“Sao bỗng nhiên anh lại nhân từ với yêu quái như vậy?” Anh ta không tin hai mươi năm lòng dạ sắt đá của Từ Kha có thể đột nhiên bị một con mèo làm cho tan chảy, cho dù cô có thể biến thành một cô gái xinh đẹp.
“Tôi bảo anh đến chữa bệnh cho cô ta.” Từ Kha không trả lời câu hỏi chính của Chiêm Lễ Sênh. Đương nhiên là anh có nguyên nhân nhưng không cần thiết phải nói.
“Được rồi, tôi không hỏi.” Chiêm Lễ Sênh làm bạn tốt của anh nhiều năm đương nhiên là biết tính cách của Từ Kha. Chuyện anh không muốn nói thì không ai có thể khiến anh mở miệng.
Có điều, nếu hiện giờ anh đã có một mỹ nhân yểu điệu như vậy bên cạnh thì cũng coi là một tiến bộ rồi. Hi vọng anh có thể sớm ngày ra khỏi bóng ma kia.
Hai người họ quay lại nhà chính của nhà họ Từ, Chiêm Lễ Sênh không phải là đến đây lần đầu, nhưng mỗi lần đến đều không kìm được mà cảm thán. Cùng là có tiền mà sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy chứ?
Tài sản của nhà họ Từ đã tích lũy qua nhiều thế hệ, hưng thịnh đã lâu mà không suy yếu. Hiện tại là Từ Kha nắm quyền, dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của anh càng khiến cho gia tộc lên được một tầm cao mới.
“Bức tranh này tôi đã từng thấy ở buổi bán đấu giá, khi đó bị một thương nhân thần bí dùng tám nghìn vạn mua mất. Đừng nói với tôi cái thương nhân thần bí đó là anh đấy nhé.” Đáy lòng Chiêm Lễ Sênh đã có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng xác nhận.
Bức tranh này là tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng, khi đó tranh vừa được mở ra đã khiến cả hội trường kinh ngạc. Lúc đó trong lòng anh ta đã có chút ngứa ngáy rồi, muốn tranh giành một chút, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy giá đã được chốt hạ thì lập tức chết tâm.
Từ Kha lạnh nhạt nhìn qua bức tranh một cái: “Tôi chỉ cảm thấy ở chỗ này cần có một bức tranh.”
“....” Đúng là không có nhân tính.
Từ Kha đặt mèo lên ghế sofa, dường như nó vẫn còn đang hôn mê, không có phản ứng gì.
“Sao nó lại bị ngất vậy?” Chiêm Lễ Sênh hỏi: “Cũng may là tôi đã học qua khóa học thú y, nếu không thì đã tới không một chuyến rồi.”
Chiêm Lễ Sênh mở hòm y tế mang theo ra, lấy ra những dụng cụ cần thiết, bắt đầu kiểm tra cơ thể của nó.
Từ Kha lười biếng ngồi trên sofa, hai chân thon dài vắt chéo lại, nhận lấy trà mà người làm mang lên, thong thả nói: “Có lẽ nó muốn thử xem có phải mình có chín cái mạng hay không?”
Sau khi Chiêm Lễ Sênh kiểm tra cho nó xong, tháo ống nghe xuống: “Không có gì, chỉ là quá suy nhược, phải điều dưỡng lại cho thật tốt.”
“Ừ.” Từ Kha gật gật đầu.
“Anh họ, anh về rồi.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo. Sau đó, một cô gái mặc váy hồng đến đầu gối đi vào phòng khách.
Chiêm Lễ Sênh nhớ rõ cô ta. Là cô gái trắng trẻo, mập mạp lúc nhỏ luôn đi theo sau Từ Kha, hình như tên là Thẩm Dư Tinh. Đang vào lúc thay đổi ở tuổi mười tám, không ngờ da của cô ta lại trở nên đen như vậy. Cộng thêm chiếc váy công chúa này chỉ càng làm lộ ra khuyết điểm trên cơ thể cô ta.
Tầm mắt của Từ Kha chưa bao giờ di chuyển đến Thẩm Dư Tinh, hoàn toàn coi cô ta như không khí, anh nghiêng người sang muốn bế con mèo của mình lại từ trên tay Chiêm Lễ Sênh.
Con chưa chạm được đến mèo thì Thẩm Dư Tinh đã ngạc nhiên lao đến, đi trước anh một bước ôm lấy con mèo: “Nó đáng yêu quá.”
Từ Kha nhíu mày thu tay về, vẻ mặt có chút không vui.
Chiêm Lễ Sênh kinh ngạc nhìn cái cô Thẩm Dư Tinh hành động cẩu thả thiếu suy nghĩ này, vậy mà dám chặn đồ của Từ Kha.
Nguyễn Nặc vốn còn đang mơ hồ, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương nước hoa nồng nặc. Cô ngửi ra được mùi nước hoa này không phải loại rẻ tiền, nhưng người dùng này hình như hoàn toàn không chú ý đến mức độ.
Nguyễn Nặc cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, không nhịn được mà hắt xì một cái rồi từ từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang được một cô gái ôm vào lòng vuốt ve, thứ cô ngửi được toàn là mùi nước hoa của cô gái này, khiến cô hô hấp khó chịu.
“Meo meo meo.” Buông tôi ra.
Nguyễn Nặc vừa mở miệng thì bị kinh ngạc đến ngây người. Tại sao âm thanh mà cô phát ra lại giống mèo như vậy? Cô nhìn qua tay của mình, vậy mà biến thành vuốt mèo rồi, sau mông còn có thêm một cái đuôi.
“Meo!” Nguyễn Nặc kinh hoàng kêu lên thảm thiết.
Thẩm Dư Tinh tưởng rằng mình vuốt ve khiến nó bị đau, liền dỗ dành: “Mèo ngoan, cho chị sờ một chút được không nào?”
Nguyễn Nặc theo bản năng cào cô ta một cái, trên cánh tay của cô ta lập tức xuất hiện ba vết máu.
“Chị chỉ muốn chơi với em thôi.” Thẩm Dư Tinh lập tức buông tay ra, mặc cho cô ngã xuống mặt đất. Con mèo này được cô ta vuốt ve còn không mau hưởng thụ, lại còn cào cô ta khiến cô ta bị thương.
Vào lúc Nguyễn Nặc nghĩ rằng mình lại bị ngã thêm một lần nữa thì Từ Kha lại đón lấy cô, bế cô lên trên đùi mình.
Thoát khỏi mùi hương nước hoa đó, Nguyễn Nặc cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể hô hấp trở lại rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình, thân thể nhất thời cứng đờ.
Cái gì vậy? Sao nhân vật phản diện Từ Kha này lại ôm cô?
Bản thân cô thế này đến hơn năm phần là không phải người, nhưng không phải thứ anh ghét nhất là yêu ma sao?
Nguyễn Nặc bình tĩnh nhìn anh. Từ Kha dường như cũng đang chú ý đến tầm mắt của cô, cúi đầu xuống, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau. Nguyễn Nặc kinh sợ lập tức dời tầm mắt.
Vẫn nên chơi với móng vuốt của mình thì tốt hơn.
Thẩm Dư Tinh nhận ra Từ Kha không để ý đến mình, vành mắt lập tức đỏ lên, ấm ức nói: “Anh họ, còn mèo này cào em.”
Nói rồi còn đưa chiếc tay bị thương của mình ra trước mắt Từ Kha, muốn để anh nhìn thấy vết thương của mình.
Ra vẻ. Nguyễn Nặc nhìn không nổi nữa, quay lưng lại không thèm nhìn cô ta.
Cô đã từng đọc truyện tranh, đương nhiên là biết cô gái này là Thẩm Dư Tinh.
Từ Kha dịu dàng nâng móng vuốt của Nguyễn Nặc lên kiểm tra một lúc: “Ừm, móng tay không bị xước.”
Thân thể của Nguyễn Nặc càng trở nên cứng đờ, Từ Kha này không phải là bị linh hồn khác xuyên vào đấy chứ?
Anh nói câu này xong, mặt của Thẩm Dư Tinh trở nên trắng bệch, nước mắt cũng trực tiếp chảy qua gò má mà rơi xuống mặt đất: “Anh họ, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Không lẽ em còn không sánh bằng một con thú cưng?”
Nói sao đi nữa thì cô ta và Từ Kha cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm suốt hai mươi năm dù sao cũng phải hơn con mèo mới tới được vài tháng này chứ. Không ngờ anh lại dung túng cho một con mèo làm tổn thương cô ta.
Từ Kha cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô ta một cái, Thẩm Dư Tinh cho rằng anh đã chịu quan tâm đến mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhưng không ngờ rằng anh vừa lên tiếng đã khiến tâm trạng của cô ta lập tức rơi xuống đáy vực.
“Cô là cái thứ gì chứ?” Từ Kha nói: “Quản gia, đưa cô ta ra ngoài.”
Ông quản gia đang đứng ở một bên tiến lên phía trước, đưa tay ra trước mặt Thẩm Dư Tinh làm một động tác mời. Thẩm Dư Tinh vẫn đang dùng một vẻ mặt không dám tin nhìn Từ Kha.
Cô ta hiện giờ đang là người ở tạm ở đây, nếu như bị mời thẳng ra ngoài thì không phải sẽ bị người làm cười nhạo sao?
“Anh họ, anh không thể...”Thẩm Dư Tinh vừa nói được một nửa thì nhận ra Từ Kha căn bản không nghe, đứng dậy rồi rời đi. Phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại mình Chiêm Lễ Sênh đang xem kịch.
Ông quản gia cũng thấy mời một cách khách sáo không có tác dụng liền trực tiếp gọi bảo vệ ‘mời’ Thẩm Dư Tinh một cách không khách sáo ra ngoài.
Chiêm Lễ Sênh thấy đã hết trò hay rồi liền xách hòm y tế của mình cũng rời khỏi nhà họ Từ.
Nguyễn Nặc bị anh đưa về ổ mèo trong phòng, đặt cô lên ổ xong anh liền rời đi.
Nguyễn Nặc nằm lên chiếc ổ ấm áp, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Xem ra Từ Kha không muốn ra tay với cô.
Hiện tại điều cô lo lắng chính là, lỡ như cô phải đội cái thân xác mèo này sống hết cả đời thì phải làm sao? Cô mới làm người được mười tám năm, cuộc đời mới bắt đầu chưa được bao lâu, vẫn không muốn trải nghiệm cuộc sống của mèo.
Cô nhớ rõ rằng lúc mình xuyên qua thì vẫn là cơ thể con người, không phải lúc nào cô cũng trong hình dạng mèo, cũng không biết rằng khi nào mới có thời cơ biến cô thành người lại đây?
Cô cần tìm ra cơ hội này.
Khi Nguyễn Nặc còn đang suy nghĩ thì Từ Kha đi vào, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, bên trong chứa một chất lỏng màu trắng, đặt ra trước ổ mèo của cô.
“Uống.” Lời của Từ Kha ngắn gọn dễ hiểu.
Nguyễn Nặc do dự đi đến bên cạnh cái ly, ngửi ngửi chất lỏng bên trong.
Là sữa dê, mèo cũng chỉ có thể uống thứ này.
Nguyễn Nặc cũng không biết cách ăn uống của mèo như thế nào. Nhưng vào khoảnh khắc đang tiến lại gần kia bỗng nhiên tự học được, bắt đầu uống sữa dê bên trong ly.
Có lẽ đây là bản năng của mèo.
Nguyễn Nặc chỉ có thể giải thích như vậy. Từ khi cô đến thế giới này vẫn luôn mơ màng cho đến bây giờ.
Thấy cô ngoan ngoãn uống sữa dê, Từ Kha quay lại bàn máy tính xử lý công việc, Nguyễn Nặc tranh thủ len lén nhìn anh.
Góc nghiêng của anh vô cùng đẹp. Đường nét gương mặt sắc sảo rõ ràng, ngũ quan cũng tinh tế. Vừa rồi cô với anh đã từng nhìn thẳng vào nhau, cô biết rằng đôi mắt đó sâu đến nhường nào.
Đây là một thế giới truyện tranh, Nguyễn Nặc vừa hay đã từng đọc qua, cô cảm thấy Từ Kha hoàn toàn là một người bước ra từ trong truyện.
Cao ngạo, lạnh lùng.
Vừa rồi khi anh giúp cô kiểm tra móng vuốt, tuy rằng động tác dịu dàng, nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều mang theo sự xa cách. Có lẽ cô chính là một công cụ, vì giúp anh đuổi Thẩm Dư Tinh đi nên mới đối xử tốt với cô.
Uống sữa dê xong, Từ Kha lại gọi dì Trần đến đưa cô vào phòng tắm tắm rửa. Cô vẫn biết rằng mình đang là một con mèo, nhưng khi được người ta hầu hạ tắm rửa thì vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nguyễn Nặc nghĩ rằng cái ổ mèo đó chính là chỗ ngủ của cô. Nhưng không ngờ cuối cùng cô lại được đưa đến giường của Từ Kha.
“Meo meo?” Nguyễn Nặc nhìn Từ Kha đang dần dần tiến lại gần mình, không ngừng lui lại về phía sau.
Không lẽ nhân vật phản diện này có sở thích gì đó đặc biệt?
Cô không muốn đâu, cô mới chỉ là một con mèo mang tâm lý của tuổi mười tám thôi mà.
Từ Kha nhìn mèo con đang run lẩy bẩy, dục vọng muốn trêu đùa cô càng lúc càng mãnh liệt liền đưa tay ra nắm lấy cô.
“Meo meo meo meo.” Biến thái đến rồi.
Nguyễn Nặc không ngừng chống cự, nhưng anh vẫn dễ dàng đè cô xuống.
“Đợi đến khi cô hầu hạ tôi xong rồi liền cho cô biến lại thành người.” Từ Kha tiến sát đến bên cô nói.
Nguyễn Nặc giãy dụa không được bèn tuyệt vọng mà nhắm nghiền hai mắt, Từ Kha hài lòng nhìn chú mèo con này, lật người cho cô, để cô đối diện với mình. Cuối cùng hít lấy mùi mèo của cô một hơi rồi thả cô về ổ.
“Yên lặng, đi ngủ.” Từ Kha ra lệnh.
Nguyễn Nặc nằm trong ổ mèo vẻ mặt ngơ ngác, đây chính là cái gọi là hầu hạ đấy hả?
Sau đó anh tắt đèn, rồi quay lại giường của mình. Bên cạnh thiếu đi một con mèo, anh luôn cảm thấy không quen. Từ khi ông nội của anh đưa con mèo này đến, nó vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Anh luôn khó vào giấc ngủ, nhưng đến đêm khi ôm con mèo này lại có thể ngủ một cách yên bình.
Chuyện này trừ anh ra thì không còn ai biết.
Không đúng. Hiện giờ đã có thêm cô biết rồi.
Nguyễn Nặc quay về ổ của mình, trái tim mới có thể yên tâm trở lại, đồng thời bất tri bất giác phát hiện hóa ra Từ Kha biết cách làm thế nào để cô có thể biến lại thành người.
Xem ra muốn biến thành người vẫn phải xuống tay từ chỗ của Từ Kha.
Cô đúng là khổ quá mà.
Nguyễn Nặc cho rằng mình có thể lo âu cả một buổi tối, nhưng không ngờ rằng rất nhanh sau đó cô đã mơ hồ đi vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm giác rằng mình đang đi lại, từ từ bò lên giường của Từ Kha, thuần thục tiến vào trong chăn của anh.
Từ Kha vẫn đang mất ngủ, bởi vậy anh dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhìn thấy con mèo này giống như đang mộng du mà đi đến bên cạnh anh.
Tại sao sau khi nó có thể biến thành người anh lại mất ngủ chứ?
Vì vậy anh liền ôm lấy nó mà ngủ cùng.