Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Show Hẹn Hò

Chương 169



Anh ta dẫn hai người vào chùa.

 

Vừa vào trong, họ đã bị thu hút bởi một cây đào lớn trong sân.

 

Trên cây đào treo đầy các thẻ nguyện cầu.

 

Hướng dẫn viên giải thích, “Những người độc thân viết tên mình lên thẻ nguyện cầu và cầu mong tìm được một nửa, còn các cặp đôi sẽ viết tên của cả hai và cầu mong một đời một kiếp bên nhau.”

 

“Vậy hai bạn muốn viết chung hay là viết riêng?”

 

Kỷ Bắc Đình: [Nếu tôi nói viết chung cô ấy có thấy tôi quá trực tiếp không? Hay là mỗi người một thẻ…]

 

Giang Vãn Vãn nhanh chóng lên tiếng, “Viết chung đi.”

 

Kỷ Bắc Đình lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy thán phục.

 

Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, lại thêm 5% độ thiện cảm, tiến độ nhiệm vụ hiện tại là 50%.]

 

Giang Vãn Vãn cảm thán, bao nhiêu công sức bấy lâu nay cũng không bằng một lần dùng thẻ đọc tâm lý.

 

Cô cầm bút viết tên của cả hai lên thẻ nguyện cầu.

 

Sau đó, Kỷ Bắc Đình treo nó lên cây đào.

 

[Tôi khóc mất rồi, một đời một kiếp bên nhau nhé.]

 

[Bây giờ cưới luôn đi, ba năm sau sinh hai đứa.]

 

[Cả miếng bánh brownie tôi ăn còn không ngọt bằng hai người họ.]

 

Sau khi treo xong thẻ, hướng dẫn viên dẫn họ vào trong chùa để quỳ lạy.



 

Kỷ Bắc Đình đột nhiên hỏi, “Ở đây có thể cầu nguyện cho việc khác không?”

 

“Đương nhiên là được,” hướng dẫn viên cười, “Thần núi có sức mạnh vô biên, chỉ có điều thích nghe chuyện tình yêu, nên khi cầu duyên sẽ đặc biệt linh nghiệm.”

 

[Cười c.h.ế.t mất, lần đầu tiên nghe nói thần núi thích nghe chuyện tình cảm.]

 

[Hướng dẫn viên này cũng không phải dạng vừa đâu.]

 

[Hóa ra không chỉ con người thích xem CP, mà thần linh cũng thích.]

 

Kỷ Bắc Đình thành kính quỳ lạy trước tượng thần núi.

 

——[Xin thần núi phù hộ cho ông tôi sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.]

 

“Chắc chắn rồi.”

 

Kỷ Bắc Đình ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Cô biết tôi đang cầu nguyện gì à?”

 

“Tôi không biết, nhưng thần núi linh nghiệm như vậy, chắc chắn sẽ giúp anh đạt được nguyện vọng.” Giang Vãn Vãn cười nói.

 

Dù đây chỉ là một lời an ủi mang tính tâm lý, nhưng Kỷ Bắc Đình vẫn cảm thấy yên tâm, như thể đã được an ủi vững vàng.

 

Sau khi tham quan trên núi xong, họ chuẩn bị xuống núi để ăn cơm.

 

Lần này, để đảm bảo an toàn, họ chọn đi cáp treo.

 

Năm phút sau, họ đã xuống tới chân núi.

 

Hướng dẫn viên đưa họ đến một quán ăn dân gian.

 



Chủ quán đưa thực đơn cho họ, “Hai vị muốn ăn gì?”

 

“Để cô ấy chọn đi.” Kỷ Bắc Đình lịch sự đưa quyền chọn món cho Giang Vãn Vãn.

 

Giang Vãn Vãn nhận thực đơn, chăm chú xem, “Chị, hay là lấy hết các món đặc sản ở đây một lần nhé.”

 

Kỷ Bắc Đình: [Cô ấy ăn khỏe quá.]

 

Giang Vãn Vãn vừa định mắng anh, thì lại nghe thấy trong đầu Kỷ Bắc Đình nói: [Ăn nhiều một chút thì tốt, để có sức. Con gái mà như cô ấy thì sẽ không bị người ta bắt nạt.]

 

Giang Vãn Vãn không nói gì, nhưng miệng lại lộ ra nụ cười.

 

[Có chuyện gì vậy! Có phải tôi nhìn nhầm không? Sao chị Vãn Vãn lại cười thế?]

 

[À, tôi hiểu rồi! Có phải ở bên người mình thích, lúc nào cũng muốn cười không?]

 

Trong lúc chờ món ăn, Kỷ Bắc Đình vẫn luôn chăm chú nhìn vào điện thoại.

 

Giang Vãn Vãn tưởng anh đang giải quyết công việc.

 

Nhưng…

 

——[Baidu: Cách để con trai tỏa sáng trong buổi hẹn hò.]

 

——[Chuyên gia nói nên ăn ít, giữ vẻ lạnh lùng, để đối phương nghĩ bạn là người không ăn đồ của thế gian.]

 

——[Chuyên gia nói nên ít nói, giữ sự huyền bí. Càng huyền bí, càng thu hút sự chú ý của đối phương.]

 

Giang Vãn Vãn: “…”

 

Cuối cùng, cô cũng hiểu được những hành động khó hiểu của Kỷ Bắc Đình trước kia. Thì ra anh học tất cả những thứ này từ “chuyên gia”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv