỉ về phía cổng trường hét lên "Lão đại, lão đại, mau nhìn. Bên ngoài có một mĩ nữ thật đẹp!!!"
"Cái gì a" Chương Hoa Khải lập tức sửa lời cho hắn "Rỗ ràng là nam, chỉ là có mái tóc dài mà thôi."
Sau đại kiếp, sống no đủ là vấn đề lớn, mọi người tất nhiên không có thời gian đi cắt tóc. Có mấy người sẽ giống như thời cổ đại, để tóc tsi tùy ý sinh trưởng. Chương Hoa Khải nhìn người kia, không nhịn được mà nói thêm một câu "Mặc dù là nam nhưng quả thực thật đẹp a..."
Đáng tiếc ở trong mắt Tịch Diêm, trừ Thẩm Đồng rắc thì mọi người lớn lên đều là một dạng. Có xinh đẹp nữa thì cũng không thích được. Tùy tiện giương mắt lên nhìn về bên kia. Một giây sau hai mắt đều lóe sáng, không thể tin được mà mở to mắt. Sau đó quay đầu, hung dữ trừng hai cái tùy tùng trái phải, khí tức nguy hiểm trong mắt ngay lập tức liền đem hai người hù đến toàn thân đều run, nhanh chóng nhấc chân bỏ chạy.
Đi được hai bước thì không nhịn được mà chạy đến, thần sắc cũng một đường biến hóa. Từ hung ác đến vui sướng rồi trở nên nhu thuận. Thời điểm chạy tới trước mặt Thẩm Đồng thậm chí còn có chút thẹn thùng, cúi đầu nói "... Ngươi tới đón ta?"
"Ân" Thẩm Đồng khẽ mỉm cười "Hôm nay hiếm có mà trở về thành sớm, liền tới."
Mùa thu chậm rãi qua đi, mùa đông đã sắp tới. Mọi tiểu đội đều nỗ lực dự trữ đồ ăn. Quãng thời gian trước gần như ngày nào Thẩm Đồng cũng trở về nhà rất muộn. Có mấy lần khiến cho Tịch Diêm lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên, sợ rằng hắn ở trong rừng gặp phiền toái gì.
Thẩm Đồng đối với hai tùy tùng nhỏ phía sau Tịch Diêm cười cười, nói với Tịch Diêm "Chúng ta phải về rồi. Nói tạm biệt với bạn học của ngươi đi."
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc dài cùng tùy tiện mà dùng sợi dây buộc ra sau. Khi cười còn dễ nhìn hơn ánh mặt trời. Mấy tiểu tùy tùng nhìn mà sững sờ. Cũng không phải hoàn toàn do Thẩm Đồng, một phần cũng vì thái độ của Tịch Diêm.
Bọn họ chưa bao giờ thấy một Tịch Diêm ôn hào như vậy. Thu hồi hết thảy khí tức hung ác, rút đi toàn bộ dã tính, giống như chú chó được thuần dưỡng.
Tịch Diêm thậm chí nghe theo Thẩm Đồng nói tạm biệt với bọn họ làm mấy tiểu tùy tùng càng sửng sốt. Đây chính là lần đầu tiên Tịch Diêm chủ động nói chuyện với bọn họ, ngữ khí hài lòng, quả thực khiển người ta không tiếp thu nổi.
Nhìn thấy bên người Tịch Diêm có bằng hữu đi cùng, Thẩm Đồng lúc đầu lo lắng Tịch Diêm không thể hòa hợp được, hôm nay cũng yên tâm không ít. Cũng không biết hắn với bằng hữu được đối xử khác nhau một trời một vực.
Đi hết con đường, Thẩm Đồng mang theo Tịch Diêm đi về hướng đông nam. Tịch Diêm dừng lại bước chân "Đây không phải đường về nhà chúng ta."
"Chúng ta không về nhà trước" Thẩm Đồng giải thích nói "Tối nay Lôi thúc thúc của ngươi tổ chức sinh nhật nên mời chúng ta sang nhà hắn ăn cơm."
Lại là Lôi Tiêu Sơn, Tịch Diêm chậm rãi nắm chặt quyền, đôi mắt ẩn dưới mái tóc là một mảnh đen tối.
Hóa ra hôm nay hắn đặc biệt trở về sớm là vì tổ chức sinh nhật cho cái tên họ Lôi kia, cũng không phải muốn đặc biệt đón mình tan học mà là muốn nhanh chóng tới chỗ tên họ Lôi đó.
Ghen tị mãnh liệt cùng phẫn hận làm Tịch Diêm không thể khống chế được tâm tình của mình. Con ngươi thay đổi liên tục giữa đồng tử dựng thẳng cùng đồng tử bình thường. May mà Thẩm Đồng đi ở phía trước nên không chú ý tới.
Thân là thủ lĩnh của một phe thế lực, điều kiện sinh hoạt của Lôi Tiêu Sơn tất nhiên tốt hơn so với người bình thường. Trong nhà thậm chí còn có một vị đầu bếp riêng. Nhưng hắn càng muốn tự mình nấu ăn, không để đầu bếp nhúng tay một chút nào. Lúc Thẩm Đồng đến thì chưa nhìn thấy những vị khách khác, chỉ nhìn thấy Lôi Tiêu Sơn đang luống cuống tay chân trong nhà bếp, không nhịn được mở miệng "Ta tới giúp ngươi."
Nguyên liệu nấu ăn rất phong phú. Gần đây, Thẩm Đồng cùng với Lôi Tiêu Sơn và Sông Cầu phối hợp ngày càng ăn ý. Ba người thậm chí còn phối hợp vây bắt một con lợn rừng cùng gấu biến dị. Lôi Tiêu Sơn đối với Thẩm Đồng cười cười, một miệng răng trắng "Được a, cảm ơn Đồng Đồng."
Trải qua một lần lại một lần lén lút luyện tập trong gương, Lôi Tiêu Sơn cười cũng không còn cứng ngắc, nếu là người nhạy cảm, chắc chắn có thể nhìn ra tình cảm hắn đối với Thẩm Đồng chứa trong nụ cười này.
Một người phụ trách chỉ huy cùng nấu nướng, một người làm trợ thủ, phụ trách rửa cùng cắt gọt. Hai người trong bếp phối hợp ăn ý mười phần. Bất quá hai nam nhân trong bếp cũng có chút chật chội, có vài lần khảng cách giữa Lôi Tiêu Sơn cùng Thẩm Đồng chỉ có mấy centimet. Thậm chí lúc xoay người, Thẩm Đồng không cẩn thận đụng phải cằm của hắn.
Phịch một tiếng.
"A..." Thẩm Đồng lập tức che trán, vì đau mà nhíu mày lại, nho nhỏ oán trách một tiếng "Sao lại cứng như vậy..."
Chiều cao của hắn và Lôi Tiêu Sơn chênh lệch nửa cái đầu, thái dương vừa vặn để ở trên cằm Lôi Tiêu Sơn. Lôi Tiêu Sơn da dày thịt béo, không đau không ngứa, lại nhìn thấy trên cái trán trơn bóng của thiếu niên nhanh chóng đỏ một khoảng nhỏ.
Nhất thời liền hoảng loạn, bộ dáng cao lớn đứng ở đó luống cuống tay chân rất giống một con gấu lớn. Muốn vươn tay xoa nhưng lại lo ngại sẽ làm hỏng việc, không dám đụng vào "Xin lỗi,... Có đau hay không?"
Lôi Tiêu Sơn cuối cùng quyết định dùng miệng nhẹ nhàng thổi lên vết đỏ, tư thể cẩn thận lại nhu thuận, từ một cái góc độ nào đó nhìn qua càng giống như đang hôn trán thiếu niên.
Tịch Diêm vừa vặn nhìn thấy cảnh này, triệt để sa vào đầm lầy hắc ám không thể tự thoát ra được.
Giết chết hắn!
Tịch Diêm nhìn Lôi Tiêu Sơn, ba chữ này không ngừng ở trong lòng hắn kêu gào, đồng tử quỷ dị dựng thẳng lên, lại mơ hồ lộ ra màu đỏ như máu. Sự kêu gào quá mức điên cuồng, hắn phải tận lực đè nén tại lồng ngực mới ngăn chặn cho mình không lập tức ra tay.
===========
Tác giả có lời muốn nói:
A Bích: Bạn nhỏ Thẩm Đồng, có vẻ như ngươi nuôi trẻ không dễ a. Ta chỉ có thể vì ngươi mà chúc phúc.
Thẩm Đồng *một mặt vui vẻ*: Thật sao? Chúc phúc cái gì?
A Bích: Nghe nói ngươi liên tiếp gặp hai cái ác mộng. Ta chúc giấc mơ của ngươi trở thành sự thật.
Thẩm Đồng *vỗ bàn đập ghế*: Cút!!!!