Lúc Tiểu Ngư nhìn về phía Lục Tu thì hai mắt sáng rực, chút nản lòng vừa mới thể hiện ra trước mặt Nguyễn Nặc đã không còn bóng dáng, thậm chí còn đưa cánh tay có kim đến trước mặt anh ta giống như tranh công.
"Vì sao phải cứu cô ta?" Lục Tu theo thói quen đẩy gọng kính, anh ta cầm bệnh án của Tiểu Ngư, không thèm để ý lật lật.
Những lời này của anh ta giống như chọc trúng chỗ cười của Tiểu Ngư, cô ấy ôm bụng cười run rẩy cả lên, cười đến mức những nơi được băng bó nứt ra, băng gạc bị nhiễm máu: “Bởi vì cô ta sẽ đau, mà tôi thì không."
Qua một lúc lâu cô ta mới ngừng cười, gỡ hết mớ băng gạc vướng víu ra, đưa cánh tay đến trước mặt anh ta: “Cô ta chính là một sản phẩm thất bại vô dụng, cũng mệt các anh giữ cô ta lại đến bây giờ."
Đang nói, cánh tay của cô có ta thể dùng mắt thường nhìn thấy được những miệng vết thương từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu. Những sợi chỉ khâu vết thương nhuốm màu đỏ tươi cũng bị đẩy ra ngoài, rơi lên tấm chăn trắng như tuyết, vô cùng hài hoà nhưng lại có chút quỷ dị.
Lục Tu đối với những hình ảnh máu me đã quá quen thuộc. Anh ta kí vào đơn ra viện của cô ta, sau đó để lên đầu giường: “Đi thôi, dựa vào tính cách của cô cũng đợi không được."
Tiểu Ngư đưa tay quơ quơ trước mặt anh ta, trong mắt tràn đầy ý cười xấu xa: “Nếu không giúp tôi băng bó lại đi, như thế này dễ khiến người khác sợ hãi."
Những vết thương vừa mới khép lại của cô đều là da mới, xung quanh toàn là máu, thoạt nhìn có chút là người khác sợ hãi.
Lục Tu có chút bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh lấy chút băng gạc, ngồi bên giường cô ta. Đầu tiên anh ta dùng khăn sạch lau đi vết máu trên tay, sao đó mới từ từ băng bó.
Cảm giác được anh mắt của Tiểu Ngư không kiêng nể gì dừng trên người mình. Tuy Lục Tu đã quen, nhưng cả người vẫn không được tự nhiên. Anh ta đẩy nhanh tốc độ giúp cô ta băng bó xong liền lập tức đứng ra xa: "Được rồi, tôi bắt chước thói quen băng bó của vị bác sĩ kia, hẳn là sẽ không nhìn ra có vấn đề gì đâu."
"Cảm ơn." Tiểu Ngư nhanh chóng xoay người xuống giường, nhìn thấy trên giường còn chỉ khâu dính máu, cô ta lấy khăn tay gói tất cả lại rồi quăng vào thùng rác, xong rồi vui vẻ quay đầu lại: “Về nhà."
Lục Tu thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt: “Cám ơn."
"Anh cám ơn tôi?" Tiểu Ngư giống như phát hiện ra một lục địa mới, cô ta tò mò đánh giá: “Không cần đâu, giám đốc Từ đã cảm ơn rồi."
Nghe cô ta nhắc đến tên Từ Kha, Lục Tu hơi nhếch môi. Anh ta không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
"Quỷ hẹp hòi." Tiểu Ngư nhìn bóng lưng của anh ta lẩm bẩm.
*
Cả người Nguyễn Nặc đều bị anh ôm ngồi trên đùi của anh, nhưng vị trí này cũng không khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi, dù sao anh đã vì cô mà tắm nước lạnh nhiều lần.
Nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh, cô cũng bình tĩnh lại. Nhân vật phản diện này thật sự không giống như một nhân vật phản diện. Dù sao anh đối xử với cô rất dịu dàng, cho dù có đôi khi nói chuyện rất dễ khiến người khác nghẹn lời, điểm xuất phát cũng rất tốt.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Cô lập tức ngẩng đầu nên không chú ý đụng phải cằm của Từ Kha. Nguyễn Nặc ôm phần đầu bị đau, nghĩ rằng cả ngày hôm nay đều xúi quẩy.
Từ Kha cũng không có động tác gì. Anh vẫn như cũ lẳng lặng nhìn cô, cũng không biết là anh không nghe thấy tiếng chuông cửa đó hay là không đi để ý tới.
"Có đau hay không?" Nguyễn Nặc nâng tay thay anh xoa xoa phần cằm đã ửng đỏ.
Từ Kha đột nhiên bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục lộn xộn: “Không sao, không có việc gì."
Bên tai vang lên tiếng bước chân, từ xa tới gần, Nguyễn Nặc quay đầu lại thì nhìn, thì ra là Từ Duy Du, trong tay chị ấy có cầm một bức thư.
"Duy Du." Nguyễn Nặc lễ phép chào một tiếng. Cô đang muốn đứng dậy rời khỏi lòng Từ Kha, nhưng đối phương lại cố tình giống như làm chuyện xấu, giữ chặt thắt lưng của cô, khiến cho cô chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục ngồi im.
Biểu tình Từ Duy Du ngưng trọng nhưng lại bị cảnh tượng này phá vỡ. Chị ấy hủ động ngồi xuống một bên, đặt bức thư lên bàn rồi đẩy đến trước mặt anh: “Chuyện mà chúng ta suy đoán, là thật."
Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Từ Kha lúc này tràn đầy sự lo lắng, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại việc để Nguyễn Nặc dựa sát vào anh.
Bị kẹp giữa Từ Kha cùng Từ Duy Du nhưng Nguyễn Nặc hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì. Tuy nhiên xem ra, bọn họ cũng hoàn toàn không kiêng kỵ cô nghe thấy, vì thế cô to gan đưa tay cầm lấy lá thư trên bàn. Ngay khi cầm lên, cô mới phát hiện đây là một tấm thiệp mời.
Cô nhìn nhìn Từ Kha, thấy anh ngầm đồng ý, lúc này cô mới mở ra xem. Bên trong là là một tấm thiệp mời màu vàng, mời bọn họ tối này đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của người nắm quyền nhà họ Cố, cũng chính là chị ruột của mẹ Từ Kha, Cố Tranh.
Hôm nay là ngày mất của mẹ Từ Kha, nhưng cũng là sinh nhật của Cố Tranh. Theo lý thuyết, em gái mình chết trúng ngày sinh nhật của mình, cho dù mình không tránh kiêng kị tổ chức sinh nhật thì sao lại còn mười cháu ruột của mình đến tham gia.
"Năm ngoái bà ta không mời chúng ta, cũng không biết vì sao lần này không chỉ mời, mà còn gấp gáp như vậy." Từ Duy Du phân tích: “Chị nghĩ nguyên nhân hẳn có liên quan đến việc nhìn thấy Nguyễn Nặc ở siêu thị hôm đó."
Từ Duy Du không có trực tiếp gọi mẹ, bởi vì cô cũng không xác định được thân phận đối phương. Trong trí nhớ của chị, mẹ chị rất tốt đẹp, đối xử với mấy đứa bé của nhà họ Từ đều vô cùng dịu dàng, cho nên chị không cho là nếu mẹ chị tránh được vụ tai nạn xe kia lại trốn không gặp bọn họ.
"Ừ." Từ Kha cúi đầu, hôn lên trán Nguyễn Nặc: “Nếu dì đã đưa thiếp mời thì chúng ta cứ đi thôi."
Từ Duy Du không ngờ Từ Kha lại đồng ý đi, ngày này mỗi năm, anh đều một mình cô độc ở trong một không gian, không cho người ngoài quấy rầy.
Ánh mắt chị dần dần dừng lại trên người Nguyễn Nặc, Từ Duy Du không thể không thừa nhận, từ khi con mèo này xuất hiện thì em trai chị đã thay đổi rất lớn, hơn nữa đều là thay đổi theo hướng tích cực.
Nguyễn Nặc yên lặng đặt thiệp mời lại trên bàn: “Em có thể đi với anh không?"
Cô biết, trong buổi tiệc sinh nhật này sẽ gặp nguy hiểm.
Trong truyện tranh, đoạn này là hướng về phía Từ Lẫm. Từ Lẫm cũng đến dự buổi tiệc sinh nhật này, sau đó trong buổi tiệc đột nhiên xuất hiện hai con yêu giả thành người gây nhiễu loạn trật tự, thậm chí còn muốn cướp tính mạnh của Từ Lẫm.
Thế nhưng vì anh ta mang trên mình ánh sáng của nam chính nên không có việc gì. Còn Ôn Nhã vốn còn đang cãi nhau với Từ Lẫm, nhưng khi biết anh ta gặp nạn thiếu chút nữa đã không còn sống, lúc này cô ta mới biết rằng mình vẫn còn yêu anh ta, không muốn tiếp tục bỏ qua nhau, cho nên bọn họ chân chính ở bên nhau một lần nữa.
Tuy rằng đối phương không phải nhằm vào Từ Kha, nhưng Nguyễn Nặc là một người biết nội dung cuốn truyện, đi với anh cô mới có thể yên tâm.
"Được."
Từ Kha dán lên tai cô nói chuyện, Nguyễn Nặc cảm thấy một trận tê dại. Cô đưa tay đẩy lồng ngực anh ra: “Em đi thay quần áo đây."
"Ừm." Từ Kha chậm rãi buông lỏng cô ra, nhìn bóng dáng cô rời, trong mắt hơn một nửa là ý cười.
"Nếu thật sự là cô ấy, em sẽ làm thế nào?" Từ Duy Du thở dài, đứa em trai này của chị đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
"......" Từ Kha trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Không liên quan gì đến em cả."
Từ Duy Du cong môi cười: “Đúng là chị em mà, suy nghĩ cũng giống nhau." Chị dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nguyễn Nặc có bộ quần áo nào chị có thể mặc vừa không, lười gọi người quay về lấy quá."
"Đồ của cô ấy đều một size, không có size lớn." Từ Kha còn cẩn thận suy nghĩ rồi mới nói.
Từ Duy Du vô cùng hối hận khi nói những lời này: “Được rồi, chị biết bạn gái của em xinh xắn lanh lợi." Nói xong, chị lập tức lấy điện thoại di động ra gọi người đưa một bộ quần áo qua đây.