Edit + beta: Iris
Từ Kiêu đang nấu mì cho Trang Dục, Trang Dục đứng bên cạnh anh, tay chống bàn.
Trang Dục: "Anh thật sự không sao hả?"
"Thật mà." Từ Kiêu khuấy nồi, "Anh có thể có chuyện gì được chứ?"
Trang Dục híp mắt lại, bỗng nhiên hỏi: "Vậy ban ngày anh làm gì?"
Từ Kiêu tưởng Trang Dục lo lắng chuyện vừa rồi, bèn giải thích: "Ban ngày không có gì cả, anh chỉ ở nhà thôi."
"Phải vậy không?" Trang Dục đổi tư thế, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh, "Nếu đã không có gì cả, vì sao lại trả lời em lâu vậy?"
Từ Kiêu: "......"
Lơ là rồi. Từ Kiêu chột dạ cầm muỗng khuấy nồi, cố hết sức trả lời một cách tự nhiên: "... Ngủ dậy muộn."
"Ngủ dậy muộn?" Khóe miệng Trang Dục nhếch lên, đôi mắt phượng cười như không cười nhìn sang, "Vậy hai ngày nay sao không liên lạc với em?"
"......" Thật ra bình thường chúng ta cũng đâu có liên lạc mỗi ngày đâu a, nhưng Từ Kiêu không dám nói như vậy, anh giả vờ ho khan một tiếng: "Anh xin lỗi..."
Trang Dục thả tay xuống, nhìn chằm chằm anh: "Anh nói thật cho em."
Trong lòng Từ Kiêu căng thẳng, cẩn thận nhìn qua, không dám nói tiếp.
Trang Dục bỗng thở dài.
Từ Kiêu bị tiếng thở dài khó hiểu của y làm cho căng thẳng, giây tiếp theo, anh thấy Trang Dục cúi đầu.
"Em làm anh thấy áp lực đúng không." Trang Dục cúi đầu, giọng rầu rĩ, "Là em quá sốt ruột."
Từ Kiêu: "!"
"Anh không có áp lực, thật đó!" Từ Kiêu giải thích.
Trang Dục vẫn cúi đầu không nói gì.
Từ Kiêu: "Em làm sao vậy a, anh thật sự không có áp lực! Thật mà! Em khóc đấy hả?"
Anh đưa tay nâng mặt Trang Dục lên. Cố tình Trang Dục cứ ngoan cố cúi đầu xuống, không nâng lên được, mà trong khoảng thời gian này tóc y lại dài ra, làm Từ Kiêu không thấy rõ vẻ mặt của y.
Trước nay Từ Kiêu chưa từng thấy dáng vẻ hạ thấp mình như vậy của Trang Dục, nhất thời lòng mềm nhũn thành bãi nước, chỉ có thể vội nói: "Là vấn đề ở anh, anh, hai ngày nay anh không trả lời là vì anh cảm thấy tiến triển hơi nhanh... Là anh, là anh cứ xoắn xuýt, em... Em đừng khóc a..."
"Anh thật sự không có áp lực, hơn nữa anh, em xem, mới vừa rồi anh ôm em là vì thích em a," Trang Dục vẫn không ngẩng đầu lên, Từ Kiêu nóng nảy, "Anh cảm thấy em thật sự rất tốt, thật đó, em tin anh đi, em sao có thể tạo áp lực cho anh được, là anh sợ anh mang đến áp lực cho em thôi..."
Từ Kiêu nói được một nửa thì khựng lại.
Bởi vì Trang Dục ngẩng đầu lên.
Tên xấu xa mà anh đang ôm có đôi mắt sáng lấp lánh, vẫn ưa nhìn như mọi khi, và ánh sáng ấm áp từ nhà bếp chiếu vào đồng tử của y khiến nó như mật ong.
Trang Dục nhướng mày, mắt phượng cười liếc anh một cái: "Cuối cùng cũng nói thật, hửm?"
Từ Kiêu: "..............."
Thằng nhóc Trang Dục này, dám chơi anh!
"Em biết hai ngày nay anh lại suy nghĩ miên man." Trang Dục nhìn chằm chằm anh, "Anh mà là Từ Kiêu gì chứ, không bằng sửa tên thành Từ Đà Điểu đi."
"Đang nấu mì," Từ Kiêu buông cái tay đang nâng mặt Trang Dục ra, nói sang chuyện khác, "Không nói không nói nữa."
Nhưng Trang Dục không cho anh cơ hội trốn tránh.
Từ Kiêu thu tay lại, hơi xấu hổ nói: "Làm gì a......"
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Trang Dục nắm lấy cổ tay anh kéo về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Trang Dục, còn có nhiệt độ tỏa ra từ người y.
Từ Kiêu lắp bắp: "Em, em muốn làm gì a......"
Từ ánh đèn ấm áp trong phòng bếp chiếu xuống, có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mái tóc Trang Dục và đôi mắt màu mật ong như đang ngâm trong rượu.
Trang Dục trầm giọng nói: "Câm miệng."
Từ Kiêu như bị mê hoặc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mở to mắt nhìn Trang Dục từ từ cúi đầu thấp xuống, từng chút, từng chút một, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Khi hai cánh môi sắp chạm nhau.
"Lụp bụp lụp bụp lụp bụp"
Hai người đồng thời cứng đờ.
Trang Dục: "......"
Từ Kiêu: "......"
Từ Kiêu: "...... Nước tràn ra rồi."
"Em biết." Trang Dục nghiến răng.
Từ Kiêu: "...... Vậy em còn không buông anh ra."
Trang Dục hừ một tiếng, thả tay anh ra.
Từ Kiêu đỏ mặt, vừa định nói chuyện thì giây tiếp theo, trong con ngươi đen láy của anh bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Trang Dục --
Môi bị mổ nhẹ một cái.
Từ Kiêu ngây người.
Trang Dục mất tự nhiên quay đầu đi: "Này, đi xem mặt a."
Từ Kiêu ngây ngốc gật đầu.
Trang Dục xoay người tránh ra, chỉ là lỗ tai cũng hơi hơi hồng: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Từ Kiêu nhìn Trang Dục đưa lưng về phía mình, anh nghe cậu nhóc nói.
"Chỉ cần hai người không muốn tách ra, thì sẽ không có việc gì."
Còn nồi mì kia thì hết cứu.
Mặc dù Từ Kiêu có làm thêm món khác, nhưng giữa chừng lại quên nêm chút gia vị, muối thì tưởng là đường, dù sao thì mùi vị cũng rất kinh khủng.
Từ Kiêu không ăn được bao nhiêu, nhưng Trang Dục lại ăn rất vui vẻ, còn đi rửa chén.
Ngày mai cả Từ Kiêu và Trang Dục đều có việc bận, nên bọn họ đều dọn dẹp đi ngủ sớm.
Từ Kiêu ngủ ở bên ngoài, Trang Dục nằm ở bên trong sát vách tường.
Trang Dục: "Anh nằm xa em như vậy làm gì."
"......" Từ Kiêu nói, "Anh sợ em không đủ chỗ nằm." Nói xong, Từ Kiêu dịch vào bên trong chút, thuận tiện tắt đèn.
Trong bóng tối, Từ Kiêu nghiêng đầu hỏi y: "Vậy là ngày mai em phải về Hoành Điếm?"
Trang Dục "ừm" một tiếng.
Từ Kiêu nhịn không được buột miệng thốt ra: "Vậy em chạy xa như vậy làm gì a?" Hoành Điếm cách thành phố rất xa, ngày mai còn phải quay buổi sáng, đi đi về về vội vàng... Từ Kiêu nghĩ thôi cũng thấy mệt.
Trang Dục lạnh nhạt nói một câu: "Anh nói xem?"
Từ Kiêu: "............" Được rồi.
Đầu sỏ gây tội mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuẩn bị giả bộ đi ngủ.
Trong bóng tối, Từ Kiêu cảm thấy đằng sau có tiếng động, giây tiếp theo, một cánh tay dài gác lên người anh, Trang Dục ôm anh từ đằng sau.
"Ngủ ngon."
Từ Kiêu: "...... Ngủ ngon."
Xung quanh tối đen, ngoài rèm cửa mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, nghe thấy tiếng hít thở gần bên, Từ Kiêu cảm thấy bình yên chưa từng có, nhịp tim dần bình ổn lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau đồng hồ báo thức reo, lúc Từ Kiêu tỉnh lại, toàn thân rất ấm áp.
Xoay đầu nhìn qua, quả nhiên Trang Dục ngủ say vẫn ôm anh, đầu tựa lên vai anh.
Từ Kiêu nhẹ nhàng đẩy y: "Thức đi."
Trang Dục lầu bầu: "Đừng nhúc nhích." Tay hơi dùng sức, kéo Từ Kiêu vào lòng.
Lại nói, Từ Kiêu vậy mà cảm thấy đã quen, bởi vì lúc quay Let's Go, mỗi lần Trang Dục thức dậy đều sẽ quấn lấy anh ở tư thế này, giống như một con nhện đực thành tinh.
Nhện tinh ngủ nướng.
Từ Kiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể để y ôm thêm chốc.
Chỉ là chốc lát sau, điện thoại Trang Dục reo lên, Từ Kiêu nhận điện thoại, bên đối diện kêu trời khóc đất một trận.
"Ai da tổ tông ơi, tiểu nhân đang đứng dưới lầu đây này, sao không thấy ngài đâu? Ngài lên đường chưa? Sao em chưa thấy anh đâu hết a Trang ca, Trang lão đại, sắp đến giờ cao điểm buổi sáng rồi, Barry Barry?* Đừng có ở bên cạnh Từ Kiêu ôn nhu hương** mà vui quên cả trời đất."
*Barry barry (巴里巴里) nghĩa là chuẩn bị.
**Ôn nhu hương (温柔乡) dùng để chỉ phụ nữ dịu dàng, duyên dáng và ân cần, đây là một thuật ngữ mơ hồ, không có ý xúc phạm cũng không có ý khen ngợi. Việc ám chỉ "ôn nhu hương" được sử dụng để mô tả giới tính của phụ nữ và những chỗ hấp dẫn khác.
Từ Kiêu "ôn nhu hương": "............"
Đôi khi anh thực sự cảm thấy Chu Văn làm quản lý thật lãng phí tài hùng biện.
Nói bùm bùm như pháo liên thanh thế này cũng đâu có đơn giản?
Từ Kiêu: "Chu Văn, Trang Dục không có thức sớm vậy đâu."
Chu Văn im thin thít, ba giây sau mới yếu đuối nói: "Vậy ha, Kiêu ca, làm phiền anh kêu Trang ca thức dậy, em ở bãi đỗ xe đi thang máy lên thẳng tầng bốn, em cúp nha!"
Chu Văn vừa cúp máy, bên cạnh liền có người chạy tới.
"Chu ca, sao anh tới đây vậy?" Tiểu Trịnh vui vẻ dựa vào xe Chu Văn chào hỏi, "Hôm nay chúng ta cùng đi đoàn phim hả? Không nói sớm nha!"
Chu Văn: "Không phải."
Tiểu Trịnh: "A?" Hắn mê mang gãi gãi sau cổ, "Nhưng đây là chỗ Kiêu ca ở mà? Hay là lâm thời có bài PR khác??"
Chu Văn chỉ ngón tay về phía trước, tang thương nói: "Cậu nhìn đi."
Tiểu Trịnh mờ mịt nhìn qua, chỉ thấy cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người một trước một sau đi ra -- nhìn kỹ thì thấy đó chính là Từ Kiêu và Trang Dục.
"Thảo nào!" Tiểu Trịnh bừng tỉnh đại ngộ.
Chu Văn vui mừng gật gật đầu, cậu nhóc này rốt cuộc cũng thông suốt.
"Hóa ra hôm qua Trang ca tới tìm Kiêu ca chơi, tình cảm của hai người bọn họ thật tốt a." Tiểu Trịnh hâm mộ nói, "Lúc còn ở Let's Go, em nhìn mà cũng muốn tìm một anh em tốt như vậy ở trong giới."
Chu Văn: "............"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Chu Văn: Tôi không còn gì để nói về đạo lý của thẳng nam.
Tôi lại về rồi ( hút thuốc)
Tôi không dám nói những lời gay gắt về việc cập nhật hàng ngày.
Mọi người gặp nhau chính là duyên phận, tôi sẽ viết xong!