Editor: Limmiee
Lông cả người Vân Lạc Đình đều dựng đứng cả lên, không bàn đến việc cậu có học hay không nhưng chữ trong cuốn sách kia đều là văn tự cổ, cậu vốn dĩ không thể đọc hiểu!
Hơn nữa, bắt mèo đọc sách học hành, chuyện này thực sự rất vô lí!
"Meo Meoooooo!!"
Chính ngươi tự mình nhìn lại đi, ngươi viết chữ như vậy mèo có thể đọc hiểu được sao?
"Meooo-----!"
"MEO!"
...
Bùi Huyền Trì mặc dù không hiểu mèo nhỏ đang kêu cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hùng hổ kia hắn cũng có thể đoán ra được đại khái.
"Đừng nóng giận." Bùi Huyền Trì thử vuốt lông cho mèo nhỏ.
Vân Lạc Đình nâng chân đẩy tay hắn ra, quay người đi sang chỗ khác tự kỉ, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt.
Bùi Huyền Trì nhìn cái đầu lông xù, có chút rối rắm, đầu ngón tay khẽ chạm vào cái đuôi mèo nhỏ: "Không giận nữa."
"MEO!" Vân Lạc Đình hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có hất tay hắn ra.
Bùi Huyền Trì đối với linh thú lại không có nhiều hiểu biết. Đời trước có không ít người vì lấy lòng hắn mà đưa đến không ít linh thú quý giá, nhưng đều là những linh thú đã có thể tự do biến đổi thành người, tu vi không hề thấp.
Tiểu linh thú cũng có. Tuy nhiên, Bùi Huyền Trì đối với chuyện này lại không có bao nhiêu hứng thú, nên cũng sẽ không tự mình đi tìm hiểu.
Do đó, đối với chuyện tu luyện của linh thú hắn không hề nắm rõ, Hoàng cung nhân giới thiếu nhất chính là tu chân giả, thứ hai chính là linh khí nên không có linh thú tồn tại. Về sau khi đã biết mèo nhỏ là linh thú, hắn mới phái con rối đi điều tra những chuyện liên quan, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Nói cho cùng, linh thú cũng chỉ xuất hiện ở những thánh địa có linh khí nồng đậm, việc mèo nhỏ xuất hiện ở hoàng cung là vô cùng kỳ quái.
Ma khí của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể để con rối rời quá xa hoàng thành nên cũng chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Đời trước ở Ngự Thú tông, hắn có biết đến vài cuốn sách, nhưng cũng không để trong lòng. Sau khi tiêu diệt cả tông môn, những cuốn sách đó cũng bị hắn đem đi đốt.
Viết ra những thứ này đều dựa vào chút kí ức ít ỏi kia.
Sau này lại tìm cơ hội đến Ngự Thú tông một lần để đoạt sách.
Nhưng hiện tại, mèo nhỏ giống như rất tức giận.
Linh thú có thể hóa hình, ngoại trừ tu luyện thì có thể dùng hóa linh đan để hỗ trợ.
Nếu mèo nhỏ đã không muốn tu luyện, vậy liền chờ cơ hội, hắn tự mình đem hóa linh đan tới cho cậu.
Bùi Huyền Trì nghĩ thông thì liền thu hồi lại cuốn sách, không nhắc tới chuyện tu luyện nữa, vươn đầu ngón tay đến cọ nhẹ gương mặt của mèo nhỏ, hỏi: "Có đói bụng không? Phòng bếp có sẵn cá, ngươi muốn ăn chứ?"
Mèo nhỏ vẫn đang đưa lưng về phía hắn, lắc lắc cái đuôi.
"Meo!"
Ăn!
...
Bùi Văn Ngọc rời Điện Quảng Phụng cũng không đi quản vị tiểu thư Hạ gia kia thế nào, cũng không có về điện của chính mình mà đổi hướng đến Điện Phong Hoa.
Không đợi hạ nhân kịp thông báo, Bùi Văn Ngọc đã bước nhanh vào.
"Ngạch nương!"
Cung nữ từ trong điện bước ra hành lễ: "Điện hạ".
Bùi Văn Ngọc phất tay: "Miễn lễ, ngạch nương của ta ở đâu?"
Cung nữ: "Thưa điện hạ, Quý tần nương nương đang dùng bữa ở trong điện".
Bùi Văn Ngọc nghe vậy thì liền trực tiếp tiến vào: "Ngạch nương!Tiểu thư Hạ gia đã xảy ra chuyện rồi."
Quý tần liếc mắt nhìn gã, buông đũa trúc trong tay, lấy chiếc khăn trên tay cung nữ, điểm nhẹ khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Con kêu lớn tiếng như vậy làm gì, ồn áo nhốn nháo như vậy còn ra thể thống gì?"
Trong lòng Bùi Văn Ngọc nghẹn ứ, nào còn có thể lo lắng đến chuyện khác: "Ngạch nươngg..."
"Chuyện Hạ tiểu thư rơi xuống nước ta đã biết, nhưng con tại sao lại cho người đem nàng ta đi?"
Quý tần đối với việc gã an bài tỏ ra vô cùng bất mãn: "Nàng ta xem như đã vô dụng, lúc trước bị con mèo kia dọa rơi xuống nước thì chúng ta đã có cớ để ép Điện Quảng Phụng giữ nàng ta lại, nhưng con lại quá tốt, còn an bài giúp cho nàng ta."
Bùi Văn Ngọc bĩu môi: "Tình huống lúc ấy căn bản không phải như vậy, nhi thần vốn dĩ không thể không đem theo nàng ta, nếu an bài không tốt, nàng ta chắc chắn sẽ bị tên Bùi Huyền Trì kia đem đến trong điện của ta."
"Hắn dám." Quý tần nhàn nhạt nói: "Hắn cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi."
Bùi Văn Ngọc muốn phản bác, nhưng ấp úng một lúc thì lại ngậm miệng.
"Không phục?" Quý tần thở dài: "Ta thông minh một đời, nhưng tại sao ngươi lại..."
Dừng một chút, nàng ta chỉ lắc đầu, không có nói cái gì nữa.
Bùi Văn Ngọc ở bên ngoài ăn một bụng tức giận, nghĩ trở về cáo trạng, vậy mà chỉ thêm tức giận, tức khắc bất mãn nói: "Ngạch nương, ngài không biết, lúc nãy Hạ Dục Cẩn cũng ở đó, hắn ta vừa mở miệng liền nói Ngạch nương ngài cùng dòng bên Hạ gia của hắn có lui tới, nhi thần sợ hắn nắm được nhược điểm, nên lúc đó mới vội vàng giúp đỡ nàng ta."
Nếu không phải sợ liên lụy đến Quý tần, gã ta cũng sẽ không đi quản những việc nhàm chán này.
Quý tần nghe vậy thì động tác trên tay chợt dừng lại, đầu ngón tay điểm nhẹ chén trà, giọng điệu suy tư nói: "Hạ Dục Cẩn cũng có ở đó?"
"Đúng vậy, hơn nữa hắn ta lại rất chiếu cố tên Bùi Huyền Trì kia, những lời hắn ta nói ra đều mang ý mạo phạm nhi thần." Gã ta là đương kim Thái tử lại bị một tên tướng quân từ đâu nhảy ra chế nhạo như vậy, dù tức giận nhưng lại không thể làm gì.
"Thật là thú vị, Hạ gia đối với Hạ Thục Nguyệt đều là mặc kệ không hỏi, nhưng lại đối xử đặc biệt với con trai của nàng ta."
Đôi mắt Quý tần hơi rũ xuống, hàng lông mi thon dài che khuất một nửa đáy mắt, đem mọi toan tính ẩn sâu.
Thấy nàng không nói lời nào, Bùi Văn Ngọc không nhịn được hỏi: "Ngạch nương, vậy hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ đây?"
"Trở về điện của con đi, mọi chuyện chờ sau sinh thần yến lại nói." Dừng một chút, Quý tần lại nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ có người trong tiên môn đến đây, phụ hoàng con đã đồng ý cho con đi tiếp họ vào cung."
Mắt Bùi Văn Ngọc nháy mắt sáng ngời: "Bình thường không phải đều do phụ hoàng đích thân đi, hôm nay cớ sao lại đồng ý để ta thay thế?"
Quý tần khẽ cười nói: "Phụ hoàng con đã chính miệng đáp ứng ngạch nương, điều không yên tâm chính là..."
Bùi Văn Ngọc chần chờ: "Chính là linh nhãn..."
Quý tần lạnh giọng quát: "Đừng nhắc lại, bổn cung sẽ nghĩ biện pháp sau, tạm thời con đừng đi gặp hắn để giảm bớt rủi ro, hiện tại thì con trở về điện của mình đi."
"Vâng, nhi thần trước xin phép cáo lui." Bùi Văn Ngọc thấy thế thì không dám hỏi lại, ngạch nương vừa nhắc tới linh nhãn đã biến sắc, chắc đã gặp phải chuyện không như ý muốn từ chỗ phụ hoàng, gã cũng không nói thêm cái gì, đứng dậy cáo lui.
Quý tần tùy ý phất tay: "Đi đi."
...
Tiệc sinh thần của Thái tử phải đến tối mới mang các món ăn lên, phần lớn thời gian trên bàn chỉ đặt toàn bánh trái.
LúcBùi Huyền Trì đi đến đã là buổi chiều, người trong điện so với lúc sáng cũng nhiều hơn rất nhiều.
Chắc đã có chuyện xảy ra, nhưng bọn họ lại không dám đi loạn, rồi lại bởi vì thời gian chưa đến thì cũng không thể rời đi nên chỉ có thể ngồi ở trong điện mà chờ.
Hắn vừa tiến vào, mấy cặp mắt theo bản năng lại liếc về hướng này, cũng có kẻ bàn tán nhưng lại không hề biết tự giác mà đè thấp thanh âm.
Bùi Huyền Trì nhìn bọn họ e sợ, cũng không thèm để ý mà tự tiến đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Bùi Văn Ngọc ngồi ở ghế chủ vị, thấy hắn ngồi xuống cũng không tiến tới khiêu khích như lúc trước, ngược lại cầm lấy chén rượu, từ phía xa hướng hắn mà giơ lên, trên mặt còn mang theo ý cười.
Hạ Dục Cẩn nhướng mày, Thái tử lại đang toan tính gì đây?
Bùi Huyền Trì cũng chẳng phân cho gã nửa phần ánh mắt: "Thải Hà, chuẩn bị một bình nước ấm."
"Tuân mệnh."
"Cần nước ấm làm chi, ngươi khát à? Trên bàn có rượu." Hạ Dục Cẩn cầm bầu rượu trên bàn của chính mình đưa cho hắn, anh ta có cảm giác y phục trên người Bùi Huyền Trì có chút kì quái, như vừa thay đổi một thân thể mới, nhìn qua có chút không vừa với người hắn.
Hạ Dục Cẩn nhất thời nhíu mày, đè thấp thanh âm, nói: "Phủ Nội Vụ làm việc thật không ra thể thống gì. Y phục trên người ngươi có chút lớn, rõ ràng như vậy mà bọn họ vẫn không thể phát hiện?"
Bùi Huyền Trì nhìn anh ta một cái, lại giơ tay nắm lấy vạt ngoại bào, dừng một chút như đang rối rắm, một lát sau lại thả tay xuống dưới.
"Lớn cũng tốt." Đây là kích cỡ y phục mà hắn đã cố ý phân phó.
Hạ Dục Cẩn chỉ nghĩ hắn đang bị Phủ Nội Vụ chèn ép, lại giả kiên cường nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ sau khi yến hội kết thúc, sau khi trở về sẽ nói chuyện này cho trưởng bối trong nhà.
Bùi Huyền Trì cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, tay áo thả trên đùi, tay hắn luồn vào lớp tay áo bên trong cách một lớp áo rộng bên ngoài, nhẹ nhàng xoa lỗ tai mèo nhỏ.
Vân Lạc Đình nhắm mắt lại, đang ngủ ngon lành lại bị quấy phá liền há miệng cắn hắn một phát.
Giữa yết hầu không ngừng phát ra những âm thanh khò khè, nghe có vẻ hung dữ nhưng lại không có chút nội lực nào.
Trong đại điện, vũ cơ nhảy múa, nhạc khúc vang lên theo từng bước nhảy uyển chuyển, đem thanh âm của mèo nhỏ hoàn toàn áp xuống.
Nhưng Bùi Huyền Trì lại có thể nghe được thật rõ ràng, tuy vậy mèo nhỏ vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, nên cũng không nháo với hắn.
Sau khi dùng xong bữa trưa, hắn đã ở lại bồi cậu ngủ, nhưng khi rời đi mèo nhỏ lại dùng móng vuốt câu lấy y phục hắn không rời.
Dùng sức tránh thoát có thể khiến móng mèo nhỏ bị thương, tuy hắn có thể cắt bỏ đoạn y phục đó hay chỉ đơn giản là thay một thân y phục mới.
Nhưng Bùi Huyền Trì cái gì cũng không làm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt mèo nhỏ khi ngủ, liền bế cậu lên, thay đổi ngoại bào, giấu mèo nhỏ trong đó rồi cũng nhau đến đây.
Vân Lạc Đình ngủ đủ một giấc liền tỉnh, trợn mắt chỉ thấy một không gian đen nhánh, mèo có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng hiện tại lại không giống như ban đêm, cậu thử ngẩng đầu, trên đỉnh đầu có chút ảnh sáng, cậu nhìn thấy được cái cằm của Bùi Huyền Trì.
Hắn như đang xem cái gì đó, không có chú ý tới cậu, Vân Lạc Đình nâng móng vuốt, túm lấy y phục của hắn: "Meo?"
Đây là nơi nào?
"Tỉnh rồi?"
"Meo~" Vân Lạc Đình chớp mắt, không phải ngươi phải tham gia cái yến hội gì đó sao?
Thẩy cậu đã tỉnh, Bùi Huyền Trì liền ôm mèo nhỏ đặt trên đùi, có bàn cùng ngoại bào che, người khác cũng không thể thấy được cậu.
Có cho cũng không có kẻ nào dám đến đây vây xem.
Chỉ có Hạ Dục Cẩn với vẻ mặt ngạc nhiên, hóa ra, không phải là sai kích thước, mặc ngoại bào rộng như vậy chỉ là để... giấu mèo?
Trong nhà Hạ Dục Cẩn cũng có người nuôi mèo, chỉ là khá hung hăng, đừng nói rúc vào trong ngực, ôm một cái thôi cũng có khả năng bị nó cào.
Hạ Dục Cẩn chậc lưỡi tấm tắc: "Mèo ngươi nuôi thật ngoan ngoãn."
Vân Lạc Đình đánh giá bốn phía, thấy Bùi Văn Ngọc đang ngồi ở ghế chủ vị kia liền hiểu đây là nơi nào.
Lần đầu tiên tới một nơi như thế này, cảm giác cũng thật là mới lạ.
Trước mặt bày một vài món ăn, còn có một đĩa điểm tâm, Vân Lạc Đình cẩn thận ngửi một chút, cảm thấy mùi vị tương đối nặng.
Bùi Huyền Trì vô cùng chú ý đến các món ăn cho cậu, phần lớn đều là đặc chế, thiếu muối, thiếu gia vị, tuy rằng tốt cho thân thể cậu, ăn một chút còn tốt, ăn nhiều thì hương vị càng trở nên bình thường, nhạt nhẽo.
Điểm tâm trên bàn kia trông rất ngon.
Ăn một chút, chắc là không sao nhỉ?
...
Bùi Huyền Trì đang cùng Hạ Dục Cẩn nói chuyện.
Đương lúc nói chuyện hăng say thì trên bàn lại truyền đến động tĩnh.
Hắn chậm rãi cúi đầu, thấy một móng vuốt trắng nhỏ đang rướn người chọt lấy miếng điểm tâm trên bàn.
Móng vuốt nhỏ lúc này vô cùng lỗ lực mở to ra.
Vén ngoại bào lên một chút, liền vừa vặn chạm phải đôi mắt mèo màu lam nhạt.
Vân Lạc Đình chớp chớp đôi mắt mờ mịt, giả bộ vô tội kêu: "Meo, Meooo~"