Chắc tên này dính vi rút đa cấp rồi, Lộ Thiên Tinh thở dài, trả lời: "Vậy sao, thế thì liên quan gì đến tôi."
Cậu lại nói sang chuyện khác: "Không phải anh muốn tìm người sao? Thường Nhã đã gia nhập bên Liêu Thanh Minh rồi, còn lại ba học viên có một người không tệ, anh có thể cân nhắc."
Phàn Vân Cảnh trả lời: "Được."
Hắn lại hỏi: "Về nhà rồi sao?"
Lộ Thiên Tinh gửi một chữ ừm. Phàn Vân Cảnh lẫn Ân Lương Thần đều rất tự giác, hiểu được cậu đang mệt không muốn nói chuyện nên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Lộ Thiên Tinh ném điện thoại lên giường, rốt cuộc cũng có thời gian tắm rửa nghỉ ngơi.
Ngày tiếp theo, cậu học viên đang tập luyện không thể tin được nhận được lời mời kí hợp đồng của công ty truyền thông Phàn thị, hơn nữa đối phương còn rất hào phóng không kể đến giải quán quân. Dù không đoạt giải này vẫn muốn ký hợp đồng cấp B.
Học viên rất vui mừng, nhưng ở đời làm gì có chuyện vui ập đến bất ngờ thế này nên có chút cảnh giác, lén lút hỏi han cho rõ ngọn ngành là thế nào.
Trợ lý đẩy kính, phối hợp đưa ra thông tin: "Việc Phàn tổng muốn ký hợp đồng với cậu ai cũng biết, là thầy Lộ cảm thấy cậu không tệ nên đã liên hệ Phàn tổng cân nhắc."
Học viên kinh ngạc: "Thầy Lộ ạ?"
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy."
Học viên hốt hền. Khác quan mà nói thì cậu thân là thực tập sinh, còn là thành viên của đội Liêu Thanh Minh, bình thường giao tiếp với Lộ Thiên Tinh chỉ có trên sân khấu lúc nhận xét, khi không ghi hình thì chỉ có "Chào buổi sáng thầy Lộ" "Thầy Lộ hẹn gặp lại" "Thầy Lộ hôm nay thế nào" chào hỏi bình thường, thật không ngờ Lộ Thiên Tinh lại giúp đỡ mình.
Học viên không phải người không phân biệt được tốt xấu, nhưng không nhờ Lộ Thiên Tinh thì chắc chắc công ty truyền thông Phàn thị sẽ không ký hợp đồng với mình đâu... Tuy dư luận luôn nói rằng công ty mới của Phàn thị đang thiếu người, nhưng làm gì có chuyện sẽ hạ thấp tiêu chuẩn, ngược lại sẽ quản lý năng lực của nghệ sĩ trực thuộc nghiêm khắc hơn.
Trước hôm nay chưa hề có ai nhận được lời mời của tập đoàn Phàn thị cả... Cậu là người đầu tiên.
Học viên vừa kích động vừa biết ơn, sau khi cảm tạ trợ lý thì đi tìm Ân Lương Thần: "Tôi muốn ký hợp đồng với tập đoàn Phàn thị."
Ân Lương Thần ựm ờ, không suy nghĩ nhiều: "Chúc mừng."
Suốt quãng thời gian ở chung, học viên đã hiểu phần nào tính cách của hắn, thấy thế không tức giận mà còn lại gần: "Ý tôi là muốn nhờ cậu cảm ơn thầy Lộ giùm tôi."
Cậu hơi nhăn mặt, "Tôi không có phương thức liên lạc với thầy Lộ, tất nhiên thứ này không thể tùy tiện cho lung tung được, nên tôi hy vọng cậu sẽ giúp đỡ một chút, cảm ơn thầy Lộ."
Ân Lương Thần đang lo không biết bắt chuyện thế nào rồi lỡ chọc giận Lộ Thiên Tinh thì gay, nghe thế liền vô cùng thoải mái đồng ý.
Học viên cười cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó, do dự nói: "Chuyện đàn ghita của cậu thật sự không phải do chúng tôi làm, nhưng tôi có phán đoán này không biết cậu có..."
"Đang làm gì đấy?" Thường Nhã đột nhiên đẩy cửa phòng tập đi vào, mỉm cười chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, nhìn mọi người chăm chỉ thế làm tôi ngại quá."
Học viên hơi mím miệng, không tiếp tục nói nữa.
Vì nghi ngờ của mình là không có chứng cứ, khác gì nói xấu sau lưng người khác, giờ làm trò thì nhất định sẽ bị phản bác.
Ân Lương Thần coi Thường Nhã như không khí, không thèm trả lời cũng lười nhìn, đứng dậy vỗ vai học viên, thấp giọng nói: "Không cần phải nói."
Học viên hơi kinh ngạc, lúc xoay người nhìn lại thì Ân Lương Thần đã cầm di động rời đi phòng luyện tập rồi.
Ánh mắt Thường Nhã nhìn theo Ân Lương Thần dừng lại ở cửa, đột nhiên quay đầu nhìn về phía học viên, lãnh đạm nói: "Cậu vừa mới nói gì?"
Học viên liếc cô ta một cái rồi trả lời: "Tôi không biết cậu đang nói gì."
Thường Nhã: "Thế sau, tôi còn tưởng cậu sẽ nói xấu sau lưng người khác nữa chứ."
Học viên: "Yên tâm, tôi không phải loại chuyên phá hoại người ta."
Không khí trong phòng tập xung đột, Ân Lương Thần bên ngoài cầm điện thoại đi đến một góc, yên lặng tìm số Lộ Thiên Tinh.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, mắt Ân Lương Thần sáng ngời: "Thầy Lộ!"
Trong điện thoại im lặng hai giây, vang lên một giọng nói quen thuộc nhưng tuyệt đối không phải Lộ Thiên Tinh: "Tìm cậu ấy làm gì?"
Ân Lương Thần xây xẩm mặt mày, dù lo lắng nhưng vẫn đanh giọng bình tĩnh: "Phàn tổng? Sao lại là ngài? Thầy Lộ đâu rồi?"
Phàn Vân Cảnh có vẻ như đang cười: "Cậu ấy không có ở đây, chuyện gì nói đi, tôi sẽ chuyển lời."
"Không cần." Ân Lương Thần từ chối: "Lát nữa tôi sẽ gọi lại, tạm biệt."
Cuộc gọi bị ngắt không thương tiếc, Phàn Vân Cảnh không thèm bận tâm đặt điện thoại xuống, đợi Lộ Thiên Tinh ra mới đứng dậy nói: "Thế nào? Đã hài lòng chưa?"
"Khá tốt." Lộ Thiên Tinh bất đắc dĩ: "Lời tôi đã nói sẽ không đổi, cần gì phải đến xem lại."
"Tôi sợ sẽ làm thầy Lộ phật lòng." Phàn Vân Cảnh nghiêm túc nói: "Nhỡ như thầy Lộ ngại mặt mũi nên không thể đổi ý, lần sau không đến nữa thì làm sao?"
Lộ Thiên Tinh liếc hắn một cái: "Vừa ý tôi sẽ đến thường xuyên."
"Đương nhiên, khuôn trang nghỉ dưỡng này là nơi thích hợp để nghỉ ngơi mà." Phàn Vân Cảnh nhìn bầu trời bên ngoài, đề nghị nói: "Hay là hôm nay chúng ta đi xem bờ biển thế nào, gió lớn khá mát mẻ đấy."
Lộ Thiên Tinh đã từ chối một lần, lần này dù gì cũng đỡ tới, dứt khoát gật đầu: "Được."
Hai người ngồi trên xe ngắm cảnh đường hai phút đã đến nơi, sắc xanh của bầu trời trải dài vô tận, sóng biển rì rào vỗ bờ, ngẫu nhiên còn nhìn thấy ốc sò hay cua bò ngang. Hải âu chao lượn trên cao, hơi gió biển sảng khoái phả vào mặt.
Lân cận bờ biển được khai phá khá hoàn chỉnh, các cửa hàng phục vụ trải dài khắp, có thể tưởng tượng được khi nơi này hoàn thành sẽ đắt khách đến thế nào.
Phàn Vân Cảnh giới thiệu nói: "Bên cạnh là vùng nước cạn được kiểm tra, xây dựng thêm các cơ sở vật chất hạ tầng hỗ trợ tuyệt đối an toàn, thầy Lộ có hội nên đến tham quan một chút..." Hắn nói một nửa thì đã hối hận, lần trước Hoắc Lập Kỳ không biết xấu hổ giành hẳn một phòng, theo cái tính ham chơi nhất đính sẽ không bỏ qua bờ cát.
Nếu mà cậu ta nhìn thấy Lộ Thiên Tinh mặc quần bơi.. Đừng nói đến Hoắc Lập Kỳ sẽ hành xử vô liêm sỉ thế nào, Phàn Vân Cảnh cũng không muốn để người khác nhìn Lộ Thiên Tinh quá nhiều.
Hắn vặn óc suy nghĩ, thản nhiên nói tiếp: "Lại quên mất thân phận của thầy Lộ đặc biệt, thật ra bể bơi trong nhà của chúng tôi cũng rất tốt, các loại nước đều có, nếu thầy Lộ thích biển hơn thì có thể chọn bể nước biển."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn ra biển, không biết có nghe vào hay không.
Phàn Vân Cảnh bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu Lộ Thiên Tinh thích, cùng lắm thì cắt riêng một phần bãi biển cho cậu luôn.
Hai người xem qua vài nơi, rồi dọc theo đường khách trở về. Lộ Thiên Tinh rất thích khu rừng nhiệt đới nhân tạo ở đây, đi bộ dưới bóng râm không cảm thấy chút hơi nóng nào.. Nếu đặt ở trung tâm thành phố thì sợ người ta ngách luôn tại chỗ.
Phàn Vân Cảnh thấy cậu thích thú, chủ động nói: "Vùng núi phụ cận cũng rất mát mẻ, chúng tôi giữ lại phần sinh thái ở đó nên không khai phá, nếu cậu muốn tôi sẽ đưa cậu đi xem thử, lần sau còn có thể cắm trại."
"Lần sau." Lộ Thiên Tinh liếc hắn, trêu ghẹo nói: "Phàn tổng đúng là người có trí óc kinh doanh nhỉ."
Phàn Vân Cảnh thuận thế tiếp lời: "Đương nhiên, khách hàng vui vẻ tôi mới yên tâm."
Lộ Thiên Tinh nhếch miệng, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên reo lên, là Ân Lương Thần gọi. Cậu hơi kinh ngạc, bắt máy hoang mang hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ân Lương Thần chờ sắp điên người, bây giờ nghe được âm thanh của Lộ Thiên Tinh mới thả lỏng được, nhưng chưa mở miệng đã nghe được giọng của Phàn Vân Cảnh lần nữa vang lên——
Đối phương không nhanh không chậm nói: "Ngại quá, vừa rồi Ân Lương Thần gọi cho cậu nên tôi có bắt máy, vốn định hỏi có chuyện gì để tôi chuyển lời đến cậu nhưng cậu ta không đồng ý rồi tắt máy, không ngờ tôi lại quên mất, thật có lỗi."
Ân Lương Thần: "......"
Đm, tên này không cố ý mới là lạ!
Ngay cả Lộ Thiên Tinh cũng không tin, nhưng mà giờ không phải lúc so đo: "Ân Lương Thần nghe rõ không? Có chuyện gì vậy?"
"Có ạ." Ân Lương Thần nén ham muốn bẻ cổ người nào đó, truyền lại lời cảm ơn của học viên.
Lộ Thiên Tinh có chút ngoài ý muốn: "Chuyện này không phải nên nói với cậu sao? Nếu cậu không nói với tôi thì tôi đã không biết thực lực của cậu ta, cũng không đỡ lời rồi."
"Em nói là nếu thầy Lộ không liên lạc với Phàn Vân Ta thì cậu ta đã không thể ký hợp đồng, tất nhiên muốn cảm ơn thầy Lộ." Ân Lương Thần tức đến nỗi không thèm giữ kẽ nữa, gọi thẳng tên Phàn Vân Cảnh luôn.
Lộ Thiên Tinh biết mấy mục tiêu công lược không có quan hệ gì tốt với nhau, khóe miệng hơi nhếch bình tĩnh nói: "Chuyện này không cần tranh, ngoài ra còn có gì nữa không?"
"Không...... Có ạ!" Ân Lương Thần không cam lòng, lén lút thử nói: "Dạo này em cảm thấy nhạc phổ của mình có vấn đề, muốn tìm hỏi thầy Lộ, bây giờ anh đang bận sao?"
"Không vội." Lộ Thiên Tinh nói: "Tôi sẽ trở về ngay, nếu cậu gấp quá cứ chụp ảnh hay quay video lại rồi gửi cho tôi xem."
"Vâng." Ân Lương Thần đồng ý, lại làm bộ hậu tri hậu giác: "Thầy Lộ đang ở ngoài sao? Có phải em đã làm phiền rồi không ạ?"
"Không có gì đâu." Lộ Thiên Tinh cũng không giải thích nhiều, nói xong thì ngắt máy.
Biết được Ân Lương Thần chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên, Phàn Vân Cảnh nhoẻn miệng cười vui sướng, lúc Lộ Thiên Tinh quay người lại mới khôi phục trạng thái cũ, bình tĩnh nói: "Sao rồi?"
"Tạm ổn, chúng ta về thôi." Lộ Thiên Tinh mở WeChat xem tin nhắn, vừa mới tìm ra tai nghe đã thấy Ân Lương Thần gửi ảnh sang.
Lộ Thiên Tinh phóng to lên thì nhận ra đây không phải ảnh nhạc phổ, mà là ảnh Phàn Vân Cảnh đứng với Thường Nhã trên hành lang, Thường Nhã trong ảnh đang cầm tay Phàn Vân Cảnh kéo đến trước người mình, tư thế không tính là thân mật cho lắm nhưng liếc một phát là biết ngay có biến.
Lộ Thiên Tinh nhìn nhìn, nghĩ xem mình gặp tình huống này ở đâu rồi, Ân Lương Thần đột nhiên thu hồi tin nhắn, gửi lại một tấm hình chụp nhạc phổ.
Ân Lương Thần: Ngại quá nãy nhỡ tay gửi nhầm, thầy Lộ thầy xem nhạc phổ giùm em đi [ (⌒▽⌒ゞ ]
Phàn Vân Cảnh lợi dụng lớn xác rướn người nhìn thoáng qua: "......"
Đm!
Tác giả có lời muốn nói: Đây sẽ là cuộc sân si lẫn nhau lớn nhất lịch sử!