Trăng đã treo lên đầu cành liễu.
Trời đất đều lặng im.
Trình Tuyết Ý cảm nhận được sự ngọt ngào đang lan tỏa khắp cơ thể cô.
Sau đó từ một chút vui vẻ nho nhỏ biến thành một hạnh phúc to lớn.
Dường như cả thế giới này đều là bong bóng màu hồng.
Cái gì gọi là người đàn ông thu hút, vị trước mặt cô chính là minh chứng tốt nhất.
Trình Tuyết Ý đặt chiếc nhẫn nhỏ trong lòng bàn tay, khóe môi mím lại không che dấu được vẻ vui mừng: “Lần sau phải mua cái mắc hơn.”
Lần sau.
“Ừ.”
Người đàn ông rũ mắt, khóe môi hơi cong lên, dường như trong đôi mắt thâm thúy chứa cả bầu trời sao.
Đó chính là vì sao sáng nhất trên bầu trời.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Buổi tối Trình Tuyết Ý ở lại biệt thự của Từ Kỳ Ngôn.
Cùng nhau ở thôi là đã nghe đủ ái muội rồi.
Dù sao lần trước khi bọn họ xem TV cùng nhau đã suýt chút nữa lau súng cướp cò, hôm nay lại còn có bầu không khí như vậy…
Trình Tuyết Ý đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ khi đang tắm, sau đó bởi vì suy nghĩ quá nhiều nên cô đã tắm với một thời gian dài đăng đẳng.
Khi bước ra ngoài, Từ Kỳ Ngôn đang ngồi trên sopha sấy tóc.
Hắn mặc áo choàng tắm màu trắng, dây lưng cột ở eo có hơi lỏng lẻo, cơ bắp trước ngực như ẩn như hiện.
Làn da của hắn khá trắng, trắng hơn nhiều so với các cô gái.
Gen di truyền của nhà họ Từ đúng là tốt thật, ba anh em nhà bọn họ ai cũng có làn da trắng mịn, tú sắc khả xan.
Bản thân Trình Tuyết Ý không biết xấu hổ, cô lại tưởng tượng tiếp, ở trong giới cô cũng được xưng là người có nhan sắc đẹp tựa mây khói, cho nên con của cô và Từ Kỳ Ngôn, sẽ có được gen mạnh với mạnh kết hợp với nhau, khi sinh ra không phải là một tuyệt thế mỹ nam thì cũng sẽ là công chúa nhỏ khuynh quốc khuynh thành.
Khụ, sao cô lại nghĩ tới việc sinh con rồi vậy?
Từ Kỳ Ngôn ngồi trên ghế sopha sấy tóc, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Tuyết Ý đứng im ở chân cầu thang như là bức tượng điêu khắc, khuôn mặt lớn bằng bàn tay đang ửng hồng, không biết là đang suy nghĩ chuyện kỳ lạ gì.
“Anh còn cho rằng em sẽ tắm đến sáng mai.”
Trình Tuyết Ý: “…”
Cũng không phải là cô chưa nghĩ tới vụ này đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ này của cô, Từ Kỳ Ngôn cũng không trêu chọc tiếp nữa, hắn vỗ lên ghế sopha: “Em lại đây ngồi.”
“À.”
Người đàn ông vừa mới tắm xong nên làn da trắng có hơi ửng hồng, màu môi tà mị quyến rũ, khi cười rộ lên thậm chí còn quyến rũ hơn ba phần.
Trình Tuyết Ý ngập ngừng một chút rồi bước tới sopha, đột nhiên cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cô ngồi thẳng lưng, mái tóc đen dài xõa xuống, bởi vì tóc quá dài nên rất khó để khô, lúc này ở đuôi tóc vẫn còn giọt nước nhỏ xuống, khiến cho áo ngủ làm bằng vải bông cũng ướt theo.
Giây tiếp theo, đột nhiên một chiếc khăn lông to trùm lên đầu cô.
Thật sự rất lớn, ngay cả tầm mắt của cô cũng bị che mất.
Trên khăn lông có mùi gỗ của hương nước hoa Cologne và hương thơm tươi mát của biển, giống hệt với mùi hương trên người hắn, khiến cho trái tim cô rung động.
“Lau khô.” Trên đỉnh đầu là giọng nói quen thuộc, vừa ngắn gọn vừa súc tích.
Nhưng hình như hắn cảm thấy bản thân nói chuyện quá cộc lốc, nên hắn ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Để tóc ướt đi ngủ, em sẽ dễ bị đau đầu.”
…
Đọc Full Tại truyenfull.com
Trình Tuyết Ý không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng khi tưởng tượng đến, người đàn ông mặt lạnh bây giờ lại trở nên giàu cảm xúc như vậy, thì cô không thể nhịn được cười.
Ngoài trừ cái này ra thì trái tim của hắn đã trở nên mềm mại hơn.
Một người sẵn sàng thay đổi vì bạn, chắc chắn là vì yêu.
Sẽ quan tâm đến những cảm xúc nhỏ của bạn, có lúc vì những cảm xúc nhỏ đó, mà vượt xa xôi ngàn dặm đến bên cạnh bạn.
Trình Tuyết Ý không quan tâm đến khăn lông trên đầu nữa, đột nhiên cô cong khóe môi, duỗi hai tay ôm lấy Từ Kỳ Ngôn.
Đây là cái ôm mà cô đã muốn thưởng cho hắn khi vừa mới gặp hắn.
Cô vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, hai tay mảnh khảnh ôm chặt eo hắn.
Đây là tư thế vừa ỷ lại vừa thân mật.
Tuy rằng chúng ta không có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.
Nhưng cảm ơn anh vì đã coi trọng cảm xúc của em.
“Thật ra, em cũng hơi nhớ anh.” Khóe môi của Trình Tuyết Ý không nhịn được cong lên, cả người giống như được ngâm trong hũ mật, không chỗ nào là không ngọt ngào.
Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như một bé mèo đang làm nũng.
Bé mèo vươn móng vuốt của mình ra, nhẹ nhàng cào xé trái tim người đàn ông.
Có hơi ngứa, cũng có hơi nhói lòng, những cảm xúc rất nhỏ đó dần dần dâng trào, cuối cùng biến thành cơn sóng dục vọng mãnh liệt.
Trong đôi mắt lạnh lùng và hờ hững của Từ Kỳ Ngôn, trong lúc này chỉ còn lại tình cảm mãnh liệt.
Hầu kết di chuyển, hắn do dự đưa tay lên, cuối cùng lòng bàn tay đặt lên chiếc khăn lông phủ trên đầu Trình Tuyết Ý, nhẹ nhàng chậm rãi lau mái tóc ướt cho cô.
Hắn keo kiệt tới mức ngay cả một nụ hôn cũng không cho, bởi vì hắn sợ tia lửa nhỏ đó có thể làm bùng cháy thảo nguyên của hắn.
Ừ, yêu là phải kiềm chế ?
…
Đọc Full Tại truyenfull.com
Hôm nay người đàn ông này cực kỳ an phận, ngược lại khiến cho Trình Tuyết Ý cảm thấy mất đi tự tin.
Tính ra cũng gần một tháng cô và hắn chưa được gặp nhau, vậy mà một cái hôn hắn cũng không muốn cho cô.
Bên ngoài có cẩu khác sao?
Hay là do cô không có sức hấp dẫn?
Hắn lười tới mức không muốn chạm vào cô dù chỉ là một chút sao?
Trình Tuyết Ý bĩu môi, hai tay vẫn ôm lấy vòng eo hắn như cũ, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt đang chuyên tâm của hắn.
Ánh đèn trong phòng khách nhẹ nhàng, nhìn từ góc độ này, đường nét thâm thúy của người đàn ông chìm trong bóng mờ của ánh sáng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Nhìn thoáng qua vừa trầm tính vừa lạnh nhạt.
Vẻ đẹp trai khiến cho người ta rung động.
Nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn xạ.
Trình Tuyết Ý liếm môi, có lẽ là vì bị bóng đêm mê hoặc, nên cô lớn mật ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm hắn.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đã khiến cho toàn thân Từ Kỳ Ngôn cứng đờ.
Đôi khi có thể quyến rũ một người đàn ông bằng cách đơn giản như vậy thôi.
Ngay cả ánh mắt cũng trở nên quyến rũ.
Hầu kết Từ Kỳ Ngôn di chuyển, hắn ngừng lại một lúc lâu, đến khi nói chuyện lại, giọng nói của hắn đã mang theo dục vọng: “Có phải em cứ muốn đốt lửa trên người anh không? Hửm?”
Hơi thở của người đàn ông không ổn định, giọng nói khàn khàn, trong ban đêm lại càng trở nên quyến rũ hơn.
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn hắn rồi nở nụ cười quyến rũ.
Giống như một loại trùng cổ, có sức hấp dẫn chết người.
Giây tiếp theo, chiếc khăn bị ném xuống đất.
Lý trí đã bị ném ra xa từ lâu, giờ phút này, hắn chỉ muốn đắm chìm cùng với cô gái trong vòng tay hắn.
Cho dù phía trước là bờ vực sâu thẳm, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Từ Kỳ Ngôn bế Trình Tuyết Ý đặt lên đùi mình.
Dường như cô cũng không có ý định phản kháng, hai tay ôm lấy cổ hắn, trong ánh mắt vừa có chút ngây thơ cùng với sự khao khát.
Khao khát được thân mật.
Hắn nâng cằm cô lên cúi đầu xuống hôn, tình yêu và dục vọng dây dưa với nhau, tình cảm thâm tình trong ánh mắt người đàn ông không thể che dấu được.
Những cảm xúc xa lạ khác dần lướt qua cơ thể.
Nhưng không ai muốn bỏ dở giữa chừng.
Có một vài câu không cần phải hỏi nữa, bởi vì cơ thể của đối phương đã cho câu trả lời chân thực nhất.
Quần áo cởi ra, cơ thể lạnh lẽo giống như được ủi nóng.
Hơi thở đan xen với nhau.
Người đàn ông cứng rắn, người phụ nữ mềm mại ẩm ướt…
Hết thảy mọi thứ đều khiến cho người khác mất đi nhịp tim.
Bên trong tình cảm mãnh liệt, có nỗi đau như xé lòng, cũng có niềm vui thấm vào tận xương tủy.
Quan hệ • tình dục khiến cho mọi người đau đớn nhưng nó cũng gây nghiện cho mọi người.
…
Hôm sau khi thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Vào mùa đông hiếm khi một ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, đám mây thưa thớt, ánh nắng mặt trời lại càng đẹp hơn
Quần áo rơi đầy từ phòng khách đến phòng ngủ, thậm chí trong bầu không khí vẫn đọng lại chút niềm vui và dục vọng.
Trình Tuyết Ý mơ màng nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, trí nhớ của cô bị trì hoãn vài giây, sau đó…khuôn mặt đỏ ửng.
Nếu suy nghĩ cẩn thận, hình như là do cô trêu chọc trước.
Sau đó, cũng là cô xin tha…
Nếu không phải là cô khóc lóc cầu xin hắn, thì chỉ sợ hắn sẽ làm cô đến bình minh mất.
Trình Tuyết Ý không dám động đậy, lén lút nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn rất thư thái, có lẽ là đã dậy từ sớm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
“Em dậy rồi.” Hắn nói.
“Không, em vẫn chưa dậy!”
Trình Tuyết Ý giống như con chim đà điểu, cô vùi đầu vào chăn bông, giống như muốn giả chết.
Từ Kỳ Ngôn không nhịn được cong môi cười, cô gái nhỏ của hắn đang thẹn thùng.
Bên dưới chăn bông, Trình Tuyết Ý không mặc gì hết, cô đang nhớ lại quần áo đang nằm ở đâu, sau khi nghĩ xong thì chỉ muốn đi tìm chết.
Từ Kỳ Ngôn rất có kiên nhẫn, nằm xuống gối bên cạnh, thoải mái chậm rãi nói: “Trốn ở bên trong không chán sao?”
Sao không chán được chứ!
Trình Tuyết Ý cắn môi: “Anh, anh mau lấy quần áo của em vào đi, sau đó ra khỏi phòng!”
À.
Từ Kỳ Ngôn cười rộ lên.
Được thôi, hắn có thể hiểu cô là đang thẹn thùng.
Nên cũng không nói mấy câu như ‘ngày hôm qua chỗ nào của em, anh cũng đều thấy hết rồi’.
Nói xong có khi cô sẽ ‘bùng nổ’ ngay tại chỗ.
Hôm nay Trình Tuyết Ý phải quay về thành phố S, Từ Kỳ Ngôn cũng phải quay lại Los Angeles làm việc.
Nhìn thấy thời gian cũng không trì hoãn thêm được nữa.
Trình Tuyết Ý im lặng mặc đồ ngủ vào, rồi vào phòng tắm của phòng ngủ chính tắm rửa, sau khi thư giãn xong, một số hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô.
…
Đọc Full Tại truyenfull.com
Đúng là xấu hổ mà.
Chỉ là, cũng rất ngọt ngào.
Trình Tuyết Ý ở trong phòng tắm, vừa cười vừa đỏ mặt giống như bị bệnh tâm thần vậy.
Sau khi tắm xong, Từ Kỳ Ngôn đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Chỉ là sandwich và sữa bò, nhưng lại được hắn làm ra rất sang trọng.
Bàn ăn đơn giản mà tinh tế.
Người đàn ông mặc áo len trắng mềm mại sạch sẽ đứng đó, ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, khiến cho cả người hắn trở nên dịu dàng hơn, bất giác khiến cho người ta động lòng.
Trình Tuyết Ý ngồi vào bàn ăn, cầm lấy bánh sandwich cắn một miếng: “À, tí nữa Bội Ni sẽ đến đón em tới sân bay.”
“Sao không đi với anh? Chút nữa anh cũng phải quay lại Los Angeles.” Từ Kỳ Ngôn cầm một ly sữa bò tới, ngồi đối diện với cô.
Đột nhiên Trình Tuyết Ý cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy hắn như vậy, người đàn ông đẹp như vậy, ngủ vẫn còn chưa đủ mà đã phải tách ra rồi.
Cô lặng lẽ thở dài: “Không được.”
Sân bay có rất nhiều người, nên đi riêng thì hơn.
Sau khi hai người xác định quan hệ, gặp mặt thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, chỉ là đây chính là cuộc sống hiện thực, thật sự không thể làm được gì khác.
Ăn xong bữa sáng không lâu thì Bội Ni đến, đang đợi bên ngoài cùng với xe bảo mẫu.
Trong biệt thự, tối hôm qua tình cảm cả hai vừa được thăng hoa, linh hồn và xác thịt hợp nhất lại với nhau, giống như hai con bạch tuộc không thể tách rời.
“Khi nào thì anh mới quay về vậy?” Trình Tuyết Ý làm nũng nói.
Đã ra nước ngoài, mà còn gặp thêm cảnh sai giờ nữa.
Thậm chí muốn gọi điện thoại cũng khó.
Từ Kỳ Ngôn nắm chặt mười ngón tay của cô, ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng: “Qua một thời gian nữa là xong rồi.”
Có đôi khi hắn ghét bản thân vì đã quá bận rộn, ngay cả việc đơn giản nhất là chăm sóc bản thân cũng không làm được.
Có lẽ ở trong mắt người khác hắn có được rất nhiều thứ, có tiền, có địa vị, có rất nhiều thứ mà người khác không có được, nhưng nghĩ lại, những thứ hắn có thể cho Trình Tuyết Ý quá ít.
Đột nhiên cảm xúc có hơi phức tạp.
Hiếm khi Từ Kỳ Ngôn xúc động như vậy, ngay cả cánh tay đang ôm Trình Tuyết Ý cũng siết chặt, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót.
Ai biết được Trình Tuyết Ý lại nói: “Ừ, thêm vài năm nữa là em có thể cho anh tận mấy ngày.”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Bọn họ ai so với ai cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Chẳng trách tình yêu trong giới giải trí đến nhanh nhưng cũng đi nhanh, dù sao cũng chẳng có mấy ai chịu được tình yêu kiểu này.
Nhưng những người hiểu bạn thì sẽ không yêu cầu bạn thay đổi.
Từ Kỳ Ngôn hiểu đóng phim quan trọng với Trình Tuyết Ý tới mức nào, quan trọng này không phải là vì vật chất hay tiền bạc, mà là vì lòng yêu nghề, Trình Tuyết Ý cũng có thể hiểu Từ Kỳ Ngôn đang gánh trách nhiệm trên lưng.
Cho nên cả hai chưa từng phàn nàn, mà cả hai chỉ cố gắng để hiểu và bao dung cho nhau hơn.
Sau khi trở lại thành phố S, công việc đóng phim vẫn bận rộn như cũ.
Vai diễn Tô Trọng Cẩm phức tạp hơn những vai mà Trình Tuyết Ý từng đóng.
Dù sao cũng là hình tượng nữ chính trưởng thành, tâm trạng của mọi độ tuổi đều khác nhau, cho nên kỹ năng diễn xuất cực kỳ quan trọng.
Ngoài ra lời thoại cũng khiến cô tốn rất nhiều sức lực.
Bởi vì thật sự quá nhiều!
Nhiều giống như tiểu luận vậy á.
Có đôi khi cô đã học rất chăm chỉ nhưng vẫn không thể nhớ được lời thoại.
Khiến cho Trình Tuyết Ý cảm thấy rất áp lực.
Quả nhiên, muốn mặc trang phục diễn xinh đẹp thì phải trả giá rất đắt.
Trong khoảng thời gian này, hoạt động giải trí lớn nhất của Trình Tuyết Ý là tới đoàn phim [Độc Cô] bên cạnh ăn ké cơm hộp của Vu Đồng Đồng.
Thời gian ăn cơm là thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của cô, đôi khi Từ Kỳ Ngôn không quá bận thì cả hai sẽ cùng nhắn tin Wechat hoặc gọi điện thoại.
Những cặp đôi mới yêu nhau thì luôn nồng nhiệt.
Chỉ một câu ‘em ăn cơm chưa’ là có thể khiến cho khóe môi cô cong lên 40°.
Vu Đồng Đồng nhìn vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu của Trình Tuyết Ý, không nhịn được khinh bỉ nói: “Cậu đủ rồi đấy.”
“Tớ làm sao chứ?”
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, cả người cậu đều toát ra mùi chua của tình yêu sao?”
“Có sao?” Trình Tuyết Ý không để tâm tới: “Không cảm thấy mà.”
“Chẳng phải cậu và Hoắc Tư Viễn cũng giống như vậy sao? Mỗi ngày đều coi như không có ai, trên mạng không có ai bàn tán đến hai người là do hai người may mắn thôi.”
“Tớ nhìn lầm rồi.” Vu Đồng Đồng thở dài nói.
“Sao?”
“Trước kia tớ còn cảm thấy người đàn ông lạnh lùng như Từ Kỳ Ngôn khi yêu đương thì sẽ không thú vị, hiện tại xem ra.” Đột nhiên cô ấy nở nụ cười khinh bỉ: “Có vẻ Từ tổng khiến cho cậu rất dễ chịu nhỉ?”
“…”
“Giữa thanh thiên bạch nhật, cậu đang nói gì đấy!”
“Hừm, nói thật đi tổng tài thế nào?”
Vu Đồng Đồng này thật là.
Trình Tuyết Ý nhớ lại đêm hôm đó, khuôn mặt cô đỏ như trái cà chua chín.
Có phải da mặt cô quá mỏng không?
Chuyện này đã qua bao lâu rồi? Mà cô còn đỏ mặt như vậy?
Vu Đồng Đồng giống như một tay chơi có kinh nghiệm, nhìn thấy vẻ mặt này thì còn gì không hiểu nữa chứ.
“Chậc chậc, thật hâm mộ người của cậu.”
“Im lặng im lặng đi!”
“Đừng mà, kể chi tiết đi! Kích cỡ thế nào? Có dài và lâu không?”
Tại sao tên chó này không biết chừng mực đến như vậy?
Bởi vì Vu Đồng Đồng hỏi quá nhiều thứ, nên mấy ngày sau Trình Tuyết Ý không tới đoàn phim bên cạnh ăn ké cơm nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô cũng nhận được tin tốt.
—- Nhờ [Vọng Tộc] cô được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Tử Kinh.
Lúc trước ratings của Vọng Tộc tăng liên tục, cũng không phải là cô chưa từng có ảo tưởng này, nhưng bộ phim này có quá nhiều diễn viên, cô sợ vai diễn của mình không đủ nổi bật.
Nhưng không ngờ cô thật sự được đề cử.
Giải thưởng này so với giải thưởng người mới của năm ngoái thì tốt hơn rất nhiều.
Giải thưởng Kim Tử Kinh là giải thưởng cao quý nhất của phim truyền hình trong nước.
Nếu Trình Tuyết Ý thật sự lấy được giải thưởng này, thì cô sẽ được thăng lên thành thị hậu.
Chính là rank thách đấu.
Chỉ là muốn giành được giải thưởng này không dễ dàng như vậy, lần này Ôn Nhiễm cũng được đề cử giống với Trình Tuyết Ý.
Tuy rằng ratings của [Nhiều Năm Qua] không cao bằng [Vọng Tộc], nhưng diễn xuất của nhất tỷ Ôn Nhiễm rất tốt, cho nên danh tiếng rất cao.
Còn về Trình Tuyết Ý, lần này cô thật sự đã khiến cho mọi người khá ngạc nhiên, trong một rừng diễn viên gạo cội nhưng không hề bị lép vế, mà đã diễn ra một nhân vật Lục Hà cực kỳ hoàn hảo.
Đặc biệt đoàn phim còn đăng lên một tập hậu trường của [Vọng Tộc], trong đó có một đoạn ngắn quay Trình Tuyết Ý chăm chỉ học hỏi từ diễn viên gạo cội, cũng có quá trình luyện tập cưỡi ngựa của cô.
Trình Tuyết Ý rất dụng tâm với vai diễn Lục Hà, nên được khán giả ấn tượng rất sâu.
Điều này khiến cho danh tiếng của cô cao như đỉnh núi.
Lúc này [Vọng Tộc] kết thúc chưa được bao lâu, một số đài truyền hình vệ tinh vẫn đang phát sóng đợt hai, cho nên danh tiếng của Trình Tuyết Ý cũng không thấp.
Lần này đoàn phim [Vọng Tộc] được đề cử khoảng 16 giải Kim Tử Kinh.
Trong đó có bộ phim truyền hình của năm, đạo diễn xuất sắc nhất, và giải nam nữ chính xuất sắc nhất.
Giải bộ phim truyền hình của năm thì không có gì hồi hộp nữa.
Nhưng những giải thưởng còn lại, không chắc là [Vọng Tộc] có thể bao thầu được hết.
Vì vậy thật sự rất khó để đánh giá các giải thưởng lần này.
Danh sách đề cử của Kim Tử Kinh vừa công bố chưa được bao lâu thì đã tới Tết Nguyên Đán.
Tết năm nay là vào tháng Giêng, so với năm ngoái sớm hơn một chút.
Đoàn phim [Trọng Cẩm] tỏ lòng từ bi cho mọi người nghỉ năm ngày.
Đã lâu không được nghỉ ngơi và cũng đã lâu Trình Tuyết Ý không được gặp mẹ và bạn trai nên cô rất vui.
Đêm giao thừa năm nay cô vẫn ở bên cạnh Sầm Phương.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trình Tuyết Ý nhớ năm ngoái, cô và Sầm Phương vừa xem Đêm Hội Mùa Xuân vừa làm hoành thánh.
Cũng nhớ Từ Kỳ Ngôn gọi điện thoại cho cô chất vấn, hỏi vì sao không chúc Tết hắn.
Chớp mắt một cái một năm đã trôi qua.
Sự nghiệp trong một năm nay của cô đã nhảy vọt, thành công chiếm một vị trí nhỏ trong giới giải trí.
Mà tên tổng tài mặt lạnh lúc trước chỉ biết khinh bỉ cô, bây giờ đã trở thành bạn trai.
Nghĩ lại cuộc sống này đúng là tuyệt vời.
Vào buổi tối đêm giao thừa, thành phố B đón một trận tuyết lớn, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài đều là những mảng trắng.
Đây là trận tuyết rơi cuối cùng của năm cũ.
Trình Tuyết Ý nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ rồi nghĩ thầm, nếu có thể rơi qua 0 giờ, thì cũng sẽ được xem là trận tuyết đầu tiên của năm mới.
Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu.
Trong phòng khách, Sầm Phương đã lần lượt dọn các món ăn lên: “Tuyết Ý, mau đến ăn cơm giao thừa!”
Trình Tuyết Ý đang lưu luyến nhìn những bông tuyết bên ngoài cửa sổ, sau đó cười nói dạ.
Năm nay cô đã học giỏi hơn, từ sáng sớm đã gửi tin nhắn chúc Tết cho Từ Kỳ Ngôn.
Chỉ là tên đàn ông cho này không biết đang làm gì, vậy mà không trả lời tin nhắn của cô.
Năm nay vì sự nghiệp của Trình Tuyết Ý thành công hơn, nên bữa cơm cũng thịnh soạn hơn năm ngoái rất nhiều, cô còn đang hấp một con tôm hùm lớn mập mạp.
Con tôm hùm to béo múp được đặt ở giữa bàn.
Trình Tuyết Ý lấy điện thoại ra chụp hình bàn ăn lại, rồi gửi sang Wechat cho Từ Kỳ Ngôn.
Đó là Trình Trình: “Tuy rằng anh vẫn chưa chúc Tết em, nhưng em vẫn sẽ chia sẻ một chút cơm tất niên cho anh, sao, không hề thua kém với nhà các anh phải không?”
Lần này Từ Kỳ Ngôn trả lời rất nhanh.
Người họ Từ: “Anh cũng không biết.”
Đó là Trình Trình: “Anh không biết gì?”
Người họ Từ: “Không biết năm nay trong nhà ăn cơm tất niên như thế nào, cho nên không thể so sánh được.”
Đó là Trình Trình: “???”
Đó là Trình Trình: “Vì sao không biết, anh không ăn cơm tất niên ở nhà sao?”
Người họ Từ: “Ừ.”
Đó là Trình Trình: “Vậy anh ăn ở đâu?”
Người họ Từ: “Mở cửa.”
……………………………….?
Trình Tuyết Ý ngập ngừng vài giây.
Đó là Trình Trình: “Anh ở trước cửa nhà em sao?”
Người họ Từ: “Ừ.”
Cô cứ nhìn cửa rồi lại nhìn Sầm Phương, rối rắm một chút rồi cũng nói sự thật cho Sầm Phương nghe: “Mẹ, có khả năng hôm nay chúng ta có khách.”
Tay đang cầm đũa của Sầm Phương dừng lại: “Hả? Còn có ai muốn tới vậy?”
…
“Bạn trai con.”
Trong sự kinh ngạc hoảng sợ của Sầm Phương, Trình Tuyết Ý vội vàng đi ra huyền quan mở cửa.
Quả nhiên Từ Kỳ Ngôn đang đứng trước cửa.
Hắn ăn mặc khá chỉnh tề, bộ vest trên người được cắt may khá tinh xảo, nơ hay nút áo đều không thiếu và một chiếc áo khoác len siêu lớn bên ngoài.
Trong tay ngoại trừ mấy túi thuốc bổ thì còn có một bó hoa hồng lớn.
Cảm giác hiện tại hắn đi kết hôn cũng không thành vấn đề.
“Năm mới vui vẻ.” Hắn cười nói.
Trước kia Trình Tuyết Ý nhìn thấy người khác tặng hoa, cô còn cảm thấy quá ‘thô’, nhưng bạn trai của cô cũng không khác gì bọn họ!
Thật là lãng mạn phải không?
Cô hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đã vô tình trở thành một chó có tiêu chuẩn kép rồi.
Cô vui vẻ cầm lấy bó hoa: “Cảm ơn, em rất vui.”
Nói xong, cô nắm lấy tay hắn, kéo hắn bước vào trong.
Sau khi Sầm Phương hoảng sợ thì cũng đã phản ứng lại được như bình thường, rồi lại có chút lo lắng không kiềm chế được.
Vậy mà con gái đã có bạn trai?
Cũng không biết là dạng người gì.
Tại sao đột nhiên lại đến nhà bất ngờ như vậy.
Bà còn chưa kịp chuẩn bị gì hết đâu!
Đọc Full Tại truyenfull.com
Sầm Phương thật sự rất tò mò về đối phương, vì vậy bà chuẩn bị đẩy xe lăn ra cửa để xem thử.
Nhưng Trình Tuyết Ý hành động nhanh hơn.
Ngay khi Sầm Phương rời khỏi phòng ăn, bà nhìn thấy con gái mình đang kéo tay một người đàn ông cao ráo đẹp trai vào trong.
Nói là cao ráo đẹp trai cũng không hề khoa trương, bạn trai của con gái so với các diễn viên trên TV còn đẹp hơn!
Từ Kỳ Ngôn rất bình tĩnh khi gặp Sầm Phương, hắn đứng im, nghiêm túc nói: “Chào dì Sầm, con là Từ Kỳ Ngôn.”
Trình Tuyết Ý vẫn đang cong môi mỉm cười, cô vui vẻ giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn trai của con.”
Sầm Phương hơi kinh ngạc, sao lại họ Từ nữa rồi?
Hình như con gái của bà rất có duyên phận với họ Từ đấy.
Trình Tuyết Ý nhìn vẻ mặt của Sầm Phương là biết bà đang nghĩ gì, lúc này cô cũng không che giấu nữa.
Cô cười nói: “Mẹ, đây cũng là Từ tổng của tụi con.”
Sầm Phương ngây ngốc ngay lập tức: “???”
Bầu không khí bữa cơm tất niên có chút cứng ngắc.
Sầm Phương cư xử rất khách khí, thậm chí còn có chút xa cách.
Theo bà nghĩ, bà đã nghe nói về Từ tổng này không phải là một ngày hai ngày, bà vẫn còn nhớ rõ một năm trước con gái bà mê mẩn người này như thế nào, muốn chết muốn sống ra sao, tuy rằng hiện tại đã bớt dần, dù Trình Tuyết Ý không nhắc tới lời này, nhưng bà chắc chắn con gái vẫn chưa buông tay hoàn toàn.
Vậy mà hiện tại hai người lại ở chung một chỗ với nhau, cũng không biết con gái của mình đã chịu bao nhiêu cực khổ, mới có thể theo đuổi được người đàn ông này.
Người làm mẹ như bà, sao có thể không đau lòng được chứ?
Tư tưởng của những người thế hệ trước vẫn có chút cũ xưa, họ luôn cảm thấy mối quan hệ nam theo đuổi nữ thì sẽ bền vững hơn.
Nếu ngược lại, bà sợ sau này Trình Tuyết Ý sẽ rơi vào thế yếu, đặc biệt gia cảnh của người ta còn tốt như vậy, hơn nữa khuôn mặt còn…trêu hoa ghẹo nguyệt như thế này.
Sầm Phương cũng không phải là người giỏi che dấu cảm xúc.
Thừa dịp bên ngoài vẫn đang bắn pháo hoa bùng bùng, bà kéo tay áo Trình Tuyết Ý, hỏi khẽ: “Con theo đuổi người ta?”
Trình Tuyết Ý hơi ngạc nhiên.
Ngay lập tức cô có thể hiểu suy nghĩ của Sầm Phương.
Vừa định lên tiếng giải thích thì Từ Kỳ Ngôn đang ngồi bên cạnh cô nói: “Dì Sầm, là con theo đuổi cô ấy.”
Giọng nói lạnh nhạt của hắn rất dễ nghe, còn mang theo chút ý cười: “Theo đuổi rất lâu, cô ấy mới đồng ý ở bên cạnh con.”
“Cho nên dì hãy yên tâm, con sẽ rất trân trọng cô ấy.”
Trình Tuyết Ý nghe thấy vậy thì không nhịn được nghĩ thầm, tổng tài đúng là càng ngày càng tiến bộ!
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, cả hai ăn ý nhìn nhau cười.
Nụ cười kia thật sự ngọt ngào đến tận xương tủy.
Dường như Sầm Phương vẫn còn bối rối, nhưng nhìn thấy tình cảm con gái nhà mình và Từ tổng khá tốt.
Dù sao, ánh mắt cũng sẽ không lừa dối được.
Những người đang yêu nhau chỉ có thể chứa đựng được đối phương trong mắt mà thôi.
Vì thế bầu không khí sau bữa cơm tất niên hài hòa hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong lại ngồi trò chuyện một chút, Từ Kỳ Ngôn cũng phải rời đi.
Dù sao ngày quan trọng như vậy, hắn cũng cần phải về nhà thăm ba mẹ.
Trình Tuyết Ý mặc áo khoác vào, đội mũ và đeo khẩu trang rồi cùng đi với hắn xuống dưới lầu.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi.
Bởi vì trận tuyết rơi dày đặc trước đó, nên trên mặt đất đã đọng lại một lớp tuyết thật dày, lúc này mọi người vẫn đang ở nhà ăn cơm tất niên nên không có ai bên ngoài cả, trên mặt đường phủ đầy tuyết, có những ánh sáng lấp lánh hiện lên.
Là tuyết kim cương trong truyền thuyết.
Ánh trăng trên trời rất sáng, sương đã dần hiện lên trên mặt đất.
Hai người bọn họ đan tay vào nhau, chậm rãi bước đi trên nền tuyết.
“Daddy Boy không ở nhà ăn cơm giao thừa cũng được sao?” Trình Tuyết Ý nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn.
Từ Kỳ Ngôn mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Hình như ba của Daddy Boy cũng không hề phản đối.”
Ngoài mặt Từ Tấn Minh là người cố chấp cổ hủ, thật ra trong lòng cũng không phải là người không hiểu chuyện.
Từ Kỳ Ngôn đoán rằng sau khi ba gặp Trình Tuyết Ý, đã có ấn tượng khác về cô, nên ông cũng không cố ép hắn với những người khác nữa.
Cho dù là khi nghe thấy tên của Trình Tuyết Ý, ông cũng chỉ hừ lạnh một cái.
“Lâu như vậy, cuối cùng anh cũng có danh phận rồi.” Đột nhiên Từ Kỳ Ngôn trầm giọng nói.
“Hả?”
“Vừa nãy em giới thiệu anh với mẹ như thế nào?” Giọng điệu của hắn trêu chọc, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu anh nhớ không lầm, là bạn trai.”
Ba chữ ‘là bạn trai’ hắn nói vừa chậm vừa nhấn mạnh.
“Dù sao anh cũng là không mời mà đến, tốt xấu gì em cũng phải cho anh chút mặt mũi mà phải không?” Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên, ngạo kiều nhìn hắn cười.
“Em nghĩ anh vẫn phải chịu đựng thật lâu, ít ra em phải nhận được một giải thưởng gì đó thì chúng ta mới được công khai.”
“Bằng không mọi người sẽ nói, những thành tựu em đạt được là nhờ có anh chống lưng, em cảm thấy như vậy sẽ không thú vị, anh hiểu không?”
“Ừ, anh hiểu.”
“Đúng vậy, không phải là em cảm thấy xấu hổ khi quen anh đâu, nên anh đừng tự ti đó.”
Dường như Từ Kỳ Ngôn nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười: “Anh tự ti sao?”
Trình Tuyết Ý cười nói: “Không phải là do em thấy anh rất để tâm đến vấn đề này nên mới giải thích đó sao.”
Lúc này đột nhiên người đàn ông đang đi bên cạnh dừng chân lại.
Trình Tuyết Ý nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao thế?”
Từ Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, vì trong bóng đêm nên ánh mắt ôn nhu kia càng thêm nổi bật.
Giây tiếp theo, hắn kéo khẩu trang cô xuống, hôn lên môi cô.
Dịu dàng ấm áp, triền miên không rời.
Dường như những bông tuyết đang rơi đều dừng lại vào thời gian này.
Một lúc lâu sau, Trình Tuyết Ý nghe thấy hắn nói bên tai cô, thấp giọng nói: “Không sao cả, chỉ cần là em là tốt lắm rồi.”
Thật tốt khi em đồng ý ở bên cạnh anh.
Trình Tuyết Ý đã sống hai đời, đã từng lang thang không nơi nương tựa, sống trong một cuộc sống không thể nhìn thấy được một chút hy vọng nào.
Bản thân cô không có ưu điểm gì nhiều, chỉ là cô rất kiên cường, dựa vào sự kiên cường đó trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn.
Nhưng cô cũng rất khát vọng có một người để dựa vào.
Khi cô hụt hẫng, khi cô buồn, thì có thể có một người nói với cô: “Không sao cả, có anh ở đây.”
Mà bây giờ người này đã xuất hiện.
Từ đây trở về sau, hắn sẽ trở thành áo giáp của cô.
Vào tháng 3, lễ trao giải Kim Tử Kinh tổ chức đúng theo lịch trình.
Vào ngày trao giải, khung cảnh lộng lẫy rực rỡ, các diễn viên mới, cũ, tuyến giữa đều tụ hội lại với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Trình Tuyết Ý đi thảm đỏ cùng với đoàn phim Vọng Tộc.
Hôm nay cô vẫn mặc đồ của nhà J, hơn nữa còn là bộ được thiết kế riêng.
Chiếc váy dài chạm đất có một mảnh vải lụa đen che trước ngực, trên váy được đính khoảng 1520 vụn kim cương, đến lúc ánh đèn chiếu tới, khi mặc chiếc váy này đi trên thảm đỏ thì muốn rực rỡ bao nhiêu thì sẽ rực rỡ bấy nhiêu.
Tâm trạng của cô cũng không khác mấy so với lần tham dự Tinh Quang Đại Thưởng, lần trước cô lo lắng là vì lần đầu đi thảm đỏ, lần này cô lo lắng là vì không biết cô có lấy được giải thưởng không.
Cô không thể phủ nhận, cô rất có khát vọng với vòng nguyệt quế của thị hậu Kim Tử Kinh, dù sao cô cũng đã đến rất gần rồi, nên muốn lấy được nó là điều đương nhiên.
Hôm nay đoàn phim [Vọng Tộc] sẽ xuất hiện cuối cùng trên thảm đỏ, cho nên tâm trạng của Trình Tuyết Ý vẫn luôn căng thẳng.
Dù sao trước bọn họ một số thứ tự, là đoàn phim [Nhiều Năm Qua].
Hôm nay Ôn Nhiễm cũng rất giống nữ thần, trên người mặc chiếc váy cao cấp Dior màu nude, mái tóc được uốn xoăn, khi nhìn vào ống kính cô ấy nở một nụ cười đoan trang dịu dàng.
Nghĩ lại thì đúng là giống như một giấc mơ.
Năm ngoái cô còn cùng Liên Khê tranh giành một giải thưởng không quá quan trọng.
Lúc này chỉ mới một năm mà thôi, cô đã có thể đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, cạnh tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Tử Kinh.
Đột nhiên Trình Tuyết Ý nhìn về phía Ôn Nhiễm mỉm cười, bởi vì giờ phút này cô cảm thấy bản thân mình giống như đang mơ vậy.
Người đi bên cạnh cô vẫn là Thi Nhất, hắn mặc một bộ vest trắng thắt nơ đen, nụ cười ít đi mấy phần ngả ngớn, nhiều hơn vài phần lịch sự.
Hắn nhìn thấy Trình Tuyết Ý mỉm cười, thì nói: “Đang nghĩ gì mà vui vẻ như vậy.”
“Chỉ là cảm thấy bản thân được thăng cấp, tính ra tôi xuất đạo chưa lâu nhưng lại có thể đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, cho dù tôi không nhận được giải thưởng thì cũng rất là vui rồi.”
“Vậy mà còn biết tự an ủi bản thân đấy.”
“Đây gọi là tinh thần lạc quan nhé.”
Khi hai người đang trò chuyện, Bội Ni cầm điện thoại tới: “Chị Tuyết Ý có tin nhắn nè.”
Trình Tuyết Ý bấm vào tin nhắn thì nhìn thấy người họ Từ gửi một câu: “Anh đợi em ăn mừng.”
Tin tưởng cô có thể lấy được giải thưởng như vậy sao?
Trình Tuyết Ý cười tươi đến mức đôi mắt híp lại: “oJBK.”
Thi Nhất nhìn thấy vậy cũng cười theo.
Phía bên kia đoàn phim [Nhiều Năm Qua] đã bắt đầu đi vào phía sau.
“Đi nào.” Thi Nhất đưa khủy tay ra: “Chị dâu, tới chúng ta rồi.”
“Anh không được gọi bậy.”
“Cũng phải, anh trai của tôi vẫn chưa có danh phận.” Hắn mím môi, vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa: “Đúng là tổng tài thảm nhất tôi từng thấy.”
…
Đọc Full Tại truyenfull.com
Khi đoàn phim [Vọng Tộc] bước lên thảm đỏ, các khán giả đều hét to tới mức chói tai.
Không có cách nào khác, quá nổi nên nó vậy đó.
Trong những năm gần đây chưa từng có bộ phim nào được biết đến nhiều như vậy, có thể nói, ít nhất trong ba năm tới sẽ không có ai phá được kỷ lục này.
Tiếng la hét của khán giả to như tiếng sóng biển, sóng gió cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.
Trình Tuyết Ý nắm tay Thi Nhất, rồi vẫy tay chào các fans hâm mộ.
Lần này cô so với năm trước đã có kinh nghiệm hơn nhiều, nụ cười cũng tự nhiên ngọt ngào hơn.
Sóng bình luận dâng cao rất nhanh, đã số đều là những rắm cầu vồng.
[Trình Trình của chúng ta đẹp như tranh vẽ vậy, còn chiếc váy ngày hôm nay đúng là dành riêng cho Trình Trình chúng ta! Cả hai đều rất lộng lẫy rực rỡ, giống như là đang bổ sung thêm sức mạnh cho nhau!]
[Hôm nay vợ chồng Giang Hà cũng phát đường kìa!]
[A a a a, Vọng Tộc Vọng Tộc, tôi có thể xem lại một trăm lần, yêu em gái Trình, yêu Nhất Nhất!]
[Em gái Trình xông lên! Lấy được giải thị hậu mama sẽ cho con kẹo!]
[Không biết ban giám khảo có thể trao toàn bộ giải thưởng cho đoàn phim Vọng Tộc không, tất cả bọn họ đều quá xuất sắc! Quá, xuất, sắc, đấy!]
Một nhóm sáu người của [Vọng Tộc] đi vào khu vực ký tên bên trong.
MC dẫn chương trình hô rất to và dõng dạc: “Hoan nghênh đoàn phim [Vọng Tộc]!”
“Lần này đoàn phim [Vọng Tộc] được đề cử 16 giải thưởng, có thể nói đây là một bộ phim đã phá kỷ lục và làm nên lịch sử mới, kể từ khi phát sóng thành tích đã rất cao, không biết đạo diễn Giang mong đợi điều gì trong hôm nay?”
Đạo diễn Giang cầm microphone cười rạng rỡ, nhìn sang năm diễn viên còn lại, chân thành nói: “Tôi có lấy được giải thưởng hay không thì không quan trọng, tôi hy vọng năm người bên cạnh tôi sẽ có thể mang thắng lợi trở về.”
Năm người còn lại không nhịn được bật cười.
Bầu không khí tại đó cũng thả lỏng hơn.
MC là người rất giỏi giao tiếp: “Tuy là đạo diễn Giang nói vậy, nhưng tôi hy vọng cả sáu vị đều có thể thắng lợi quay về!”
Thời gian phỏng vấn ngắn ngủi qua đi, sáu người cùng nhau ký tên rồi bước vào trong hội trường.
Đoàn phim [Vọng Tộc] là những người đi cuối cùng, cho nên khi sáu người bọn họ vào trong, lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu.
Lần này Trình Tuyết Ý ngồi bên cạnh Ôn Nhiễm.
Tuy rằng hai người ở chung một công ty, nhưng cho tới bây giờ cả hai vẫn chưa tiếp xúc với nhau nhiều.
Khi Trình Tuyết Ý ngồi xuống, còn rất lịch sự chào đàn chị một câu.
Ôn Nhiễm rất dịu dàng, sau khi cười đáp lại, cô ấy còn cùng cô thảo luận về Vọng Tộc.
Ôn Nhiễm: “Không gạt em, chị đã coi tận hai lần rồi.”
Trình Tuyết Ý: “Nhiều Năm Qua cũng rất hay, em rất thích thể loại phim như vậy, vừa chi tiết vừa cảm động, em đã khóc rất nhiều khi xem.”
Máy quay vô tình chiếu tới, mọi người đều nhìn thấy Trình Tuyết Ý và Ôn Nhiễm trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Trên bão bình luận lại nói, không nghĩ tới hai đối thủ lại có thể hài hòa tới mức này.
Trình Tuyết Ý cảm thấy, Ôn Nhiễm có thể đi đến được ngày hôm nay, EQ và phong thái đều không thể thiếu, được trò chuyện với những người như vậy thì là khá thoải mái.
Rất nhanh các giải thưởng nhỏ đã trao xong.
[Vọng Tộc] thật sự rất trâu bò.
Sáu giải thưởng bao gồm giải biên kịch tốt nhất, giải biên tập tốt nhất, giải quay phim tốt nhất, giải nhạc phim tốt nhất đều thu vào túi.
Sau đó lễ trao giải bước vào giai đoạn thứ hai.
Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng hơn.
Vì càng về sau giải thưởng càng quan trọng hơn.
Lòng bàn tay của Trình Tuyết Ý cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Nếu xét về tâm lý thì cô thật sự không bằng Ôn Nhiễm, bởi vì nữ thần bên cạnh cô vẫn rất tao nhã.
Sau khi giải nam phụ xuất sắc nhất được trao xong, cuối cùng cũng đến lượt giải nữ chính xuất sắc nhất.
Theo âm nhạc bùng nổ, người nhận được giải thị hậu Kim Tử Kinh lần thứ ba là Tần Toàn, đang đi cùng với đạo diễn Trình Tuấn bước lên sân khấu.
Hai người đi đến trước microphone, đầu tiên Trình Tuấn nở nụ cười, sau đó nói với Tần Toàn: “Đêm nay hai chúng ta có trách nhiệm rất quan trọng, hơn nữa giải thưởng này cũng cực kỳ quan trọng.”
Mặc dù Tần Toàn là người nắm giữ kết quả, nhưng tâm trạng của chị ấy cũng khá căng thẳng, chị ấy hít sâu một hơi rồi nói: “Rõ ràng đây không phải là lần đầu tôi tham dự Kim Tử Kinh, hôm nay nhân vật chính cũng không phải là tôi, chỉ là hiện tại tôi cực kỳ lo lắng, bởi vì không phải hôm nay cũng là ngày kỷ niệm 30 năm của Kim Tử Kinh sao, tôi rất tò mò, ai có thể lấy được giải thưởng vào ngày hôm nay.”
“Đây.” Chị ấy giơ phong thư trong tay lên: “Hiện tại kết quả đang nằm trong tay tôi.”
“Tôi tin rằng mọi người đều rất muốn biết kết quả, nhưng, chúng ta vẫn phải làm theo trình tự, xin mời mọi người nhìn lên màn hình.”
Trình Tuấn mỉm cười gật đầu, màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu các đoạn phim ngắn của các bộ phim được đề cử.
Là những đoạn phim ngắn của các nữ diễn viên được đề cử giải Kim Tử Kinh.
Lần lượt là Tạ Tư Nhan [Thành Phố Nơi Tuyết Rơi], Ôn Nhiễm [Nhiều Năm Qua], Trần Chí Ninh [Sáng Như Quang Hoa] và Trình Tuyết Ý [Vọng Tộc].
Sau khi đoạn phim ngắn được phát lên, đã nhận được một tràng pháo tay của khán giả.
Tần Toàn mở phong thư trong tay ra: “Cuộc cạnh tranh lần này thật sự rất khốc liệt, cả bốn vị đều biểu hiện rất tốt, tôi tin rằng các ban giám khảo đã rất khó khăn để chọn ra được người chiến thắng.” Chị ấy cầm lấy kết quả cuối cùng, nụ cười kinh ngạc: “Hiện tại tôi xin được công bố, người đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Tử Kinh lần thứ ba mươi là —-”
Trình Tuyết Ý cảm thấy trái tim của cô giống như muốn ngừng đập.
Âm nhạc trên sân khấu và cả giọng nói của mọi người đều biến mất.
Trong thế giới, chỉ còn lại tiếng tim đập và hơi thở của cô.
Giây tiếp theo.
“Chúng ta hãy cùng chúc mừng, hai vị thị hậu mới —- chúc mừng Trình Tuyết Ý! Chúc mừng Ôn Nhiễm! Chúc mừng hai vị!!!”
“Đây là quả trứng hai lòng đỏ đầu tiên trong lịch sử ba mươi năm của Kim Tử Kinh!”
“Hai vị sẽ được sử sách của Kim Tử Kinh ghi nhớ mãi mãi!”
Hiện trường im lặng khoảng một giây.
Vậy thật sự là có trứng hai lòng đỏ sao???
Giây tiếp theo, tiếng hoan hô và vỗ tay vang vọng khắp hội trường.
Một giây này, đủ có thể khiến cho Trình Tuyết Ý ghi nhớ cả đời.
Quá tuyệt vời.
Trên màn ảnh, Trình Tuyết Ý không kìm được mà bật khóc.
Khóc vì vui mừng.
Âm nhạc lúc này thật sự khiến cho mọi người cảm thấy xúc động.
Lúc này Ôn Nhiễm cũng không giữ bình tĩnh được nữa, cô ấy nhảy dựng lên ôm lấy Trình Tuyết Ý.
Hai người đứng dậy ôm các diễn viên khác, sau đó cùng nhau nắm tay bước lên sân khấu.
Trình Tuấn và Tần Toàn lần lượt trao cúp và giấy chứng nhận cho Trình Tuyết Ý và Ôn Nhiễm, đồng cũng chúc mừng các cô.
Ôn Nhiễm là người phát biểu cảm nghĩ trước.
Cô ấy đứng giữa sân khấu, có lẽ là vì quá vui nên hình tượng không còn giống như thường ngày nữa, thoải mái hơn rất nhiều: “Tôi cho rằng hôm nay mình sẽ thua, bởi vì Vọng Tộc thật sự rất hay, đàn em Tuyết Ý của tôi biểu hiện cũng rất tuyệt.”
“Cho nên tuy là lúc trước tôi biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng có áp lực rất lớn, bởi vì mọi người xung quanh vẫn luôn nói tôi là nữ hoàng phim truyền hình, nhưng đã nhiều năm tôi vẫn không lấy được giải Kim Tử Kinh, nên tôi cảm thấy rất hổ thẹn với danh xưng này, thật may là cuối cùng tôi cũng đã làm được!” Cô ấy giơ cúp lên: “Chúc mừng Tuyết Ý, cũng chúc mừng chính tôi, tôi yêu Kim Tử Kinh, cảm ơn!”
Ôn Nhiễm nói xong thì nhường lại vị trí, hơi khom lưng bày ra tư thế mời vào.
Trình Tuyết Ý mỉm cười, sau đó đi tới gần microphone.
Tim cô vẫn đập thình thịch như cũ, cô đặt tay lên ngực: “Không thể tin được hôm nay tôi có cơ hội để phát biểu cảm nghĩ của mình.”
“Thật ra tôi vẫn chưa sẵn sàng.”
Bên dưới sân khấu mọi người đều nở nụ cười thân thiện, dành tặng cho vị thị hậu trẻ tuổi nhất lời chúc và cổ động chân thành nhất.
“Đầu tiên tôi muốn nói lời cảm ơn, tôi vào nghề không lâu nhưng tôi thật sự rất may mắn vì có thể được tham gia một kịch bản xuất sắc, gặp được một đạo diễn tài giỏi và các đồng nghiệp tuyệt vời. Tôi thật sự rất muốn nói, tôi may mắn biết bao khi có thể được gặp tất cả mọi người.”
Trên màn ảnh hiện lên các diễn viên và nhân vật mấu chốt trong đoàn phim Vọng Tộc, mọi người đều cảm thấy rất xúc động, bộ phim này có thể nói là tâm huyết của tất cả mọi người, có thể lấy được thành tích tốt như vậy thì mọi người thật sự rất vinh dự.
Nhìn thấy Trình Tuyết Ý lấy được giải thị hậu, mọi người cũng vui mừng thay cho cô.
Trình Tuyết Ý bật khóc: “Tôi cũng cảm ơn các ban giám khảo đã sẵn sàng trao cho tôi một giải vinh dự như vậy, tôi sự không thể nào đền đáp được hết, tôi sẽ luôn ghi nhớ bản thân mình là diễn viên, sẽ cố gắng hết sức đưa tới cho mọi người những tác phẩm tốt nhất.”
“Cảm ơn!” Trình Tuyết Ý cúi đầu chào khán giả, nước mắt rơi xuống sân khấu: “Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Được như ước nguyện, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Từ lúc xuyên sách tới bây giờ, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.
Cô đã thực hiện được giấc mơ đóng phim của mình, có được bạn bè cũng có được tình yêu.
Hạnh phúc là ở đây, bởi vì những người tuyệt vời xung quanh bạn nên nó càng hiện rõ hơn.
Và bây giờ, đứng trên sân khấu này, cô đã lấy được giải thưởng rất tôn quý, đây chính là đỉnh cao trong sự nghiệp của cô và cũng là một điểm khởi đầu.
Nó có nghĩa, cô phải cố gắng đi về phía trước, đi lên đỉnh núi cao hơn.
Khi Trình Tuyết Ý bước xuống sân khấu cô đã nghĩ, có người đang ở nhà chờ làm tiệc chúc mừng cho cô.
Thật may, cô không làm hắn thất vọng.
Hơn nữa lấy được giải thưởng này chính là bước đầu tiên của thành công và người nào đó sắp có được danh phận rồi.