“Cái gì, không thấy Nguyễn Nặc đâu?” Từ Duy Du đặt hồ sơ trong tay xuống, nắm chặt điện thoại, vẻ mặt hơi giận dữ: “Một người bình thường, tại sao lại đột nhiên biến mất, là tổ làm phim quá lớn nên cô ấy không nhớ đường sao?”
“Bây giờ tôi qua đó.”
Từ Duy Du hung dữ cúp máy. Thư ký Kỳ Quân Sênh bên cạnh căng thẳng cau mày để ý hành động của chị ấy, ngày thường sếp cũng hay tức giận, nhưng đều không đáng sợ như lần này.
Chị ấy nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại khác, nhưng đối phương luôn không có ai nghe, chị ấy chờ rất lâu mới từ bỏ ý định rồi cúp máy.
“Tôi đến đoàn phim một chuyến, cậu kéo dài tất cả cuộc họp của tôi, tập hợp hết tài liệu cần tôi phê duyệt, chờ tôi trở về xem.” Từ Duy Du dặn dò Kỳ Quân Sênh mấy câu rồi sải bước ra khỏi văn phòng.
Bởi vì Nguyễn Nặc mất tích nên đoàn phim ngừng quay, đạo diễn bảo nhân viên làm việc đi tìm người khắp nơi, nhưng một giờ trôi qua vẫn không tìm được cô.
Một người sống sờ sờ cứ thế mất tích trong đoàn phim, truyền ra ngoài sẽ có đánh giá xấu về đoàn phim, còn để người ta cho rằng ông ta khắt khe với diễn viên. Đạo diễn Trần đạo diễn nhiều phim như vậy lần đầu sốt ruột đến mức sứt đầu mẻ trán.
Sau khi ông ta vòng qua hành lang mấy lần, ngẩng đầu lên thì thấy Từ Duy Du tìm mình: “Duy Du à, sau khi thợ trang điểm rời đi thì không thấy nghệ sĩ của nhà cô nữa, tôi đã cho người đi tìm rồi.”
Tình bạn giữa đạo diễn Trần và Từ Duy Du khá tốt, nhưng vừa nãy trong điện thoại đã có thể nghe ra chị ấy không vui, bây giờ gặp nhau thì chị ấy hoàn toàn đanh mặt lại. Điều này làm ông ta hơi hoảng sợ trong lòng, dù sao đó là tổng giám đốc của giải trí Châm Duyệt.
Từ Duy Du khoanh tay đứng trước mặt ông ta, giày cao gót mười cm nâng chị ấy cao gần bằng đạo diễn Trần, hơn nữa cũng tăng khí thế của chị: “Tôi không có thời gian nghe ông nói những chuyện này, nói cho tôi biết chỗ cô ấy xuất hiện cuối cùng.”
Thay vì đợi cấp dưới của ông ta đi tìm, còn không bằng tự tìm cẩn thận, bây giờ Nguyễn Nặc mất tích không lâu, chắc chưa chạy bao xa, nếu như người của đạo diễn Trần không tìm được, vậy thì có thể cô gặp phải vấn đề khác rồi.
Tạm thời chuyện này còn chưa truyền tới tai Từ Kha. Từ Duy Du cho người đè tin tức xuống, nếu để em trai chị biết chuyện này thì không đơn giản chỉ là tìm người mất tích.
“Ở, ở phòng trang điểm của diễn viên quần chúng, lúc cô ấy đi vào, thời gian còn khá sớm, cho nên sau khi thợ trang điểm rời đi thì chỉ có mỗi cô ấy ở bên trong, đúng lúc chỗ đó không có camera.” Đạo diễn Trần lập tức nói điều mình biết với Từ Duy Du.
“Tôi biết rồi.” Thấy ông ta nói chuyện hơi run rẩy, Từ Duy Du nhận ra mình nói chuyện quá sắc bén, cố gắng bình tĩnh nói: “Người bên ông tìm được lập tức thông báo cho tôi.”
“Được.” Đạo diễn Trần vội vàng gật đầu.
Từ Duy Du xoay người rời khỏi hành lang, bảo nhân viên làm việc dẫn tới chỗ phòng trang điểm của diễn viên quần chúng, kinh phí của bộ phim này đều dùng vào hiệu ứng và đạo cụ, phòng trang điểm của nhóm diễn viên quần chúng bình thường vô cùng sơ sài, chỉ là một nhà nhỏ dựng tạm thời. Chị ấy đi vào, trên một dãy bàn trang điểm đầy chai lọ dùng để trang điểm, bên cạnh còn có vài trang phục của diễn viên.
Từ Duy Du nhận ra túi xách nhỏ đặt trên bàn trang điểm trong đó chính là của Nguyễn Nặc. Chị lập tức đi tới chỗ kia, phát hiện đồ trên bàn trang điểm đó đổ hết, giống như bị người ta hất xuống đất.
“Lúc cô và cô ấy đi vào, chỗ này đã lộn xộn như vậy sao?” Từ Duy Du mở túi xách nhỏ của Nguyễn Nặc ra, tìm được điện thoại của cô ở trong. Không mang ra ngoài, đặt chế độ im lặng.
Xem ra không phải cô đi lạc, mà là thật sự gặp chuyện gì đó, lần này phiền phức rồi.
Từ Duy Du lấy điện thoại của mình ra, mở danh bạ, từ từ lướt tới tên của Từ Kha. Chị hơi do dự, trước một giây khi ngón tay sắp chạm đến màn hình, trong phòng truyền tới một tiếng mèo kêu.
Từ Duy Du dừng động tác, tắt màn hình, đi tới vị trí truyền tới âm thanh.
Chị đi tới cửa. Con mèo Xiêm có nhúm lông nhỏ nhem nhuốc trên một chi đang ngồi trước cửa. Mèo Xiêm cũng thấy Từ Duy Du, lập tức chạy tới bên chân chị xoay một vòng.
“Mèo hoang ở đâu ra?” Nhân viên làm việc vừa muốn đuổi nó đi thì bị ánh mắt lạnh thấu xương của Từ Duy Du chặn lại.
“Đừng tùy ý ức hiếp mèo.” Từ Duy Du ngồi xổm xuống bế nó vào trong lòng rồi đứng dậy: “Mọi người chờ ở đây, lỡ cô ấy quay lại có thể kịp thời thông báo.”
Từ Duy Du đưa mèo Xiêm đến nơi khá trống trải, tìm một ghế đá ngồi xuống: “Xảy ra chuyện gì mà biến về bộ dáng này?”
“Meo meo meo.” Bị sợ hãi.
Từ Duy Du không hiểu cô nói chuyện, nhưng dựa theo đặc điểm trên người nó nhận ra nó chính là Nguyễn Nặc. Chị nghĩ đến đống lộn xộn của phòng trang điểm, và cả cuộc đối thoại với Từ Kha, dường như đã đoán được chuyện gì: “Em bị một thứ gì đó dọa thành thế này.”
“Đúng vậy.” Đúng vậy.
Nguyễn Nặc gật đầu mấy cái liên tiếp.
*
Sau khi thợ trang điểm đi, chỉ có mình cô ở trong phòng trang điểm. Phòng trang điểm yên tĩnh, bàn bên cạnh Nguyễn Nặc có mấy bộ tóc giả kỳ lạ, nhưng không đến nỗi dọa cô biến thành mèo. Thứ thật sự dọa cô là một tấm gương trước mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn gương thì thấy gương mặt quỷ màu xám xanh ở đó.
Nguyễn Nặc sợ hãi đến run tay, không tự giác mà vung tay về phía trước muốn thoát khỏi mặt quỷ trước mặt, liền làm đổ hết chai lọ trên bàn trang điểm xuống đất.
Mà mấy giây sau bản thân cũng biến về hình dáng mèo Xiêm.
Nguyễn Nặc hôn mê. Chờ lúc cô tỉnh lại, đã ở bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Anh ta mặc áo trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng, gương mặt rất thanh tú.
“Chỗ này là phòng y tế tạm thời của đoàn phim.” Người đàn ông đẩy kính theo thói quen.
Trên mặt nhem nhuốc của Nguyễn Nặc viết đầy nghi ngờ, anh ta biết cô có thể nghe hiểu con người nói chuyện?
“À, mình đang nói gì với một con mèo vậy.” Người đàn ông tự giễu cười một tiếng, giơ tay xoa đầu Nguyễn Nặc: “Tao không phải bác sĩ thú y, chỉ có thể kiểm tra đơn giản cho mi, cơ thể không sao.”
Nguyễn Nặc cảm thấy người trước mặt thật kỳ lạ, anh ta tự nhủ nói cô nghe không hiểu, còn lải nhải nói chuyện.
Bỗng nhiên, cửa của phòng y tế bị mở ra thô bạo, người phụ nữ đi vào mang vẻ mặt rất căng thẳng: “Bác sĩ Lục, anh từng thấy Nguyễn Nặc chưa?” Nói xong, cô ta còn giơ điện thoại lên, phía trên bất ngờ là ảnh lúc hình người của Nguyễn Nặc.
“Chưa từng thấy.” Người đàn ông lắc đầu.
“Được rồi.” Người phụ nữ quét mắt nhìn cả phòng y tế, sau đó thì vội vàng chạy ra ngoài tiếp tục tìm.
Nguyễn Nặc kịp phản ứng, nhìn đồng hồ bên cạnh, cô đã mất tích khoảng một tiếng.
Xong rồi, chắc người của đoàn phim tìm cô đến điên rồi.
Nguyễn Nặc nhún người nhảy lên bàn sách, đến trên mặt đất, lúc đang chuẩn bị rời đi, sự thúc giục trong lòng khiến cô quay đầu nhìn, mà anh ta cũng đang nhìn mình. Chỉ đối mặt trong phút chốc, Nguyễn Nặc bèn vội vàng ra khỏi phòng y tế.
Ánh mắt của anh ta chắc chắn không giống ánh mắt nhìn động vật nhỏ nên có.
*
Từ Duy Du cầm điện thoại lên, bấm điện thoại của đạo diễn: “Vừa nãy Nguyễn Nặc liên lạc với tôi, buổi sáng lúc cô ấy ở phòng trang điểm, vì khát nên ra ngoài mua nước, đúng lúc ngất xỉu, là người của cửa hàng đưa cô ấy đến bệnh viện, bây giờ vừa tỉnh lại mới liên lạc cho tôi.”
Chị đưa tay vuốt mèo Nguyễn Nặc: “ Xin lỗi, tính cách xốc nổi của cô ấy khiến đoàn phim làm lỡ tiến độ của một buổi sáng, nếu như cần phải bàn bạc bồi thường, có thể tìm thư ký của tôi.”
Nguyễn Nặc lặng lẽ nghe chị nói chuyện, trong lòng hơi áy náy, rõ ràng không phải lỗi của họ.
“Meo meo.” Xin lỗi.
Từ Duy Du cúp điện thoại, an ủi cô: “Không sao, tình hình của em cũng không dễ nói với người khác, cách giải quyết như vậy là nhanh nhất, cũng trực tiếp nhất.”
Nguyễn Nặc nhớ lại tờ giấy đó. Có lẽ cô bị sợ còn có liên quan với một người xuyên tới khác, nhưng tại sao đối phương lại trực tiếp ra tay với mình.
Hơn nữa còn biết chính xác điểm yếu của cô.
Nguyễn Nặc há miệng nhẹ nhàng cắn tay Từ Duy Du mấy cái: “Meo meo meo meo.” Chúng ta đi về.
Từ Duy Du cau mày, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Chị không phải Từ Kha, không hiểu em nói chuyện.”
Nguyễn Nặc đứng lên đi một vòng trước mặt cô ta.
“Meo meo meo.” Đi với tôi.
Lần này Từ Duy Du hiểu là ý gì, bước chậm đi theo phía sau cô, không ngờ cô lại đưa mình quay lại phòng trang điểm của diễn viên quần chúng.
Mặc dù trong lòng còn hơi sợ cái mặt quỷ đó, nhưng Nguyễn Nặc vẫn dũng cảm đi tới trước gương trang điểm đó, lục soát cái gì đó.
“Đang tìm gì?” Từ Duy Du thấp giọng, tránh có người khác nghe thấy chị nói chuyện với mèo mà nổi lòng nghi ngờ.
Nhất định có thứ gì khiến cô thấy gương mặt đó, Nguyễn Nặc nghĩ thầm. Nếu như không phải sợ hãi trong phút chốc khiến cô không kịp suy nghĩ, cũng sẽ không trúng chiêu.
Nguyễn Nặc đưa lưng về phía gương, nhìn tủ kính phía sau.
“Meo meo meo meo meo.” Trong cái tủ có đồ.
Từ Duy Du nửa tin nửa ngờ mà đi tới cạnh tủ, mở cửa kính ra, đối diện với gương là một cái máy chiếu.
Từ Duy Du lấy xuống, hướng về phía gương rồi ấn công tắc, sau lưng Nguyễn Nặc lập tức xuất hiện mặt quỷ màu xám xanh, nhưng bởi vì dịch vị trí nên không hiển thị hết.
Cho nên, Nguyễn Nặc biến thành thế này là có người muốn hại cô.
Từ Duy Du cầm máy chiếu trong tay: “Ai cũng có thể vào đây, hơn nữa máy chiếu phổ biến như vậy, vốn không tra được là ai.”
Nguyễn Nặc gật đầu đồng ý, cô đi tới túi xách nhỏ của mình dùng răng kéo dây khóa, lấy ra một lọ nước hoa nhỏ được chiết ở trong.
Vào một lần gần đây cô biến về người đã nghĩ đến, cách có thể khiến cô lấy lại hình người.
“Meo meo meo meo.” Xịt về phía tôi.
Từ Duy Du nhận lấy nước hoa, hiểu được ý của cô, nên xịt mấy cái bên người Nguyễn Nặc, Nguyễn Nặc nhanh chóng ngất xỉu.
Từ Duy Du bế cô rời khỏi đoàn phim, ngồi lên xe của mình, hình như mùi hương vừa nãy là hoa lan chuông.
Chị nhớ lần trước mua hoa trang trí cho nhà họ Từ thì có hoa lan chuông, hơn nữa đó là lần đầu tiên chị mua hoa lan chuông. Khi ấy chị ở nước ngoài, lúc trở về thấy hoa lan chuông của cả nhà họ Từ đã không còn, còn hơi kỳ lạ.
Hóa ra lúc đó Từ Kha cũng biết Nguyễn Nặc ngửi thấy mùi này sẽ biến thành người.
Từ Duy Du đưa Nguyễn Nặc về khách sạn đặt lên giường. Chị lại cầm điện thoại lên bấm dãy số của Từ Kha.
Chuyện có liên quan tới sự an nguy của Nguyễn Nặc, không thể giấu diếm nữa, có gì để vợ chồng trẻ tự giải quyết đi.
Từ Kha vốn còn chuẩn bị họp nhưng sau khi nghe cuộc gọi này thì sắc mặt anh sa sầm, trong đôi mắt ngưng tụ vẻ hung ác, khiến người ta không rét mà run.