Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Show Hẹn Hò

Chương 210



“Vậy thì được.” Ông chủ cuối cùng cũng đồng ý cho nợ.

 

Tô Vi Nhi vui vẻ: “Gia Duệ, mau mang mấy thứ này về đi.”

 

...

 

“Vi Nhi, chúng ta không còn tiền để bắt taxi nữa rồi.” Lâm Gia Duệ nhắc nhở.

 

“!”

 

Lúc này, Tô Vi Nhi mới nhớ ra rằng họ còn phải gọi xe để trở về.

 

Khi cả hai đang đứng trước cửa siêu thị lo lắng, thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ lao tới như tên lửa, phanh “xoẹt” một cái trước cổng chợ.

 

Cửa xe bật mở, “Duang” một tiếng, một con lợn rơi xuống đất.

 

Ngay sau đó, Kỷ Bắc Đình nhảy từ trên xe xuống, chạy theo bắt con lợn.

 

Người lái xe đầu trọc từ ghế lái cũng lao xuống, vừa chạy vừa hét: “Cậu trai, nhanh lên, đừng để nó chạy mất!”

 

Tiếng hô vừa dứt, lại một tiếng “Duang” nữa, thêm một con lợn rơi từ xe xuống.

 

Lần này đến lượt Bạch An đuổi theo con lợn.

 

Đây là cảnh tượng gì kỳ diệu vậy?

 

[Cứu với! Tôi cười đến mức muốn đứt hơi.]

 

[Mèo với chuột, người với lợn.]

 



[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

 

May mà Kỷ Bắc Đình và Bạch An chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bắt được cả hai con lợn.

 

Người lái xe đầu trọc áy náy nói: “Xin lỗi nhé, hai con lợn thả rông này hơi nghịch ngợm một chút.”

 

Kỷ Bắc Đình đáp: “Không chỉ một chút đâu.”

 

Để cảm ơn việc hai người giúp bắt lợn, người lái xe đầu trọc hứa sẽ chờ ở đây để chở họ về.

 

Giang Vãn Vãn cùng mọi người vào trong chợ nông sản.

 

Lâm Gia Duệ nhìn chiếc xe tải nhỏ, vui mừng đề nghị: “Hay là chúng ta cũng nhờ bác tài chở về đi.”

 

Phó Bội Kỳ lập tức từ chối: “Tôi không muốn ngồi cái xe đó đâu.”

 

Thực ra, Tô Vi Nhi cũng chẳng thích ngồi chiếc xe tải nhỏ ấy, nhất là lại phải ngồi chung với lợn.

 

Nhưng bề ngoài, cô vẫn nói: “Như vậy không hay lắm, dù gì đó cũng là xe riêng của nhóm Vãn Vãn mà.”

 

Nói xong, cô vẫy một chiếc taxi, thương lượng mãi với tài xế mới được đồng ý cho nợ tiền. Hai bên hẹn sau ngày mai, khi quán khai trương thử nghiệm xong, kiếm được tiền sẽ trả cước phí.

 

Lâm Gia Duệ lần lượt bê từng thùng đồ uống đặt vào cốp xe.

 

Anh than thở không ngừng.

 

Trong lòng nghĩ: nhóm còn lại chỉ riêng Giang Vãn Vãn đã khỏe như hai người đàn ông, chưa kể họ còn tận ba người đàn ông thật sự.

 

Anh đúng là mệnh khổ, vào nhóm này để phải làm trâu làm ngựa.

 

Tô Vi Nhi phát hiện cảm xúc không vui của anh, liền vội vàng chạy tới lau mồ hôi trên trán: “Hôm nay anh vất vả rồi.”



 

Lâm Gia Duệ: Không phải vất vả, mà là mệnh khổ.

 

Khi Giang Vãn Vãn và nhóm của mình hoàn thành việc mua sắm và rời khỏi chợ nông sản thì thấy người lái xe đầu trọc đã đợi sẵn ở cổng như đã hẹn.

 

Ông ấy đã giao lợn đi, nên thùng xe lần này rất rộng rãi, Kỷ Bắc Đình không còn phải co ro nữa.

 

Chỉ là, mùi bên trong xe vẫn rất... khó tả.

 

Để cảm ơn sự giúp đỡ của người lái xe đầu trọc, Giang Vãn Vãn mời ông cùng gia đình tới dùng bữa tại quán vào ngày khai trương thử nghiệm ngày mai.

 

Người lái xe đầu trọc vui vẻ nhận lời.

 

Khi quay lại nhà hàng, Giang Vãn Vãn vào bếp thử món, còn các thành viên khác bắt tay vào sắp xếp không gian.

 

Khi từ bếp mang món ăn ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi sửng sốt.

 

Không gian nhà hàng bị chia làm hai phần.

 

Một nửa vẫn giữ nguyên thiết kế cũ, mang phong cách truyền thống Trung Hoa.

 

Đỗ Vũ Điềm dẫn theo Ngô Tu Nhiên quét dọn rất kỹ càng phần không gian của họ, khiến nó trở nên vô cùng sạch sẽ, thoáng mát.

 

Còn nửa kia do Tô Vi Nhi phụ trách, lại được bài trí theo phong cách lẫn lộn, Trung không ra Trung mà Tây cũng chẳng ra Tây.

 

Nhìn bố cục, hoàn toàn không đoán được cô nàng định bán món ăn gì.

 

Nhưng Tô Vi Nhi lại rất hài lòng với ý tưởng sáng tạo của mình.

 

Cô cũng tự tay chuẩn bị một vài món ăn để Lâm Gia Duệ và Phó Bội Kỳ nếm thử.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv