Phàn Vân Cảnh toan ăn, ăn đến mức đồ ăn trong miệng chỉ còn lại vị chua.
Lộ Thiên Tinh dời mắt sang chỗ khác, bất động thanh sắc nói: "Yên tâm, không có gì đâu mà giận."
Lời này thành công trấn an Phàn Vân Cảnh, hắn cười nhẹ, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Tinh Tinh muốn muốn đến nhà anh không?"
Lộ Thiên Tinh gắp trượt miếng thịt: "Anh mơ đi."
Phàn Vân Cảnh thấy tai cậu đỏ lên, miệng cười thêm tươi: "Tại sao? Tinh Tinh không nhớ anh sao?"
Lộ Thiên Tinh không chút do dự nói: "Không thích, ghét anh lắm."
Phàn Vân Cảnh cầm lấy tay trái cậu, mười ngón đan vào nhau: "Nhưng anh nhớ Tinh Tinh lắm." Âm thanh hắn trầm thấp từ tính, dịu dàng như muốn đắm chìm: "Nhớ cực kì, đến nỗi xương cốt cũng đau."
Mặt Lộ Thiên Tinh đỏ rần rần, không chịu ngước dậy: "Anh không định ăn cơm à?"
Phàn Vân Cảnh mỉm cười nhìn cậu.
Lộ Thiên Tinh cúi đầu, vội vàng húp miếng canh gà, một lúc sau mới nói thêm: "Tôi cũng nhớ."
Ý cười Phàn Vân Cảnh càng đậm, không có nói gì nữa, mỹ mãn nắm tay cậu ăn cơm.
Lộ Thiên Tinh khó lắm mới bày tỏ tâm tư, tim đập như trống gõ, uống hết tô canh gà mới chịu dừng tay, lén nhìn người đối diện.
Phàn Vân Cảnh cũng húp canh, vẻ mặt bình tĩnh, hơi lạnh nhạt. Động tác ưu nhã tự nhiên, mặc dù đang ăn cơm cũng phải thẳng lưng, không hề có gì là thả lỏng hay thoải mái.
Cậu không biết Phàn Vân Cảnh thuận cả tay trái, cầm đũa rất tự nhiên. Nghe nói người dùng tay trái thông minh nhỉ.. Lộ Thiên Tinh chớp mắt, lại lén nhìn hắn một cái nữa... Chả biết thông minh chỗ nào.
Phàn Vân Cảnh rũ mi, giấu đi ý cười dưới đáy mắt.
Bữa ăn diễn ra gió êm sóng lặng. Vì sợ nhạc sư kia sẽ ra về nên Lộ Thiên Tinh để Phàn Vân Cảnh tính tiền, còn mình đi xuống tầng trước. Nhạc sư vẫn đang gảy đàn, Lộ Thiên Tinh đợi kết thúc bài nhạc mới dám lên tiếng.
Nhạc sư im lặng một lát, nói: "Được."
Khóe môi Lộ Thiên Tinh cong lên, nói cảm ơn rồi lấy bút ghi âm trong ba lô ra: "Xin mời."
Nhạc sư nghe vạy thì bắt đầu đàn, có lẽ vì gặp được người biết thưởng thức nên tiếng đàn đã trở nên nghiêm túc, bớt phần tùy ý. Mỗi nốt nhạc đều hoàn hảo, phơi bày trình độ cao siêu của người chơi.
Khi âm cuối dần tan đi, Lộ Thiên Tinh tắt nút ghi ấm, vỗ tay nói: "Quá tuyệt vời."
Nhạc sư hiển nhiên cũng không giỏi xử lý lời khen, ngượng ngùng ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Lộ Thiên Tinh sợ làm phiền người ta, cất bút ghi âm rồi tạm biệt rời đi.
Vừa đi ăn vừa thu hoạch được một bản nhạc hay, độ thiện cảm của Lộ Thiên Tinh với nhà hàng này khá cao, quyết định nếu rảnh sẽ lại đến.
Hy vọng sẽ gặp lại nhạc sư kia, chiêm ngưỡng tài đánh đàn của người nọ.
Xe đến Lộ gia, Lộ Thiên Tinh sốt ruột mở cửa xuống xe.
Một bàn tay đột nhiên vòng qua hông cậu, đóng lại rồi tiện khóa luôn cửa xe. Phàn Vân Cảnh ôm chặt lấy cậu từ sau, cằm đáp nhẹ trên vai cậu, thì thầm: "Không muốn để em đi."
Lộ Thiên Tinh không được tự nhiên nghiêng đầu: "Khuya rồi, anh nên về nhà sớm." Cậu dừng một chút, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Có phải sẽ không gặp lại đâu."
Tay ôm eo cậu của Phàn Vân Cảnh không buông, nhìn chằm chằm vành tai phiếm hồng một hồi lâu.
Lộ Thiên Tinh quay đầu nhìn hắn: "Rốt cuộc anh......"
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp đột nhiên trừng lớn, Lộ Thiên Tinh cảm giác được sự mềm mại trên môi, đỏ mặt muốn né tránh theo bản năng. Phàn Vân Cảnh đỡ ót cậu, không cho phép cử động, đè người ta xuống ghế hôn một dạo ngọt ngào.
So với lần đầu hôn nhau thì Phàn Vân Cảnh tấn công hiểm ác hơn, điên cuồng chiếm hữu nuốt chửng cả sự lưu luyến dịu dàng, như muốn nuốt gọn cậu vào bụng, kịch liệt đến mức đầu lưỡi của Lộ Thiên Tinh đã bắt đầu tê dại.
Trong chiếc xe hiếm hoi có chút ánh sáng, Lộ Thiên Tinh dựa lưng ngồi thở dốc, đôi mắt thanh lãnh hơi phiếm sương mù, khóe mắt hẹp dài phả ra vệt đỏ mơ màng đến mê người. Người đàn ông kia ép sát cậu, nhịp tim như hòa vào nhau, hô hấp hỗn loạn trong không khung, Lộ Thiên Tinh nhắm mắt, đột nhiên cắn một cái thật mạnh lên cổ hắn.
Phàn Vân Cảnh chợt nhói lên, xoa xoa ót cậu, đợi cậu xả giận xong mới cười nhẹ nói: "Tức giận sao?"
Lộ Thiên Tinh không nói gì.
Phàn Vân Cảnh lại cười, hôn lên trán cậu, rồi hôn lên khóe môi, khàn khàn hỏi: "Ngày mai anh không đến phim trường được, cho anh hôn bù cái được không?"
Lộ Thiên Tinh biệt nữu nói: "Đau."
"Là anh không tốt." Phàn Vân Cảnh hơi hơi nghiêng đầu, lướt nhẹ lên môi cậu, hắn nói: "Lần này anh sẽ nhẹ nhàng."
......
Lúc Lộ Thiên Tinh xuống xe đã là nửa tiếng sau. Phàn Vân Cảnh bảo nhẹ nhàng đúng là nhẹ thật, nhưng mà thực sự rất lâu, dường như hôn chừng nào cũng không đủ, nếu không phải Lộ Thiên Tinh nhanh chóng chạy trốn thì cái mồm đã sưng vểu lên rồi.
Tiền Lãng đang ngồi trong phòng khách đợi, thoáng thấy cậu bước vào thì trở nên nghiêm trọng, gắt gao nhìn cậu.
Lộ Thiên Tinh theo bản năng cúi đầu, kéo thấp vành mũ che mặt, vội vàng lên lầu.
Chột dạ à mài!
Tiền Lãng đau lòng không thôi, có ảo giác cải trắng nhà mình bị cướp đi... Ừ, có lẽ không phải ảo giác nữa.
Khó chịu.
Hôm quả Phàn Vân Cảnh không tới thật, Lộ Thiên Tinh đóng phim thì nghe nói hắn đang có hạng mục quan trọng, chuẩn bị đi công tác hai ngày.
Hắn nói: "Thiếu hai cái hôn, về sẽ bù lại."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Liêm sỉ bỏ đâu!!
Tuy Phàn Vân Cảnh không xuất hiện, nhưng sau khi chỉnh đốn lại thì không khí đoàn phim càng trở nên hài hòa. Lộ Thiên Tinh cũng thoải mái, nhàn nhã đi mượn đàn tranh của tổ đạo cụ nghiên cứu.
Cậu một tai đeo tai nghe gắn với máy ghi âm, tai còn lại để nghe tiếng đàn, vì có cơ sở trước nên không cần khó khăn gì nhiều. Lộ Thiên Tinh tập đi tập lại, từ mới lạ đến thuần thục, còn được đạo diễn khen hay, cố ý chuẩn bị nhạc phổ đầu cậu quay thêm một cảnh.
Không cần đu dây lại còn được đánh đàn, tuyệt đối là cảnh quay Lộ Thiên Tinh thích nhất.
Tổ đạo cụ bố trí bối cảnh xong xuôi, Lộ Thiên Tinh ngồi sau bình phong đánh đàn, bên ngoài là kẻ địch áo đen đang giao thủ với hộ vệ sơn trang.
Dựa theo kịch bản thì nhân vật Lộ Thiên Tinh sắm vai có thể sử dụng tiếng đàn để giết người, tiếng đàn thong dong hóa thành lưỡi dao sắc bén đoạt mạng, một gảy đã có thể gây ra sát thương đến tận nội tạng.
Diễn viên quần chúng như mấy con zombie trong Plants vs Zombies kêu thảm rồi ngã xuống, mấy bịch máu giả trong người bị bóp vỡ, nhuốm máu cả màn ảnh.
Lộ Thiên Tinh xem mà cong cả mắt, hiếm khi lại bị chọc cười.
Suất diễn của Lộ Thiên Tinh không nhiều lắm, nhân vật của cậu chủ yếu chỉ là một manh mối nhỏ cho vai chính, sau khi trợ lực giúp nhóm vai chính chuyển sang phó bản mới thì chính là lúc Lộ Thiên Tinh đóng máy.
Mấy ngày nay Lộ Thiên Tinh cái gì cũng thử, cực kì hối hận vì đã chọn đi đóng phim —— bởi vì quá mệt mỏi, đối với loại người lười vận động như cậu chính là mệt gấp bội, lần này mà giá trị thù hận không tăng nữa thì còn cái nịt!!
Hệ thống: 【......】
Tiếp tục ngủ đông chờ chết.jpg
Rời khỏi đoàn phim náo nhiệt, tính cách Lộ Thiên Tinh vốn thích yên tĩnh cảm thấy không được tự nhiên, cậu mở máy ghi âm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiều thu luôn khiến ta có cảm giác nao lòng, những chùm sáng ráng vàng chiếu lên thiếu niên đang ngủ thiếp đi trong xe hơi. Cũng không biết qua bao lâu, Lộ Thiên Tinh mơ hồ cảm nhận được xe đã dừng lại.
Cậu ngồi dậy, tháo tai nghe xuống, vẫn còn ngái ngủ híp mắt nhìn về phía cửa xe.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn bao trùm như khoác lên đất trời một chiếc áo màu đỏ cam dịu dàng, sắc màu ấm áp chiếu lên khuôn mặt của người đàn ông kia khiến hắn thêm phần dịu dàng. Hắn nở nụ cười, mở cửa giang tay nói: "Anh về rồi đây."
Một hồi im lặng kéo dài, Lộ Thiên Tinh nể tình: "Ừ."
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn biết Lộ Thiên Tinh nhào vào lòng ngực mình là không có khả năng mà.
Nghĩ thế, Phàn Vân Cảnh càng thêm vui sướng, đột nhiên ngồi vào xe đóng cửa lại. Lộ Thiên Tinh nhận ra gì đó, vừa lùi về sau kéo giãn khoảng cách đã bị đối phương thuận thế ép sát vào cửa xe còn lại.
Lộ Thiên Tinh duỗi tay chống trên ngực hắn, mắt liếc sang ghế lái tìm Tiền Lãng. Phàn Vân Cảnh cũng nhìn theo, đáy mắt lạnh lẽo làm Tiền Lãng định phun những từ tượng hình không đáng có nuốt lại vào bụng, yên lặng xuống xe.
Cửa sổ xe Lộ Thiên Tinh là loại kính một chiều, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng ngược lại thì không. Thấy Tiền Lãng đi cậu mới thả lỏng, hai tay chống trước ngực người kia cũng biến thành siết chặt áo hắn.
Khoảng cách hai người ngày càng gần, Phàn Vân Cảnh thấp giọng nói: "Nhớ anh không?"
Lộ Thiên Tinh như cũ không chút do dự nói: "Không."
Phàn Vân Cảnh tự động lọc từ: "Ừ, anh cũng nhớ Tinh Tinh."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu hừ một tiếng, quay mặt không có phủ nhận.
Phàn Vân Cảnh không chịu nổi sự đáng iu này, xoa nắn khuôn mặt cậu: "Dậy rồi hả? Đói bụng không?"
"Không đói." Lộ Thiên Tinh nhịn không được mà nói: "Tôi cũng không phải heo, sao lần nào gặp anh cũng hỏi tôi đói không thế?"
Phàn Vân Cảnh ôm lấy cậu: "Ai bảo Tinh Tinh vừa nhỏ vừa gầy."
"Tôi không có."
"Vậy ai là người đã bị huyết áp thấp rồi còn ăn uống không điều độ, làm việc mặc kệ ngày đêm?"
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu chột dạ dời mắt, mạnh miệng nói: "Tôi không để ý. "
"Em thế nên cứ phải nằm trên giường bệnh đó." Phàn Vân Cảnh bị chọc cười, nhéo nhéo má cậu trác mắng: "Phải cải thiện lối sống, đừng học thói xấu, nghe chưa?"
Lộ Thiên Tinh "Ừ" một tiếng, thấy hắn ghé sát lại thì nhắm mắt theo bản năng.
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh xẹt qua ý cười, cuối cùng chỉ ôm người vào lòng.
Hai người nói chuyện một lát, quần áo chỉnh tề xuống xe.
Tiền Lãng đang đứng ở trước cửa gọi điện thoại, có vẻ như rất vội. Nhưng vội cũng không không thắng nổi ngọn lửa drama đang rực cháy trong lòng. Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới Lộ Thiên Tinh một lượt, còn cố ý xem kĩ cổ cậu, xác định không có gì... Hình như không có gì hết sao?
Ánh mắt hình viên đạn của Phàn Vân Cảnh bắn sang, Tiền Lãng im bặt, cầm điện thoại nghiêm túc nói: "Lúc nãy đạo diễn Lưu gọi thông báo ngày mai đến chụp hình cho kỳ hai. Thêm nữa là Ảnh đế Liêu nghe nói cậu đóng máy, hỏi cậu có rảnh không, muốn thảo luận về bài OST."
"Đúng rồi." Tiền Lãng bổ sung nói: "Anh ta bảo là biết được cậu hứng thú với đóng phim nên có một vai muốn gợi ý cho cậu, thiết lập nhân vật khá ổn, sao đây?"