Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 95



Edit + beta: Iris

Ôm Koala và dạo vườn bách thú xong, đám Từ Kiêu như ngựa không ngừng vó lên xe.

Vốn dĩ lúc này nên là giờ cơm trưa, nhưng tổ tiết mục nói cần phải theo kịp lịch trình, nên bọn họ phải ăn trưa trên xe.

"Hôm nay là chủ đề gì?" Từ Kiêu chọc đạo diễn Lưu, "Nhật ký sám hối hả? Tự dưng đối xử tốt với chúng tôi vậy?"

"Chủ đề tập này là quà tặng," đạo diễn Lưu cười hiền từ, "Đây là tập cuối đúng không, xem như là tấm lòng nho nhỏ của chúng tôi đi."

Từ Kiêu "oa ồ" một tiếng, tò mò hỏi: "Chúng tôi thật sự có quà sao."

Đạo diễn Lưu nhún vai, ngầu lòi khoát tay: "Đương nhiên."

Hắn còn chưa nói xong, Hạ Minh Viễn đã ngắt lời hắn: "Cho tụi này thêm 10% khi nhận lương đi, món quà này rất đơn giản đúng không!"

Hạ Minh Viễn vừa thốt ra, Từ Kiêu liền bật cười.

Từ Kiêu náo loạn trước: "Đạo diễn Lưu! Quà tặng! Quà tặng! Quà tặng!"

Hà Tử Chiêu hăng say gào theo: "Quà tặng! Quà tặng!"

Vẻ mặt hiền từ của đạo diễn Lưu tái đi: "......"

Nhìn sắc mặt của đạo diễn Lưu, Từ Kiêu la hét quà tặng được một nửa thì bật cười.

Anh cười, một nụ cười có sức lan tỏa, làm những người khác cũng đều cười theo, Hà Tử Chiêu cười sặc: "Không sao đâu đạo diễn Lưu, chúng tôi lui một bước, 5% cũng ok!"

Đạo diễn Lưu không nhịn được nữa: "Các cậu im luôn đi!"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Lục Kỳ ngồi ở đầu xe, lén chụp ảnh mọi người cùng vui đùa, thấy nhân viên khác chụp tự sướng, cô cũng chụp vài tấm.

Cô quay đầu lại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, con đường rộng mở vô tận, dần ra xa những ngọn đồi trập trùng, trời xanh, mây trắng, ánh nắng mùa đông ấm áp.

La Lâm Lâm ở bên cạnh thì thầm cãi nhau với trợ lý đạo diễn Tiểu Hà, Lục Kỳ nhìn thấy cũng cầm lòng không đậu mà cười lên.

Mọi người đều rất vui vẻ a!

Thật tốt quá!

Xe chạy một tiếng đồng hồ, ban đầu mọi người còn có tâm trạng ngắm phong cảnh, sau đó thì dần có hơi mệt.

Từ Kiêu cũng vậy, anh ngáp một cái, định chuẩn bị ngủ một lát thì bỗng có cái gì đó màu sắc hấp dẫn lọt vào tầm mắt anh.

Hể?

Chờ chút...



Từ Kiêu dụi dụi mắt, trợn to mắt cẩn thận nhìn qua.

Ngay sau đó, anh hô lên một tiếng kinh ngạc.

Trang Dục vẫn chưa ngủ, Từ Kiêu quay đầu lại chỉ ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: "Cậu xem, cậu xem bên kia có phải là màu hồng nhạt hay không!"

Tiếng hô của Từ Kiêu làm những người khác tỉnh lại, Hà Tử Chiêu hất hất đầu, mở to mắt nhìn qua.

"Đệt, hồ bên kia hình như là màu hồng thật kìa."

Từ xa nhìn qua, ở bên phải con đường, loáng thoáng thấy được một đường cong màu hồng nhạt, như ẩn như hiện bên trong cây cối xanh ngắt.

Đạo diễn Lưu: "Ha ha ha, bị các cậu phát hiện rồi."

Trần Ngũ mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta đi đến chỗ này sao!"

Đạo diễn Lưu: "Không sai," hắn nhìn đồng hồ, "Sắp đến rồi, khoảng 15p nữa."

Không thể chạy xe vào đó, đám Từ Kiêu xuống xe.

Đạo diễn Lưu lại đội cái mũ màu tím lên, hào hứng vung tay lên: "Đi theo tôi."

"Let's Go - -!"

Mọi người kêu theo: "Let's Go!!!"

"Cái này thơ mộng quá..."

Từ Kiêu ngơ ngác nhìn phong cảnh phía trước, bị thiên nhiên thần kì làm cho chấn động.

Bầu trời trong xanh kết hợp với màu hồng nhạt này, mặt nước hồ giống như được hình thành bởi hoàng hôn hừng hực khí thế ngày hôm qua, mọi thứ đều có màu hồng mộng mơ, ngay cả bãi biển cũng có màu hồng.

"Oa......"

Đạo diễn Lưu mỉm cười nhìn bọn họ: "Đóa hồng mà Thượng Đế đánh rơi -- thế nào, món quà này không tồi đúng không."

Không ai để ý đến hắn.

Hà Tử Chiêu hốt lên một nắm cát, kinh ngạc nói với Trần Ngũ: "Oa! Trên cát toàn là muối nè!"

Hạ Minh Viễn cởi giày, dẫm dẫm lên mặt đất, la oai oái: "Ặc, đau quá!"

Sở Nhiên: "Đã bảo đừng cởi giày."

Hên là còn có Từ Kiêu tốt tính, giơ ngón cái với đạo diễn Lưu.

Nhưng giây tiếp theo, Từ Kiêu quay đi mất, cầm điện thoại chạy theo Trang Dục.

"Chờ tôi, chúng ta chụp chung một tấm đi!"

Đạo diễn Lưu bị ăn bơ: "............"

Cái lũ nhóc này!

Mọi người chụp hình và chơi một lúc.

Từ Kiêu suy nghĩ rồi đề nghị: "Nếu không chúng ta chơi dịch chuyển tức thời đi." Anh nói, "Chính là nói 3 2 1, chúng ta cùng nhảy lên, sau đó tổ tiết mục có thể cắt bớt đoạn đi đường, biến thành chúng ta trực tiếp có mặt ở chỗ này."

Hà Tử Chiêu gật đầu như gà mổ thóc: "Được a được a được."

Từ Kiêu tay trái nắm tay Trang Dục, tay phải nắm tay Hà Tử Chiêu, Hà Tử Chiêu nắm tay Trần Ngũ, Trần Ngũ nắm tay Hạ Minh Viễn, đứng đầu tiên ở bên phải chính là Sở Nhiên.

Lục Kỳ: "Ba -- hai -- một!"

Nhảy!

Lưu đạo: "Ai nha! Hạ Minh Viễn sao cậu không nhảy!"

Hạ Minh Viễn: "! Chân tôi đau!!"

Nhảy lại!

"Lại lần nữa." Biên kịch Trịnh cười, "Tử Chiêu, sao cậu lần nào cũng đáp đất trước người khác vậy a."

"..." Chú lùn Hà Tử Chiêu bị chọc đến đau chân, "Tôi cũng đâu còn cách nào a."



Nhảy lại lần nữa!

Lại lại lại lại......

Sáu người nhảy hơn mười lần, trước lúc Hạ Minh Viễn hoàn toàn suy sụp, cuối cùng cũng chụp xong.

Lúc này, ngay cả nhân viên cũng chạy tới bên hồ hồng nhạt chơi, đạo diễn Lưu không ngăn cản, nhóm nhiếp ảnh VJ cũng thèm chơi, luân phiên nhau quay, mặc dù không thể xuống nước nhưng đi bên bờ hồ ngắm cảnh cũng được.

Trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười, chơi đến khi mặt trời xuống núi, nhân viên bên tổ tiết mục đóng quân trên bờ cát, nhìn hoàng hôn nơi chân trời, màn đêm dần buông xuống, màu hồng nhạt thơ mộng trên mặt hồ cũng chuyển thành màu tím, sau đó là lam đậm.

Trời tối, tổ tiết mục lái xe đến nơi đã được định sẵn.

Từ Kiêu: "Hôm nay chúng ta chưa chơi trò gì hết, đủ thời gian chương trình không."

Đạo diễn Lưu cười ha ha, nói: "Chúng tôi đã không lo lắng việc này thì cậu lo lắng làm gì nha." Hắn xoay người, nhìn về phía bọn họ: "Hôm nay chính là ngày cuối cùng chúng ta ở Úc, cũng là đêm cuối cùng của Let's Go chúng ta."

"Ngày mai sẽ phải nói lời hẹn gặp lại rồi." Đạo diễn Lưu cười cười, "Các cậu cứ vui vẻ đi, dù sao cũng không cần quay."

Biên kịch Trịnh cũng đi qua, dịu dàng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi và đạo diễn Lưu thử một cảnh quay ngoài trời mà không có kịch bản như vậy, nhiều khi cũng khiến các cậu vất vả theo."

Thật vậy, trên thực tế, ngay từ đầu cô và Lưu Kha cũng không nắm chắc về kế hoạch này, bởi vì không biết sẽ gây chú ý cho người xem như thế nào.

Nhưng suốt hành trình này, những điểm không nắm chắc đó lại trở thành điểm sáng nhất của chương trình bọn họ.

Không quan trọng là họ mặc nữ trang hay tự dựng lều, không chào đoàn phim hay chơi xấu với đoàn phim, hay luôn nói hắn là kẻ bắt nạt.

Mỗi người bọn họ đều tỏa sáng ở đây.

Cô hơi dừng lại, cười nói: "Đây là món quà trong tập cuối mà chúng tôi tặng cho các cậu, hy vọng các cậu thích."

"Cảm ơn các cậu."

Trần Ngũ vốn là người dễ đồng cảm, trong mắt hiện lên ánh nước.

Hà Tử Chiêu vẻ mặt buồn bã: "Haizz, tôi còn chưa quay đủ đâu, sao lại thành tập cuối rồi."

Từ Kiêu nghe đạo diễn Lưu và biên kịch Trịnh nói, cũng có chút thương cảm: "Ngày mai nói không được sao, mới vừa chơi xong mà."

Trần Ngũ hít hít mũi: "Đúng vậy... Rất vui vẻ mà."

Đạo diễn Lưu và biên kịch Trịnh chỉ mỉm cười, không nói gì.

Thật ra Từ Kiêu cũng biết, có lẽ là ngày mai bọn họ phải bắt kịp chuyến bay, về nước quay một cái ending thì tập này mới hoàn toàn kết thúc.

Đột nhiên bầu không khí chùn xuống.

Mặc dù biết đạo lý thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tan, nhưng mà...

Từ Kiêu ngước mắt, yên lặng nhìn Trang Dục ở bên cạnh, lại nhìn bốn người ngồi xung quanh.

Chương trình kết thúc, liệu bọn họ còn liên lạc với nhau như bây giờ không?

Còn có thể trêu ghẹo nhau, tay cầm tay cùng nhau nhảy, cùng hẹn nhau ra ăn khuya, cả sáu người cùng ngủ chung, cùng đi du lịch không.

Anh không biết.

Nhất thời trong xe trở nên yên tĩnh.

Mà trong khoảng không yên tĩnh này, Hạ Minh Viễn đột nhiên tức giận nói một câu.

"Không công bằng!"

Biên kịch Trịnh: "......?"

Hạ Minh Viễn vỗ lên lưng ghế ở đằng trước, cũng là ghế của Từ Kiêu, hét lên: "Bọn họ đều được quay đầy đủ, tôi bị thiếu một tập, tôi muốn được bổ sung!"

Đạo diễn Lưu hơi mỉm cười: "Vậy tôi quay một mình cậu, làm thành tập một số đặc biệt phim ma."

Hạ Minh Viễn lập tức trầm mặc.

Hạ Minh Viễn nói một câu chọc cười như vậy, mọi người mới vừa cảm thấy bầu không khí chùn xuống, lại lập tức tăng vọt lên.

"Đạo diễn Lưu, quay mùa hai cho chúng tôi đi." Từ Kiêu kêu lên, "Chương trình chúng ta không phải có ratings rất cao sao!"

Hà Tử Chiêu: "Đúng đó! Thật sự không được, vậy chúng tôi không cần 10% kia của ông!"



Trang Dục: "Tôi có tiền."

Sở Nhiên: "Tôi cũng vậy."

Trần Ngũ: "Đúng vậy, đúng!...... Tôi cũng có thể mua cổ phiếu!"

Hạ Minh Viễn: "Tôi cũng có tiền, tôi cũng có thể đầu tư!"

Hai người không có tiền liếc nhau, chột dạ ngậm miệng lại: "......"

Bần cùng khiến người ta trầm mặc.

Đạo diễn Lưu và biên kịch Trịnh bị bọn họ chọc cho bật cười.

Đạo diễn Lưu bất cẩn, không giữ được miệng, nói ra sự thật: "Đã bàn với nhau chắc chắn sẽ có mùa hai, ai da, người đầu tư của chúng ta cũng khá hài lòng..."

Mọi người: "......"

Từ Kiêu tức giận: "Vậy ông làm ra bầu không khí lừa tình như vậy làm gì, thấy ghét."

Hạ Minh Viễn: "Nói mau! Có phải mấy người cố ý lừa tụi này thương tâm để làm tư liệu sống đúng không!"

Đạo diễn Lưu lập tức im lặng.

Ngay sau đó, hắn mới lắp bắp nói: "... Sao có thể." Đạo diễn Lưu chột dạ lắc đầu như trống lắc, "Này! Đừng nghĩ xấu chương trình chúng tôi như vậy có được không!"

Từ Kiêu mài đao soàn soạt: "Đạo diễn Lưu -- lại đây nhận đòn đi!"

Hà Tử Chiêu tức giận nói: "Hại tôi thiếu chút nữa là khóc, đạo diễn Lưu vậy mà lại lừa gạt tình cảm của chúng ta!"

"Lấy 10% quà tặng ra đê!!"

Đạo diễn Lưu: "...... Mấy cậu có thể quên cái 10% đấy đi được không!"

"Không -- được!!"

Biên kịch Trịnh yên lặng quay đầu đi, rảnh rang lướt điện thoại.

Cô nghĩ, tôi chỉ đề xuất ý kiến thôi, còn về việc Lưu Kha chọn thế nào thì không liên quan đến tôi.

Lục Kỳ và La Lâm Lâm đã thấy toàn bộ quá trình, quay đầu lại, hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

La Lâm Lâm và Lục Kỳ ghé vào nhau nói nhỏ: "Cậu nói xem, có phải bọn họ không biết chúng ta vẫn còn..."

"Chắc là vậy rồi!" Lục Kỳ gật đầu thề son sắt, "Chuyện này chỉ có tổ kế hoạch chúng ta biết, ngay cả VJ cũng không biết mà!"

La Lâm Lâm: "Oa a!! Quá hay!!"

"Đúng đó đúng đó," Lục Kỳ hưng phấn nhỏ giọng hét lên, "Trời ơi, tớ thật sự rất hóng tối nay a a a a!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv