Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên cọ cọ gương mặt hắn: "Meo meo, meo meo......"
Bị thương thì phải nhớ nói cho ta biết đó.
Đừng chịu đựng một mình.
Có ta ở đây mà.
......
Tiếng mèo nhỏ kêu rất nhẹ, giống như tiếng nỉ non bên tai, tiếng kêu "meo meo" nho nhỏ. Cậu rõ ràng đã mệt đến mức không thể mở được mắt ra.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ, chậm rãi đáp lại, vừa nói chuyện vừa lên lầu bước chân cũng chậm hơn một chút. Ánh nến thắp sáng cả căn phòng, Bùi Huyền Trì giơ tay, một dòng khí yên lặng xẹt qua, thổi tắt ngọn nến đang đong đưa. Hắn vừa mới nằm xuống, mèo nhỏ đã cọ cọ vài cái ở gần cổ hắn rồi cuộn tròn người lại, cái đầu nho nhỏ của cậu để ở trên cổ hắn, chỉ một lát sau liền vang lên tiếng ngáy ngủ nho nhỏ.
- --
Chứng cứ buôn lậu muối được vận chuyển suốt đêm tới kinh thành.
Bùi Huyền Trì đưa ngọc bội hoàng đế ban cho cho con rối, cầm lấy khối ngọc bội này, có thể ra vào khinh thành vào ban đêm mà không bị cản trở. Vì muốn trở về tương đối gấp nên đã rút ngắn thời gian đi đường xuống còn nửa canh giờ.
Hạ Dục Cẩn sợ đêm dài lắm mộng, nên từ sáng sớm đã đứng chờ ở cửa, thấy cửa thành vừa mở ra liền trực tiếp đi lên tiếp đón.
Con rối nhảy xuống xe ngựa hành lễ: "Hạ tướng quân."
Hạ Dục Cẩn nhìn thoáng qua phía sau, tổng cộng có năm chiếc xe ngựa, sổ sách và mấy món đồ vật khác cùng lắm chỉ chiếm một chiếc xe ngựa, mấy chiếc xe dư lại kia chẳng lẽ đều là...... Ngay cả Hạ Dục Cẩn cũng không khỏi cảm thấy có chút thổn thức, Thái tử vậy mà lại âm thầm lặng lẽ làm ra loại chuyện đại sự này: "Đồ đều ở đây sao?"
"Đúng vậy."
Hạ Dục Cẩn hỏi: "Cửu hoàng tử nói như thế nào?"
"Điện hạ nói giao những chứng cứ này cho ngài, còn lại làm theo chỉ thị của ngài, chỉ dặn dò ngài đề phòng Thái tử, để tránh hắn cá chết lưới rách tiêu diệt chứng cứ."
Hạ Dục Cẩn nghe xong, hắn và Bùi Huyền Trì vậy mà đều có chung một suy nghĩ. Nếu để Thái tử biết những chứng cứ nắm mạng sống của gã đều được vận chuyển suốt dêm đưa đến kinh thành, thì chỉ sợ dù gã có phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ lao tới cướp cho bằng được. Nghĩ đến đây, Hạ Dục Cẩn vung tay lên: "Trực tiếp đưa vào trong cung, chớ có dừng lại."
"Rõ!"
Hạ Dục Cẩn xoay người lên ngựa: "Trợ!"
Hạ Dục Cẩn đi đằng trước mở đường, năm chiếc xe ngựa theo sát sau đó. Xe ngựa xóc nảy nên đồ vật bên trong xe cũng không ngừng va chạm, một rương vàng bạc chấn động ra tiếng.
- --
Đêm đã khuya, bên trong Ngự Thư Phòng vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng lật sách vang lên. Chỉ nghe "Rầm" một tiếng gương mặt hoàng đế đầy tức giận đập quyển sổ ở trên bàn: "Làm càn!"
"Quả thật là làm phản rồi!" Hoàng đế tin tưởng Thái tử, cũng vì hắn là nhi tử của người ông ta yêu, lại chưa từng nghĩ rằng, Bùi Văn Ngọc lại dám ở dưới mí mắt ông ta buôn lậu muối!
Lời lẽ Hạ Dục Cẩn đầy nghiêm khắc, tàn khốc nói: "Bệ hạ, Thái tử tự ý buôn lậu muối mạo phạm thiên uy. Cửu hoàng tử trên đường phụng lệnh tra án gặp phải thích khách mai phục người bị trọng thương. Thái tử chính là đang coi rẻ bệ hạ."
Hạ Dục Cẩn biết trong lòng hoàng đế để ý đến cái gì, trong lời hắn nói không câu nào tách rời thiên uy của hoàng đế. Hoàng đế đã không còn trẻ nữa, thứ ông ta quan tâm nhất lúc này chính là hoàng quyền trong tay, Bùi Văn Ngọc làm chuyện này không khác gì muốn đoạt quyền!
Cắn chết điểm này, dù hoàng đế có sủng ái Thái tử nhiều đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không thể dung thứ cho gã ta.
"Người đâu ——"
"Có nô tài."
"Mang tên nghịch tử Bùi Văn Ngọc đến đây cho trẫm!" Mặc dù Hoàng đế khó thở nhưng vẫn không quên nói: "Yên lặng một chút, đừng kinh động đến Thuần Phi cùng thai nhi trong bụng nàng."
"Dạ."
- --
Bùi Văn Ngọc vẫn chưa đi ngủ, trước đây đến canh giờ này hắn đã sớm đi nghỉ rồi. Nhưng hôm nay biết được Bùi Huyền Trì lên đường đi huyện Đỉnh Đông, hắn liền không thể bình tĩnh nổi, cũng không thể nào ngủ được.
Thích khách phái ra ngoài không có tin tức, người hắn an bài ở huyện Đỉnh Đông lại gửi hồi âm, nói rằng Bùi Huyền Trì bị thương nặng đang ở đó chữa thương. Hắn đã gửi bồ câu đưa thư đi, hạ tử lệnh để Bùi Huyền Trì chết ở huyện Đỉnh Đông. Lần này bồ câu đưa thư bay đi cho tới bây giờ vẫn chưa có hồi âm.
Bùi Văn Ngọc đứng trước cửa sổ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, toàn bộ tâm trí của hắn đều nghĩ đến con bồ câu đưa thư mong nó quay trở về.
"Công công, công công làm gì vậy, đêm đã khuya, Thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi...... A!"
Cách đó không xa truyền đến giọng nói của cung nữ. Trái tim Bùi Văn Ngọc đập lệnh một nhịp, nhíu mày nhìn lại liền thấy thái giám bên người hoàng đế mang theo thị vệ đi tới. Bùi Văn Ngọc thầm nghĩ không tốt, cánh tay để ở sau lưng gắt gao nắm chặt, cách cửa sổ hỏi: "Công công đây là có ý gì?"
Đại thái giám hành lễ nói: "Nô tài phụng lệnh bệ hạ, đến mời Thái Tử điện hạ đi Ngự Thư Phòng nói chuyện. Thái Tử điện hạ, xin mời."
Bùi Văn Ngọc từ xa nhìn liếc mắt nhìn một tên thái giám bị đẩy ngã trên mặt đất. Thái giám giống như hiểu được cái gì, lặng lẽ bò dậy vào thời điểm gã quay đầu rời đi lại bị thị vệ ngăn lại. Bùi Văn Ngọc nhìn thấy thế tim liền lạnh hơn phân nửa.
Bùi Văn Ngọc giả vờ trấn định nói: "Công công, chuyện gì không thể để ban ngày rồi nói, có cần gấp như vậy không?"
"Thái Tử điện hạ, thời gian không chờ đợi ai, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện thì sao?"
Bùi Văn Ngọc đã hiểu ý của thái giám, hắn suy nghĩ nói: "Đã vậy, hãy để ta đi thỉnh an mẫu phi trước đã, nếu lát nữa mà không thấy ta ở trong điện, mẫu phi có thể sẽ lo lắng."
Đại thái giám tất nhiên sẽ không cho Bùi Văn Ngọc cơ hội này: "Điện hạ, nô tài đành đắc tội."
"Ngươi dám!" Bùi Văn Ngọc cao giọng quát to: "Cô đường đường là Thái tử đương triều, đám nô tài các ngươi —— mau buông ra!"
Thị vệ vây quanh đi lên, áp giải Bùi Văn Ngọc ra ngoài.
"Làm càn!"
Gương mặt Bùi Văn Ngọc đều đỏ bừng vì tức giận: "Ta chính là Thái tử, các ngươi không muốn sống nữa sao!"
Đại thái giám chính là lão nhân gia ở bên người hoàng đế, làm sao có thể bị vài câu nói của Bùi Văn Ngọc doạ sợ: "Thái tử điện hạ, bệ hạ nói, không được kinh động đến Thuần Phi nương nương. Nếu điện hạ còn tiếp tục rống to như vậy thì đừng trách nô tài không lưu tình."
Bùi Văn Ngọc tức khắc sửng sốt. Thấy hắn không còn giãy giụa nữa, đại thái giám xoay người bỏ đi.
Bùi Văn Ngọc nghiếng răng: "Buông ta ra, ta tự đi."
Đại thái giám liếc hắn một cái, nâng tay lên, thị vệ bên cạnh thấy thế liền thả hắn ra. Tuy nói là buông lỏng tay, nhưng vẫn vây Bùi Văn Ngọc ở giữa, giống như là sợ hắn bỏ chạy.
Mang Bùi Văn Ngọc đi, còn để lại mấy tên thị vệ nhìn chằm chằm, nhỡ đâu có vài tên nô tài không bớt lo chạy tới quấy rầy Thuần Phi.
- --
Lúc bước vào Ngự Thư Phòng, tâm tình Bùi Văn Ngọc đã dần dần vững vàng, nhưng vào khoảng khắc hắn nhìn thấy Hạ Dục Cẩn, trong đôi mắt hắn ngay lập tức hiện lên lửa giận. Nhưng vì cố kỵ hoàng đế còn ở ngồi ở đó, Bùi Văn Ngọc cái gì cũng không giám nói, hờ hững hành lễ: "Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng."
"Phanh"!
Hoàng đế trực tiếp nện sổ sách lên trên đầu Thái Tử.
Thái Tử đột nhiên ngơ ngẩn: "Phụ hoàng đây là......"
Hoàng đế nổi giận mắng: "Ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì!"
Sau đó Bùi Văn Ngọc mới nhận ra mấy cuốn sổ này là cái gì, ngay lập tức gương mặt của gã trắng bệch: "Phụ hoàng, nhi thần bị oan."
Hạ Dục Cẩn lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ, việc đã đến nước này ngài cần gì phải mạnh miệng. Chứng cứ vô cùng xác thực, những tên thủ hạ của ngài để lại ở huyện Đỉnh Đông, bọn họ đều đã khai hết rồi."
"Chỉ là một đám người hầu thì biết cái gì chứ? Ta cho rằng có người cố ý mua chuộc bọn họ, làm ra những chuyện này để vu oan cho bổn Thái tử. Mong phụ hoàng hiểu rõ, nhi thần......"
Hạ Dục Cẩn nào có khả năng để cho gã nguỵ biện, nói thẳng: "Tả tướng cũng đã nói, Thái tử điện hạ đã từng thương nghị chuyện buôn lậu muối này với ngài ấy, bệ hạ có thể tìm Tả tướng tới để xác nhận chuyện này."
"Không thể nào!" Bùi Văn Ngọc trố mắt đến muốn nứt ra, Tả tướng làm sao có thể...... Tả tướng rõ ràng còn nhắc nhở gã chuyện ở huyện Đỉnh Đông có biến, làm sao có thể bán đứng gã?!
Hoàng đế trầm giọng nói: "Đi truyền Tả tướng."
Bùi Văn Ngọc quỳ gối trong Ngự Thư Phòng, trên người gã đổ ra một thân mồ hôi lạnh, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, nên làm cái gì bây giờ, phải làm sao đây......
Mẫu phi có biết gã xảy ra chuyện hay không?
Tại sao mẫu phi còn chưa đến cứu gã.
Thái giám không đi bao lâu liền quay trở về, chỉ đi một mình không dẫn theo Tả tướng.
Thái giám hành lễ nói: "Bệ hạ, sáng sớm hôm nay Tả tướng đã về quê tế tổ, nhưng ngài ấy đã để lại lời nhắn, nói là ngài ấy đã bàn bạc chuyện buôn lậu muối lần này với Hạ tướng quân rồi. Điện hạ phạm phải sai lầm lớn ngài ấy cảm thấy vô cùng thẹn trong lòng, không thể khuyên can Thái tử điện hạ để điện hạ càng ngày càng mất đi tâm tính của thần tử. Ngày trở về chắc chắn sẽ tới Kim Loan Điện dập đầu nhận lỗi, xin từ quan."
Đồng tử Bùi Văn Ngọc đột nhiên co rút lại: "Không thể nào ——"
Giọng nói hắn đột nhiên im bặt, hắn mãi mới phản ứng lại được, Tả tướng có ý gì. Nhắc nhở hắn, nếu là hắn có thể ngăn lại Bùi Huyền Trì, rồi áp chuyện buôn lậu muối xuống, vậy Tả tướng sẽ trợ giúp hắn. Nếu là không cản được vậy Tả tướng sẽ phản lại đứng về phía Bùi Huyền Trì. Tả tướng từ lâu đã chuẩn bị sẵn cả hai tay. Mà chuyện đêm hôm nay thái giám ra cung tìm người, hiển nhiên là vụ án buôn lậu muối lần này đã được kết luận, Thừa tướng liền thuận thế bán đứng gã.
Bùi Văn Ngọc hoàn toàn mất trí: "Phụ hoàng, nhi thần bị oan."
"Người đến, cởi bỏ y phục Thái tử của Bùi Văn Ngọc, giáng làm thứ dân, suốt đời không được vào cung!"
"Phụ hoàng!" Bùi Văn Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên: "Nhi thần thật sự bị oan, nhi thần và Bùi Huyền Trì có thù riêng, là hắn cố ý hãm hại nhi thần!"
"Ngươi nói chuyện ngươi tự ý buôn lậu muối là do Bùi Huyền Trì dẫn dắt ngươi? Ngươi cùng quốc sư cấu kết tính kế trẫm, cũng là do Bùi Huyền Trì thao túng ngươi? Ngươi còn dám phái thích khách chặn đường giết người, trẫm thấy ngươi chính là không để tên hoàng đế như trẫm vào trong mắt!".
||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Hành động của Bùi Văn Ngọc, cả mới lẫn cũ làm hoàng đế lửa giận công tâm, tức giận đến mức khó thở, năm ngón tay bóp chỗ ngực, long bào nổi lên nếp uốn, ông ta mở to mồm thở hổn hển: "Còn không mau kéo Bùi Văn Ngọc xuống!"
"Phụ hoàng ——!"
"Che kín miệng hắn!" Hoàng đế hờ hững nói: "Nếu không phải vì Thuần Phi thì chuyện buôn lậu muối lần này cho dù ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để chém đâu!"
"Uh, Uh!" Bùi Văn Ngọc bị thị vệ đè tay kéo xuống, gã tê liệt ngã xuống mặt đất, chật vật không thôi.
Hoàng đế nói: "Chuyện lần này cứ kết thúc như vậy, chuyện phế Thái Tử ái khanh chớ để lộ ra bên ngoài."
Lời này tất nhiên là nói cho Hạ Dục Cẩn nghe, Hạ Dục Cẩn cúi người đáp vâng.
"Việc này rất trọng đại, nên luận công ban thưởng. Chỉ là lão cửu còn chưa trở về, đợi lão cửu thương thế khoẻ lại trở về kinh, trẫm chắc chắn sẽ có trọng thưởng." Dừng một chút, hoàng đế quan tâm hỏi: "Lão cửu thương thế như thế nào rồi, bao lâu mới có thể về kinh?"
Hạ Dục Cẩn nói: "Bị thương rất nghiêm trọng, nhưng cũng may hiện tại đã ổn định hơn. Đại phu nói không nên cử động, qua hai ba ngày nữa mới có thể vận động, đến lúc đó liền có thể về kinh."
Tuy rằng không biết vì cái gì nói hai ba ngày, Hạ Dục Cẩn cho rằng thời gian ở lâu hơn nhìn qua sẽ thật hơn. Nhưng nếu Bùi Huyền Trì đã nói ra thời gian, hắn liền dựa theo lời Bùi Huyền Trì nói báo lại cho hoàng đế.
Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu, nhưng lại không hỏi thêm câu nào nữa: "Cũng đã không còn sớm, ái khanh hôm nay đã vất vả rồi, nên về sớm nghỉ ngơi đi."
"Dạ, vi thần cáo lui."
Hoàng đế xử trí Bùi Văn Ngọc, lại chỉ là giáng làm thứ dân, ngoài lúc vội vàng kéo xuống cũng không nói thêm câu nào nữa. Hạ Dục Cẩn cảm thấy khó hiểu, hắn luôn cảm thấy hoàng đế có ý định giết Bùi Văn Ngọc, chẳng lẽ thật sự vì bảo vệ thai nhi trong bụng Thuần Phi, nên hoàng đế mới ẩn nhẫn như vậy sao?
Trong lòng tâm sự, thời điểm Hạ Dục Cẩn đi ra ngoài có hơi chậm, nhìn thấy ở góc có vài bóng người ẩn hiện. Nhưng lúc hắn nhìn lại lại chỉ có vài cái cây đang lay động.
Hạ Dục Cẩn nhéo giữa mày, nghĩ có lẽ là hôm nay thực sự mệt quá rồi, nên mới bị hoa mắt.
- --
Vân Lạc Đình dậy thật sớm, ngồi ở bên cạnh bàn luyện tập thao tác linh lực.
Hôm qua sau khi linh lực thiếu hụt đã biến lại về hình mèo. Cậu vốn tưởng rằng lại có một thời gian không thể biến thành người. Không nghĩ rằng buổi sáng mở mắt ra, vẫn là bộ dáng người, chỉ là đỉnh đầu cậu lại nhiều thêm một đôi tai mèo. Thật ra cái này cũng không phải là chuyện gì xấu, cậu có cảm giác mình càng khống chế linh lực dễ dàng hơn. Thử lại mấy lần, cậu đang chuẩn bị phóng thích linh lực, thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim đập cánh.
Vân Lạc Đình sửng sốt, bây giờ trời rất lãnh, hiếm khi sẽ có chim bay ở bên ngoài, trừ bỏ bay về phương nam, bọn chim cũng đều tìm chỗ ấm áp để trốn.
Con chim ở bên ngoài cửa sổ kia bay tới bay lui, cuối cùng còn đáp xuống trên cửa sổ, dùng mỏ chim mổ cửa sổ giấy.
Vân Lạc Đình cảm thấy có chút không giống chim sẻ nhỏ, mà giống như là bồ câu đưa thư. Sợ nó sẽ làm ra động tĩnh quá lớn, cậu đi qua đi nhìn kỹ.
"Cục cục!"
Có thư gửi tới!
Vân Lạc Đình: "......?"
Tại sao mình lại có thể nghe hiểu tiếng chim kêu? Linh lực có tác dụng sao?
Bồ câu đưa thư nghiêng đầu nhìn Vân Lạc Đình: "Cục cục!"
Không phải của ngươi.
Lại nhìn Bùi Huyền Trì đang ngủ ở bên trong: "Cục cục!"
"Chờ đã." Vân Lạc Đình vội vàng ngăn lại bồ câu đưa thư: "Chúng ta ở cùng nhau, đưa thư cho ta là được."
"Cục cục."
Ở cùng nhau cũng không cho.
Bồ câu đưa thư không đưa, nó vẫy cánh muốn bay.
"Im lặng."
"Cục cục!" Kêu rồi!
"Không được bay lung tung."
"Cục cục!" Đã bay!
Bồ câu đưa thư rất có khí thế trừng cậu.
Vân Lạc Đình rũ mắt nhìn con bồ câu đưa thư trên bệ cửa sổ, giơ tay đóng lại cửa sổ, sau đó linh lực biến ảo, trở về hình dáng mèo.
Bồ câu đưa thư đang dùng ánh mắt hùng hổ nhìn cậu, khi nhìn thấy mèo nhỏ tuyết trắng thì ngừng lại. Nhìn mắt thường có thể thấy được sau đó cổ nó rụt lại một đoạn, sau đó lại rụt thêm cái nữa, người nó đụng vào cửa sổ đang đóng.
"Gru......" Thấy mình không chạy được, bồ câu đưa thư rất thức thời, ngay cả tiếng kêu cũng nhỏ hơn một chút.
Vân Lạc Đình ung dung thong thả đứng dậy, rung rung bộ lông trên người, tiến lên một bước, đôi mắt mèo dựng thành một đường thẳng: "Meo?"
Bồ câu đưa thư rụt đầu đặc biệt thành thật, không dám kêu thêm một tiếng, nhìn Bùi Huyền Trì đang nằm trên giường, thấy hắn còn chưa tỉnh. Nó yên lặng bay xuống, đáp xuống bên cạnh mèo trắng nhỏ, ngậm lá thư treo trên móng vuốt xuống, giống như lấy lòng đưa cho Vân Lạc Đình.
Xem, xem thư không?
Bồ câu đưa thư dùng móng vuốt đẩy thư về hướng Vân Lạc Đình, thầm thì kêu "cục cục" không ngừng.
Vốn ý định của Vân Lạc Đình là nhận được thư liền thả nó ra, để bồ câu đưa thư bay đi, không cần gây ầm ĩ.
Bồ câu đưa thư cực kỳ chân chó, cậu cũng không có ý muốn xem thư, ngẩng đầu ý bảo bồ câu đưa thư đặt nó đặt lên bàn. Bồ câu đưa thư thành thật đặt thư ở trên mặt bàn, rồi lại bay đến bên cạnh Vân Lạc Đình, đi đến gần chỗ đuôi Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình không chú ý tới động tác của bồ câu đưa thư, cậu liếm liếm móng vuốt, lười biến tới biến lui, nghĩ hay là quay về bồi Bùi Huyền Trì ngủ tiếp. Đang rối rắm, cậu nhìn thoáng qua con chim bồ câu đưa thư kia, nó thật cẩn thận cúi đầu xuống định dùng mỏ chim ám sát cái đuôi của cậu......
Trong nháy mắt con bồ câu đưa thư định há mồm mổ lông cậu, Vân Lạc Đình dùng móng vuốt vồ nó, đôi mắt mèo trợn tròn, hà hơi vầ phía nó: "Ha ——"
Bồ câu đưa thư run run cánh, thấy bị phát hiện nó lại muốn tiến lên mổ một cái, mèo nhỏ lại cho một móng vuốt, bồ câu đưa thư thấy tình thế không tốt liền quay đầu bay đi. Vân Lạc Đình lập tức nhảy lên cái bàn, nhẹ nhàng nhảy lên, duỗi móng vuốt tiếp cận con chim ở trên nóc nhà.
"Cục cục ——!" Bị mèo đuổi theo, bồ câu đưa thư kêu lên vài tiếng thê thảm, vùng vẫy cánh bay lung tung.
Vân Lạc Đình theo sát phía sau nó, vuốt mèo ở trên xà gỗ lưu lại dấu vết, trên mặt bàn, trên bệ cửa sổ. Bồ câu đưa thư bay ngang qua cái bàn, Vân Lạc Đình đuổi theo nó, trong lúc nhất thời bút lông và giấy bay khắp mọi nơi. Chén trà bị đá ngã lăn khi va chạm, nước trà vương vãi khắp nơi. Giá cắm nến rơi xuống, cây nến đã tắt rơi xuống đất lăn hai vòng rồi bị nước trà dính ướt.
Lông chim của bồ câu đưa thư bay loạn xạ khắp nơi, mắt thấy mèo trắng tới gần, nó nhắm mắt lại trực tiếp đập đầu vào cửa sổ, dùng cái mỏ chim chọc thủng cửa sổ giấy rồi bay ra ngoài. Vân Lạc Đình nhảy qua đây, không bắt lấy, cậu đứng ở trên bục cửa sổ không tiếp tục đuổi theo nữa.
Nhìn thấy bồ câu đưa thư đập cánh bay xa, Vân Lạc Đình ngồi xổm xuống liếm liếm chân.
Coi như ngươi chạy nhanh.
Khi Bùi Huyền Trì tỉnh lại, cả căn phòng giống như đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí trên cửa sổ còn có thêm một cái lỗ, hắn nhìn mèo trắng nhỏ đang ngồi trên bệ cửa sổ, chần chừ nói: "Tiểu Bạch?"
Nghe thấy gióng nói của Bùi Huyền Trì, Vân Lạc Đình lắc lắc cái đuôi, vô cùng cao hứng xoay người chạy về phía hắn: "Meo meo ~ meo meo!"
Lúc móng vuốt dẫm lên tờ giấy trên mặt đất, thân hình mèo trắng nhỏ cứng đờ, khóe miệng giơ lên ý cười có điều thu liễm. Cậu chậm rãi cúi đầu, nhìn một đống lộn xộn trên mặt đắt, cả người mèo trong một chốc liền ngu người.
"Hử?"
Vân Lạc Đình: "......"
Bùi Huyền Trì không hề trách cứ cậu, chỉ là hơi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi thấy mèo nhỏ vô cùng đáng thương đi tới nhảy lên giường rồi chui vào trong chăn cuộn tròn thành một cục, còn dùng chân móc chăn che lại chỗ hở ra. Hắn lúc này làm gì còn nghĩ được cái gì khác nữa, Bùi Huyền Trì xốc lên chăn đang muốn dỗ dành mèo con.
Lời còn chưa nói ra, tôi tai mèo trắng nhỏ đã cụp xuống tiến lên vài bước, giống như xin khoan dung cọ cọ vào má hắn, hai bàn chân trước cũng đặt trước mặt hắn, ghé vào mặt trên dùng đôi mắt mèo đầy tủi thân nhìn hắn: "Meo......"
Mèo nhỏ biết sai rồi.