Edit + beta: Iris
Trang Dục xuống xe, chưa đi được hai bước thì cơ thể đột nhiên nặng nề.
"Cậu xuống xe làm gì," Từ Kiêu chạy theo phía sau, nhào lên ôm chặt eo Trang Dục, "Không được đi!"
"Tôi về nhà." Trang Dục lạnh giọng, "Buông ra."
Con đường ở đây nhỏ, Từ Kiêu siết chặt eo y: "Tôi không buông! Nào có ai như cậu chứ, không chịu nghe người ta giải thích, tôi còn chưa nói xong mà — — bây giờ nói bộ không được sao!"
Trang Dục lạnh giọng nói: "Không cần."
Từ Kiêu: "..."
Khó dỗ dữ vậy, Trang Dục cậu nên dứt khoát sửa tên thành Trang công chúa đi.
"Không phải tôi không muốn nói... Tôi chỉ là, lúc đó không muốn khai ra thôi." Từ Kiêu không quan tâm y có cần hay không, tiếp tục giải thích, "Vết sẹo này không có liên quan đến Nghiêm Thành Du, cậu cũng không phải không biết, lúc đó trên mạng thành ra như vậy — — tôi khi đó bị chấm dứt hợp đồng, không có tiền ăn uống, nên mới..."
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn bịa lý do.
"Chuyện uất ức như vậy vốn không muốn nói," Từ Kiêu nằm trên lưng Trang Dục, giấu sự chột dạ, muộn thanh nói, "Ai biết cậu phát hỏa lớn vậy đâu."
Trang Dục khựng lại, mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói.
"Tôi sẽ không cảm thấy uất ức... Nhưng bất luận là làm người, thì vì chuyện này mà từ bỏ sinh mệnh rất không đáng."
Anh cảm giác được cái lưng cứng còng của Trang Dục đã hơi thả lỏng, Từ Kiêu nhìn Trang Dục, cẩn thận gật đầu: "Đã biết..."
Giây tiếp theo, người bị ôm tránh khỏi tay anh, xoay người trừng anh, lạnh băng ném ra mấy chữ.
"Nhưng anh vẫn nói dối chuyện khác."
Vãi, sao nghe thấy sai sai. Trong lòng Từ Kiêu lộp bộp một tiếng.
Trang Dục híp mắt, đi tới trước một bước: "Nếu hắn và anh hoàn toàn không quen biết, sao lại gọi điện muốn anh tới nhà hắn."
Lối đi giữa những chiếc xe vốn đã hẹp, Trang Dục còn đột nhiên tiến lên một bước, chặn gần hết nguồn sáng trên nóc xe. Làm khí thế của y càng mạnh hơn, Từ Kiêu vô thức lui về sau một bước.
Trời xanh ơi, sao y còn rối rắm chuyện này vậy!
Từ Kiêu thật sự khóc không ra nước mắt: "Tôi cũng có biết đây là số của hắn đâu, càng đừng nói tới số nhà của hắn là số mấy, hắn nói hươu nói vượn một câu, cậu liền phát hỏa nửa ngày, tôi biết nói thế nào a?"
Trang Dục lại ép tới một bước, nhìn chằm chằm anh: "Lúc anh vừa gặp hắn liền mất hồn mất vía, tưởng tôi không thấy sao?"
Cái này hết đường chối cãi, sau lưng Từ Kiêu lạnh lẽo.
Từ Kiêu nghẹn: "Tôi... Hắn chỉ là trông giống cố nhân của tôi mà thôi!", "Cố nhân?" Cổ tay Từ Kiêu đột nhiên bị Trang Dục nắm lấy, Trang Dục trừng mắt anh, "Anh lại có cố nhân nào!"
Sao anh lại không thể có cố nhân được nhỉ?
Tuy Từ Kiêu rất muốn hỏi ngược lại Trang Dục, nhưng thấy y trừng mắt, khí thế hung hãn, vẫn thức thời nuốt câu hỏi lại.
Từ Kiêu dựa lưng vào cửa xe, yếu ớt giải thích: "Trước kia... Cố nhân ở cô nhi viện," giọng Từ Kiêu nhỏ đi, "Không liên quan."
Lời này... Cũng không tính là nói dối, Từ Kiêu nghĩ thầm.
Trang Dục cứng người, mím môi, hồi lâu mới nói: "Vì sao không nói với tôi?"
"Cái đó, mấy cái này đều là chuyện trước kia, không có gì hay để nói." Từ Kiêu quay mặt đi, mắt lóe lên.
Trang Dục bỗng vươn tay kẹp lấy mặt anh, để anh nhìn thẳng vào y.
Ánh đèn gara ngầm mờ ảo, Từ Kiêu lại cảm thấy đôi mắt Trang Dục rực rỡ lấp lánh, tim Từ Kiêu đột nhiên lệch một nhịp.
Trang Dục đột nhiên hỏi: "Ở trong mắt anh, tôi và đám Hà Tử Chiêu giống nhau sao?"
"... Đương nhiên, đương nhiên không giống a." Từ Kiêu hơi mất tự nhiên, "Cậu kẹp mặt tôi làm gì — —"
Trang Dục không để ý tới anh.
"Nếu không giống nhau, vậy đừng giả làm người mù với tôi." Y bỗng đến gần, nắm cằm anh, lòng bàn tay đè lên môi anh.
Đêm tháng 7, trời khô nóng, tay Trang Dục lại mát lạnh, lòng bàn tay đè lên môi anh thế mà lại khiến anh có ảo giác bỏng rát.
Từ Kiêu cứng người, tim đập như trống vỗ, không nói ra được lời nào.
"Tôi ghét nhất người khác gạt tôi, nghe không." Từ Kiêu nghe người kia nói.
Khoảng cách hai người quá gần, Từ Kiêu thậm chí còn ngửi được mùi tùng mộc nhàn nhạt trên người Trang Dục, anh nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, ngơ ngác vô thức gật đầu.
Trang Dục nhìn Từ Kiêu đang dại ra, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng đè xuống rất nhanh.
Y buông cái tay đang nắm cằm Từ Kiêu ra, vỗ nhẹ hai sườn mặt của anh, xì một tiếng.
"Đồ háo sắc."
Háo sắc... Đồ háo sắc?
Giờ khắc này, Từ Kiêu mới như tỉnh lại từ trong ảo cảnh, đột nhiên lắc đầu.
Nhưng Trang Dục đã trở lên xe.
Nổ máy, siêu xe màu trắng rầm vang một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Để lại một mình Từ Kiêu ngơ ngác đứng ở bãi đỗ xe.
Từ Kiêu mơ mơ hồ hồ lên lầu, tắm rửa xong, trong bóng tối Từ Kiêu cũng không bật đèn, nằm ngửa trên giường, quấn chăn bông, nhắm mắt cuộn lại thành một con tôm.
Ban ngày khắp đầu óc đều là chuyện của Nghiêm Thành Du, nhưng khi khắp nơi yên tĩnh như vậy, Trang Dục lại chiếm cứ đầy đầu Từ Kiêu.
Hình ảnh khuôn mặt Trang Dục cúi xuống và đôi mắt hẹp dài thâm thúy thay phiên nhau lặp đi lặp lại trong đầu Từ Kiêu.
Số lần nhiều đến mức tai Từ Kiêu cũng bắt đầu nóng lên.
Từ Kiêu đột nhiên xốc chăn lên, xoa xoa lỗ tai.
Ngừng!
Không được nghĩ đến y nữa!
Từ Kiêu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra để đầu óc đang thoát cương bình tĩnh lại chút, nhưng chưa được hai giây, tim lại mất tự chủ đập nhanh một nhịp.
Anh trở mình, nghe nhịp tim đập như trống trận, trong đầu luôn có một ý nghĩ không kiểm soát được — —
Trang Dục để ý anh tới vậy, không phải là thích anh đấy chứ.
Từ Kiêu muốn phủ nhận, nhưng trong đầu lại nhịn không được hiện lên mọi hành động cử chỉ của Trang Dục hôm nay, hiện lên con tôm hùm màu xanh, sườn mặt của Trang Dục khi lái xe, bộ dạng tức giận, rồi cuối cùng đến xúc cảm môi bị lòng bàn tay đè lên — —
Cho đến cuối cùng, anh bỗng nhớ tới câu nói kia của Trang Dục.
"Tôi ghét nhất người khác gạt tôi."
Cổ xao động rực lửa kia bị bát nước lạnh dập tắt, nhịp tim của Từ Kiêu trong giây lát giảm xuống, giây sau đó lại nặng nề rơi xuống.
Y ghét nhất bị gạt.
Nhưng hôm nay anh làm vậy cũng không tính là gạt người đúng không? Cũng đâu thể nào nói thế giới này là một quyển sách, tôi không phải là người ở thế giới này, nghe như mới vượt rào bệnh viện tâm thần vậy.
Từ Kiêu tự biện giải cho mình.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại thở dài, mắt ảm đạm.
Anh hiểu rõ bản thân mình. Nói ra một nửa, giữ lại một nửa, trước sau đều không chân thành.
Trong phút chốc, Từ Kiêu nghĩ đến rất nhiều chuyện, Trang Dục, Nghiêm Thành Du, quá khứ, hiện tại.
Xao động nhanh chóng trôi qua, bình tĩnh lại.
Trong bóng tối, Từ Kiêu trở mình, đôi mắt sáng lên trong đêm, nhìn ánh đèn rải rác ngoài cửa kính.
Ngã một lần khôn hơn một chút, kiếp trước bài học mà anh học được nhiều nhất là không thể tùy tiện đặt kỳ vọng vào người khác.
Nghe nhịp tim chậm rãi, Từ Kiêu nhắm mắt lại.
Ngày mai sẽ không sao hết, ngủ một giấc sẽ không sao nữa rồi.
Hôm sau, Từ Kiêu bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Từ Kiêu cả đêm ngủ không ngon, mặt hơi sưng vù, đầu như ổ gà đi mở cửa, đối diện là Ngụy Cảnh Thăng ăn mặc lịch sự.
Từ Kiêu xoa nhẹ mặt: "Ngụy ca, sao anh lại tới đây." Anh bất giác nhìn thoáng qua phía sau, không có Trang Dục.
Từ Kiêu thu hồi tầm mắt, mời Ngụy Cảnh Thăng vào nhà.
Ngụy Cảnh Thăng đẩy đẩy mắt kính, đi thẳng vào vấn đề: "Lịch trình cần phải sửa lại."
Từ Kiêu mê mang "A?" một tiếng.
"Bây giờ khắp các trang mạng đều biết đạo diễn An tìm cậu đóng phim," Ngụy Cảnh Thăng lấy ra một sách kịch bản trong bao công văn, đặt lên bàn, "Đợi let's go kết thúc, cậu lập tức tiến tổ."
Từ Kiêu ngây ra, không phải chỉ mới một ngày sao? Làm thế nào mà khắp trang mạng đều biết rồi.
Ngụy Cảnh Thăng nói: "Tối qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bên xã giao đã làm xong rồi nên không cần nói cụ thể nữa, cậu xem kịch bản trước đi."
Từ Kiêu nghe vậy thì gật đầu, cầm kịch bản xem thử.
Trên bìa giấy trắng, in đậm hai chữ lớn — —
Liệt diễm.