Đêm mưa mùa hè, mưa rơi rả rích rả rích đến giờ Tỵ mới dừng.
Trên bức tường đỏ ngói xanh có mấy con chim sẻ đang đứng rải rác trên đó, chúng cúi đầu nhổ những chiếc lông chim ướt nhẹp.
Cành cây cách đó không xa khẽ rung, một thân ảnh thuần trắng đột nhiên vụt ra.
Mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng đạp lên bức tường đỏ hẹp như đang giẫm trên đất bằng, ngay lập tức nhằm về phía chim sẻ mà lao tới.
"Pi --!"
Ngay tức khắc, chim sẻ sợ tới mức đập cánh lung tung, vài con liên tiếp bay lên.
Móng vuốt chụp vào khoảng không, mèo trắng nhỏ loạng choạng, hoảng loạn đè lại mấy cọng lông chim.
Tập trung nhìn lại, chim sẻ ồn ào đã tản ra, dùng sức đập cánh run run rẩy rẩy bay đến một bên sườn khác của bức tường.
Đôi mắt to cẩn thận nhìn chằm chằm mèo trắng nhỏ.
Đuôi mèo trắng nhỏ mất mát rũ xuống, trong con ngươi màu lam nhạt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Lại đi săn thất bại.
Vân Lạc Đình thở dài trong lòng, mặc dù đã xuyên sách gần một tuần, nhưng vẫn có chút không quá quen thuộc với thân thể này.
Không lâu trước đây, cậu còn ở nhà chuẩn bị đón Tết Âm Lịch sau vài ngày nữa, thời điểm ngồi trên xe về nhà lại bị tắc đường, liền cầm điện thoại lên xem tiểu thuyết để giết thời gian.
Nội dung tiểu thuyết miêu tả về nhân vật chính có xuất thân cao quý tu luyện thành tiên, một đường thuận buồm xuôi gió có các cao nhân nhiệt tình ra tay giúp đỡ, cuối cùng là câu chuyện xưa thống nhất Tu chân giới.
Buồn tẻ vô vị, nội dung cũng không có gì hấp dẫn, nhưng thật ra thiết lập của vai ác lại rất ấn tượng, chỉ là bút mực miêu tả lại quá ít.
Lên sân khấu vào giai đoạn cuối, tên liền dùng hai chữ ' Ma Tôn ' để miêu tả.
Vân Lạc Đình chỉ xem một nửa liền tắt điện thoại, đúng lúc này ở ngã tư có một chiếc xe bất chợt lao ra, hai xe trong nháy mắt đâm vào nhau, trước ngực truyền đến cơn đau đớn, sau đó cậu liền mất đi ý thức.
Vừa mở mắt ra lại phát hiện mình biến thành một con mèo.
Mà xa xa thấy cung điện trùng với tên của Thái Tử sau khi sắc phong, Vân Lạc Đình lúc này mới ý thức được bản thân mình đã xuyên vào tác phẩm tu chân kia.
Trở thành một con mèo lưu lạc trong hoàng cung.
Lúc mới xuyên đến đây thân thể cậu gầy yếu, trong một lần đi tìm thức ăn bị Thái Tử nhìn thấy, Thái Tử ngay lập tức ra lệnh cho thái giám bắt cậu lại đánh đến chết.
Nếu không phải cậu chạy trốn nhanh, mạng đã sớm mất.
Thái Tử loại tính cách này, có thể trở thành nhân vật chính cũng thật kỳ quái.
Vân Lạc Đình chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn, trốn càng thêm cẩn thận.
Đứng ở trên tường, thuận tiện rửa sạch lông chim dính trên người, tìm nơi ít người lại có thể phơi nắng để lánh đi.
Ngày hôm qua trời mưa, trên lá cây đọng lại không ít nước, cậu vừa rồi trốn ở trên cành cây, khó tránh khỏi trên người sẽ bị dính nước.
Lông mao bị dính nước, có chút không quá thoải mái.
Vân Lạc Đình nằm bò ở trên mái lưu ly một lúc lâu.
Chờ ánh nắng giữa trưa hong khô hơi nước trên người.
Từ trong điện an tĩnh vang lên tiếng bước chân, Vân Lạc Đình theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Khi thấy bộ dáng của đối phương, cậu lập tức sửng sốt.
Thái Tử như thế nào sẽ đến đây?
Nơi này là cung điện xa xôi hẻo lánh ít dấu chân người, ngay cả hạ nhân quét tước còn không thèm đến đây, Thái Tử đến nơi này để làm cái gì?
Hơn nữa, thái giám đi theo hầu cũng không mang theo bên người, trước đây khi cậu gặp được Thái Tử thị vệ bên người hắn có đến mấy chục người.
Không đợi Vân Lạc Đình cẩn thận suy nghĩ, từ trong điện có một tên thái giám đi ra, hướng Thái Tử nịnh nọt hành lễ, "Nô tài đã quét tước chính điện sạch sẽ, mời điện hạ vào."
Thái Tử hơi nâng cằm, lập tức đi vào trong điện, thuận miệng hỏi: "Bùi Huyền Trì đâu?"
Thái giám chỉ chỉ sân bên cạnh nói: " Đang chờ ở thiên điện, điện hạ yên tâm, người không chạy được."
Thái Tử gật đầu, lại nói: "Chuẩn bị như thế nào rồi?"
Thái giám cười nói: "Đều chuẩn bị tốt, một lát nữa nô tài đi đưa cho hắn ít nước gạo, đảm bảo thời điểm hắn bị lấy đi đôi mắt sẽ không bị ngất rồi bỏ mạng, chỉ chờ giờ Dậu vừa đến, điện hạ liền có thể động thủ."
Thái Tử tùy tay ném cho hắn một khối ngọc: "Làm không tồi."
"Nô tài tạ Thái Tử ban thưởng." Thái giám hai tay tiếp nhận, miệng cười đến không sao khép lại được.
Hai người đi vào trong điện, lại nói Vân Lạc Đình cũng không nghe rõ.
Tuy nhiên chỉ với vài câu ít ỏi này nhưng lại làm cậu nghĩ đến một đoạn trong nguyên văn cốt truyện.
Nhân vật chính bản chất là người có thiên phú, ỷ vào việc được hoàng đế sủng ái mà trở thành Thái Tử. Lại không lâu sau đó có được một đôi linh nhãn, về sau một đường tu luyện như nước chảy mây trôi.
Linh nhãn vốn là trời sinh, nhưng sau này vai chính lại có một đôi linh nhãn, hẳn là đào từ đôi mắt của người khác để luyện hoá cho chính mình.
Nguyên tác chỉ kể sơ lược, khả năng là do bất luận cái cơ duyên gì đến với vai chính cũng đều được xem là hợp lý.
Hiện tại xem ra......
Trong cái điện rách nát này, hẳn là nơi ở của chủ nhân đôi linh nhãn kia.
Cung điện lâu năm hẻo lánh không người tu sửa, ngói vừa tàn vừa nát, khuôn chữ trên bản hiệu đã bị mờ đến không còn nhìn rõ, trong viện cỏ dại mọc tràn lan, nghiễm nhiên là một bộ dáng bị vứt đi.
Ở loại địa phương này, nói vậy chủ nhân của đôi linh nhãn kia hẳn là sẽ sống không tốt.
Đã nghèo túng đến thế, còn bị người nhăm nhe nhằm đào đi đôi mắt.
Và lại...... Bản tính của Thái Tử không phải là dạng ngoài mặt nhìn thuần lương vô hại.
Nếu để Thái Tử lớn lên dựa theo tiến độ ban đầu của nguyên tác, chỉ sợ về sau chuyện phiền toái còn rất nhiều.
Nếu là không có đôi linh nhãn kia, tốc độ tu luyện củaThái Tử nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Vân Lạc Đình nheo hai mắt lại, đơn giản, hoặc là không làm hoặc đã làm là phải làm đến cùng.
Sau khi hạ quyết tâm, Vân Lạc Đình đứng dậy men theo bức tường đi về phía trước, chạy một đường tới thiên điện.
Sân trong thiên điện so với chính điện càng nhỏ hơn, cỏ dại cũng càng nhiều, Vân Lạc Đình nhướng mày, không nhịn được mà chửi thầm, chính điện lúc nãy thật sự đã được thái giám kia quét tước qua.
Vừa mới đứng yên.Không đợi cậu đi xuống, lại thấy từ trong phòng có người đi ra.
Khuôn mặt của thiếu niên mảnh khảnh tái nhợt, giơ tay nhấc chân có một chút vô lực, cơ hồ đi một bước lại tạm nghỉ một chút, quần áo trên người nhìn qua có chút cũ nhưng lại rất sạch sẽ, xử lý không chút cẩu thả.
Theo lý thuyết, tuổi này là lúc thiếu niên hoạt bát, năng động nhưng thiếu niên nhìn qua cứ như lão nhân đã qua năm mươi tuổi, rất suy yếu.
Chắc là thái giám kia đã làm cái gì đó, vì muốn lấy đi đôi mắt của hắn mà hiển nhiên là đã làm chuẩn bị từ rất lâu.
Việc này không nên chậm trễ, Vân Lạc Đình trực tiếp nhảy khỏi mép tường chạy về phía hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Miao --!"
Âm thanh đột nhiên im bặt, nhìn thấy tên thái giám nãy tiến vào, móng vuốt của Vân Lạc Đình đã rút ra lại lần nữa thu về.
Chờ một lát, không thể sốt ruột.
Thái giám mang đồ vật để xuống liền đi, cậu chỉ cần chờ thái giám đi rồi, mang người dẫn ra ngoài liền tốt.
Tuy rằng đây chỉ là kế tạm thời, nhưng......
Tóm lại cách này tạm thời có thể bảo vệ được đôi mắt của hắn.
Thái giám nhìn thấy thiếu niên đi ra ngoài lập tức giận sôi máu, tiến lên tóm lấy cổ áo hắn, "Ai cho ngươi ra ngoài? Có phải hay không nghĩ lúc ta không ở đây liền chạy? Thành thật lại cho ta!"
Thiếu niên thân hình nhoáng lên, khuôn mặt liền tái đi vài phần.
Thái giám thấy vậy buông tay, đồng thời đẩy hắn một phen, "Thôi, hôm nay có quý nhân, nô tài cũng không dám làm ngài khó xử."
Thiếu niên vốn là mười phần gầy yếu, bị đẩy đến đứng không vững, sau khi té ngã lại đập đầu vào cây, nhìn dáng vẻ bị đánh cho không nhẹ. Trong mơ hồ truyền ra tiếng kêu, về sau liền không có động tĩnh.
Thái giám nhìn thấy chính mình thất thủ đẩy ngã hắn, không có một chút hoảng loạn, ngược lại càng phỉ nhổ, nổi giận mắng: "Có cái gì đâu chứ? Nhân lúc còn sớm đứng lên, thật sự nghĩ bản thân là hoàng tử? Một cái tai tinh thôi! Còn nghĩ có người sẽ quan tâm đến sống chết của ngươi?"
Vân Lạc Đình nhăn mày lại, hoàng tử?
Vốn dĩ cậu còn tưởng là hạ nhân phạm phải sai lầm nên mới bị nhốt lại, không nghĩ tới hắn vậy mà là hoàng tử.
Tên nô tài trước mặt này, là loại kiêu ngạo bò lên trên đầu chủ tử đi.
Thấy hắn còn chưa đứng dậy, thái giám trào phúng nói: "Thật sự nghĩ mình là chủ tử? Bệ hạ ban cho ngươi cung điện Nam Lăng hẻo lánh còn không biết là ý gì?"
" Bên cạnh điện Nam Lăng chính là Bạch Thất, biết đó là chỗ gì không? Là nơi chuyên thu người chết ở trong cung, đến lúc thời điểm tới sẽ đưa ngươi đi bãi tha ma."
"Nhưng mà mạng ngươi thật cứng, như vậy mà còn chưa chết."
"Ta lại nói lại lần nữa, nếu không phải là mạng ngươi cùng thái tử điện hạ mệnh cách đan xen, không thể để người khác can thiệp vào chuyện sống chết, chỉ sợ bệ hạ đã sớm một thước lụa trắng, một ly rượu độc chấm dứt ngươi."
......
Vân Lạc Đình cách rất gần, những lời này một chữ cũng không nghe lọt vào tai.
Trong lòng cậu không khỏi kinh ngạc, thái giám này lại một chút cũng không thèm che giấu nói thẳng ra chính là đang nguyền rủa hoàng tử đi tìm đường chết?!
Thái giám có thái độ như thế này, nói vậy tiểu hoàng tử này bị đối đãi như vậy cũng không phải một ngày hai ngày, như vậy mà vẫn không có người quản sao?
Cho dù tin tức không linh thông, bên ngoài cũng chưa chắc nửa điểm tin tức đều không biết đi.
Tôn nghiêm hoàng thất để ở nơi nào?
Như thể chưa bao giờ xem vị này hoàng tử nhận là người của hoàng thất.
Cùng với thái độ đối đãi với thái tử vừa nãy quả thực chính là cách biệt một trời một vực.
Vân Lạc Đình chớp nhẹ đôi mắt, có chút nghĩ không ra, hoàng tử có được linh nhãn, hẳn là một mầm non thiên phú tu luyện, vì cái gì lại bị trở thành phế phẩm bị ném tại đây.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng ' rầm '.
Thái giám dùng một chân đá cái rổ ở bên cạnh gã ngã lăn, đồ ăn trong rổ rơi trên mặt đất, ngăn bánh bao ở trên cùng va chạm với mặt đất phát ra âm thanh, bánh bao bên trong lập tức lăn ra bên ngoài.
Cách xa như vậy, nhưng Vân Lạc Đình vẫn mơ hồ có thể ngửi ra được đồ ăn có mùi lạ.
Màn thầu lăn xuống cách chỗ cậu không xa.
Tiếng mắng của thái giám giống như kinh động đến vị hoàng tử đang hôn mê, đầu ngón tay Bùi Huyền Trì khẽ nhúc nhích, vài phần giãy giụa gian nan chậm rãi mở mắt.
Nhìn cảnh vật trước mắt, đáy mắt Bùi Huyền Trì hiện ra một tia kinh ngạc, hắn chợt nhắm mắt lại, che khuất suy nghĩ cuồn cuộn dưới đáy mắt.
Sau một lúc lâu, khóe miệng hắn gợi lên một tia trào phúng lạnh lùng.
Hắn cư nhiên...... Còn sống.
Thái giám thấy hắn tỉnh, càng oán trách nói: "Trong cung mở tiệc, nào không phải là vô cùng náo nhiệt, ngay cả thị vệ hầu hạ ở lãnh cung đều được ban thưởng, ta ở chỗ này canh giữ một người sắp chết như ngươi, trắng ra là đang lãng phí công sức, thật sự là đen đủi!"
Nghe tiếng hắn nói, Bùi Huyền Trì bỗng dưng ngước mắt, mặt vô cảm nhìn hắn.
"Ngươi nói ngươi cái tên phế......" Thái giám còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Bùi Huyền Trì nhìn đến trong lòng hốt hoảng, cảm giác lạnh lẽo sau gáy khiến hắn cơ hồ không đứng vững.
Thái giám nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi còn muốn đánh ta?"
"Ngươi trừng ta nhưng thật ra rất có khí thế, nói vậy chắc là không có szxde đói bụng, đến đây đưa thức ăn cho ngươi, thật sự là đen đủi!"
Nói xong, thái giám dẫm lên đồ ăn trên mặt đất dùng hai chân nghiền chúng, oán giận xong rồi đi, hành động có vài phần ý tứ chạy trối chết.
Vân Lạc Đình nhăn mày lại, đồ ăn đều trộn lẫn cùng bùn đất vào với nhau, thứ này làm sao có thể ăn đây.
Vị hoàng tử kia, suy yếu đến mức động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng chậm chạp, cũng không biết là đã không có ăn cơm trong bao lâu, đứng dậy còn không nổi, thì làm sao mà chạy trốn......
Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, ngậm lên cái bánh bao cách đó không xa, hướng về phía tiểu hoàng tử chạy tới.
- --
Bùi Huyền Trì dựa vào trên cây, mắt lạnh nhìn đống đồ ăn đã lên men (đồ ăn đã có mùi chua, hỏng) trên mặt đất, trong lúc suy nghĩ không khỏi buồn cười.
Không ngờ, cuộc đời tồi tệ trước kia của hắn, lại có cơ hội làm lại lần nữa.
Kiếp trước, hắn tuy là hoàng tử tôn quý lại bởi vì thể chất không có cách nào tu luyện, sinh ra liền bị Khâm Thiên Giám tính ra là tai tinh chuyển thế.
Mẫu phi bởi vậy đối hắn vô cùng chán ghét, còn phụ hoàng hạ chỉ đem hắn tù tới điện Nam Lăng.
Niên thiếu nhận hết khi dễ, linh nhãn trời sinh bị Thái Tử móc đi dùng để nâng cao tu vi, hai mắt mù thân thể gầy yếu, địa vị thấp kém,mỗi người trong hoàng cung đều có thể dẫm một chân.
Mẫu phi biết được lại không ngăn cản, còn ngầm thúc đẩy mọi thứ phát sinh, hận không thể khiến hắn không chịu nôỉ mà tử vẫn.
Sau khi cập quan, hắn lấy mạng của mình đánh cược với Ma tộc. Sau khi tu vi đại thành, hắn một đêm giết sạch hoàng cung, bước lên ngôi vị Ma Tôn, đứng ở trên đỉnh quyền lực quét sạch Tu chân giới.
Quyền thế trong tay, đứng trên vạn người, thân thể bất tử, sinh mệnh dài dằng dặc thật nhạt nhẽo không thú vị.
Bùi Huyền Trì cảm thấy chán ghét.
Vừa lúc gặp tiên môn chính phái vì thiên hạ mà dương cờ diệt ma khơi mào tranh chấp, Bùi Huyền Trì liền đơn giản cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Ma khí trào ra, nơi chúng đi qua không có một ngọn cỏ, toàn bộ tu chân giới mất đi sinh cơ, trong thời gian ngắn tu chân giới sẽ đi đến bờ diệt vong.
Bùi Huyền Trì ôm trong mình ý nghĩ phải chết, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt...... Hắn trùng sinh.
Một lần nữa trở về cái nơi giam cầm hắn hơn hai mươi năm.
Nhìn bóng dáng thái giám rời đi, Bùi Huyền Trì sắc mặt nham hiểm hung ác, sát ý lan tràn.
Diệt trừ hắn, sau đó xé bỏ thần thức, lấy thân làm chất dẫn, hồn phi phách tán làm khế ước, loại bỏ thiên địa.
Làm cho cái thế giới tràn ngập dơ bẩn cùng bất kham này cứ như vậy mà biến mất.
Vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.
Ta mới không cần trọng sinh, cũng không nghĩ để cái thế giới vặn vẹo, ghê tởm này tiếp tục tồn tại.
Toàn bộ, toàn bộ đều biến mất.
Sớm nên biến mất.
......
Bùi Huyền Trì mạnh mẽ ngưng tụ một tia ma khí cuối cùng trong cơ thể đặt trong lòng bàn tay, thân thể gầy yếu vô pháp chống đỡ, cổ họng nổi lên huyết khí ( huyết = máu), hắn chậm rãi giơ tay --
Đột nhiên, trước mắt có một đạo thân ảnh màu trắng xẹt qua, sau đó ở trong lòng bàn tay, hắn cảm thấy hơi ấm.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác lông xù xù, nhẹ nhàng quét qua, lưu lại cảm giác rõ ràng như quấn quanh ngón tay, Bùi Huyền Trì thân hình nháy mắt cứng đờ.
Sát khí quay cuồng tàn sát bừa bãi vừa nãy đột nhiên dừng lại, động tác đình trệ gian nan, có một tia mờ mịt sinh ra.
Mèo trắng nhỏ ngẩng đầu lên, " Miao~!" Đồng thời dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn
Thịt lót mềm mại để ở lòng bàn tay, Bùi Huyền Trì động tác cứng đờ, chầm chậm cúi đầu, không kịp phòng bị mà đâm vào một đôi mắt mèo màu lam thanh triệt (trong veo sạch sẽ) xinh đẹp.
Linh lực nhàn nhạt từ lòng bàn tay tràn ra, ôn nhu hoà cùng với ma khí đang quay cuồng.
Khi bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc bạo loạn ở trong người hắn dần dần bình tĩnh lại.
Như là một ôn tuyền ấm áp, nhu hòa bao bọc lấy ngọn lửa ngập trời.
Này, này là con mèo......?
Không ai nghĩ rằng Ma Tôn sẽ có một khắc mờ mịt không biết làm sao.
Vân Lạc Đình không có chú ý tới biến hoá của Bùi Huyền Trì, thấy hắn chú ý tới mình, liền dùng móng vuốt lay lay, muốn hắn bỏ tay xuống, "Meo~!"
Bùi Huyền Trì ngốc lăng còn chưa lấy lại tinh thần, ma khí mạnh mẽ ngưng tụ liền bị tiêu tán, trên tay mất sức lực, không tự chủ được mà buông móng vuốt nhỏ.
Chợt, bánh bao lạnh băng bị để vào trong tay, lông xù xù bứt móng vuốt ra mà đi.
Cho...... Hắn sao?
Bùi Huyền Trì theo bản năng cuộn ngón tay, lòng bàn tay cọ qua thịt lót, vốn nghĩ sẽ nắm lấy được vuốt mèo, nhưng nhìn qua lại giống như muốn nắm chặt lấy cái bánh bao.
Vân Lạc Đình chỉ nghĩ hắn chắc là quá đói bụng, cũng không có nghĩ nhiều, xoay người hướng ven tường mà đi, nghĩ để hắn ăn cái gì đó trước khi bị người bên ngoài nhìn chằm chằm.
' Đừng đi. ' Bùi Huyền Trì thấy thế môi khẽ nhúc nhích, lời tới bên miệng lại không có thể nói ra.
Lâu rồi chưa uống nước, lúc mở miệng ra cổ họng khô khốc đến đáng sợ.
Hắn cố nén không khoẻ, nhẹ giọng nói: "Cái kia......"
Vân Lạc Đình dừng lại bước chân, xoay người nhìn thiếu niên chật vật trước mặt nghiêng nghiêng đầu, "Miao ~?"
Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
__________
Lời cảm ơn của editor: Cảm ơn bạn ThiHng639, asakurasusu, Blackdabel,RubyNguyn671, và bạn NgcPhan339 đã giúp mình beta chương này.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, trình độ edit của mình vẫn còn nhiều lỗi, mong mọi người giúp đỡ.