Thế là ――
Tạ Cảnh mặt không đổi sắc mang theo tiếng chuông không ngừng kêu, thần thái tự nhiên về nhà.
Trên đường đi không biết đã tiếp nhận được bao nhiêu ánh mắt muốn nói lại thôi đến từ quản gia và người lái xe.
Cuối cùng vẫn là quản gia nhịn không được, lặng lẽ ám chỉ: "Thiếu gia, cậu cũng đến tuổi có bạn gái rồi."
Tạ Cảnh môi mỏng hé mở, không nhanh không chậm: "Ông nói đúng."
Quản gia: "????"
Cmn, thiếu gia nhà mình thật... trưởng thành???
Quản gia hớn hở nói tiếp: "Thiếu gia, vậy cậu dùng tiếng chuông di động để tỏ tình thì có ích lợi gì chứ!"
"Cậu nên dùng hành động để bày tỏ tình cảm của mình như là tặng quà, nói chuyện, thỉnh thoảng nói vài lời ngon ngọt, nếu rảnh thì rủ đi chơi..."
Quản gia liến thoắng nói một tràng kỹ năng theo đuổi các cô gái.
Tạ Cảnh cuối cùng cũng ngước mắt nhìn ông một cái, đưa điện thoại di động qua: "Đây là bị hack."
So với chuyện biết được thiếu gia nhà mình sắp có bạn gái, quản gia còn khiếp sợ hơn: "Cái quỷ gì?"
"Ai có thể hack điện thoại của cậu được?"
Tạ Cảnh mặt mày thản nhiên: "Chính là cô gái đó."
Quản gia khiếp sợ đến mức nếp nhăn trên mặt thẳng tắp: "!"
Lập tức hiểu rõ điện thoại của thiếu gia nhà mình xảy ra chuyện gì, đầu năm nay các cô bé đều... đặc biệt thế sao?
Quả nhiên, không có điểm lạ lùng nào thì sẽ chẳng lọt vào mắt của thiếu gia được.
―
Lúc này trên diễn đàn trường học đang tranh cãi ngất trời.
# Ai cũng không dám tin tưởng mình nhìn thấy cái gì #
# Ai cũng không dám tin tưởng mình nghe được cái gì #
# Ai cũng không dám tin tưởng mình trải qua cái gì #
# Hot hot hot, Cảnh thần thì ra lại là người như vậy! #
Trang bìa hầu như đều tràn ngập các bài viết liên quan tới Tạ Cảnh.
Có người còn quay lại được, nhưng đáng tiếc trên diễn đàn không cho phép đăng tải video, nên mọi người chỉ có thể tự gửi cho nhau.
Không nên coi thường tốc độ truyền tin của học sinh cấp ba, ngắn ngủi một buổi tối thôi, toàn bộ học sinh trong trường, thậm chí các bạn trường sát vách cũng đều biết Tạ Cảnh dùng tiếng chuông di động tỏ tình với người khác.
Tạ Cảnh thanh danh hiển hách, trong phạm vi các trường cao trung ở Lăng thành, hầu như đều có người biết hắn.
Dù sao chỉ cần hắn tham gia các kì thi thì không ai lấy được hạng nhất.
Cũng may ở Lăng thành không còn bảng xếp hạng các trường trung học trong tỉnh nữa, bằng không thì, hạng nhất toàn tỉnh cũng vào tay hắn.
Đây chính là người được nhiều thầy cô công nhận là trạng nguyên đại học trong tương lai đó.
Mà bên ngoài thì vừa cao vừa đẹp trai, tính cách lãnh đạm, để cho người ta muốn ngừng thích mà không được.
Tạ Cảnh không nổi danh mới là lạ.
Nhưng không nghĩ tới, Tạ Cảnh từ trước đến nay đối với chuyện gì cũng đều nhàn nhạt, thế mà lại yêu sâu đậm một người, còn hưng sư động chúng mà tỏ tình.
Buổi tối hôm nay, quả thực khóc chết một đám nữ sinh thầm mến hắn.
―
Trung học Thừa Hoa, trong phòng ngủ của nữ sinh.
Từ Mạn Oanh ngơ ngác nhìn bạn cùng phòng đưa cho cô chiếc điện thoại, bên tai là lời nói sinh động như thật miêu tả lại hình ảnh lúc tan học hôm nay của Tạ Cảnh.
Trong video, Tạ Cảnh đứng ở cửa trường học, một tay cầm điện thoại màu trắng đang phát ra âm thanh từ tính dễ nghe.
Hốc mắt Từ Mạn Oanh không tự chủ mà tràn đầy nước mắt, đây là những lời đã làm cô nửa đêm tỉnh mộng không biết bao nhiêu lần, hi vọng Tạ Cảnh có thể nói với cô như vậy.
Thế nhưng sau cơn mơ, Tạ Cảnh vẫn lạnh nhạt hờ hững với cô, giống như mình chỉ là người xa lạ với cậu ấy.
Hết lần này tới lần khác hắn càng như vậy, Từ Mạn Oanh càng yêu hắn.
Cho dù ngẫu nhiên hắn liếc nhìn mình một cái thôi, cô đã rất vừa lòng thỏa ý.
Bởi vì cô biết, Tạ Cảnh không chỉ đối xử với mình như vậy mà đối với các nữ sinh khác cũng y hệt.
Cho nên mình vẫn còn cơ hội.
Nhưng từ khi Thích Du xuất hiện ――
Từ Mạn Oanh nghĩ đến những gì mình nhìn thấy được trong phòng của hiệu trưởng.
Cô tưởng rằng là do Thích Du đơn phương.
Nhưng nhìn hiện tại, thái độ mà Tạ Cảnh đối xử với Thích Du rất đặc biệt.
Sẽ ăn đồ mà Thích Du nấu, sẽ để cho Thích Du chạm vào tay của hắn, sẽ cười với Thích Du, càng sẽ...
Từ Mạn Oanh nhìn video dừng lại ngay lúc Tạ Cảnh nhìn điện thoại mỉm cười nhẹ.
Nước mắt lập tức không khống chế được mà rơi.
Bạn cùng phòng đang bát quái chuyện bên tai cô ngạc nhiên kêu một tiếng: "Oanh Oanh, vì sao cậu khóc?"
Chuyện Từ Mạn Oanh thích Tạ Cảnh là bí mật.
Cô không dám nói với bất kì người nào.
Lúc này nghe được giọng nói của bạn cùng phòng, Từ Mạn Oanh lập tức lau lau nước mắt: "Không có việc gì, tớ cảm thấy nhớ nhà."
"Cậu vừa nói cái gì?"
"Cảnh thần thật sự thích Thích Du lớp chúng ta à?"
Bạn cùng phòng đối diện với đôi mắt ôn nhu của Từ Mạn Oanh, trong lòng bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Cảm thấy dáng vẻ này của Từ Mạn Oanh thật sự là làm cho người ta muốn che chở.
Lập tức từ bỏ ý định muốn truy hỏi: "Ồ à à, là như vậy..."
Từ Mạn Oanh nhìn bạn cùng phòng nói chuyện, đáy mắt ướt át có chút lấp lóe.
―
Mười một giờ đêm.
Trong căn hộ cao cấp ngay trung tâm thành phố.
Thôi Diệc Trạch đang nằm ngủ thì điện thoại chấn động một chút.
Hắn mơ hồ nghe được tiếng chuông đặc biệt, lập tức từ trong mộng tỉnh lại nhận điện thoại.
Nhưng lại nghe được bên kia truyền đến tiếng khóc tinh tế của một cô gái.
Thôi Diệc Trạch cả người triệt để thanh tỉnh, tiếng khóc thút thít làm hắn cảm thấy rất đau lòng, đồng thời cả người bỗng cứng lại.
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, mình thế mà dễ dàng bị nhen lửa như vậy...
Vẻn vẹn chỉ là một tiếng khóc mà thôi.
Tiếng nói có chút khô khốc: "Lớp trưởng, đừng khóc, khóc đến tâm tôi đều đau."
Lại nghe được thanh âm nức nở mang theo tiếng khóc ở bên kia: "Thật xin lỗi, có phải tớ đã quấy rầy cậu rồi đúng không."
"Thế nhưng không có ai có thể nói chuyện với tớ một chút."
Từ Mạn Oanh yếu ớt bổ sung một câu: "Thật xin lỗi, bạn học Thôi, là do tớ quấy rầy cậu."
Thôi Diệc Trạch ước gì cô tiếp tục quấy rầy hắn.
Hắn nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên một lần nữa quay về giường, nói với bên kia một tiếng: "Ai khi dễ cậu rồi?"
Một tay cầm di động, cả người tựa trên đầu giường.
Một tay khác một lần nữa bị chăn mềm che lại.
Từ Mạn Oanh không biết hắn đang làm cái gì, cả người giống như bị đả kích trầm trọng trả lời: "Không phải tớ rất đần, rõ ràng tớ đã cố gắng học tập, vì sao chẳng bao giờ sánh nổi với người khác."
"Là do tớ quá ngu ngốc, hu hu hu..."
Nói vài câu, Từ Mạn Oanh lại bắt đầu ríu rít thút thít.
Thôi Diệc Trạch nghe tiếng khóc của cô, bỗng nhiên thở hồng hộc.
Tiếng nói trong bóng đêm phá lệ khàn khàn, dường như lộ ra mê hoặc khác thường: "Tớ sẽ giúp cậu."
"Cuối tuần này gặp mặt được không?"
Bên kia trầm mặc vài giây.
Thút thít đáp ứng: "Bạn học Thôi, cậu thật sự là người tốt."
"Cám ơn cậu giúp tớ học bổ túc."
Học bổ túc sao?
Thì ra cô coi sự giúp đỡ của hắn là giúp cô học bổ túc.
Khóe môi Thôi Diệc Trạch châm chọc cong lên, thật sự là một cô gái đơn thuần.
Người đơn thuần như thế, hắn làm sao có thể để cô khóc đến như vậy được.
*
Sự kiện trong trường lên men càng ngày càng lợi hại.
Ngay cả Thích Thần cũng biết.
Vừa về tới nhà chuyện thứ nhất hắn làm chính là xách Thích Du ra, chỉ vào điện thoại hỏi cô: "Đây là có chuyện gì?"
Thích Du uể oải cùng anh hai chơi cờ cá ngựa, quét mắt nhìn điện thoại của Thích Thần, lập tức vui vẻ: "Mau đưa em xem một chút."
Chương trình code đã khởi động rồi.
Ha ha ha ha, sắc mặt của Tạ Cảnh nhất định rất xinh đẹp.
Đáng tiếc cô không thể xem trực tiếp tại hiện trường.
"EM còn cười, có gì đáng cười chứ, em thế mà yêu sớm!" Thích Thần đặt mông ngồi bên cạnh Thích Du.
Nhìn video bạn học gửi cho hắn, Tạ Cảnh thân ảnh thon dài, áo sơ mi trắng quần màu đen, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh ở rừng cây nhỏ lần trước: "Anh cmn, lần trước người cùng em chui vào rừng cây nhỏ chính là Tạ Cảnh!"
Trong trường học, chỉ có mỗi Tạ Cảnh không mặc đồng phục.
Mà lại thường xuyên mặc áo trắng quần đen.
Nhất là cái bóng lưng kia, Thích Thần cảm thấy mình có hóa thành tro cũng vẫn nhận ra!
"Rừng cây nhỏ?" Anh hai đang vân vê một viên cờ cá ngựa, mi tâm nhíu chặt nhìn về phía Thích Du, "Em cùng một nam sinh đơn độc đi vào rừng cây nhỏ rồi?"
Nghe ra được ngữ điệu vô cùng nguy hiểm của anh hai nhà mình.
Thích Du vừa nhìn video vừa đạp Thích Thần một cước: "Anh hai, anh đừng nghe Thích Thần nói hươu nói vượn, đó chỉ là hiểu lầm thôi!"
Thích Thần bĩu môi, vẻ mặt 'anh đã nhìn thấu suy nghĩ của em': "Vậy em nói một chút xem em cùng tên tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì?"
Thích Du đầu óc nhanh chóng nhảy số, thẳng thắn hào hùng: "Anh thấy mà không hiểu à, là Tạ Cảnh tỏ tình với em."
"Lần trước cũng là cậu ta tỏ tình với em!"
"Nhưng trong lòng em chỉ có học tập, giấc mộng của em là nghiên cứu vũ trụ chung cực huyền bí, làm sao có thể bị một thiếu niên cản bước, cho nên em quả quyết cự tuyệt."
"Không nghĩ tới, lần này cậu ta lại chơi lớn như vậy."
"Haizzz, không có cách nào hết, em gái của anh thật sự rất có mị lực."
Thích Du giải thích một trận.
Khoan hãy nói, logic phi thường lưu loát, nếu đầu óc không thể nào tư duy chặt chẽ thì đúng là có thể bị lừa.
Tỷ như Thích Thần.
Nhưng Thích Tầm không có, hai tay vòng lại, nhìn tiểu cô nương nói như thật, bỗng nhiên cười: "Không sai, giống như anh nên có mị lực."
Da mặt còn dày hơn.
Khoe khoang như thế, cũng không sợ bị người khác chê cười.
Thật không hổ là người Thích gia.