Trong khoảng thời gian tiếp xúc cực kỳ hạn chế giữa Phó Cửu Cửu và Lâm Quận, anh đã cho cậu cảm giác vừa xa cách vừa hờ hững.
Điều này khiến cho Phó Cửu Cửu không quá tự tin rằng mình sẽ qua ải trót lọt.
Điện thoại im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Phó Cửu Cửu nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, lúc này Lâm Quận mới nhẹ giọng nói: "Được."
Một chữ vô cùng ngắn ngủi.
Một lát sau anh lại bổ sung, tựa như ra lệnh: "Anh có thể thả em đi một thời gian, nhưng nếu anh muốn tìm em thì em phải quay lại."
"Còn nữa," Phó Cửu Cửu bất ngờ qua được ải, cậu chưa kịp đắc ý đã nghe thấy Lâm Quận nói: "Sáng mai nhớ về giúp anh tìm cái cà vạt kia."
"A?" Ý cười của Phó Cửu Cửu còn chưa chạm đến đáy mắt, vẻ mặt đã một lần nữa trở nên cứng đờ.
Cậu cắn môi nhìn trần nhà, trong đôi mắt quả hạnh hiện lên một chút hoang mang, chuyện gì thế này?
"Em dọn giúp anh, em giúp anh tìm." Lâm Quận nghe ra được cậu chống cự, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh sẽ dùng cái đó."
Phó Cửu Cửu cau mày, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy giọng điệu này hơi quen thuộc.
Một lúc sau, cậu vùi mặt vào gối, cười đến mức bả vai run lên.
Đứa em trai do mẹ kế của cậu sinh ra gọi là Phó Ngôn, mới năm tuổi, lúc cậu chàng giận dỗi cũng không khác gì anh bây giờ.
Trong nhà Lâm Quận có rất nhiều cà vạt, nhiều vô số kể.
Huống chi cậu còn không biết rốt cuộc anh muốn cái nào, mà kể cả khi biết được cũng không thể dễ dàng tìm ra từ đống cà vạt đó trong thời gian ngắn như vậy.
Cậu không thể đi được.
"Mấy cái cà vạt khác cũng đẹp lắm mà." Phó Cửu Cửu dỗ anh giống như dỗ Phó Ngôn: "Anh phối cái nào cũng đẹp hết đó."
"Phó Cửu Cửu, em có biết hai chữ trách nhiệm viết như thế nào không?" Lâm Quận thấp giọng nói: "Rõ ràng là do em nằng nặc đòi phối đồ cho anh mà."
Những lời này giống như một canh bạc, nóng bỏng đâm thẳng vào trái tim của Phó Cửu Cửu.
Cậu kinh ngạc giật mình, lồng ngực trở nên tê dại, không biết gọi đó là cảm giác gì.
Hóa ra trong thế giới này, Phó Cửu Cửu cũng thích phối đồ cho Lâm Quận sao?
Cậu cũng vậy.
Mỗi khi làm việc, bất cứ khi nào cậu nhìn thấy một sản phẩm mới của nhãn hiệu nào đó, cậu sẽ luôn trộm vẽ hình ảnh Lâm Quận mặc nó lên người, giúp anh phối đồ ngay trên tranh.
Những bản phác thảo này nhiều đến nỗi chúng chiếm trọn hai ngăn lớn trong tủ sách của cậu.
"Phó Cửu Cửu," Giọng của Lâm Quận rất trầm, ngữ điệu cũng rất chậm, anh nói từng chữ một: "Chuyện gì đã giao hẹn thì nhất định phải làm."
Nói xong liền cúp máy thẳng tay, không cho Phó Cửu Cửu cơ hội phản bác.
Tài xế ở phía trước lắc đầu: "Thiếu gia, mình về nhà ạ?"
"Ông không nghe thấy à? Em ấy nói mình chỉ có một căn nhà này thôi, cái người vô lương tâm này." Lâm Quận cắn điếu thuốc, tức giận đến độ khóe miệng hiện lên vẻ đau khổ.
Tài xế không đáp.
Lâm Quận im lặng rít vài hơi thuốc, thân điếu thuốc màu đen chậm rãi cháy hết, tia lửa cách đầu lọc rỗng màu bạc ngày càng gần.
"Chỗ này dĩ nhiên không thể tính là nhà của em ấy, cùng lắm chỉ là căn nhà mà mẹ em ấy để lại cho em ấy thôi." Anh nhìn cửa sổ nhà Phó Cửu Cửu, lại nói tiếp: "Nhà mà em ấy nói đến cũng chỉ có thể là nhà của chúng ta thôi."
Dường như tài xế cũng đã quen với chuyện này, vô cùng biết theo lẽ phải: "... Đúng vậy ạ thiếu gia."
Lông mày anh tuấn của Lâm Quận hơi giãn ra, anh ấn mẩu thuốc vào gạt tàn trong xe, mệt mỏi xoa xoa trán: "Về nhà đi."
Đường sá vào lúc hai ba giờ sáng vắng lặng, chiếc xe phóng nhanh trên mặt đất.
Trong gương chiếu hậu, Lâm Quận hơi ngửa đầu dựa vào lưng ghế, đuôi lông mày lộ ra một chút mệt mỏi.
Tài xế lại không khỏi lắc đầu, thiếu gia nhà ông và tiên sinh cãi nhau như cơm bữa, song hình như lần này rất nghiêm trọng.
Hơn nửa đêm thiếu gia đi tiệc xã giao về mới phát hiện tiên sinh đã rời đi, mắt anh đỏ hoe ngay tại chỗ.
Theo lý thuyết thì hẳn là phải nói chuyện này cho ông bà chủ nghe, thế nhưng thiếu gia lại nghiêm túc cảnh cáo ông...
Tài xế bất lực thở dài, mấy phần tóc của ông đã bị hai vị tổ tông này điểm bạc rồi.
*
Sáu giờ sáng, điện thoại của Phó Cửu Cửu lại vang lên.
Có lẽ là do hôm qua bị chấn động quá mức, cậu ngủ suốt đêm vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Điện thoại mở loa ngoài đặt bên cạnh gối, cậu mang theo giọng mũi dinh dính cùng cơn buồn ngủ nặng trĩu: "Alo ~~~"
Hẳn là vì mới thức giấc vào buổi sáng nên giọng của Lâm Quận đỡ lạnh lùng hơn, có chút khàn khàn: "Đến lúc đi rồi."
Đây thật sự là làm khó người ta mà.
Giấc ngủ của Phó Cửu Cửu bị quấy rầy vào tối hôm qua, bây giờ lại bị nữa, dù cho tính tình có tốt đến mấy thì cũng có chút kích động.
Một chữ "cút" lăn lộn mấy vòng trong cổ họng, cuối cùng vẫn vô cùng lý trí mà thay đổi giọng điệu, cậu nhẹ giọng nói: "Nhưng mà em buồn ngủ quá ~~"
Âm cuối của cậu rất dài, mang theo sự lười biếng mềm mại vào buổi sáng tựa như đang làm nũng, còn có chút đáng thương.
Ngay sau đó lại là câu nói kia: "Xin anh đó, anh."
Một chữ "anh" này khiến cho Lâm Quận im lặng, ngón tay cầm điện thoại siết chặt.
Khi anh định thần lại chuẩn bị nói tiếp thì nghe thấy tiếng hít thở vừa nông vừa đều đặn phát ra từ ống nghe.
Phó Cửu Cửu ngủ rồi?
Anh hạ giọng gọi một tiếng thăm dò: "Phó Cửu Cửu?"
Sau đó lại gọi một tiếng...
Giọng của anh ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành im lặng.
Phó Cửu Cửu trộm nhìn màn hình điện thoại, tuy rằng bên kia không có âm thanh gì nhưng vẫn không hề cúp máy.
Trong sự tĩnh lặng, cậu nghe thấy hô hấp của Lâm Quận.
Sao anh không cúp máy?
Phó Cửu Cửu hơi khó hiểu.
Nhưng cậu không thể cúp máy trước được, nếu không Lâm Quận sẽ phát hiện ra cậu đang giả vờ ngủ.
Điện thoại đặt ở nơi đó, mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở, ngoài ra thì chỉ có sự yên lặng.
Trái lại, tinh thần của Phó Cửu Cửu bị treo ngược lên, cậu mở mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào chuyện khi nào Lâm Quận sẽ cúp máy.
Điện thoại vẫn không bị ngắt.
Không chỉ vậy, tiếng hít thở trong ống nghe còn dần dần thay đổi.
Phó Cửu Cửu tưởng mình nghe lầm, cậu khiếp sợ, vô cùng cẩn thận cầm điện thoại trong tay áp sát bên tai.
Hô hấp của Lâm Quận dần trở nên nặng nề, còn lộ vẻ gấp gáp, càng lúc càng giống tiếng thở gấp trong giấc mộng kiều diễm kia.
Lúc đầu Lâm Quận chỉ đơn giản muốn nghe tiếng thở của Phó Cửu Cửu thôi.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng như vậy khiến cho anh không khỏi nhớ đến thời điểm Phó Cửu Cửu ngủ, hàng mi dày mềm mại che đi mí mắt dưới của cậu.
Thỉnh thoảng cậu sẽ hơi hé môi, và anh sẽ không nhịn được mà lén lút hôn lên.
Sau đó ôm cậu vào lòng.
Phó Cửu Cửu rất xấu xa, lúc nào cậu cũng làm tổn thương anh cả.
Thế nhưng anh vẫn không kiềm được mà ầm thầm lắng nghe nhịp thở của cậu, tưởng tượng cậu vẫn đang nằm bên cạnh mình, chỉ cần duỗi tay ra là có thể tùy ý ôm cậu vào trong ngực.
Vốn dĩ bây giờ không ôm được là do anh không đưa tay ra thôi.
Da của Phó Cửu Cửu trắng như tuyết, ấm áp mịn màng, tựa như một miếng ngọc ấm áp, có mùi thơm đặc trưng của riêng cậu, không ai có thể thay thế được.
Anh không quen một ngày không có Phó Cửu Cửu.
Mặc dù chỉ có tiếng hít thở của Phó Cửu Cửu thôi cũng đã tốt lắm rồi.
Tiếng hít thở kia rất nhẹ và yên bình, giống như một chiếc lông vũ quét vào tai và tim anh.
Anh vùi nửa mặt vào trong chăn, nơi đó vẫn còn lưu lại mùi hương trên người Phó Cửu Cửu, khiến cho anh khó mà kiềm lòng nổi.
Anh âm thầm nổi giận gọi tên Phó Tiểu Cửu không biết bao nhiêu lần trong lòng, sau đó lại phát hiện bộ phận nào đó trên cơ thể mình càng lúc càng cứng.
Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dốc có chủ ý của Lâm Quận.
Rất giống với âm thanh trong mơ, song lại càng kiềm chế hơn nhiều.
Tựa như ngọn lửa nóng bỏng trong giấc mộng kiều diễm đó, nhanh chóng lan truyền qua ống nghe, khiến cho Phó Cửu Cửu vừa kinh ngạc vừa căng thẳng.
Cậu vô thức cắn góc chăn mỏng, sợ rằng mình sẽ phát ra âm thanh gì đó không thích hợp.
Đuôi mắt cũng bị âm thanh kia hun thành một tầng sắc đỏ mỏng manh.
Âm thanh kia quá mức gợi cảm, từng tiếng từng tiếng một, bởi vì cố ý đè nén mà mơ hồ lộ ra một sự đau khổ không nói nên lời.
Ngón tay của Phó Cửu Cửu siết chặt, điện thoại bị nắm chặt trong lòng bàn tay, tỏa ra nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Cảnh tượng trong mơ đột nhiên hiện ra trước mắt, đường nét cơ thể của Lâm Quận phủ một tầng mồ hôi mỏng, giọng nói trầm thấp gợi cảm, lông mi đen dày bị mồ hôi rơi xuyên qua, cùng với những giọt mồ hôi đọng lại trên quai hàm mê người...
Tựa như chiếc đèn kéo quân, từng khung hình sống động lần lượt xoay quanh đôi mắt nhắm nghiền của cậu, không gian màu đen hữu hạn thay nhau trình diễn.
Cuối cùng, từng giọt mồ hôi nóng bỏng rơi xuống người cậu, nóng đến mức khiến cho cậu run rẩy.
Phó Cửu Cửu không khỏi run lên một chút, mơ hồ có cảm giác bị răng nanh nhẹ nhàng cắn vào nơi nào đó trên bụng dưới.
Cậu không nhịn được vươn tay xuống, tuy rằng chỗ da thịt kia trơn nhẵn, cậu vẫn biết nơi đó có một nốt ruồi rất nhỏ, nhỏ cỡ nốt ruồi trên đầu ngón út tay phải của cậu.
Không biết qua bao lâu, trong điện thoại truyền đến một tiếng rên rỉ nặng nề.
Một tiếng rên nặng nề này nện vào màng nhĩ và trái tim của Phó Cửu Cửu, cậu hoảng sợ run tay, chiếc điện thoại nóng hổi rơi xuống đập một cái trên mặt đất.
Phó Cửu Cửu vừa sốt ruột vừa ảo não cắn môi, ống nghe cũng đột nhiên im bặt.
Một lúc sau, giọng nói hơi khàn khàn của Lâm Quận nhẹ nhàng truyền đến, tựa như tiếng gió: "Phó Cửu Cửu? Em không ngủ có đúng không?"
Phó Cửu Cửu vươn tay vớt điện thoại lên, cắn răng không nói gì.
Im lặng một lát, Lâm Quận dường như thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu của anh đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm khắc hơn một chút: "Phó Tiểu Bát? Là mày hả?"
Phó Tiểu Bát - đã sớm dùng mũi ủn mở cửa, vui mừng dùng ánh mắt trông chờ Phó Cửu Cửu rời giường dắt nó ra ngoài - nghe thấy tiếng Lâm Quận gọi nó liền vội vã cọ cửa chạy vào, rú vài tiếng vào micro.
Hình như Lâm Quận thả lỏng bởi vì đó là Phó Tiểu Bát thật, giọng của anh vừa lười biếng vừa khàn khàn nhưng cũng rất mạnh mẽ, anh nói: "Phó Tiểu Bát, mày cũng thính thật đấy, tiếng nhỏ như vậy mà cũng nghe được hả?"
Lời này của anh rất trẻ con, khiến cho Phó Cửu Cửu không nhịn được cười, cậu cố gắng không cười thành tiếng, nằm trên gối run run bả vai.
Sau đó, cậu lại nghe thấy Lâm Quận nhỏ giọng nói với Phó Tiểu Bát: "Cơ mà mày ngoan một chút, đừng quấy rầy ba nghỉ ngơi, có biết không?"
Bả vai run run của Phó Cửu Cửu chậm rãi dừng lại, cậu yên lặng nằm sấp cho đến khi Lâm Quận ở bên kia cúp máy.
Lâm Quận làm cả người mình dính nhớp nháp.
Không ngờ hai mươi sáu tuổi rồi mà anh còn phải gặp tình cảnh khốn cùng này, phải trở lại dùng kỹ thuật tay truyền thống để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Rất thô ráp.
Anh dựa vào đầu giường suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện cho trợ lý: "Có cái gì ăn ngon hay chơi vui, cho người ta rất nhiều mặt mũi thì nhớ đẩy qua cho Phó Cửu Cửu."
"Vâng." Trợ lý đã trên đường đến chỗ làm, y trả lời vừa cung kính vừa ngắn gọn.
"Còn nữa," Lâm Quận lại bổ sung: "Thần tượng nhỏ của em ấy muốn cái gì, dù là xe hay nhà thì cũng không cần tính toán, tiết lộ cho cậu ta hết đi."
Tuy rằng trợ lý không biết rốt cuộc sếp lớn nhà mình bị cái gì kích thích đến mức mới sáng sớm đã dặn dò thế này nhưng y vẫn rất chuyên nghiệp đáp lời: "Vâng sếp Lâm."
Lâm Quận cúp máy, tưởng tượng đến bộ dạng quẹt thẻ của Phó Cửu Cửu, không khỏi nở nụ cười.
Hai cái lúm đồng tiền hiện lên trên má, lộ vẻ ngọt ngào mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.
- --
Editor lảm nhảm: Mới comeback mà edit ngay cái chương gì dăm zay mấy pa.