Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 67




Nguyễn Nặc hít sâu mấy hơi, kiềm chế sự khó chịu, dũng cảm đi tới trước gương lấy khăn tắm che cái gương lại, lúc này cô mới bắt đầu rửa mặt.

Bây giờ nhớ lại, tối hôm qua trong lúc mơ màng thì hình như là cô đã nhìn thấy anh tự mình dọn dẹp hiện trường.

Sau này cũng không dám mò đến chỗ Duy Du luyện tập pha chế rượu nữa.

Tò mò hại chết mèo mà.

Đến bây giờ, cô còn có thể nhìn thấy những vết đỏ trên vai chứ đừng nói đến những vết hằn trên cổ ở nơi chịu tác động mạnh nhất.

Nguyễn Nặc thay quần áo mặc ở nhà vào, bao bọc bản thân thật là kín kẽ. Sau khi đảm bảo cổ đã được khăn quàng cổ che kín rồi thì mới đi ra khỏi phòng tắm.

Khi cô trở lại phòng ngủ thì Từ Kha vẫn còn nằm trên giường. Nguyễn Nặc liếc qua nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần đến giữa trưa rồi, tại sao anh vẫn chưa đi làm?

A, cô vẫn còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào mà.

Nguyễn Nặc quay lưng lại, bụm mặt quay vào tường giống như là một đứa trẻ con bị phạt, lúc này mới lên tiếng nói: “Sao anh vẫn chưa trở về đến công ty, cũng trễ vậy rồi.”

Vừa nói ra thì Từ Kha đã phát hiện giọng mũi của cô đã nặng hơn hôm qua, lần này hẳn là thật sự bị cảm rồi.

Xem ra tối hôm qua đã chơi đùa quá mức rồi.

Anh vén chăn lên, ngồi dậy, đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống giường, đi mấy bước đã đến bên cạnh Nguyễn Nặc, bàn tay tự nhiên ôm lấy eo cô.

Nguyễn Nặc đang đưa lưa lại thì bị anh ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn không lộn xộn, thậm chí còn dựa vào vai anh nữa: “Sao vậy?”

“Dù gì thì cũng đã muộn rồi, không đi nữa.” Từ Kha đưa tay sờ trán cô một lúc, thấy không nóng lên thì thở phào nhẹ nhõm: “Hơi cảm rồi.”

“Hình như là có chút.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng đẩy anh ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh đi rửa mặt trước đi, em đi bảo dì Trần nấu chút trà gừng.”

“Ừm.” Lúc này Từ Kha mới buông tay ra, đi rửa mặt trước.

Nguyễn Nặc dựa vào tường để bình tĩnh một hồi, sau đó mới chậm rãi đi xuống lầu một.

Từ Duy Du đã đến công ty, dưới lầu chỉ có mấy người giúp việc nữ đang đợi.

Lần trước cô bị người giúp việc nữ ức hiếp, sau khi Từ Kha trừng phạt xong thì từ đó người trong nhà vẫn luôn rất cung kính với cô. Thậm chí còn có chút sợ cô sẽ mách lẻo với Từ Kha nữa.

“Dì Trần, cháu bị cảm, dì nấu cho cháu một bát ấm gừng nhé.” Nguyễn Nặc không để ý đến những người giúp việc chủ động chào đón kia mà đi thẳng về phía dì Trần.

“Được.” Dì Trần đi tới nhìn Nguyễn Nặc, trong lòng có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ hệ thống sưởi trong biệt thự chưa mở hết ư? Tại sao cô Nguyễn lại phải mặc kỹ càng như vậy. Bà nói: “Cô Nguyễn, có cần tôi điều chỉnh nhiệt độ cao lên không?”

“Hả?” Nguyễn Nặc sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới hiểu được lời bà nói, vội vàng khoát khoát tay, không tự chủ được mà sờ lên cổ mình: “Không cần đâu, bây giờ nhiệt độ rất vừa vặn rồi.”

Dì Trần để ý đến động tác nhỏ của cô. Bà vừa nhìn thấy rõ ràng, rất nhanh đã hiểu ra, hóa ra không phải là vấn đề nhiệt độ mà chỉ là da mặt cô Nguyễn mỏng thôi.

Nguyễn Nặc ngồi trong phòng khách lướt trên màn hình điện thoại, hôm nay bá chiếm hot search là tin bộ phim mới “Một đời gặp tiên” của Từ Lẫm chính thức đóng máy.

Trong bộ phim này cô chỉ là một diễn viên phụ, cảnh quay cũng thật là ít ỏi, nhưng ngoài dự liệu là có hai tấm hình được cắt từ phim ra để tuyên truyền cho phim trên Weibo lại đều là của cô. Thậm chí tiêu đề còn là “Diễn viên phụ vai Hữu Tình.”

Danh tiếng của cô phần lớn cũng đều dựa vào Từ Kha.

Ánh mắt dần ảm đạm xuống.

Thật đúng là muốn chân chính được quần chúng chấp nhận.

Tiếng bước chân càng đến gần cô hơn, Nguyễn Nặc bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa đi đến.

“Sao vậy?” Từ Kha đưa tay ra nhéo nhéo mặt cô.

Nguyễn Nặc co người lại trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói những thứ mình đang nghĩ cho anh nghe.

Dựa theo thói quen độc miệng trước sau như một của Từ Kha thì Nguyễn Nặc cũng chẳng có quá nhiều mong đợi gì, ai ngờ anh nghe xong thì lại xoa xoa đầu cô.

“Có anh chính là sức mạnh của em.”

Nguyễn Nặc ghe xong thì nhất thời cứng họng lại, anh đang gián tiếp khen bản thân đây mà.

“Đói.” Sau khi Từ Kha lãnh đạm nói ra câu này thì lập tức bế ngang cô lên, đặt lên ghế ở bàn ăn.

Nguyễn Nặc chôn mặt vào bả vai anh, tự lừa mình dối người là không thèm để ý đến ánh mắt của những người giúp việc kia.

Thấy dì Trần bưng trà gừng tới Nguyễn Nặc kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh cũng uống đi.” Sợ mình lây bệnh cho anh nên uống một bát tránh cảm lạnh cũng tốt.

“Được.” Từ Kha cầm lấy uống một ngụm, ngay sau đó đã uống hết cả bát.

Trong lúc lơ đãng Nguyễn Nặc lướt nhìn qua dì Trần thì phát hiện mắt bà trừng thật lớn, giống như là không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình vậy.

Bây giờ cô mới nhớ ra là theo như trong cốt truyện thì Từ Kha ngoại trừ không thích hành ra thì hình như là còn không thích cả gừng nữa.

Nhưng anh vừa uống một hơi cạn sạch như vậy khiến trong lòng Nguyễn Nặc có chút ấm áp, vì vậy vội vàng uống hết bát của mình.

Sau khi dùng bữa trưa xong thì ngồi trong phòng đọc sách với Từ Kha, bỗng nhiên lại có người gõ cửa, sau khi được Từ Kha đồng ý thì Âu Tề đi vào.

Hóa ra vẫn phải làm việc, chỉ là anh đã chuyển công việc về làm ở nhà thôi.

Âu Tề biết còn có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Từ Kha, nhưng dưới sự uy uy nghiêm mà ông chủ tỏa ra thì anh ta cũng không dám nhìn lung tung, nhưng trong lòng cũng đã đoán chắc được đến tám chín phần mười rồi.

“Tổng giám đốc Từ, đây là những tài liệu cần anh ký tên hôm nay.” Anh ta mở tập công văn trong tay, lấy tài liệu bên trong ra: “Bản điện tử đã được gửi đến hộp thư trước rồi.”

“Ừm.”

Giọng nói của Từ Kha lạnh lùng, khác xa khi nói chuyện với cô, trên mặt cũng không nở nụ cười, hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.

Nguyễn Nặc cũng không muốn quấy rầy anh nên không thể làm gì khác hơn là im lặng đọc sách trong tay.

“Bên Cố Thị thế nào rồi?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Từ Kha vang lên.

“Trịnh Hạ khó mà khiến kẻ dưới phục tùng được, cuối cùng vẫn là những cổ đông đề cử chọn ra một quản lý khác.” Âu Tề báo lại những thông tin mà mình thu thập được: “Không có Cố Tranh thì toàn bộ Cố Thị đã rối loạn hết lên rồi, Bạch Thị cũng muốn chen một chân vào.”

Từ Kha khẽ xoa cằm tỏ ý mình đã biết, động tác lật tài liệu trong tay cũng không dừng lại.

Nguyễn Nặc lặng lẽ lắng nghe. Hóa ra ngày hôm đó Từ Khiết Nhạc tìm Từ Kha là vì muốn tìm một đường lui cho bản thân. Cô ta biết Trịnh Hạ vẫn sẽ đối xử hà khắc với mọi người theo thói quen như bình thường, cũng không hiểu cách quản lý, không có Cố Tranh ở đây thì anh ta lập tức không còn chỗ đứng nữa.

Tề Khiết Nhạc muốn tìm một người trợ giúp Trịnh Hạ, hoặc là giải cứu bản thân, ứng cử viên tốt nhất chính là Từ Kha đã quen biết từ nhỏ.

Đáng tiếc bọn họ không có mắt nhìn, nếu không thì cũng đã biết nhân vật phản diện này không dễ dàng giúp đỡ người khác.

...

Sau một ngày nghỉ ngơi thì Nguyễn Nặc đã nhận được thông báo Từ Duy Du mới gửi cho cô, là cùng tham gia gameshow giải trí với đoàn làm phim “Một đời gặp tiên.”

“Giúp đỡ lẫn nhau.” Từ Duy Du phân tích tình hình hiện tại cho cô: “Em chỉ cần xuất hiện để ghi hình, đối phương cần đề tài, kết quả như vậy là tốt nhất.”

Đây là lần đầu tiên cô tham gia gameshow giải trí, Từ Duy Du đã tìm người huấn luyện cho cô một buổi chiều, lúc này mới yên tâm để cho cô đi.

Khi đi vào hậu trường thì Nguyễn Nặc gặp được Diệp Huân, cười cười rồi đi qua chào hỏi: “Diệp Huân.”

Sau khi Diệp Huân nhìn thấy Nguyễn Nặc thì đơ ra một lúc rồi mới cười lên: “Đã lâu không gặp, Nguyễn Nặc.”

Cảm giác được sự hời hợt của cô ấy, Nguyễn Nặc có chút ngạc nhiên, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại một hồi thì đúng là các cô cũng không quá mức thân quen, rồi từ từ bình thường lại.

Khi bắt đầu quay gameshow, phía trước đã có từng hàng người ngồi xem. Nguyễn Nặc ít nhiều cũng có chút không thích ứng được, chỉ có thể dồn hết sức mà duy trì nụ cười mỉm, cũng may là Từ Duy Du đã tính toán trước để cô luyện tập cười như thế nào trong một thời gian rất dài, thật sự không ngờ bây giờ lại áp dụng được.

Không may chính là vừa mới bắt đầu quay chưa được bao lâu thì bỗng nhiên trời lại đổ mưa, bất đắc dĩ phải ngừng quay, Nguyễn Nặc về phòng đợi trước.

Diệp Huân đi đến với khuôn mặt xán lạn, nắm tay Nguyễn Nặc kéo cô tới một bên: “Nặc, đợi một lát nữa chúng ta đứng cạnh nhau đi.”

Mười mấy phút trước khi cô và Diệp Huân chào hỏi nhau, đối phương vẫn còn lạnh lùng, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình như vậy: “Nhưng đó là chỗ đứng cố định của tôi rồi.”

Đạo diễn đã sắp xếp xong xuôi vị trí, chỗ của Nguyễn Nặc là đứng đằng sau nữ chính, mà Diệp Huân lại đứng ở sát bên ngoài, bây giờ cô ấy yêu cầu như vậy thì hẳn là bảo Nguyễn Nặc sang đứng ở bên cạnh cô ấy.

“Không sao đâu, với thân phận bây giờ của cô thì đứng ở đâu mà chẳng được.” Diệp Huân quen thuộc kéo cánh tay của cô.

Nghe cô ấy nói vậy thì Nguyễn Nặc cảm thấy không thoải mái, cô không thích đặc quyền, càng không muốn suy nghĩ sâu xa xem mục đích Diệp Huân làm như vậy là vì cái gì.

“Tôi thấy tôi đứng ở đó cũng vô cùng tốt rồi.” Nguyễn Nặc lùi về phía sau nói một câu, cô giữ khoảng cách với cô ấy, đồng thời cũng rút tay ra khỏi tay cô ấy.

Diệp Huân hơi trầm mặc, chu môi ra một cái rồi nói: “Tôi chỉ muốn đứng cùng với cô thôi, như vậy cũng không được sao?”

Mặc dù Nguyễn Nặc không có mắt nhìn người như Từ Duy Du, nhưng cũng cảm thấy cô ấy không đơn thuần như vậy: “Được mà, sau khi chúng ta quay xong thì cùng nhau tụ tập một chút.”

Lúc này Diệp Huân nhíu mày lại, muốn từ chối ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy Từ Lẫm đi tới thì tức khắc thay đổi cách nói: “Ừm, cứ quyết định như vậy đi.”

“Nguyễn Nặc.” Từ Lẫm chào hỏi Nguyễn Nặc trước, sau đó mới nhìn sang Diệp Huân: “Quyết định cái gì vậy?”

“Tối nay chúng tôi đi ăn đêm với nhau.” Diệp Huân hồn nhiên nháy mắt, lộ ra vẻ đam mê ăn uống.

“Ừm.” Từ Lẫm gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.

Trong lòng Nguyễn Nặc đang cảm thán đúng là Duy Du để cô luyện mỉm cười thật đúng là có tác dụng vô cùng to lớn, không chỉ hữu dụng trong gameshow mà ngày thường cũng cần dùng đến. Nhìn vẻ mặt nói dối không đổi sắc của Diệp Huân, cô cũng không muốn cắt ngang cô ấy, có lúc để cho cô ấy thực sự tự nếm trải đau khổ thì tốt hơn.

Khi gặp nhau lần đầu tiên, nghị lực của Diệp Huân đã khiến cô phải khâm phục, nhưng bây giờ đã không còn nhìn thấy nó nữa. Từ khi cô ấy được nếm trải những chỗ tốt mà Từ Lẫm cho cô ấy thì đã không còn muốn thoát khỏi đặc quyền đó nữa rồi.

Sau khi Diệp Huân và Từ Lẫm rời khỏi, Nguyễn Nặc vô lực dựa vào bên tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mới vừa rồi chạy về trong mưa rồi bị gió lạnh thổi một hồi mà giống như là lại không thoải mái rồi.

“Nguyễn Nặc, sắc mặt cô không được tốt lắm.” Không biết Lục Tu đã đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào, cặp mắt sắc bén đánh giá cô.

“Chắc là hứng chút gió lạnh thôi.” Nguyễn Nặc nói: “Tại sao anh lại ở đây, tới làm bác sĩ trên phim trường nữa hả?”

“Đúng rồi.” Lục Tu lấy đẩy gọng kính vàng trên sống mũi một cái: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi. Trước tiên đến chỗ tôi lấy chút thuốc uống đi, nếu không lát nữa khi bắt đầu quay rồi thì rất khó dừng lại để nghỉ ngơi đó.”

“Được.”

Nguyễn Nặc gọi Tiểu Ngư cùng đi vào phòng y tế, Lục Tu lấy cho cô mấy viên thuốc rồi đưa cho cô uống.

Sau khi uống thuốc thì Nguyễn Nặc liền mơ mơ màng màng nằm ngủ trên bàn.

Mặt Lục Tu âm trầm đi đến bên cạnh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cô.

“Bây giờ anh mang cô ấy đi, Từ Kha sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Tiểu Ngư khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta với vẻ mặt vui đùa.

Lục Tu cười tự giễu một tiếng: “Tôi nào dám.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv