"Vãn Vãn, đừng nói bừa," Hồ Lai vuốt tóc mái, "Phép chia 3.600 ÷ 2 tôi vẫn tính được."
"...Không phải. Ý tôi là 400 tệ bị trừ đi lúc trước phải tính vào bên của Tô Vi Nhi, nên cô ấy phải đưa lại tôi 400 tệ."
[Ha ha ha, đúng vậy, tiền Tô Vi Nhi tự tiêu sao lại bắt Vãn Vãn chịu thay?]
[Suýt nữa thì Tô Vi Nhi qua mặt được rồi.]
Giang Vãn Vãn đưa tay ra, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Tô Vi Nhi.
Mặc dù mặt cười, ánh mắt này khiến Tô Vi Nhi lạnh sống lưng.
Chỉ 400 tệ thôi mà? Người phụ nữ này làm như cô nợ cả bốn tỷ vậy.
Cô đã nhìn thấu, Giang Vãn Vãn là loại phụ nữ chỉ yêu tiền và đồ ăn.
Đám đàn ông kia chẳng qua chỉ là công cụ tiêu khiển của cô ta.
"Đây." Tô Vi Nhi rút bốn tờ tiền từ xấp tiền mỏng dính đưa cho Giang Vãn Vãn.
Đống tiền vốn đã mỏng nay lại càng mỏng hơn.
Hồ Lai: "Được rồi, bây giờ mọi người có thể ra ngoài mua nguyên liệu."
"À, đúng rồi, trong thời gian ghi hình, tổ chương trình không cung cấp phương tiện di chuyển, các bạn phải tự lo nhé."
Nói xong, Hồ Lai nhanh chóng rút lui để tránh bị "bao vây".
Đỗ Vũ Điềm dùng điện thoại tra đường: "Chị Vãn Vãn, chợ nông sản gần nhất cũng cách đây 7 km."
Cô vừa nói xong thì thấy nhóm của Tô Vi Nhi đã bắt taxi đi mất.
Đúng là tiêu tiền như nước.
"Chị à, hay chúng ta đi xe đạp công cộng đi." Ngô Tu Nhiên thành thật đề xuất.
Đi xe đạp tiết kiệm chi phí, nhưng túi lớn túi nhỏ các loại nguyên liệu mua về chắc chắn không để vừa.
Giang Vãn Vãn bước tới một chiếc xe van đang đỗ bên đường: "Chú ơi, chú định đi đâu vậy?"
Người lái xe ló đầu ra, lộ ra cái đầu hói sáng bóng: "Ta định đi chợ nông sản."
"Tốt quá! Vậy chú có thể cho chúng cháu đi nhờ một đoạn được không? Chỉ là bọn cháu không đủ tiền, chỉ trả được nửa giá thôi."
"Đùa à? Ta lại thu tiền của một cô gái xinh đẹp như cháu sao? Mau lên xe đi." Người lái xe cười ha hả, rõ ràng là người tốt bụng.
Nghe được câu trả lời này, Giang Vãn Vãn lập tức vẫy tay gọi các đồng đội.
Mọi người nhanh chóng bước tới trước chiếc xe van, mở cửa xe, rồi tất cả hóa đá.
Sao trên xe lại có thêm hai con heo nữa!!!
Ông chú đầu hói đang trên đường đi chợ nông sản để giao hàng.
Ghế sau của xe van đã được tháo ra, dành chỗ trống cho hai con heo.
Cửa xe vừa mở, một mùi hôi nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
Ông chú nhiệt tình làm động tác mời: "Lên đi! Nhanh lên nào!"
Kỷ Bắc Đình bịt mũi, chân nâng lên rồi lại hạ xuống: "Ngồi kiểu gì bây giờ?"
Ông chú chỉ vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh mấy con heo: "Ngồi đó đi!"
Giang Vãn Vãn nhìn đồng hồ, thấy đã trễ hơn 10 phút, lập tức đẩy từng người lên xe: "Mau tranh thủ thời gian đi."
Năm vị khách mời chen chúc ngồi chung với hai con heo ở ghế sau.
Ghế phụ duy nhất ở hàng trước dành cho người quay phim.
Dù đã nhét hai cuộn giấy vào mũi, người quay phim vẫn bị mùi trong xe làm cho chóng mặt, suýt không cầm nổi máy quay.
Khi anh quay ống kính về phía năm người ở ghế sau, một cảnh tượng bất ngờ đã xuất hiện.
Không gian chật hẹp ở hàng ghế sau, năm người ngồi xổm chen chúc, hai con heo bị bao vây ở giữa, liên tục kêu "eng éc", như thể bất mãn vì lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
[Đây đúng là một phòng phát trực tiếp "có mùi" mà!]
[Ha ha ha ha, cười ra nước mắt luôn!]
[Năm người ngồi trong đó mà không thấy sai chút nào, hài quá!]
[Lần đầu tiên trong lịch sử chương trình thực tế có cảnh người và heo ngồi chung xe.]