Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 7: Vẽ bùa cùng với ngươi



Editor: NgcPhan339

Vân Lạc Đình có chút mê mang không hiểu được tình huống.

Bùi Huyền Trì đã tỉnh từ sáng sớm, vào lúc mèo nhỏ cử động hắn cũng đã phát hiện, chỉ là không mở mắt thôi.

Thấy mèo nhỏ ngồi xổm ở bên cạnh nhưng không nhúc nhích, Bùi Huyền Trì suy nghĩ liền giả vờ trở mình tỉnh dậy, vươn tay ôm mèo nhỏ vào trong lòng.

"Meo?" Vân Lạc Đình sửng sốt, chờ cậu hồi phục tinh thần thì cằm nhỏ đã đặt trên cánh tay của hắn.

Cậu theo bản năng nhìn về phía Bùi Huyền Trì, liền thấy hắn còn buồn ngủ ghé đầu vào người cậu: "Sao hôm nay lại tỉnh dậy sớm thế?"

"Meo meo" Vân Lạc Đình vươn móng vuốt, chỉ vào cái đệm mềm ở trên bàn không ngừng kêu meo meo.

"Do đệm mềm sao?" Bùi Huyền Trì nắm lấy móng vuốt của mèo nhỏ, ung dung nói: "Đêm qua có chút lạnh do linh thạch đã mất đi hiệu lực, ta sợ ngươi cảm lạnh nên liền ôm ngươi qua đây."

Vân Lạc Đình chớp chớp mắt, nhỏ giọng: "Meoooo"

Ta biết ngay mà, tối qua ta vẫn ngủ trên cái đệm mềm đó.

"Nếu đã tỉnh rồi thì đứng lên đi."

"Meo!" Vân Lạc Đình đứng dậy, lắc lắc lông trên người, sau đó nhảy xuống giường kéo đệm mềm vẫn còn ở trên bàn xuống, trong phòng này chỉ có một cái bàn, còn phải dùng để ăn cơm, buổi tối đặt trên bàn còn được, buổi sáng mà đặt nó trên bàn thì không thích hợp lắm.

Bùi Huyền Trì thấy thế, bất động thanh sắc liếc nhìn cái đệm mềm: "Lát nữa lại cầm sang Phủ Nội Vụ, bảo họ đổi mới linh thạch trên đó."

Vân Lạc Đình lúc đầu muốn kéo cái nệm về thư phòng, nghe vậy thì liền kéo nó ra tới trước cửa, cứ vậy mà kéo đi một lúc.

Lúc này, bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.

"Điện hạ, ngự thiện phòng sai người mang đồ ăn sáng tới, điện hạ có muốn dùng bữa ngay bây giờ không?"

Bùi Huyền Trì hạ tay đang để trên bàn, ôm mèo nhỏ đang đứng trước cửa về, nhàn nhạt nói: "Tiến vào."

Vân Lạc Đình ghé vào trên vai Bùi Huyền Trì, tò mò nhìn tên thái giám này... Hình như cậu chưa thấy qua bao giờ.

Thái giám trước mặt này nhìn có vẻ tốt hơn người cũ, mới nhìn cũng không có cảm giác hắn ta đang khinh thường Bùi Huyền Trì, làm việc cũng rất có nề nếp, sẽ không ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bùi Huyền Trì, mũ cũng che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Động tác thái giám lưu loát dọn đồ ăn lên bàn, để chén đũa tốt rồi hắn cúi đầu, nói: "Điện hạ, có thể dùng bữa."

"Lui xuống đi."

Thái giám cung kính, cong thân mình lui về sau.

Bùi Huyền Trì thấy đôi mắt mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào tên thái giám không rời, đầu ngón tay liền điểm nhẹ cái đầu nhỏ của cậu.

Vân Lạc Đình nheo nheo mắt, theo bản năng mà ngửa ra sau, mờ mịt nhìn hắn: "Meo?"

Bùi Huyền Trì nói: "Ngự Thiện Phòng làm bánh cá, ngươi nếm thử xem có thích hay không?"

Bánh cá phần lớn đều làm từ thịt cá, không hề cho nhiều các loại gia vị khác nên khi làm ra chiếc bánh cũng mang màu trắng của thịt cá.

Bùi Huyền Trì gắp một khối bánh, dùng đôi đũa chia làm nhiều miếng nhỏ, ước lượng nhiệt độ vừa đủ không quá nóng cũng không quá lạnh thì liền gắp vào trong chén của Lạc Vân Đình.

Vân Lạc Đình ngửi ngửi, không hề có mùi tanh của cá, thử cắn một miếng, vị béo béo, nhưng không ngấy, so với thịt cá bình thường thì ăn còn ngon hơn.

"Meoooo"

Thấy cậu thích, Bùi Huyền Trì lại tiếp tục công việc chia nhỏ bánh.

Khó có khi thấy mèo nhỏ thích thứ gì, đương nhiên phải nghĩ biện pháp khiến cậu ăn nhiều hơn một chút.

Vân Lạc Đình ăn rất chậm, mặc dù bánh đã bị chia thành nhiều khối nhỏ nhưng cậu vẫn chỉ ngậm một miếng mà chậm rãi nhai.

Một bữa ăn cũng ăn rất lâu, Bùi Huyền Trì cũng không vội, lâu lâu hắn sẽ ăn một miếng, phần lớn thời gian còn lại thì đều để nhìn mèo nhỏ trong lòng ăn cơm.

Cái miệng nhỏ xinh xắn ăn cá, ngẫu nhiên sẽ liếm mép, nếu ăn ngon thì mắt mèo sẽ nheo lại, cái đuôi nhỏ ở trên bàn lắc trái lắc phải, rõ ràng là tâm tình đang rất tốt.

Thấy cậu vui vẻ, Bùi Huyền Trì bất giác cũng ăn nhiều hơn một chút.

Vân Lạc Đình ăn xong đồ ăn trong chén, thấy Bùi Huyền Trì còn định gắp thêm đồ ăn mới cho cậu, liền vội vã giương chân đè cổ tay hắn lại: "Meoo"

Ăn không nổi nữa.

"No rồi?"

"Meoo" Vân Lạc Đình ngựa quen đường cũ nhảy xuống bàn, vững vàng đáp ở trên đùi của Bùi Huyền Trì.

Khi cậu đang chuẩn bị nằm xấp xuống để xử lí lông của mình thì bất chợt nghe thấy tiếng "chíp chíp" của chim sẻ ở ngoài.

Đôi mắt mèo của Lạc Vân Đình phút chốc liền sáng lên.

Nhảy xuống chạy đến bên cửa sổ, cậu liền có thể nhìn thấy đàn chim sẻ đang đậu ở trên bờ tường.

Mặc dù đều là chim sẻ nhưng qua mắt mèo liền có thể phân biệt được con nào mập con nào ốm.

Ở trong cung thường ít thấy được chim sẻ vì chúng nó kêu quá ầm ĩ, khiến một số phi tần không thích, nếu bắt gặp thì sẽ sai hạ nhân bắt lấy hoặc là đuổi đi.

Bây giờ, chim sẻ cũng thông mình hơn, chúng sẽ trốn ở những nơi hẻo lánh trong cung.

Do chúng cũng thường xuyên đến đây nên Lạc Vân Đình có thể nhớ kĩ bộ dạng của chúng nó.

"Meoo!" Lạc Vân Đình ghé người trên cửa sổ, cả thân hình đều như muốn chui ra ngoài, rõ ràng là muốn đuổi theo bắt mấy con chim sẻ.

Bùi Huyền Trì thấy thế liền bảo: "Đừng chạy quá xa". Dừng một chút, hắn lại nói: "Cũng đừng ra khỏi sân".

"Meoo!" Lạc Vân Đình thuận theo đáp ứng hắn, sau đó liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Chạy thẳng một đường đến bên cây, một thân mèo màu trắng tuyết liền biến mất trong đám lá.

Chim sẻ vẫn đậu ở trên bờ tường mà kêu, thường thường nhảy tới nhảy lui, hai ba con đứng lại thành một nhóm, mấy con chim sẻ này lớn lên không tồi, to bằng một bàn tay.

Vân Lạc Đình liếm mép, chờ đợi một ngoạm một con.

Bùi Huyền Trì vừa dùng bữa xong, rót một ly trà nhỏ ngồi bên cửa sổ, sau đó pha thêm một ly nước ấm, chờ mèo nhỏ chơi đủ rồi về là có thể uống.

Trong ấn tượng của Bùi Huyền Trì, mèo nhỏ vừa thông minh lại nhạy bén, động tác lại vô cùng linh hoạt và mạnh mẽ, chắc chắn có thể bắt được chim sẻ.

Vân Lạc Đình cẩn thận ẩn núp, bước từng bước chậm rãi, lá cây bao quanh người cậu cũng yên lặng không chút động tĩnh, đàn chim sẻ tự nhiên cũng không thể phát hiện. Cho đến khi đã đi đến sát bên cạnh, Vân Lạc Đình mới hạ thấp thân mình, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm đàn chim sẻ kia, thả chậm hô hấp, vận sức rồi nháy mắt xông ra ngoài.

"Rào" một tiếng, lá cây gặp vật nặng mà rớt xuống vài cái.

Thân ảnh màu trắng nhanh như chớp xông vào giữa đàn chim sẻ.

Bùi Huyền Trì nâng chung trà lên, trơ mắt nhìn lũ chim sẻ trốn thoát từ móng vuốt của mèo nhỏ.

Bùi Huyền Trì: "..."

Mèo hoang bắt chim sẻ là vì sinh tồn, vì no bụng, mèo nhỏ của hắn lại không phải mèo hoang, có thể là không phải vì muốn bắt chim sẻ, mà chỉ vì thích thì sẽ phi vào cùng lũ chim đùa giỡn mà thôi.

Vốn dĩ là không nghiêm túc, thì có thể nói gì đến bắt được hay không bắt được.

Đàn chim sẻ như là ý thức được điều gì, cũng không bay thẳng đi mất mà là vòng vòng bay lượn trên đầu mèo nhỏ cách đó không xa.

Vân Lạc Đình: "..."

Chim sẻ cũng là loài ỷ mạnh hiếp yếu, đôi lúc bọn chúng cũng sẽ gặp được mèo con lưu lạc, vào thời điểm không có mèo mẹ ở đó, chúng cũng sẽ lao tới mà mổ vào đầu mèo con.

Thấy Vân Lạc Đình không bắt được chúng nó, một con chim sẻ cũng khá lớn lại đập cánh hướng thẳng về phía Vân Lạc Đình.

Cậu nhướng mày, nghĩ ngợi một lúc rồi giơ móng vuốt định chụp nó lại.

Trong phút chốc, con chim liền bất động.

Móng vuốt vừa duỗi ra được một nửa của Vân Lạc Đình thoáng khựng lại, sửng sốt nhìn con chim sẻ rơi xuống kia.

Chim sẻ rơi thẳng vào móng vuốt của Vân Lạc Đình, cánh run run nằm đó xoay vòng vòng nhưng vẫn không thể bay lên trời.

Trong đôi mắt hạt đậu của nó là cái đầu của mèo nhỏ, ngay sau đó, cổ chim sẻ kêu một tiếng, bất động.

Vân Lạc Đình: "...???"

Ngươi đang ăn vạ có phải hay không? Ta còn chưa có chụp được ngươi mà!

Bùi Huyền Trì tùy tay đem li trà nóng trong tay gạt gạt: "Tiểu Bạch, trở về uống chút nước rồi lại chơi."

Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, Tiểu Bạch?

Là đang kêu cậu sao?

Vân Lac Đình dẫm lên chim sẻ, thử kêu: "Meo"

"Tới đây."

"Meooo" Vân Lạc Đình cúi đầu ngậm chim sẻ, nhảy nhót chạy tới.

Đặt con chim sẻ đang sợ tới mức hôn mê lên trên bàn, đôi con ngươi màu lam nhạt lấp lánh, râu mép nâng cao đều đang thể hiện sự cao hứng: "MEO!"

Con chim sẻ đầu tiên ta bắt được, tặng ngươi!

"Cho ta sao?" Bùi Huyền Trì cười cười sờ cái đầu của mèo nhỏ, nghiêm túc nhận lấy chim sẻ, "Vất vả rồi, tới uống nước đi."

Vân Lạc Đình lúc nãy quá tập trung, bây giờ thả lỏng cũng cảm thấy không khỏi có chút khát nước, liền đem nước trên tay Bùi Huyền Trì uống mấy ngụm.

Không biết trong nước bỏ thêm cái gì mà lại tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt, không nhiều lắm cũng không ngấy, cậu bất tri bất giác liền đem cả một ly nước uống hết.

Bùi Huyền Trì thấy thế lại nói: "Uống nữa không?"

Vân Lạc Đình lắc lắc đầu, duỗi người, lay Bùi Huyền Trì về phía mình, vào thời điểm cậu cúi người lại gần liền đặt cằm trên vai của hắn, nhỏ giọng kêu: "Meo".

"Mệt sao?" Bùi Huyền Trì dùng tay vuốt nhẹ lưng của mèo nhỏ, "Muốn ngủ sao?"

Phần lớn thời gian của mèo đều dùng để ngủ, chỉ có mèo con có sức lực, sẽ hoạt bát hơn một chút.

"Ta muốn vẽ thêm một ít bùa để dự phòng, ngươi muốn cùng ta đi thư phòng hay là ở lại tẩm điện để nghỉ ngơi?"

Hắn nghĩ, nếu mèo nhỏ chọn vế trước thì sẽ đem cậu cùng đệm mềm mang tới thư phòng, nếu chọn vế sau, liền đem những tấm bùa trong thư phòng tới tẩm điện để vẽ.

Vân Lạc Đình không có suy nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ muốn nằm, nhưng một mình nằm trong tẩm điện cũng nhàm chán, nên liền nâng chân đặt trên vai của hắn "Meoo!"

Ý tứ muốn ở cùng với hắn được biểu đạt thật rõ ràng.

- -------

Trên bàn trong thư phòng vẫn còn đang đặt những lá bùa còn trống.

Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ sang tay trái, tay còn lại cắm lông chim vào ống bút, trên đó còn trang trí thêm một ít vật nhỏ, mèo nhỏ nhàm chán cũng có thể tự mình chơi.

Nhưng những đồ vật đó cũng không thể thu hút được sự chú ý của Lạc Vân Đình.

Cậu ghé lên mặt bàn, yên lặng bồi hắn vẽ bùa chú, lâu lâu lại ngó lên nhìn Bùi Huyền Trì, nhìn hắn dùng ngòi bút vẽ nên những dấu vết.

Loanh quang lòng vòng mãi cũng thật mệt mỏi, lơ đễnh một tí là ngủ quên ngay.

Vân Lạc Đình chớp chớp đôi mắt, lắc lắc đầu làm bản thân thanh tỉnh, kết quả đứng không vững lại ngã sang bên cạnh, toàn bộ thân mèo đều nằm xuống.

Cứ nghĩ rằng sẽ bị đập đến hỏng đầu, nhưng cẩn thận cảm nhận lại một chút...Hình như không có ngã xuống mặt bàn?

Meo?

Vân Lạc Đình nghi ngờ ngẩng đầu, Bùi Huyền Trì vẫn đang nghiêm túc vẽ bùa chú, tầm mắt cũng không di chuyển một chút nào.

Nếu không phải lúc nãy thấy tay trái của hắn vẫn còn mài mực, thì cậu còn nghĩ rằng tay của hắn vẫn luôn đặt ở nơi này, cậu chỉ là vừa khéo đụng phải mà thôi.

Vân Lạc Đình ý thức được cái gì, cậu cong cong đôi mắt, cũng không vội vã đứng lên mà nằm đó nhẹ giọng kêu: "Meooo"

Bùi Huyền Trì thuận thế dùng ngón tay cọ vào trên mặt của mèo nhỏ: "Nhàm chán sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv