Linh lực của trưởng lão Định Thiền lao ra. Thân hình đang lơ lửng trên không trung cũng chậm rãi rơi xuống. Ông ta nhìn Vân Lạc Đình cười nói: "Lúc trước đúng là ta không để ý, ngươi cũng là linh thú."
Vân Lạc Đình nghe thấy, cậu không cảm thấy ngạc nhiên. Công pháp mà trưởng lão Định Thiền tu luyện chính là lợi dụng linh lực của hồ ly đỏ. Cho nên mới có thể nhìn ra bộ dáng của cậu lúc là mèo trắng nhỏ, khi mà cậu chưa hóa thành hình thú.
Chỉ là, ánh mắt của ông ta......
Vân Lạc Đình nhíu mày, ánh mắt của trưởng lão Định Thiền rất kỳ lạ. Giống như đang nhìn một bằng hữu đã lâu không gặp. Nhưng lại rất tham lam, giống như muốn ăn máu thịt, rất là kỳ lạ.
Trưởng lão Định Thiền còn muốn nói gì đó, đột nhiên đôi mắt ông ta đau đớn. Ông ta theo bản năng nhắm mắt lại nghiêng người, tạo linh lực bao trùm cơ thể, bảo vệ mình.
Vân Lạc Đình nhìn thấy trưởng lão Định Thiền mở mắt ra. Chỗ khóe mắt ông ta chảy xuống hai hàng huyết lệ. Trên mặt ông ta đã không còn cảm giác xâm lược, vân đạm phong kinh như vừa nãy, mà tăng thêm vài phần tức giận.
Trưởng lão Định Thiền chậm rãi ngước mắt lên. Tầm mắt ông ta tránh khỏi Vân Lạc Đình, dừng trên người Bùi Huyền Trì: "Ở trong Ngũ Hoa tông, xuống tay với trưởng lão trong tông môn. Hai vị luyện đan sư thật là kiêu ngạo."
Bùi Huyền Trì bảo vệ Vân Lạc Đình bên cạnh hắn. Trưởng lão Định Thiền khó thở, dưới tình trạng linh lực điên cuồng lại không làm Vân Lạc Đình bị thương dù chỉ một chút. Ngay cả vạt áo cũng không hề bay lên.
Trưởng lão Định Thiền khẽ cười. Ông ta thu lại linh lực: "Khó trách ngươi dám chạy đến cửa tìm người, hoá ra là có chỗ dựa."
"Nhưng vậy thì đã sao, ngươi lại không thể làm ta bị thương. Nhưng mà tu vi của ngươi, lại là một hạt giống tu luyện tốt. Nếu biết sớm ta đã không cần con hồ ly kia, chỉ là......"
Giọng nói ông ta đột nhiên im bặt, Đột nhiên cơ thể trưởng lão Định Thiền cứng đờ. Ông ta gắt gao siết chặt nắm tay, giữa trán nổi lên gân xanh. Linh lực quanh người ông ta giống như bị cuồng phong cuốn qua, chợt nhấc lên sóng gió.
"Định Thiền, ngươi đang làm gì?!" Chưởng môn bị tụt lại nửa bước. Lúc ông đi vào đã thấy bọn họ đối chọi gay gắt.
Linh lực giống như lưỡi dao sắc bén. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể cắt bỏ một mảng da thịt trên người.
Chưởng môn khởi động linh lực bước vào: "Còn không mau dừng tay!"
"Ngươi qua đây làm gì" Trưởng lão Định Thiền hừ lạnh: "Ngươi không phải nói bận không có thời gian gặp ta sao? Tại sao bây giờ lại qua đây?"
Trưởng lão Định Thiền nhìn qua Vân Lạc Đình, ông ta cười lạnh: "Ngươi đúng là coi trọng hai tên luyện đan sư này. Ngươi sợ ta động thủ với bọn chúng?"
Chưởng môn nghe ông ta châm chọc khiêu khích, một chút cũng không dao động: "Hai vị trưởng lão là khách quý trong tông môn. Lại cứu tiên giả, ta tất nhiên phải chăm sóc bọn họ thật tốt. Còn ngươi, đã làm ra chuyện gì, nhanh chóng đưa ra. Cho dù hai vị đại sư không truy cứu, ngươi cũng sẽ bị áp giải đến hình đường."
Chỉ vài câu ít ỏi đã đủ để chưởng môn biết được đại khái mọi chuyện. Mặc dù người này không do trưởng lão Định Thiền mang về. Nhưng dùng linh lực của linh thú để làm vật tu luyện, vốn đã vi phạm quy định của tông môn. Sau khi vào hình đường, chịu phạt xong vẫn phải trục xuất khỏi tiên môn.
Ngũ Hoa tông không giữ được ông ta.
Trưởng lão Định Thiền thấy thế, không giận mà cười, khinh thường nói: "Ngươi bình tĩnh một chút đi. Tu vi của người nọ không thấp hơn ta, cẩn thận đừng để mắc lừa."
Chỉ vì mấy viên đan dược mà mất trí, một chút cái nhìn đại cục cũng không có.
Cũng không biết tại sao người do dự thiếu quyết đoán như thế lại có thể làm chủ một tông môn. Khó trách gần đây Ngũ Hoa tông luôn bị chèn ép. Có một tên chưởng môn như vậy, làm sao mà có đường ra.
"Nghe ta nói, bọn họ vừa là luyện đan sư, trong đó có một người là linh thú. Hai người chúng ta hợp lực nhất định có thể bắt được bọn chúng. Đến lúc đó nhốt lại trong Ngũ Hoa tông. Ngươi còn sợ thiếu đan dược sao?"
"Cho dù không đánh lại......" Trưởng lão Định Thiền vui vẻ liếc nhìn Bùi Huyền Trì. Rồi nhìn Vân Lạc Đình bên cạnh hắn: "Chúng ta có thể hợp tác, bắt lấy tên kia, một tên khác tự nhiên phải nghe lời."
Trưởng lão Định Thiền không sợ, ông ta làm trò đàm luận trước hai người Vân Lạc Đình.
Chưởng môn nghe vậy tức sôi máu: "Làm mấy loại chuyện này là đang đi ngược lại với quy củ của tông môn!"
Lúc ông bước lên vị trí chủ vị của tông môn. Trưởng lão Định Thiền đã ở trong Ngũ Hoa tông. Ông không tiện làm gì, hơn nữa trưởng lão Định Thiền thường xuyên bế quan tu luyện. Ông không nhìn thấy mặt, cũng coi như ông ta không tồn tại, lâu như vậy cũng coi như là bình yên.
Nếu sau này phát sinh tranh chấp. Chưởng môn cảm thấy chỉ sợ mình sẽ đồng quy vu tận với ông ta.
Vân Lạc Đình chỉ cảm thấy linh lực trên người cậu chợt tăng lên. Trận văn màu vàng nhạt nổi lên, ngăn lại chỗ của trưởng lão Định Thiền với bên này. Cậu tập trung nhìn về phía bên cạnh, thân ảnh Bùi Huyền Trì đã biến mất.
Mây đên đè nén che khuất bầu trời. Bùi Huyền Trì và trưởng lão Định Thiền đều đang ở trong mây đen. Dù Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên cũng nhìn không thấy bọn họ đang làm gì.
"Đại sư......"
Chưởng môn nói chuyện có hơi do dự, Vân Lạc Đình quay đầu nhìn chưởng môn: "Có chuyện gì?"
"Quyền lợi của chưởng môn Ngọc Lung có thể mở ra cấm chế nơi ở của trưởng lão. Ta không biết Định Thiền có phá lệ mở ra gông xiềng hay không. Nhưng giống như bên ngoài, có thể đi vào trong nội viện."
Tông chủ lấy Ngọc Lung ra, mở một đạo cấm chế trước mặt. Chứng minh cho Vân Lạc Đình thấy mình không nói dối: " Chỉ có linh lục của chưởng môn mới có thể thúc dục Ngọc Lung. Bây giờ Bùi đại sư kiềm chế Định Thiền. Ta theo đại sư vào bên trong tìm thân thể của hồ ly đỏ có được hay không?"
"Đại sư đừng lo lắng, ta lấy tâm ma ra thề. Tuyệt đối sẽ không thương tổn đến hai vị đại sư. Càng sẽ không làm ra hành động giam cầm, hay cấm luyện đan."
Đối với tu sĩ mà nói, lấy tâm ma ra thề chính là đang lập khế ước với Thiên Đạo. Nếu vi phạm, tâm ma cả đời sẽ không tiêu tan. Tu vi không tăng, cho đến khi ngã xuống thành phàm nhân, không còn khả năng tu luyện.
Không đợi Vân Lạc Đình nói chuyện, chưởng môn đã lập lời thề.
Ngón tay Vân Lạc Đình chạm vào sợi chỉ đỏ trên cổ tay. Cậu báo cho Bùi Huyền Trì một tiếng, đợi sợi chỉ đỏ đáp lại, mới nói: "Đi thôi."
"Được."
Vân Lạc Đình vừa chuyển động, trận pháp liền hóa thành từng trận lưu quang chui vào trong áo ngoài của cậu.
- --
Trưởng lão Định Thiền là người quyền cao chức trọng trong Ngũ Hoa tông. Chỗ ở của ông ta không kém hơn chỗ của chưởng môn là bao.
Đệ tử bị đuổi ra trước cửa, nên lúc này bên trong rất yên tĩnh.
Dựa vào hai người bọn họ đi tìm, chỉ sợ không biết phải tìm đến ngày tháng năm nào.
Trong không khí không cảm nhận được linh lực còn sót lại từ cơ thể suy yếu của hồ ly.
Có thể nó đã bị pháp khí nào đó đè xuống.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, thả hồ ly đỏ ra.
Ở trong ngọc bội ngủ say mấy ngày. Lông của hồ ly đỏ đã sáng hơn trước rất nhiều.
Đàm Nhất Huyên mở mắt, mở miệng nói: "Tiểu......" Dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói: "Ân nhân."
Vân Lạc Đình hỏi: "Ngươi có thể tìm được cơ thể của mình ở nơi này không?"
Đàm Nhất Huyên gật đầu, một phần nhỏ ký ức của nàng đã khôi phục lại. Mặc dù vẫn không biết người lừa gạt nàng là ai. Nhưng lại biết khi linh hồn mình rời khỏi,qa cơ thể đã ở nơi nào.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh. Đàm Nhất Huyên mở đuôi hồ ly ra, nhảy ra ngọc bội, chạy sang bên trái.
"Đại sư, ngươi đi sau ta, cẩn thận có nguy hiểm." Ngày thường trưởng lão Định Thiền không cho người nào đến chỗ của ông ta. Lúc trước có một vị đệ tử được đại đệ tử của trưởng lão Định Thiền dẫn vào. Lúc trận pháp náo động, đại đệ tử nhất thời quên mất người phía sau. Bước chân gấp gáp, chỉ chốc lát đã không thấy bóng người.
Đệ tử bị dẫn vào chờ mãi không thấy người đâu, chỉ đành cẩn thận đi ra ngoài. Nhưng vẫn không cẩn thận đi vào trận pháp làm khởi động cơ quan, trong nháy mắt chỉ còn lại sương máu.
Đệ tử còn ở trong tông môn, nhưng hồn đèn lại tắt, doạ đệ tử ở Nhiên Đăng Đường quá sốc. Còn truyền ra ở chỗ tối trong tông môn cất giấu đồ vật không sạch sẽ. Nếu mà không cẩn thận sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức, làm mọi người đều hoảng sợ.
Sau khi tra rõ mới phát hiện, đệ tử kia chết trong viện của trưởng lão Định Thiền.
Nhưng lúc đó trưởng lão Định Thiền đang bế quan. Cuối cùng chỉ phạt đại đệ tử đến núi tuyết đóng cửa ăn năn. Bồi thường cho trong nhà đệ tử kia không ít. Không lâu sau đó đại đệ tử kia bị người ta phát hiện đã chết trên núi tuyết.
Có tiền lệ lúc trước, chưởng môn đi cực kỳ cẩn thận.
Hồ ly là linh hồn, hơn nữa một phần tu vi của trưởng lão Định Thiền đến từ chỗ nàng. Cho nên, trận pháp mà trưởng lão Định Thiền bày ra, nàng có thể tự do ra vào.
Đàm Nhất Huyên dẫn bọn họ đi, Vân Lạc Đình chậm rãi theo sau.
Bỏ qua căng phòng sáng ngời bên ngoài, đi lên con đường nhỏ hẹp quanh co.
Trong đây quanh co lòng vòng, càng đi đường càng nhỏ.
Thời gian bị nhốt quá lâu, Đàm Nhất Huyên biết được cách để đi vào lòng đất. Dựa vào linh lực của mình mở ra trận pháp giam cầm.
Trong nháy mắt trận pháp mở ra, mùi máu tươi gay mũi lan ra.
Vân Lạc Đình giơ tay lên dùng tay áo che miệng mũi: "Nơi này......"
Sắc mặc chưởng môn cũng thay đổi: "Đại sư cẩn thận." Nói xong, chưởng môn đi vào trước.
Vân Lạc Đình dùng linh lực xua tan mùi máu tươi lan đến. Ngậm một viên đan nín thở, rồi đưa cho chưởng môn cành cây linh hoả: "Cầm lấy."
"Đa tạ đại sư." Chút linh hỏa này đủ để chiếu sáng lối đi nhỏ hẹp.
Nhìn những bộ lông khác nhau treo trên vách tường. Vân Lạc Đình nhíu mày, không chỉ có linh thú, còn có ma thú, lông của dã thú bình thường cũng ở trong đó.
Những bộ lông này được xử lý sạch sẽ, một chút máu cũng không thấy. Ngược lại mùi máu tươi bên trong có chút kỳ lạ,
"Đại sư, trong này toàn là máu."
Vân Lạc Đình nghe thấy giọng nói, đi qua đó. Chưởng môn xốc cái nắp đậy lên: "Đại sư, ngài xem."
Trong vại lớn chứa đầy máu tươi.
Vân Lạc Đình nhìn xung quanh. Trên kệ còn có bình sứ nhỏ. Trên bình sứ đều được khắc tên, chín báo đốm, móng vuốt máu của sư tử ngọc......
Trong bình sứ kia, hẳn là đựng máu của linh thú này.
Trong vại lớn hỗn tạp máu của ma thú và dã thú bình thường.
Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: "Đây là máu thú."
Chưởng môn cắn răng, cũng không biết trưởng lão Định Thiền lấy được phương pháp tu luyện này ở đâu, ác độc như thế.
Dừng một chút, hồ ly đã tìm được nơi để cơ thể của nó. Lúc nó quay đầu lại không nhìn thấy Vân Lạc Đình đi theo, liền chạy ra bên ngoài. Vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: "Ân nhân! Ân nhân mau đến đây! Ta tìm được cơ thể rồi!"
"Đã biết." Vân Lạc Đình không vội vàng đi qua. Cậu sờ bùa chú trong nhẫn trữ vật. Nếu Bùi Huyền Trì ở đây, sẽ trực tiếp vẽ một ít bùa Tịnh Linh, bảo đảm chúng nó qua đời có thể vào luân hồi.
Vân Lạc Đình chưa từng tiếp xúc qua bùa chú. Đại đa số thời gian cậu đều nhìn Bùi Huyền Trì vẽ bùa.
Cũng may chủng loại bùa Bùi Huyền Trì chuẩn bị cho cậu rất nhiều, thật sự để cậu tìm được.
Lập tức khởi động năm tấm, dùng linh lực thúc giục, đưa bọn họ vào luân hồi.
Đường vào luân hồi đã cho. Nhưng Vân Lạc Đình không ép chúng nó phải đi, chỉ để nơi này không thể nhốt bọn nó nữa. Vân Lạc Đình không quản nữa.
Có oán báo oán, có thù báo thù, đó là chuyện của chúng nó.
Chưởng môn thấy thế, không những không ngăn cản, trong lòng ông càng thêm lửa giận.
Đây là tội lỗi của trưởng lão Định Thiền, nên do ông ta gánh vác.
Vân Lạc Đình lấy khăn, lau đi một ít tro bùa trên đầu ngón tay, rồi chậm rãi đi theo Đàm Nhất Huyên vào.
Chân Hồ ly đỏ dang rộng nằm trên bàn, bốn móng vuốt nó bị đinh khóa hồn đâm xuyên qua.
Loại đinh khoá hồn này chỉ có tác dụng với nhân tu. Hẳn đây là lần đầu tiên trưởng lão Định Thiền xuống tay với linh thú hoá hình. Nên mới xảy ra sai lầm, để linh hồn Đàm Nhất Huyên chạy trốn.
Vân Lạc Đình giơ tay lên. Một đạo linh lực cuốn đinh khóa hồn rồi rút nó ra. Chân hồ ly bị cố định duỗi ra lập tức thu lại vài phần.
Bởi vì có đinh khoá hồn nên Đàm Nhất Huyên không có cách tiến vào. Bây giờ đinh khóa hồn đã bị loại bỏ, nàng cất giọng nói: "Đa tạ ân nhân!"
Nói xong, không chút do dự chui vào thân thể mình.
Tử khí nặng nề lập tức có sinh khí. Nhưng do đinh khóa hồn đinh đã tồn tại lâu, trên móng vuốt còn lưu lại lỗ máu, chỉ cần chạm vào liền đau.
Mặc dù như thế, sau khi hồ ly quay lại cơ thể mình vẫn rất vui vẻ.
Vân Lạc Đình chờ sau khi nàng vui vẻ, mới hỏi: "Trí nhớ của ngươi đã khôi phục rồi?"
Sắc mặt Đàm Nhất Huyên hơi biến, tràn đầy áy náy nói: "Thực xin lỗi ân nhân. Bây giờ ta không có ấn tượng gì. Ta chỉ biết người yêu ta là trưởng lão tông môn. Những cái khác, vẫn là cái gì cũng không biết."
Lúc này nghe Đàm Nhất Huyên nói như thế, Vân Lạc Đình nhíu mày: "Toàn bộ đều không ấn tượng?"
Theo lý thuyết, hồn về vị trí, không cần nuôi dưỡng lâu. Chỉ cần hô hấp bình phục là sẽ biết được hết thảy.
Bây giờ Đàm Nhất Huyên lại nói cái gì cũng không biết.
Vân Lạc Đình không bỏ qua biểu cảm chợt loé trên mặt nàng. Đàm Nhất Huyên hoảng sợ, mặc dù nàng rất nhanh che giấu cảm xúc xuống. Nhưng biểu tình chột dạ kia lại quá rõ ràng.
Hoảng sợ, như đang che giấu cái gì đó.
Vân Lạc Đình đánh giá con hồ ly đỏ kia. Giống như trong này có chuyện gì đó mà cậu không biết.
Hẳn là Đàm Nhất Huyên đã nhớ đến cái gì đó, chỉ là nàng không chịu nói.
Chưởng môn thấy thế, không khỏi cảm thấy con hồ ly này có hơi không biết tốt xấu. Đại sư giúp nó chuyện lớn như vậy. Nếu như Vân Lạc Đình không nhúng tay vào. Tiếp tục để tiêu hao hồ ly nhất định phải chết. Vậy mà bây giờ nó còn có chuyện giấu Vân Lạc Đình.
Cái này được gọi là gì?.
"Ta thật sự không biết, ngươi đừng ép ta." Đàm Nhất Huyên chậm rãi cuộn tròn, trên móng vuốt đau đớn. Nàng không nhịn được nhe răng, vẫn cố chấp giấu mình ở chỗ góc bàn, hiển nhiên là bộ dáng cự tuyệt trao đổi.
Vân Lạc Đình lấy một cái túi trong nhẫn trữ vật gói Đàm Nhất Huyên lại: "Đi thôi."
Chưởng môn sửng sốt: "Ngươi còn muốn mang theo nàng sao?"
Ông muốn nói, bỏ cái con hồ ly không biết tốt xấu này ở đây cho nó tự sinh tự diệt.
Nó không biết ơn.
"Mang về." Thần sắc Vân Lạc Đình hờ hững nhìn đầu hồ ly thò ra: "Để Huyền Trì làm thuật sưu hồn."
Ánh mắt Đàm Nhất Huyên hoảng sợ. Vân Lạc Đình không thèm để ý, nhàn nhạt nói: "Ta nhớ mang máng, hình như...... Ta từng gặp qua ngươi?"
Đó chỉ là một cái ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hời hợt đến mức Vân Lạc Đình không nhớ rõ, trong trí nhớ của mình đã từng xuất hiện con hồ ly đỏ này hay chưa.
Hơn nữa. Không nói đến linh thú bị vứt bỏ, chỉ cần là hồ ly đỏ thật ra có rất nhiều, Tu chân giới có, trong hoàng thành cũng có.
Vân Lạc Đình suy đoán mình có thể đã gặp nó trong đợt săn thú mùa đông hoặc trong bí cảnh. Cậu đã nhìn thấy hồ ly đỏ chạy qua, nên mới không để trong lòng.
Nhưng sau khi Đàm Nhất Huyên khôi phục ký ức lại giấu diếm cậu. Cùng với bộ dáng chột dạ không dám nhìn thẳng vào cậu của nó.
Làm Vân Lạc Đình xác định. Hẳn là có chuyện gì đó cậu nên biết, nhưng bây giờ lại không biết.
Vân Lạc Đình không hề doạ nàng, nhưng nhìn thấy bây giờ cả người Đàm Nhất Huyên cứng đờ, liền hỏi một câu: "Ngươi muốn tự mình nói, hay là muốn chờ đến lúc sưu hồn?"
Nếu nó tự nói, cũng tiếp kiệm được ít chuyện.
Đàm Nhất Huyên mím môi, rũ mắt, im lặng cự tuyệt.
Nàng có thể nói gì? Nàng nên nói như thế nào?
Nàng làm ra loại chuyện như vậy, làm sao còn dám mở miệng đây?
Đàm Nhất Huyên cắn chặt môi dưới: "Thật xin lỗi."