Xách theo nghĩa đen.
Đứa trẻ tầm ba đến bốn tuổi, sau lưng đeo balo thú bông, cầm theo một cái bóng bay trong tay.
Hai người mặt mày không giống nhau cho lắm, nhưng cái kiểu không xem ai ra gì thì cực kì giống nhau.
Phàn Vân Cảnh thả cậu bé xuống, giải thích với Lộ Thiên Tinh: "Cháu trai của anh, chị họ anh nghe nói về chương trình nên bảo anh mang theo thằng bé đi chơi cùng."
Lộ Thiên Tinh: "Không cần đi học sao?"
Phàn Vân Cảnh đen mặt nói: "Năm nay vừa đi nhà trẻ, một mình nó dọa cả lớp khóc nên bị cô giáo gửi về nhà."
Lộ Thiên Tinh: "...... Chà, lợi hại."
Phàn Vân Cảnh: "Vì phụ huynh quá nuông chiều."
Ông bà thương cháu quá mức, cháu muốn cũng gì cho hết, đến lúc ba mẹ đi công tác về phát hiện đã hết cách rồi. Trọng điểm là muốn mắng con cái sẽ bị ông bà nhắc nhở, mở miệng ra chỉ có "nó còn nhỏ" " so đo làm gì với trẻ con".
Ba mẹ nhìn đứa con mình đứng sau lưng ông bà đang phồng mang trợn má suýt nữa tức chết: Đây là không hiểu chuyện sao? Nó đi guốc trong ruột chúng ta đấy chứ!
Nhưng các bậc trưởng bối quá hung tàn, chỉ có thể lấy cớ chuyển trường đưa thằng bé đi học hỏi. Mà ba mẹ nó cũng quá tàn nhẫn, dám ném con cho Phàn Vân Cảnh ngay cả trưởng bối trong nhà còn không nói được gì, hắn đành phải chăm sóc cho cháu trai.
Phàn Vân Cảnh chưa bao giờ chịu thiệt thòi, trẻ con dám quậy phá trước mặt sẽ bị đánh mông ngay, khóc cũng vô dụng. Cậu bé bị phạt hai lần ngoan ngoãn đi học, hôm nay bị xách tới tuy xụ mặt nhưng cũng không dám phá phách.
Ngoại trừ Phàn Vân Cảnh tự đưa trẻ nhỏ đến, còn năm vị khách còn lại được yêu cầu lựa chọn một đứa trẻ mình muốn mang theo. Lộ Thiên Tinh xếp thứ hai, được chọn đầu tiên. Cậu xoay người nhìn công viên giải trí, chọn một đứa trẻ điềm tĩnh trong những đứa trẻ đang chạy nhảy tung tăng.
Ngoại trừ đứa trẻ này.. Còn lại nhìn khó quản lắm. c
Lộ Thiên Tinh cau mày, một bé con mang váy công chúa màu hường chạy như bay đến ôm lấy đùi cậu, ngẩng đầu nhỏ nói: "Anh trai dắt em theo với!"
Lộ Thiên Tinh không ngờ mình lại có duyển với con nít, nhướn mày hỏi: "Vì sao?"
Váy hường nói: "Vì em thích bạn đó." Ngón tay ngắn ngủn không do dự chỉ vào đứa trẻ đang nắm tay Lộ Thiên Tinh, cực kì nhanh gọn và dứt khoát.
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu bình thản nói: "Không được, đề phòng hai đứa yêu sớm, anh phải tách hai đứa ra."
Váy hường mờ mịt: "Dạ?"
Lộ Thiên Tinh ho nhẹ: "Nhưng nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì được."
Váy hường vui vẻ: "Được, em sẽ nghe lời." Nói xong thì quăng Lộ Thiên Tinh sang một bên, nắm lấy tay phải của cậu bé kia, nhỏ giọng nói: "Tớ là Quả Quả, cậu tên gì?"
Cậu bé kia lễ phép trả lời: "Tớ là Trình Hạo Nhiên."
Quả Quả nói: "Tớ gọi là Nhiên Nhiên được không?"
Cậu bé kia không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm, không muốn tiếp xúc nhiều.
Váy hường tràn đầy sức sống, hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu bé, dùng âm lượng tự cho là rất nhỏ ríu rít nói: "Cậu đẹp lắm, anh trai này cũng đẹp, nhưng cái người bên cạnh nhìn dư quá, nhìn kiểu xách con nít như thế chắc chắn là thường xuyên đánh trẻ con."
Lộ Thiên Tinh & Phàn Vân Cảnh: "......"
Con nít bây giờ đúng là quỷ sứ.
—— mà còn đỡ hơn Chúc Duy phải dắt theo tận sáu đứa nhỏ, lần nào cũng phải rống lên mới làm tụi nó đứng yên một chỗ, lúc đưa theo cả mấy đứa đi đăng ký thì cái mạng già sắp tàn rồi, ai ai cũng đồng tình.
Lộ Thiên Tinh chăm hai đứa nhỏ vẫn tốt chán, dùng phim hoạt hình là xong.
Phàn Vân Cảnh bị đứa trẻ của mình quấy rầy, lúc đăng ký cũng đòi xem phim hoạt hình, Phàn Vân Cảnh quăng điện thoại cho nó, tự mở Notebook ra xử lí công việc. Kết quả nó cầm điện thoại ngán rồi, đòi dùng máy tính.
Phàn Vân Cảnh nói: "Cậu phải làm việc, còn dùng điện thoại đi."
Cậu bé không vui: "Con muốn xem màn hình lớn cơ, con muốn Notebook cơ!" Nói, chuẩn bị tư thế một khóc hai gào ba lăn.
Nó dùng chiêu này rất thuần thục, bình thường ba mẹ không chịu chiều đều sẽ giở chiêu này ra, ba mẹ sẽ làm theo mọi điều nó muốn.
Nhưng lần này đụng phải ván sắt. Phàn Vân Cảnh hừ lạnh, xách nó ra giữa lối đi, lạnh lùng nói: "Tiếp đi, để mọi người biết con quậy phá tới mức nào. Thấy máy quay không? Có ít nhất hàng ngàn người xem đang nhìn chằm chằm vào con, bọn họ sẽ bàn tán, truyền tay nhau hình ảnh con vòi vĩnh, chúng sẽ đi theo con cả đời, cho đến khi con trưởng thành kết hôn."
Phàn Vân Cảnh mặc kệ nó có nghe hiểu không, nói xong thì xử lí công việc tiếp, không quan tâm nữa.
Cậu bé vừa mới đó còn nằm trên sàn khóc, gào to ngược đãi trẻ em, nhưng toàn bộ quá trình Phàn Vân Cảnh đều không mảy may để tâm. Dù sao cũng chỉ có khách mời và vài nhân viên ban tổ chức, không sợ ảnh hưởng.
Dần dần mọi người đều nhìn lại, trong ánh mắt có ngạc nhiên có ghét bỏ như đâm chọc vào người nó, làm âm thanh của cậu bé kia ngày càng nhỏ.
Váy hường ngồi bên cạnh Lộ Thiên Tinh đột nhiên nó: "Lớn đầu rồi còn khóc nhè, nhục!"
Cậu bé cứng đờ, đỏ mặt ngồi dậy, hốt hoảng chui lại vào ghế, nhưng người đàn ông kia như núi lớn chặn mất chỗ trốn cuối cùng của nó.
Bấy giờ nó mới biết sợ, ôm cánh tay hắn khóc rống lên: "Cậu ơi con sai rồi oa oa oa."
Vờ khóc nửa ngày gớt có vài giọt nước mắt cá sấu, nhưng bây giờ mới là hàng thật. Phàn Vân Cảnh rũ mắt nhìn: "Nhớ chưa?"
Cậu bé vội vàng gật đầu, nước mắt đầm đìa.
Phàn Vân Cảnh xách nó vào trong, nhét điện thoại mở phim hoạt hình cho nó, tiếp tục làm việc.
Nó không dám làm loạn nữa, lau nước mắt yên lặng ôm điện thoại xem phim.
Tiếp viên hàng không đến kiểm tra, dặn dò hành khách tháo tai nghe tắt các thiết bị điện tử.
Điểm du lịch lần này được ấn định tại nơi Mạnh Phàm Nguyệt yêu cầu, nghe nói phong cảnh rất đẹp, nhất là thời điểm mát mẻ cuối thu. Ban tổ chức đã chuẩn bị Lần này đi du lịch điểm là một khu nhà bố trí theo kiểu tứ hợp viện ngày xưa, có cả hàng rào dây leo tường vi, trước cổng có hai chú Shiba đang phe phẩy cái đuôi nhàn nhã phơi nắng, thật yên bình —— nếu không có đám trẻ con.
Mọi người vào phòng được phân sẵn, mấy đứa trẻ mỗi đứa chiếm một góc sân, đứa chơi hoa đứa lăn lộn đứa chọc chó, phá hỏng một bầu không khí thanh tĩnh.
Chỉ có Nhiên Nhiên vẫn yên lặng đi theo Lộ Thiên Tinh, tay nhỏ năm tay to.
Chúc Duy nhìn sau đứa trẻ của mình, lại nhìn Lộ Thiên Tinh, ghen tỵ không chịu nổi: "Bé con nhà thầy Lộ ngoan thật đấy, đổi với tôi được không?"
Lộ Thiên Tinh lạnh nhạt cự tuyệt: "Không đổi."
Chúc Duy cũng biết không thể đổi, than ngắn thở dài xách hành lí đi.
Lộ Thiên Tinh nhìn bé con váy hường, thấy nó đang hát nghêu ngao liền mặc kệ, đưa Nhiên Nhiên đi vào phòng để nhạc cụ.
Không gian khu nhà cực kì rộng, riêng phòng chứa nhạc cụ đã rộng 80m2, ngồi xuống bên chiếc dương cầm xinh đẹp cạnh cửa sổ, mở nắp đàn lên, tùy tiện chơi vài nốt đã có thể biết ngay đây là một cây đàn tốt.
Lộ Thiên Tinh mân mê phím đàn, khi quay đầu đã thấy cậu bé kia ngồi nghiêm túc trên ghế.
Lộ Thiên Tinh hỏi: "Muốn đàn?"
Nó gật đầu, mày nhỏ nhíu lại, chậm rãi nâng tay —— ghế xa quá không với thấu đàn.
Lộ Thiên Tinh bị chọc cười, đẩy bé con lại gần một chút, tựa vào dương cầm nói: "Thử xem xem."
Bé trai ước lượng khoảng cách từ tay đến đàn, phát hiện bây giờ đã có thể đàn thoải mái mới thở phào nhẹ nhõm, dùng ngón tay ngắn ngủn ấn lên từng phím đàn. Là một ca khúc tương đối nổi tiếng, tiết tấu nhẹ nhàng đơn giản, thích hợp cho người mới bắt đầu.
Lộ Thiên Tinh nghe xong, thấy ánh mắt đứa bé sáng lấp lánh nhìn mình, khen nói: "Rất tốt."
Từ khi gặp mặt cho tới giờ cậu bé mới nở nụ cười lần đầu tiên.
Lộ Thiên Tinh xoa đầu nó, nói: "Để anh làm mẫu cho em xem."
Lộ Thiên Tinh dạy đàn đơn giản cũng như người thường dạy con cầm đũa ăn cơm vậy, cậu liếc mắt nhìn đứa bé kia, nó hơi do dự nhưng rồi cũng đưa tay đến đàn chung với cậu.
Lộ Thiên Tinh thả chậm tốc độ, sửa một vài đoạn bị sai của cậu bé, cho đến khi phím đàn cuối cùng được ấn xuống, mới hỏi: "Hiểu chưa?"
Bé trai gật đầu, kiên trì đàn lại ca khúc kia thêm một lần nữa.
Lộ Thiên Tinh ngồi bên cạnh, đượi khi đối phương bị sai nốt thì vươn tay lên đàn chung với nó.
Hình ảnh ấm áp làm người không đành lòng quấy rầy, Phàn Vân Cảnh lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng dịu dàng —— nhưng chỉ vài giây sau, tiếng quát bên cạnh của cháu trai vang lên: "Con chào cậu." Sau đó phóng như bay tẩu thoát khỏi hiện trường.
Không phải cố ý sao? Những cú đánh mông chút nữa sẽ chứng minh tất cả.
Phàn Vân Cảnh khó chịu, thấy Lộ Thiên Tinh nhìn qua thì vội vàng đổi lại vẻ mặt dịu dàng nói: "Nghe được tiếng đàn nên đến xem, rất hay."
Lộ Thiên Tinh không để ý, cúi đầu tiếp tục giúp bé trai tập đàn.
Phàn Vân Cảnh bực rồi. Từ lúc tập trung cho đến giờ, vì đứa trẻ kia mà bọn họ không thể ngồi chung, ngay cả nói chuyện cũng được vài câu, bây giờ vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh, thế mà Tinh Tinh còn không thèm quan tâm đến hắn.
Sắc mặt Phàn Vân Cảnh không thay đổi, nhưng trong lòng thì chua chát ê chề. Hắn im lặng rời đi, xuống lầu chưa được bao lâu thì thấy một bé gái váy hyờng chạy vào phòng nhạc, cầm một đóa tường vi vui vẻ nói: "Nhiên Nhiên ơi, dưới kia có nhiều hoa đẹp lắm, cậu đi xem với tớ đi."
Bé trai liếc mắt một cái, không thích hoa.
Lộ Thiên Tinh xoa đầu nó, nói: "Đi thôi, không nên ngồi mãi trong phòng được."
Vì thế hai bé cầm tay nhau rời đi. Phòng nhạc lúc nãy ngập tràn tiếng đàn yên tĩnh lại, Lộ Thiên Tinh ngồi trước dương cầm, tay lướt qua những phím đàn đen trắng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Cậu nghiêng đầu, nhìn người đang đến gần mà khóe miệng giật giật: "Biết ngay là anh."
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, cũng không có phủ nhận. Hắn ngồi bên cạnh Lộ Thiên Tinh, thay thế cho vị trí của bé trai, ngón tay không nhanh không chậm: "Đàn vui vậy sao?"