Hai người kia đồng thời quay đầu nhìn. Nụ cười của Liêu Thanh Mih cứng lại rồi biến mất không dấu vết, lãnh đạm nhìn hắn.
Lộ Thiên Tinh nghiêng đầu, đáy mắt mang chút kinh ngạc lẫn ánh sáng lóe lên.
Phàn Vân Cảnh nhìn cậu một lúc, lửa giận không biết vì sao mà tắt ngúm, cảm thấy mình đúng là nợ cậu.
Hắn đi đến bên cạnh lộ Thiên Tinh, kéo ghế ra ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Ăn no chưa?"
Lộ Thiên Tinh yên lặng gật đầu, im lặng quan sát khuôn mặt hắn.
Phàn Vân Cảnh xoa đầu cậu, lại nhìn sang Liêu Thanh Minh, vẫn là bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười: "Không làm phiền ngài Liêu, cứ để tôi đưa Tinh Tinh về là được rồi."
Sắc mặt Liêu Thanh Minh cũng không tốt lành gì: "Tôi chỉ không muốn thầy Lộ phải nhọc công thôi."
"Vậy cảm ơn ngài đã chiếu cố." Phàn Vân Cảnh nói vài câu rồi chốt: "Bây giờ thì không sao nữa, ngài cứ lo cho mình đi đã."
Nói xong, hắn kéo tay Lộ Thiên Tinh, xách thêm ba lô của cậu rồi đứng dậy: "Hẹn gặp lại."
Lộ Thiên Tinh cũng tạm biệt với Liêu Thanh Minh, nhưng chỉ mới gật đầu đã bị Phàn Vân Cảnh đỡ ót ép quay người lại.
Tay hắn di chuyển xuống vai cậu, Phàn Vân Cảnh hơi nghiêng đầu liếc sang Liêu Thanh Minh phía sau, ôm người rời đi.
Liêu Thanh Minh nhìn bóng dáng bọn họ biến mất sau cánh cửa, cúi đầu, xòe tay ra, bộ dạng tránh né của Lộ Thiên Tinh lại hiện lên.
Quả nhiên, vẫn không được.
——
Bên ngoài mưa sa gió giật, Phàn Vân Cảnh đưa người đi thang máy xuống thẳng gara ngầm. Tài xế đợi đã lâu, thấy bọn họ thì lập tức mở cửa xe.
Lộ Thiên Tinh bước lên trước, Phàn Vân Cảnh theo sau. Dù không gian rõ là rộng, đủ để hai người ngồi thoải mái, nhưng bả vai lẫn đùi của hai người vẫn thỉnh thoảng cọ xát vào nhau.
Lộ Thiên Tinh cảm thấy không được thoải mái, dịch sát vào cửa một chút.
Phàn Vân Cảnh nhận ra, lạnh lạnh nói: "Khó chịu? Không phải hôm nay ngồi xe Liêu Thanh Minh rất vui sao? Còn xe anh thì không?"
"Vì khán giả muốn thấy anh ta." Lộ Thiên Tinh theo bản năng trả lời: "Anh không tới, mắc mớ gì nói tôi."
Nói xong lại cảm thấy mình quá rõ ràng rồi, cậu chép miệng quay mặt đi, nhìn ngoài cửa sổ không nói gì.
Phàn Vân Cảnh đưa tay ra nắm lấy cằm cậu, ép cậu quay mặt lại nhìn mình: "Nói chuyện với Liêu Thanh Minh thì vui vẻ, còn với anh thì khó chịu?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Do nhìn cái mặt tiền anh thấy ghét đó!"
Phàn Vân Cảnh cười, lại ghé sát hơn, dường như dán hẳn vào mặt cậu, nghiến răng nói: "Nói lại xem? Cái gì thấy ghét?"
Lộ Thiên Tinh hơi lúng túng, muốn hất cái tay đang siết chặt cằm mình ra, nhưng dường như người trước mặt đang thật sự tức giận: "Ai đáng ghét? Nói!"
Lộ Thiên Tinh nhìn chằm chằm hắn, hơi há miệng —— ngoạm một miếng lên má hắn.
Phàn Vân Cảnh: "......"
Phàn Vân Cảnh suýt nữa bật cười thành tiếng, khóe môi nhếch lên lại hạ xuống, cuối cùng vẫn không nhị được mà ôm người vào lòng, cảm khái nói: "Anh đúng là nợ em mà."
Lộ Thiên Tinh bị ép chặt, thấy hắn không giận nữa thì giận ngược lại, đẩy mạnh hắn ra rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ.
"Giận sao? Thầy Lộ khó chịu hả? Như vậy là được một tấc lại muốn tiến một thước rồi?" Âm thanh của Phàn Vân Cảnh dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều, trong câu nói cũng mang theo ý trêu đùa.
Lộ Thiên Tinh nghe vào tai, lại phát hiện mình bị cuốn theo Phàn Vân Cảnh. Cậu ảo não, không hiểu nổi bản thân, rõ ràng lúc ở với Liêu Thanh Minh thì có thể duy trì quan hệ bạn bè xã giao, nhưng trước mặt Phàn Vân Cảnh thì không tài nào bình tĩnh nổi.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Khuôn mặt trầm tư của Lộ Thiên Tinh phản chiếu lên gương cửa sổ, Phàn Vân Cảnh hơi nhíu mày, đột nhiên áp sát lại, lè lưỡi liếm một cái lên má cậu, sau đó cắn thêm một cái nữa.
Lộ Thiên Tinh vừa hoảng vừa hoang mang, tay thì đẩy hắn ra, còn mình thì dựa vào cửa xe, xấu hổ lẫn bực bội nói: "Anh làm gì thế!"
Phàn Vân Cảnh chỉ chỉ cái má in dấu răng của mình, hợp tình hợp lý nói: "Cắn trả."
"Cắn.. Rõ ràng là......" Lộ Thiên Tinh xoa xoa, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Phàn Vân Cảnh dùng tay đè lên cánh cửa cậu đang tựa vào, không quan tâm hỏi: "Hả? Anh làm sao?"
Lộ Thiên Tinh trừng hắn, không nói gì.
Phàn Vân Cảnh vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi: "Anh làm sao? Sao thầy Lộ không nói gì vậy?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Đồ vô liêm sỉ!"
"Anh vô liêm sỉ chỗ nào? Thầy Lộ phải nói rõ chứ."
"Anh không biết xấu hổ."
"Thầy Lộ nói anh oan quá."
"Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ!"
ẤM ——
Tiếng sấm rền vang động cả bầu trời đen, gió mạnh quật từng cơn, cơn mưa như trút nước nặng nề rơi xuống đất.
Tiếng cãi nhau ấu trĩ bên trong xe cũng ngừng lại. Lộ Thiên Tinh quay đầu ra ngoài cửa sổ, những vệt nước chảy dài trên kính, không nhìn rõ được bên ngoài.
Phàn Vân Cảnh nhân cơ hội dựa lại gần, thì thầm vào tai cậu: "Thầy Lộ thấy không? Thời tiết xấu như vậy nhưng anh vẫn đến đón em, em không biết ơn thì thôi, còn ghét anh nữa, có phải anh chiều em quá rồi em mới thế này không?"
Lộ Thiên Tinh hơi động lòng: "Ai kêu anh tới."
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ: "Anh, anh muốn đến đón thầy Lộ... Anh không muốn thầy Lộ bỏ đi."
Lộ Thiên Tinh sửng sốt, muốn hỏi hắn nói vậy là có ý gì, nhưng lại sợ mở ra chiếc hộp Pandora thì theo bản năng tránh né. Cậu mất tự nhiên, mắt nhìn tán loạn rồi ngừng lại lên ảnh phản chiếu gương mặt dịu dàng của người đàn ông trên cửa sổ.
Sắc trời âm u, cửa sổ xe mang theo từng vệt nước trở thành một tấm gương hoàn hảo phác họa rõ ràng nhừng đường nét của người đàn ông phía sau. Hắn cũng phát hiện ra tầm mắt của Lộ Thiên Tinh, nhìn thẳng cậu qua tấm kính, nở một nụ cười nhẹ.
Lộ Thiên Tinh lập tức dời mắt, cố thở đều, điều chỉnh lại nhịp tim đang nhảy loạn xạ của mình lúc này.
Hệ thống online: 【 Ký chủ, cần tui giúp cậu bình tĩnh lại không? 】
Lộ Thiên Tinh:...... Thôi khỏi!
Hệ thống gằn giọng nói: 【 Không được, tui phải nhắc cho cậu nhớ. Nam chính không những biết chuyện cậu có thể biến thành cá, mà còn nắm được quy luật và thời gian biến thân của cậu. Muốn yêu đương thì cũng phải làm rõ điểm này đã chứ? Mà nếu cậu chọn làm nhiệm vụ thì khỏi phải lo rồi. Ký chủ à, lựa chọn đã nằm trước mắt rồi kìa. 】
Lộ Thiên Tinh bối rối: Không biết, nói sau.
Hệ thống: 【 Yêu vào là ngu hẳn!! 】
Lộ Thiên Tinh:......
Mặc kệ bị nói thế nào, Lộ Thiên Tinh bị hệ thống nhảy ra gián đoạn làm cho tâm tình không được tự nhiên tan thành mây khói. Cậu dựa vào cửa sổ xe, cố xua đi ý nghĩ vớ vẩn kia, bắt đầu ngẫm lại về ý định của nam chính.
Bây giờ cậu đã xác định được nam chính trăm phần trăm là thích mình rồi, nhưng vì sao? Tại sao hắn lại biết mình có thể biến thành cá? Là vô tình nhìn thấy.. Hay là trọng sinh?
Lộ Thiên Tinh không biết được chắc chắn liệu lần đầu mình hấp tấp biến thành cá có để lại rắc rối nào không. Cũng không biết được liệu có ai ngoài bản thân xuyên sách hoặc trọng sinh không, nguyên nhân thì nhiều, nhưng hiện tại không thể xác định được mục đích của nam chính.
Lộ Thiên Tinh càng nghĩ càng tỉnh táo, đột nhiên cảm thấy hệ thống nói không sai —— muốn yêu được cũng phải làm rõ lí do tại sao nam chính lại biết được mình có thể biến thành cá đã.
Nhưng nếu mình mà chạy tới trước mặt hắn rồi hỏi thẳng... Mình cũng đâu ngu, tự dưng không đâu lại vạch trần bản thân.
Không được, phải đợi tìm được cơ hội đã!
Lộ Thiên Tinh đắm chìm vào suy nghĩ, nhưng cơ thể thì đã mệt rã rời, dựa đầu vào cửa sổ một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Phàn Vân Cảnh vốn đang chờ cậu trả lời, không ngờ đối phương lại bình thản đến thế. Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, tay xuyên qua cổ Lộ Thiên Tinh, ôm người tựa vào vai mình, điều chỉnh tư thế ngủ của cậu cho thoải mái. Trong lòng lại chua lòm: Đi chơi với nhau cho lắm, giờ thì mệt đến thiếp đi, đáng đời!
Hôm nay Lộ Thiên Tinh vận động nhiều ngoài dự đoán nên ngủ khá sâu. Sáng tỉnh dậy tren giường còn ngơ ngác, cảm thấy hình như mình quên mất gì đó.
Đúng rồi, không phải mình đang ở trên xe mà! Ngủ thế nào rồi lên giường luôn vậy!!
Lộ Thiên Tinh cả kinh, đột nhiên cảm thấy đùi nhức vô cùng, phải hít thở sâu một lúc rồi nằm xuống không dám cử động.
Cậu miễn cưỡng nhìn quanh, nhận ra đây là phòng mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn quần áo mình... Không đổi, may quá.
Lộ Thiên Tinh cố bò dậy, đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm cuốn đi sự mệt mỏi, chân cũng nhẹ nhàng hẳn.
Tắm xong Lộ Thiên Tinh càng không muốn vận động, thay áo ngủ xong thì quyết định ngủ tiếp, việc gì mai nói tiếp. Cậu cũng tính trước rồi, còn bốn ngày nữa mới hết thời gian, mình chỉ còn một nơi chưa tới, không cần vội vàng.
Lộ Thiên Tinh lên kế hoạch một cách hoàn hảo, nhưng cửa phòng tắm vừa mở ra đã có người đứng dựa vào tường chờ cậu: "Có người đến dọn phòng, em đi ăn cơm với anh."
Lộ Thiên Tinh lập tức nhíu mày, kháng cự nói: "Ta không nghĩ động."
Phàn Vân Cảnh nhướng mày: "Làm nũng? Hay để anh bế?"
Lộ Thiên Tinh trừng hắn. Chỉ tiếc thanh niên vừa tắm xong nên cả người trở nên mềm mại hẳn, đôi mắt đào hoa lấp lánh những tia nước còn sót lại không có chút sát thương nào.
Phàn Vân Cảnh bị trêu ngứa trong lòng, dịu dàng nói: "Trừng anh làm gì, tối qua anh phải đưa em về đấy."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Nên sau khi cậu ngủ thì Phàn Vân Cảnh đã bế cậu về?
Ngẫm một lát, không biết có phải vì hơi nóng từ phòng tắm chưa tan không, Lộ Thiên Tinh cảm thấy mặt mình cũng nóng lên rồi, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: "Ai bảo anh không gọi tôi dậy."
Tự nhiên lại ngại ngùng. Phàn Vân Cảnh muốn cười nhưng không muốn chọc giận thanh niên. Vẻ kiêu ngạo kia thật làm hắn muốn trêu đùa, nghẹn một lúc lâu chỉ có thể xoa đầu cậu thì thầm: "Em ngủ đáng yêu thế sao anh nỡ đánh thức."