Nguyễn Nặc nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của anh nên cô không dám lộn xộn nữa.
Nhân vật phản diện này là một nhân vật không dễ trêu chọc. Anh nổi tiếng trong giới kinh doanh là có thủ đoạn độc ác. Nhà ai bất hòa với anh, anh không phá hoại nhà người ta thì sẽ không chịu dừng.
Không ngờ rằng Thẩm Vân Nguyệt này lại không có mắt nhìn như vậy, lại dám trêu chọc anh.
Ngoài mặt thì Thẩm Vân Nguyệt vẫn đang bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã hoảng hốt rồi. Bà ta biết rõ thủ đoạn của đứa cháu trai này. Vốn dĩ bà ta cũng chỉ muốn hắt cho con mèo không biết tốt xấu này một bài học, không ngờ Từ Kha lại ra tay chặn lại.
Từ Kha nhẹ nhàng lau sữa bò trên lông mèo màu vàng nhạt: “Nếu thím hai đã không thích nó thì mời ra ngoài đi, nhìn mà thấy phiền.”
“Meo?” Hả?
Muốn đuổi cô đi sao? Đừng mà, cô còn chưa biết làm sao để trở lại hình người.
“Ô” Tay mèo của cô chỉ túm được cánh tay của anh, dùng ánh mắt vừa đáng thương lại vừa làm nũng nhìn anh. Cô không muốn ra ngoài, bên ngoài lạnh như vậy, không đói chết thì cũng bị lạnh đến chết.
Từ Kha nhìn con mèo đang lo lắng trong lòng, đứng dậy xoay người nhìn về phía Thẩm Vân Nguyệt vừa mới yên tâm trở lại: “Trong ngày hôm nay cho thím dọn ra ngoài không được coi là quá đáng nhỉ?”
“Cái gì?” Thẩm Vân Nguyệt cũng không ngồi được nữa, đứng lên đối mặt với Từ Kha: “Căn nhà họ Từ này đúng là của cậu, nhưng chúng tôi là người thân của cậu đó, vậy mà cậu cũng đuổi chúng tôi ra ngoài? Chỉ vì con thú cưng này?”
Từ Kha nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy.”
Người này lúc nói chuyện sao lại thở dốc đến vậy chứ? Không đúng, Nguyễn Nặc vẫn âm thầm thở phào một hơi. May mà người bị đuổi ra ngoài không phải là cô.
Nhưng nếu như Từ Kha thực sự đuổi bọn họ ra ngoài rồi thì tình tiết câu chuyện sẽ thay đổi một chút.
Cô nhớ rằng nam nữ chính lần đầu tiên gặp nhau là ở nhà họ Từ.
Chú hai của Từ Kha lấy danh nghĩa sinh nhật để tụ tập không ít nhân vật trong giới kinh doanh ở nhà họ Từ, mục đích là để giới thiệu con trai của ông ta, Từ Lẫm.
Từ Lẫm chính là nam chính của cuốn truyện tranh này.
Nam nữ chính lần đầu tiên gặp nhau cũng chính là tại buổi tiệc sinh nhật này.
Hóa ra bất tri bất giác cô đã thay đổi tình tiết, tội này cũng quá lớn rồi. Nguyễn Nặc nhìn qua vẻ mặt âm u của Từ Kha, biết rằng hành động vừa rồi của Thẩm Vân Nguyệt thực sự đã chọc giận anh.
Nhìn bộ dáng lạnh như băng của anh, Nguyễn Nặc ngay cả một tiếng ‘meo’ cũng không dám lên tiếng.
Tình tiết thay đổi thì thay đổi đi, cái mạng nhỏ này của cô quan trọng hơn.
Nếu bọn họ ở đây thì sớm muộn gì cũng biết rằng con mèo này có thể biến thành người, vì vậy anh vốn đã có ý định không để cho bọn họ ở lại nữa. Hiện giờ ngược lại cũng đã tìm được lí do.
Từ Kha không để ý đến hai mẹ con đang ngây người ra kia nữa. Anh ôm mèo đi lên tầng hai, còn nhìn thoáng qua cánh tay mình bằng ánh mắt ghét bỏ.
Bẩn. Cái giá này có hơi đắt.
Đi đến căn phòng của mình, Nguyễn Nặc bị anh thả xuống mặt đất. Anh đi đến tủ quần áo chọn lấy một bộ quần áo mới rồi đi vào nhà tắm.
Nguyễn Nặc len lén ra khỏi phòng. Vừa đi đến cầu thang thì nghe được một loạt âm thanh ồn ào. Không ngờ rằng người của Từ Kha lại nhận được lệnh nhanh đến như vậy, qua đây chuyển đồ của bọn họ đi.
Ai, lần này bọn họ náo loạn căng thẳng đến như vậy, lần gặp đầu tiên của nam nữ chính coi như bị bỏ lỡ rồi.
Nguyễn Nặc được dì Trần bế lên, đặt vào một cái bồn tắm đã được đổ nước ấm, tắm lại cho cô thêm một lần.
Bồn tắm chuyên dụng của mèo có mùi hương thoang thoảng của nhiều loại hoa, sau khi Nguyễn Nặc tắm xong trên người toàn là mùi hương này.
Tuy rằng không phải mùi nước hoa nổi tiếng, nhưng ngửi qua thì vẫn tốt hơn mùi hương trên người Thẩm Dư Tinh.
Nguyễn Nặc tắm xong thì lại được đặt vào ổ mèo. Không bao lâu sau, Từ Kha từ trong nhà tắm đi ra.
Trên tóc của anh có chút bọt nước, trên mắt cũng có chút bụi sương, cúc áo của áo sơ mi đen cũng chưa hoàn toàn cài hết, xương quai xanh dưới cổ vô cùng nổi bật.
“Đẹp không?” Anh cầm một cái khăn mặt màu trắng lau tóc, sau đó ngồi xuống ghế, lấy máy sấy tóc ra bắt đầu sấy khô tóc.
Nguyễn Nặc đang nhìn anh đến mê mẩn, nghe được anh trêu chọc như vậy liền quay đầu đi không nhìn nữa.
May mà mặt của cô hiện giờ là màu đen, nếu không thì cô cũng không biết giấu mặt vào đâu cho hết xấu hổ nữa.
Rất nhanh sau đó, âm thanh của máy sấy tóc dừng lại. Sau khi biến thành mèo, thính giác của Nguyễn Nặc trở nên nhạy bén. Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần mình.
Vừa quay đầu lại, Nguyễn Nặc đã bị bế đặt lên đùi anh.
“Meo meo meo meo.” Anh muốn làm gì.
Nguyễn Nặc bỗng nhiên bị ôm liền giật nảy mình.
“...” Từ Kha không trả lời cô, bật máy sấy tóc lên, làn gió ấm áp chầm chậm đưa đến trên người cô. Lông mèo màu vàng nhạt của Nguyễn Nặc bị gió thổi đến lay động.
Thân thể của Nguyễn Nặc cứng đờ, không hề động đậy. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Từ Kha, còn có xúc cảm từ ngón tay thon dài của anh đang quét qua cơ thể cô.
Nhân vật phản diện này đối xử với cô cũng rất dịu dàng, chỉ là quá bới móc.
Ngay cả việc biến cô trở lại thành hình người cũng phải cò kè mặc cả.
Từ Kha sấy khô cho cô xong liền thả cô về lại ổ mèo: “Ngồi yên ở đây.”
Nguyễn Nặc gần đầu, cô đã hiểu đại khái ý của anh.
Cô chỉ là một công cụ làm ấm giường, ban ngày thì không cần dùng đến.
Sau khi Từ Kha nói xong thì đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua tầng một, Thẩm Dư Tinh vẫn đang đợi anh vội vàng đuổi theo nhịp bước chân của anh, tay nâng lên không trung, do dự muốn kéo lấy cánh tay của anh nhưng cuối cùng vẫn không dám.
“Anh họ, anh đừng đuổi chúng em ra ngoài được không? Anh cũng biết đấy, tính cách của mẹ em chính là như vậy.” Thẩm Dư Tinh biết rằng nếu như cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Từ vậy thì cô ta sẽ cách anh mỗi lúc một xa rồi.
Hơn nữa tất cả mọi thứ hiện giờ cô ta có được đều là do nhà họ Từ đưa cho. Ra khỏi đây rồi thì địa vị của cô ta sẽ tụt dốc không phanh, cô ta sao có thể ngóc đầu lên trong nhóm bạn thân đó chứ?
“Lời tôi nói ra trước giờ đều không thay đổi.” Từ Kha nói: “Cô cũng đừng lo rằng không có chỗ để ở, thím hai đã mua nhà mới từ lâu rồi.”
Thẩm Vân Nguyệt đứng đằng sau Từ Kha nghe vậy, bước chân nhất thời dừng lại. Xem ra bà ta vẫn coi thường đứa cháu trai này, nhất cử nhất động của bà ta vậy mà vẫn ở trong mắt của nó.
Biệt thự mà bà ta mới mua là để cho con trai mình. Không ngờ rằng bà ta lại cần đến.
Từ Kha, cậu đúng là độc ác.
Thẩm Dư Tinh từ đầu đến cuối vẫn kheo theo kịp bước chân của anh, đành để cho anh rời đi.
Cô ta cố gắng suốt năm năm cuối cùng vẫn là công cốc. Thật sự không cam tâm! Nếu như không phải con mèo kia cào cô ta thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Nghĩ đến con mèo kia, cô ta phát hiện ra rằng Từ Kha lại không mang nó đi theo.
Nếu như kết quả đã xác định, vậy thì cô ta cũng sẽ không để cho con thú cưng kia sống tốt.
Người mà quản gia tìm đến đang vận chuyển hành lí của bọn họ, Thẩm Vân Nguyệt đang gọi điện cho Từ Mục Vân.
Hiển nhiên, Thẩm Vân Nguyệt tính khí nóng nảy này lại đang làm loạn với chồng mình.
“Suy nghĩ của ông đúng là tiến bộ nhỉ? Đến đó chúng ta đều phải thua trên tay đứa cháu trai kia của ông.”
“Ngay cả một chút tôn trọng nó cũng không có, còn mong là nó có nhân tính sao? Từ Mục Vân, ông tỉnh rượu chưa vậy?”
“....”
Trong lúc nhà họ Từ đang người qua kẻ lại, Thẩm Dư Tinh nhân lúc người khác không chú ý, lén lút đi vào phòng của Từ Kha.
Cô ta chưa bao giờ vào phòng của Từ Kha, mà con mèo kia vẫn luôn được nuôi trong phòng của anh.
Không công bằng.
Cô ta tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được con mèo đang nằm phơi nắng trên cửa sổ.
Đuôi của Nguyễn Nặc nhẹ nhàng phe phẩy, híp hai mắt lại, một bộ dạng nhàn nhã lười nhác.