Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 2



Editor: Fei

Vì lần sát hạch này, nguyên chủ đã âm thầm cố gắng luyện tập, phân tích và ghi nhớ. Thế nhưng đoạn phim đang được chiếu bây giờ lại không hề tồn tại trong ký ức của y.

Kỷ Li nhìn sang phía Triệu Kính Phong, đoán được ngay vấn đề xảy ra —— Đột ngột thay đổi nội dung sát hạch chỉ đơn giản là muốn làm nguyên chủ rối loạn, dẫn đến việc thi trượt.

Chỉ tiếc rằng mấy người đó đã tính kế nhầm người. Đối với việc diễn xuất thì xưa nay Kỷ Li chưa từng ngán một ai.

Kỷ Li dừng nghĩ ngợi, tập trung xem thật kĩ đoạn phim đang được trình chiếu. Y muốn nắm được đặc điểm quan trọng của nhân vật trong thời gian ngắn nhất.

"Anh Kiều, đây chẳng phải là bộ phim《Awakening》của Tần ảnh đế à? Khó như vậy đâu có nằm trong nội dung thi?" Một thực tập sinh nói thầm.

"Đương nhiên là không có trong nội dung được sắp xếp." Lâm Kiều đảo mắt về phía Kỷ Li đang đứng giữa phòng tập, ngấm ngầm đáp "Tao muốn thằng nhà quê kia diễn không nổi."

Triệu Kính Phong nhận tiền của hắn ta, cố ý làm khó dễ Kỷ Li lúc thi sát hạch. Nếu dựa theo quy định, thi trượt ba lần sẽ phải cuốn xéo khỏi công ty.

Mấy tên thực tập sinh ngồi xung quanh rất tinh ý, lập tức hiểu ra, hùa theo cười trên sự đau khổ của người khác, "Hóa ra là tác phẩm của anh Kiều? Thế là sắp có trò hay để xem rồi."

Đoạn phim ngắn này được trích từ bộ phim《Awakening》. Tuy đã ra mắt công chúng được mười năm nhưng cho tới bây giờ nó vẫn nằm trong top 3 phim có chất lượng tốt nhất trên bảng xếp hạng đánh giá online.

Nhân vật chính Trịnh Nghị nhận nhiệm vụ của tổ chức, mai danh ẩn tích sắm vai một người đàn ông vô gia cư. Thân là đặc vụ ngầm, anh ta thường xuyên giả ngây giả dại lang thang tại thị trấn nhỏ để truyền tình báo.

Trong khoảng thời gian đó anh ta quen biết nữ chính làm vũ công, đối phương chưa từng ghét bỏ dáng vẻ ngu dại của anh ta mà luôn dịu dàng giúp đỡ.

Song ngày vui ngắn chẳng tày gang, cứ điểm liên lạc trọng yếu của tổ chức bị phát hiện, thương vong nặng nề. Ngay vào thời khắc mấu chốt, Trịnh Nghị đột nhiên phát hiện —— kẻ đứng đằng sau hành động tấn công lần này lại là nữ chính, người mà hắn rất có thiện cảm.

Ý tốt của đối phương đều là giả, tất cả đều nhằm mục đích tiếp cận và thăm dò.

Trên màn ảnh đang trình chiếu phân đoạn kinh điển nhất của bộ phim.

Vì bảo vệ đầu mối cuối cùng của tổ chức, Trịnh Nghị không thể không tự tay kết liễu nữ chính. Đúng lúc ấy, gã lưu manh ngày xưa từng ức hiếp Trịnh Nghị lại có mắt như mù mà đụng đến anh ta.

Trịnh Nghị chết lặng để mặc gã đạp vào hai chân mình, sau đó không nhịn được nữa bèn phản kích. Cảm xúc vẫn luôn kìm chế trong lòng bắt đầu chút ra, sự điên cuồng, thống khổ, khó hiểu trong lòng anh ta đạt tới đỉnh thông qua bạo lực.

...

Năm ấy Tần Nhạc là người mới được đóng vai chính, dựa vào đó nhận được hai giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Bách Tượng và Hoa Ngữ. Đồng thời đoạn phim thể hiện kỹ năng diễn xuất đặc sắc này trực tiếp được phong thần.

Mấy năm qua, đoạn phim thường xuyên xuất hiện trong các buổi tuyển chọn. Không ít diễn viên chính quy tranh nhau mô phỏng nhưng chưa một ai có thể vượt qua Tần Nhạc.

Càng chứng tỏ độ khó của cảnh này rất cao.

Vương Chướng xem xong, ánh mắt cuối cùng cũng dâng lên vài phần hứng thú. Ông và Tần Nhạc đã từng hợp tác, đối phương vẫn luôn là diễn viên xuất sắc mà ông cực kỳ coi trọng.

"Kỷ Li?" Vương Chướng quan sát thanh niên trước mắt lần nữa, kinh ngạc phát hiện, "Dáng vẻ này của cậu phù hợp với nhân vật đấy chứ."

Nhân vật chính dầm mưa, quần áo cả người vừa bẩn vừa ướt.

Còn không chờ Kỷ Li đáp, Tống Lam đã đi vào: "Ngại quá đạo diễn Vương, hẳn là nhân viên công tác bật nhầm đoạn phim rồi, chúng ta..."

"Bật nhầm cái gì? Là một diễn viên, năng lực không thể thiếu nhất chính là diễn xuất ngay tại hiện trường!" Vương Chướng xua tay cắt lời Tống Lam, "Mạnh tổng nhà mấy người tốn công mời tôi đến đây chỉ để làm cái máy chấm điểm thôi ư?"

Người tinh ý như ông làm sao có thể không biết đoạn phim này chính là "bất ngờ" lớn. Nhưng ông lại thích "bất ngờ" hơn các màn biểu diễn đã được luyện tập từ trước.

Tống Lam nhìn thấu cảm xúc của Vương Chướng, yên lặng hít thở thật sâu.

Nếu là các thực tập sinh khác thì không sao nhưng cố tình người bốc trúng lại là Kỷ Li. Cô là tổng phụ trách, khả năng diễn xuất của đối phương như thế nào chẳng nhẽ cô còn không biết ư?

Nói dễ nghe thì "còn non", khó nghe thì chính là "bùn loãng không thể trát tường"..

Tống Lam thử giải thích, "Đạo diễn Vương à, dù gì Kỷ Li vẫn là thực tập sinh, so không lại thầy Tần."

"Sao lại không so? Năm đó Tần Nhạc tham gia bộ phim này cũng chỉ chừng hai mươi tuổi." Vương Chướng đập tay lên tư liệu cá nhân của Kỷ Li, chuyển hướng sang y "Cậu diễn hay không diễn? Thi hay không thi?"

"Đạo diễn Vương, chị Tống Lam, tôi muốn thi." Kỷ Li bình tĩnh trả lời. Y nhìn màn hình, đáy mắt xẹt qua tia sáng, "Tôi sẽ diễn cảnh này."

Người ngoài nghề hóng trò vui, người trong nghề trọng năng lực.

Tuy chưa từng gặp mặt song Kỷ Li cực kỳ tán thưởng diễn viên thủ vai Trịnh Nghị, cảm xúc giằng xé đúng mực, diễn giải chính xác nội tâm mâu thuẫn một cách cực kỳ đặc sắc.

Diễn viên mà, đương nhiên phải khiêu chiến nhân vật bản thân thấy hứng thú.

Đám thực tập sinh nghe thấy thế thì vô cùng hứng khởi ngóng xem trò vui, có người nói nhỏ, "Đây là không trâu bắt chó đi cày à?"

"Đạo diễn Vương đã lên tiếng rồi, nó dám từ chối sao?"

"Với kỹ năng diễn xuất siêu phế kia của nó, cứ cố chấp đồng ý thì kiểu gì lát nữa cũng tự biến mình thành trò cười."

"Cái chúng ta chờ chính là vậy mà ha ha ha..."

Tống Lam lườm họ, cả đám lập tức im như thóc, chẳng dám bàn tán nửa câu.

"Đạo diễn." Lâm Kiều đột nhiên giơ tay, "Chẳng phải cảnh này còn có nhân vật côn đồ sao? Tôi qua phối diễn với Kỷ Li được không?"

Các thực tập sinh ngồi xung quanh Lâm Kiều nhìn nhau, không hẹn mà cùng âm thầm thắp một cây nến cho Kỷ Li ——

Anh Kiều chơi chiêu này cũng quá ác!

Bình thường Kỷ Li nhìn thấy hắn ta đều trốn mất, bị bắt nạt cũng không dám hé răng. Bây giờ phải diễn chung với nhau, kể cả nhân vật của Kỷ Li sẽ chống trả lại nhưng chưa chắc Kỷ Li đã dám đánh anh Kiều.

"Hóng ghê ta ơi."

"Có ai mà không hóng thằng nhà quê vừa diễn vừa tấu hài?"

Thời điểm người khác xì xào bàn tán, Lâm Kiều đã nhận được sự đồng ý của đạo diễn. Hắn ta sảng khoái đi tới chỗ Kỷ Li, giả vờ giả vịt nói "Cố gắng lên, đừng căng thẳng quá nhớ."

Diễn côn đồ thì cần đánh thật chút mới đúng, hắn ta phải đòi lại cả vốn lẫn lãi chuyện vừa rồi ở phòng vệ sinh.

Kỷ Li biết ý đồ của Lâm Kiều từ sớm, y lạnh nhạt nhìn hắn, đưa ra yêu cầu:"Đạo diễn, tôi muốn ghi nhớ nội dung, có thể cho chiếu lại đoạn phim được không ạ."

"Được, cho cậu năm phút để chuẩn bị." Vương Chướng vui vẻ đáp ứng.

Tống Lam im lặng lắc đầu, lui về vị trí cũ. Việc đã đến nước này cô chỉ mong Kỷ Li có thể chịu được áp lực, diễn không tốt cũng không sao nhưng đừng khiến công ty mất mặt.

Năm phút chuẩn bị trôi qua rất nhanh.

"Đạo diễn, tôi đạp thật có sao không?" Lâm Kiều giãn gân cốt, cố nén kích động.

Vương Chướng gật đầu, dặn dò: "Khống chế lực đạo là được."

Kỷ Li cúi đầu im lặng, chẳng chút do dự ngã xuống đất, bắt đầu nhập diễn.

Bóng người đơn bạc hạ sống lưng, khoảnh khắc đó khiến người xem bỗng cảm thấy tuyệt vọng khôn tả.

Ánh mắt Vương Chướng sáng lên, "Action."

Lâm Kiều khệnh khạng bước tới, lúc đi ngang qua Kỷ Li thì chợt dừng lại. Hắn ta khom lưng đối diện với khuôn mặt dại cả ra kia, mở miệng trào phúng, "Ê thằng chó, là mày đấy à?"

Thằng chó là xưng hô mà đám côn đồ thường gọi người đàn ông vô gia cư, đối phương là kẻ ngốc, bị đánh cũng không biết đáp trả. Nếu tình cờ đụng phải, bọn chúng sẽ lôi anh ta ra trút giận.

"Cản đường của bố mày, cút ngay." Lâm Kiều hạ lệnh, dùng mũi giày đạp vào đầu gối Kỷ Li.

Kỷ Li vẫn cúi đầu không nói.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai tay đặt trên mặt đất của y đã nổi đầy gân xanh, tựa như đang kìm nén nguồn sức mạnh khủng khiếp nào đó.

Lâm Kiều đang mải đắm chìm trong cảnh tượng "ức hiếp" nên hoàn toàn không nhận ra. Vừa nãy để khống chế sức lực, hắn ta đã dùng mũi giày đá vào đầu gối đối phương nhưng tiếp theo sẽ không có chừng mực như vậy nữa.

Lâm Kiều sốt sắng đọc thoại, "Điếc à? Tao bảo mày cút mà mày không nghe thấy sao?"

Sau đó hắn ta bèn nhấc chân đá một cú thật mạnh.

Song không ngờ rằng, Kỷ Li vốn đang quỳ trên mặt đất lại đột nhiên giống như một con báo hoang vừa mới thức tỉnh. Y quặp lấy chân Lâm Kiều, vật ngã hắn ta.

Lâm Kiều mất trọng tâm, cả người rời khỏi mặt đất rồi nện thẳng xuống dưới.

Cú va chạm mạnh đến nỗi phát ra tiếng động rất lớn, khiến cả đám thực tập sinh phải hít một ngụm khí lạnh. Tiếp theo, bọn họ trông thấy động tác ngoài ý muốn của Kỷ Li.

Đối phương vẫn đang nhập diễn, y đè lên người Lâm Kiều, bóp cổ hắn ta.

Kỷ Li nhìn chằm chằm Lâm Kiều, cơ hàm gồ lên, nghiến chặt răng.

Sau khi thoát khỏi cơn đau, cuối cùng Lâm Kiều cũng kịp phản ứng lại. Hắn ta bắt đầu dùng sức giãy dụa nhưng tay Kỷ Li càng bóp chặt hơn, "Tao cho phép mày cử động à?"

"Nhịn lâu như vậy, chúng ta cũng nên tính sổ thôi."

Âm thanh phát ra từ kẽ răng nghiến chặt, gân xanh trên mu bàn tay Kỷ Li nổi lên, tựa như một giây sau có thể tay không bẻ gãy cổ đối phương.

Khuôn mặt Lâm Kiều đỏ bừng, chỉ thấy không khí đang không ngừng cạn kiệt. Trong lúc giãy dụa, hắn ta bắt gặp đôi mắt dấu bên dưới mái tóc rối bù của Kỷ Li —— chúng đỏ ngầu đến đáng sợ.

Đm! Nó đang làm thật!

Lâm Kiều ý thức được điểm ấy bèn bắt đầu giãy dụa kịch liệt hơn. Nhưng hắn ta không ngờ rằng Kỷ Li trông gầy yếu là thế, vào giờ khắc này lại khỏe đến kỳ lạ.

Lâm Kiều quờ quạng hai tay, chân đá lung tung, sức càng ngày càng yếu đi. Lúc hắn ta nghĩ mình sắp chết thì người trên thân bỗng thả tay ra.

Lâm Kiều vội vàng thở gấp, co người ho sặc sụa, trong đầu chỉ còn sót lại cảm giác vui mừng khi vừa mới thoát chết.

Kỷ Li không để ý đến hắn ta nữa. Y đứng dậy nhìn về phía ống kính, ánh mắt sắc bén như móc câu, tựa hồ có thể lôi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực của người khác ra ngoài.

Im lặng kéo dài khoảng vài giây, bấy giờ Kỷ Li mới chậm rãi sửa sang quần áo nhăn nhúm, đồng thời vẻ điên cuồng trong mắt y cũng dần dần biến mất.

...

Đám thực tập sinh sợ ngây người, hoàn toàn quên mất Lâm Kiều đang nằm dưới đất.

Bọn họ cũng từng xem các đợt thi trước của Kỷ Li. Hết thảy đều như trò cười của năm, song phân đoạn vừa rồi đã không thể dùng từ "khá" để hình dung nữa.

Đúng là thần!

Nếu như trong bộ phim gốc, Tần Nhạc trả đũa bằng bạo lực khiến cho người xem cảm thấy sảng khoái thì cách diễn điên cuồng, không tiếng động như của Kỷ Li lại làm cho người xem vô thức sởn cả da gà.

Cơ hồ chỉ cần dùng sức là có thể lấy mạng Lâm Kiều.

Đám thực tập sinh vừa rồi còn chê cười Kỷ Li giờ đây đều tự ti mặc cảm, đồng loạt im lặng. Bọn họ là người đứng xem nên hiển nhiên đã thấy được sức hấp dẫn do vai diễn đem lại, chẳng khác gì giáng một cú tát vào mặt họ!

Tống Lam kìm nén nỗi lòng kinh ngạc, thay Kỷ Li thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói dựa vào vẻ ngoài của y, chỉ cần đóng gói thật tốt chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong giới. Chỉ tiếc vẫn luôn bị kỹ năng diễn xuất cản trở, đừng bàn đến debut, tốt nghiệp khóa huấn luyện của công ty cũng là điều khó khăn.

Ai ngờ bãi bùn loãng này lại lột xác ở nơi mà cô không nhìn thấy, trở thành một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.

Vương Chướng bảo nhân viên công tác xuất video ra rồi xem lại cảnh diễn của Kỷ Li. Lúc này mới thỏa mãn đứng dậy.

Khá lắm!

Chẳng những không hề máy móc rập khuôn mà còn diễn được mặt khác của nhân vật.

Ông còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Kiều đã chật vật ngồi lên, "Đạo diễn Vương! Chỉ đạo Triệu! Chị Tống Lam! Tôi muốn khiếu nại!"

"Kỷ Li lấy việc công trả thù riêng!" Lâm Kiều chỉ vào vết bầm trên cổ, nghiến răng nghiến lợi, "Vừa rồi nó còn định giết tôi! Đây chính là bằng chứng!"

Kỷ Li đã thoát vai. Y nhìn cổ Lâm Kiều, trong mắt thoáng qua sự vui vẻ khi mọi việc được như ý. Y đối diện với vẻ mặt tức giận của đối phương, nhẹ nhàng nói một câu khiến hắn ta nghẹn họng.

"Vừa rồi tao mới nhập diễn, mày không để bụng đấy chứ?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv