Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 31



Editor: Fei

Kỷ Li nhìn lướt qua cái tên vô cùng quen thuộc kia, tầm mắt vô thức hướng lên trên.

Làm nam chính trong sách gốc, vẻ ngoài của Quý Vân Khải đương nhiên không thể soi mói: mắt sáng mũi cao, môi hồng răng trắng, rực rỡ tới mức khiến cho người khác khó có thể làm lơ.

Kỷ Li nhìn chăm chú chẳng né tránh, Quý Vân Khải đã sớm phát hiện ra, lông mày nhíu chặt.

Cửa thang máy dần khép lại, cậu ung dung vươn tay ngăn cản, hỏi: "Tôi có thể vào không?"

Tướng mạo đối phương quá tinh xảo, hơn nữa còn có trợ lý bên cạnh, hẳn là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty.

Thực tập sinh bọn họ là "Giai cấp" thấp nhất được ngầm thừa nhận trong giới giải trí.

Tuy Quý Vân Khải chưa bao giờ tự coi thường chính mình nhưng chưa chắc các nghệ sĩ tiền bối đã muốn dùng chung thang máy với cậu. Cậu cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người ta ghét bỏ.

"Đương nhiên là được, cậu lên tầng mấy?" Ấn tượng đầu tiên của Kỷ Li dành cho nam chính không tệ chút nào.

"Tầng mười hai." Quý Vân Khải đáp.

Vừa bước vào đã thấy nút thang máy sáng, cậu quay sang nhìn Kỷ Li: "Các anh cũng tìm Đào tổng à?"

"Ừm." Bánh Bao trả lời.

Quý Vân Khải im lặng đứng bên cạnh.

Khi đến tầng 12, Quý Vân Khải đứng gần cửa nên nhanh chóng bước ra ngoài trước.

Bánh Bao chờ cậu đi mới sáp lại gần nói, "Anh Kỷ, thực tập sinh này đẹp trai nhỉ? Khí chất cũng rất đặc biệt."

Thực tập sinh có giá trị nhan sắc cao, trang điểm xong chẳng phải sẽ hút được một đống fan à?

Kỷ Li nhẹ giọng đồng ý, "Đúng vậy."

Trong sách đã từng miêu tả ——

Bởi vì được cả nhà cưng chiều nên tính tình Quý Vân Khải mang theo sự kiêu căng và tự phụ trời sinh nhưng không khiến người khác cảm thấy cậu đang làm bộ, chuẩn phong thái thiếu gia con nhà giàu.

Thuộc tính vừa hấp dẫn vừa đầy mâu thuẫn ấy là độc nhất trong giới giải trí.

Kỷ Li mới gặp người thật trong khoảng thời gian ngắn đã phải tán thành ý kiến đó.

Bánh Bao bổ sung, "Anh Kỷ, anh đừng ghen tị với người ta làm gì. Ở trong lòng em anh lúc nào cũng chiếm vị trí số một."

Kỷ Li hoàn hồn, dở khóc dở cười vỗ vai cậu: "Ừ, đi thôi."

Hai người nhanh chóng tìm được phòng làm việc của Đào Danh Dương, bắt gặp Úc Phú Nhã đang dựa vào cạnh cửa chờ.

"Chị Úc ơi."

Úc Phú Nhã đặt ngón tay lên miệng "suỵt" một cái rồi chỉ vào phòng làm việc, "Ngồi ghế chờ chút."

Kỷ Li gật đầu, vừa đặt mông xuống đã nghe tiếng nói chuyện vang lên.

"Vân Khải, tổ trưởng nói cậu đánh chết cũng chẳng chịu nhận vai chính bộ phim thần tượng kia? Không hài lòng ở đâu thì cậu có thể nói trước với tôi mà."

Kỷ Li nghe thấy tên Quý Vân Khải, vô thức tập trung chú ý.

Một giây sau Quý Vân Khải liền trả lời, "Đào tổng, em mới làm thực tập sinh có hai tháng, kỹ năng diễn xuất còn chưa học xong sao dám chạy đi đóng phim? Diễn fail thì ngại lắm."

"Thực hành mới là cách học hiệu quả nhất, với vẻ ngoài và năng lực của cậu nhất định sẽ làm được. Bộ phim kia có lượng đầu tư ổn, biên kịch cũng đến từ phòng làm việc của chị cậu, nội dung hẳn là không thành vấn đề..."

"Nếu là các thực tập sinh khác thì họ đã tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi chẳng nhẽ cậu lại từ chối?" Đào Danh Dương nói.

"Em không cần đóng phim thần tượng, mấy phim kiểu này cùng lắm chỉ lừa được mấy nữ sinh trọng nhan sắc. Giáo viên đã dạy rồi, làm như vậy chỉ tổ lãng phí kỹ năng diễn xuất thôi."

Quý Vân Khải quá thẳng thắn, hoàn toàn chẳng biết tỏ ra nghe lời trước mặt ông chủ.

Tuy trong giới có rất nhiều thanh niên thích dùng phim thần tượng để tích lũy nhân khí nhưng Quý Vân Khải lại không muốn ——

Nếu rảnh rỗi đến thế chẳng thà học thêm mấy lớp diễn xuất. Dù có cần đi thực hành cũng phải thực hành bằng vai phụ trong đoàn phim chất lượng cao.

"Đào tổng, em không có ý định một bước lên trời. Anh chờ em kết thúc khóa học ngắn hạn ở công ty sau đó nam chính cũng được, vai phụ nhỏ cũng ok, em đều sẽ nghe theo sắp xếp của cấp trên."

"Em không xuất thân từ chính quy, ngay cả học còn chưa đến nơi đến chốn mà đóng phim cái gì hả anh?"

Câu cuối cùng của cậu mang theo cảm giác "cục súc vô lý".

Đúng như trong sách đề cập —— Quý Vân Khải có sự cố chấp riêng, chưa bao giờ dễ dàng tuân theo cái kiểu "người khác đặt đâu cậu ngồi đấy". Trừ phi chính cậu muốn làm, bằng không chẳng ai ép được.

Kỷ Li nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên ý cười.

Đối với một diễn viên chưa debut, có suy nghĩ như vậy thật đáng quý.

"Cậu..."

Đào Danh Dương còn chưa kịp mở miệng đã bị Quý Vân Khải cắt ngang, "Đào tổng, hết thời gian nghỉ rồi, em phải về học tiếp đây."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị cậu đẩy ra.

Quý Vân Khải đột nhiên đối mặt với ba người ngồi trên ghế sofa, bước chân bỗng khựng lại.

"Hai người nói chuyện xong rồi?" Úc Phú Nhã đứng dậy, ra hiệu với nghệ sĩ nhà mình, "Kỷ Li, chúng ta vào thôi. Bánh Bao ở đây chờ nhé."

"Dạ." Bánh Bao đáp.

Kỷ Li đi về phía trước, lúc tới gần Quý Vân Khải bèn lịch sự nở nụ cười.

Đối phương không đáp, chỉ là chờ bọn họ tiến vào văn phòng mới hỏi Bánh Bao: "Người vừa rồi tên là Kỷ Li à?"

Anh đẹp trai chủ động bắt chuyện nên Bánh Bao cười híp mắt trả lời, "Ừm, anh Kỷ nhà tụi này vừa ký hợp đồng với Siêu Ảnh gần đây."

Quý Vân Khải xác nhận xong tên Kỷ Li, nghiêng người nhìn về phía cửa kính văn phòng, bấy giờ mới mặt không đổi sắc rời khỏi.

Bánh Bao thấy vẻ "không dễ chọc" kia, đứng tại chỗ khó hiểu gãi đầu: "Mình nói sai cái gì rồi?"

Quý Vân Khải bước nhanh đến thang máy, trong đầu tự động xuất hiện bóng dáng Kỷ Li. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay gõ bùm bụp lên màn hình, đăng status lên vòng bạn bè ——

Thế mà hôm nay lại gặp được nam sinh đẹp trai giống mình, thật đáng ghét!

Đính kèm một cái meme: siết chặt nắm đấm nhỏ.

Bình luận đến rất nhanh.

Chị hai: Ha ha ha ha nói linh tinh, em chị đẹp trai 100%!

Ảnh cả: Em đẹp nhất.

Quý Vân Khải nhìn thấy bình luận của anh chị mình, hài lòng cất điện thoại.

Cậu nhìn chăm chú vào ảnh ngược của mình trên cửa thang máy, nhíu mày, tự thưởng cho mình ngón tay cái.

—— Đẹp nhức nách!

Sau đó cậu bèn nhanh chóng biến trở về gương mặt lạnh tanh, tựa như chưa có gì xảy ra.

...

Kỷ Li dưới sự dẫn dắt của Úc Phú Nhã, cuối cùng cũng gặp được ông chủ Siêu Ảnh trong lời đồn —— Đào Danh Dương.

Tuy đối phương đã hơn bốn mươi nhưng mặc âu phục vừa vặn, lưng rộng eo thon để lộ dáng người cực kỳ tốt. Tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khí phách tiêu sái thoát tục.

Chắc hẳn khi còn trẻ rất đào hoa, phong lưu tùy ý.

Trên mặt Kỷ Li không thể hiện mảy may, lễ phép nói: "Chào Đào tổng, em là Kỷ Li."

"Ừm, tôi biết." Đào Danh Dương nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Úc Phú Nhã, "Giờ mới chịu dẫn nghệ sĩ cưng tới công ty?"

"Chậc."

Úc Phú Nhã lườm hắn, "Đừng có hở chút là cưng này cưng nọ, nghe kỳ lắm. Năm ấy nếu tôi đẻ sớm, con trai tôi đã bằng tuổi Kỷ Li rồi."

Từ khi xảy ra sự việc tình chị em kia, Úc Phú Nhã rất kị dùng từ "cục cưng" với nghệ sĩ nhà mình, vô cùng khó chịu.

"Tôi nào có ý đó? Em độc thân là ổn nhất, sinh con với kết hôn làm chi?" Đào Danh Dương nói đến mấy chữ cuối cùng, đáy mắt lướt qua cảm giác chẳng mấy thoải mái.

Trong giới đánh giá năng lực của Úc Phú Nhã cao, với Đào Danh Dương chắc chắn cũng chẳng thấp. Một người quản lý nghệ sĩ, người còn lại lèo lái công ty chính là sự hợp tác ăn ý nhất.

Năm đó Úc Phú Nhã lui giới kết hôn đã ảnh hưởng đến Đào Danh Dương.

Bằng không kể cả có nhiều nghệ sĩ giải trừ hợp đồng hơn nữa thì công ty vẫn chưa đến mức lâm phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Úc Phú Nhã nghe thấy hai chữ "Kết hôn", khẽ nhíu mày.

Cô cầm thuốc lá điện tử ngậm vào miệng, lập tức bị Đào Danh Dương ngăn cản: "Đừng hút, hại thân."

Úc Phú Nhã mất kiên nhẫn, vặc lại hắn: "Tôi cần anh lo hộ à?"

"..." Đào Danh Dương vốn đang khoan thai tự đắc nhất thời hoảng hốt, hắn mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp, "Tôi có xì gà thượng hạng đây, muốn thử không?"

Kỷ Li nhìn bầu không khí giữa hai người, quyết định giả bộ tàng hình.

"Kỷ Li ngồi đi, đừng sợ ông chủ của cậu. Có chị ở đây rồi anh ta chẳng dám hoạnh họe cậu đâu." Úc Phú Nhã ra hiệu.

"Ngồi đi ngồi đi, trong hai bọn tôi thì chị Úc mới là sếp." Đào Danh Dương đáp.

Giọng nói đầy vẻ thuận theo, khác biệt hoàn toàn với hình tượng bên ngoài của hắn.

Úc Phú Nhã thấy bộ dạng chân chó ấy, cười khẩy một tiếng.

Cô nhả khói, tò mò hỏi: "Cậu thanh niên kia tên gì? Trông rất cá tính, là thực tập sinh mới à?"

Kỷ Li cũng vô cùng hiếu kỳ.

Trong sách gốc không miêu tả cuộc sống Quý Vân Khải lúc bấy giờ. Kỷ Li đã từng cho rằng cậu dựa vào bối cảnh gia đình để debut.

"Em nói Quý Vân Khải sao?" Đào Danh Dương chậm rãi cắt điếu xì gà, "Nghe danh tập đoàn Quý Thị bao giờ chưa? Quý Vân Khải là cậu ba nhà đó, bên trên còn cặp anh chị sinh đôi."

"Anh cả tên Quý Vân Tranh, vẫn luôn ở nước ngoài học bồi dưỡng, hơn ba mươi đã trở thành người thừa kế. Cô chị hai Quý Nguyệt Minh thì chắc em quen đấy."

"Biên kịch Quý Nguyệt Minh?" Úc Phú Nhã hơi kinh ngạc.

Quý Nguyệt Minh khá nổi tiếng trong giới biên kịch, từng cho ra đời vài bộ phim rating cao, phòng làm việc dưới trướng cũng sở hữu vô số người tài.

Đào Danh Dương gật đầu, "Quý Vân Khải là cục cưng của nhà họ Quý. Từ hồi đi học đã chẳng có mấy hứng thú với sản nghiệp gia tộc, đầu năm nay bỗng dưng lại hứng thú với giới giải trí, một hai phải thử xem."

"Nhà họ Đào và nhà họ Quý là chỗ thân quen nên mới nhờ tôi sắp xếp cho cậu ta vào công ty."

Úc Phú Nhã nhíu mày, "Lai lịch ghê gớm phết."

"Tưởng thiếu gia chỉ tới chơi bời thôi, quay vài bộ phim cho đỡ thèm là được. Ai ngờ em cũng thấy rồi đấy..."

Đào Danh Dương đốt điếu xì gà, vừa bất đắc dĩ vừa ngạc nhiên, "Trông cậu ta có vẻ thật lòng muốn làm nên công chuyện trong cái giới này."

"Thú thực, hai năm qua công ty vẫn chưa đào tạo được người mới nào ra hồn. Tôi cũng định chuyển sang hậu trường nhưng mà bây giờ..."

Đào Danh Dương nhìn Kỷ Li, thẳng thắn lên tiếng: "Kỷ Li là hạt giống em hài lòng, những nỗ lực của Quý Vân Khải cũng không tệ."

Có lẽ Siêu Ảnh bọn họ sẽ trở lại như xưa.

"Tuổi tác hai đứa nó tương đương. Nếu điều anh nói xảy ra, sau này còn trở thành đối thủ..." Úc Phú Nhã ngồi thẳng lưng, không chút do dự bật mode "bảo vệ con trai".

"Luận về gia thế, Kỷ Li nhà tôi không so được với Quý Vân Khải. Song nhắc đến kỹ năng diễn xuất thì chẳng có khuyết điểm. Tới lúc ấy, anh không thể đưa mọi tài nguyên cho Quý Vân Khải."

Cô nghiêm túc, "Bằng không tôi sẽ dẫn Kỷ Li rời khỏi đây, tự thành lập phòng làm việc riêng."

Kỷ Li vô cùng cảm động, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ ngăn cản: "Chị Úc, chuyện cũng chưa đâu vào đâu mà, chị đừng nóng."

Đào Danh Dương khẽ cười, "Yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào tài nguyên của nghệ sĩ chứ đừng nói đến chuyện thiên vị ai."

Giới giải trí là một ván cờ phức tạp, có thể thành công hay không còn phải xem năng lực của nghệ sĩ.

Chuông điện thoại vang lên.

Đào Danh Dương bắt máy, nghe được vài câu đã lập tức nói với Úc Phú Nhã: "Trưởng bộ phận PR và các ban ngành khác đang ở trong phòng họp, em dẫn Kỷ Li tới chào hỏi họ đi."

Úc Phú Nhã gật đầu.

Kỷ Li cúi người: "Cảm ơn Đào tổng."

"Đừng khách khí, cậu là nghệ sĩ mà Siêu Ảnh ký hợp đồng, chúng tôi có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với công việc của cậu."

Đào Danh Dương thong dong đứng dậy, thân thiết ôm Úc Phú Nhã, "Phú Nhã, em trở về công ty khiến tôi rất vui."

Úc Phú Nhã bình tĩnh đẩy hắn ra, nhẹ giọng đáp, "Anh nghĩ tôi sung sướng lắm đấy à? Đen tình thì đỏ bạc thôi."

Dứt lời, cô bèn vuốt tóc đi ra ngoài.

Kỷ Li nhạy bén phát hiện nỗi cô đơn trong mắt Đào Danh Dương, im lặng theo chân Úc Phú Nhã.

...

Bên trong thang máy, Kỷ Li ngập ngừng nhìn bóng lưng Úc Phú Nhã.

Úc Phú Nhã nghiêng người hỏi ngược y, "Ngắm chị làm gì? Gáy chị sắp bị cậu đục một cái lỗ rồi đấy."

Kỷ Li suy nghĩ chốc lát, quyết định không tọc mạch vào việc riêng của người khác: "Đâu có ạ."

Mặc dù y luôn cảm thấy Đào Danh Dương và Úc Phú Nhã có vấn đề.

"Cậu tò mò quan hệ giữa chị và lão Đào?"

Úc Phú Nhã hiểu rõ suy nghĩ thật sự của y, thờ ơ kể về chuyện cũ, "Anh ta là mối tình đầu của chị. Hẹn hò ba năm nhưng bởi vì tính cách không hợp nên chia tay trong hòa bình, việc này có rất ít người biết."

Song bây giờ khác rồi, yêu đương là điều vớ vẩn thế nào cô đã sớm nhìn thấu.

Kỷ Li và Bánh Bao hai mặt nhìn nhau, người sau còn bày ra dáng vẻ vừa ăn được một quả dưa lớn ——

Chẳng phải ngày xưa có tin tức nói hồi trẻ Đào Danh Dương nổi tiếng là một công tử tình trường sao? Thế mà hắn lại là tình đầu của chị Úc?

Khó tin nhất chính là Đào tổng có thể an phận nói chuyện yêu đương với chị Úc ba năm mới chia tay? Thậm chí sau đó còn làm việc chung với nhau lâu đến vậy?

Chị Úc nhà chúng ta quá trâu bò!

Cửa thang máy hé mở.

Úc Phú Nhã nhìn đôi mắt hóng hớt của Bánh Bao, búng trán cậu, "Tem tém đi, chính sự quan trọng hơn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv