Sáng thứ Hai toàn bộ học sinh trong trường tập trung ở sân thể dục nghe hiệu trưởng phát động đại hội.
Lâm Nhạc Nhạc đứng trong đám người cố gắng đút tay vào túi áo, nhưng áo đồng phục mới nhận năm trước trông còn có vẻ vừa người đến lúc này hiển nhiên đã nhỏ, bị cậu túm vài cái, nó vẫn đáng thương co ở trên cổ tay cậu không chịu xuống dưới.
Lâm Nhạc Nhạc chỉ đành đút tay vào túi quần, lại cụp mắt liếc nhìn cổ chân mình, lạnh run vào buổi sáng mùa đông.
Thời gian có thể nói trôi thật sự chậm, cũng có thể nói trôi thật sự nhanh.
Chậm đến mấy thì một năm rưỡi nữa Lâm Nhạc Nhạc mới thi đại học kết thúc yêu xa với Tưởng Trạch. Nhanh đến mấy thì học sinh dốt Lâm Nhạc Nhạc vẫn chưa chân chính thành công chuyển hình thành học sinh giỏi, chỉ còn có một năm rưỡi để cố gắng xếp cùng bảng với học sinh lớp chọn.
Lâm Nhạc Nhạc bề ngoài thì nhìn hiệu trưởng không dời mắt, trên thực tế suy nghĩ đã bay lên chín tầng mây. Cậu tính thời gian chưa đến một tháng, phát hiện bài thi bài tập cơ bản đã chiếm hết cuối tuần của mình, chưa kể đến Tết Nguyên đán.
Nguyên đán...
Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi.
Cậu vốn muốn nhân lúc rảnh tìm thành phố ở giữa thành phố J và thành phố S đi chơi với Đại ma vương, mà ba cậu thế nào cũng phải kéo cậu đi bái Phật, hơn nữa còn là cưỡng chế.
Cho nên Lâm Nhạc Nhạc đoán có lẽ khả năng cậu gặp lại Tưởng Trạch trước khi nghỉ đông không lớn.
Aiz, phái yêu sớm phải chăm lo cuộc sống cùng với học tập quả nhiên không dễ dàng gì.
Hiệu trưởng nói chuyện xong, đám học sinh vốn lười nhác đứng tản ra, líu ríu đi về lớp mình.
Bạn cùng bàn của Lâm Nhạc Nhạc vừa nói chuyện vừa đi về trước, đang nghĩ hôm nay có môn gì, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ vai Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại nhìn, trông khá quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, hóa ra là nữ sinh cùng khóa lúc trước cùng đến thành phố S với cậu.
"Lâm Nhạc Nhạc phải không?" bạn nữ cười hỏi.
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Là tớ, sao thế?"
Bạn nữ kia không nói chuyện, kéo Lâm Nhạc Nhạc đến một góc sáng sủa, sau đó lén rút điện thoại ra khỏi túi, màn hình điện thoại sáng lên một cái app thiển cận mà trước kia Lâm Nhạc Nhạc thường xuyên lướt, nhưng bây giờ cậu đã bỏ rồi. Đương nhiên, lúc này trọng điểm không phải app này mà là người trong ảnh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc vốn tò mò liếc mắt nhìn, thế mà không ngờ liếc mắt một cái lại không dời được.
Người trên màn hình là Tưởng Trạch.
"Đây là người lúc trước đến nhà ga đón cậu đúng không?" Nữ sinh hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc kiên trì: "À, đúng."
Cậu vội nhìn lướt qua nickname người đăng video, định lát nữa về tìm kỹ xem. Mà nữ sinh kia sau khi được đáp án khẳng định cũng không nhiều lời với Lâm Nhạc Nhạc, chỉ thở phào một hơi, nói: "Lúc trước tớ nói trông quen mắt gặp rồi, bạn tớ còn nói tớ nằm mơ."
Cô nói xong chạy đi, không biết có phải là muốn nói chuyện này cho bạn mình không.
Lâm Nhạc Nhạc nhịn đến trưa, đến giờ cơm trưa là bớt thời giờ chạy về ký túc xá mình, sau đó mở điện thoại ra tìm nickname đó.
Tìm một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm được người đăng video.
Video rất đơn giản, bối cảnh là ngoài WC ở trung tâm thương mại, Tưởng Trạch một mình cầm túi sách của Lâm Nhạc Nhạc đứng chờ cậu, trên mặt không có biểu tình dư thừa gì, cuối video hình như hắn nhận ra có người quay mình, ánh mắt lãnh đạm cực kỳ.
Caption của video là "Ảnh đẹp trai quá! Nhưng lạnh lùng lắm ha ha ha, cuối cùng bị phát hiện rồi, tôi vội kéo bạn chạy."
Video đến bây giờ đã có hơn ba trăm nghìn like, quá hot.
Lâm Nhạc Nhạc quen Tưởng Trạch lâu đã quên mất dáng vẻ lãnh đạm lúc ban đầu của hắn, lúc này cách màn hình nhìn mà giật mình. Lúc cậu ổn định cảm xúc mở bình luận, không hề ngoài ý muốn là một đám liếm ảnh. Nhưng bình luận được like nhiều nhất làm cậu hoảng sợ.
"Tôi cũng chụp được anh trai này!! Nhưng ở bãi đỗ xe cơ, vào trang chủ của tôi xem đi!"
Lâm Nhạc Nhạc bấm vào.
Mới bấm vào cậu đã thấy góc mặt mình, bị dọa đến độ hít khí lạnh.
Góc độ quay của video này cũng không chính diện, vừa vặn là lúc Tưởng Trạch ngồi xổm xuống kéo tất cho Lâm Nhạc Nhạc. Cậu thì mất hứng đứng, hắn quỳ một gối xuống ngửa đầu nhìn cậu hai giây, rồi sau đó cậu nhấc chân đi trước.
Video chỉ đến đây, lại kèm theo caption của người này khiến người ta hiểu nhầm.
"Cầu hôn ở gara, nội dung thần tiên!"
Quần chúng nhiệt tình hóng drama vui mừng khôn xiết.
"Gào khóc, hai anh trai?"
"Tốc độ quá nhanh hơi choáng."
"Trong vòng một phút đồng hồ, tôi muốn biết toàn bộ profile của hai anh này."
Trừ cái đó ra, trên cơ bản còn lại đều tán thưởng nhan sắc của Tưởng Trạch.
"Má, hóa ra người qua đường như vậy có thật à? Anh trai cao đẹp trai quá đấy."
"Anh chân dài, em đơn phương tuyên bố hẹn hò với anh."
Trong nhiều bình luận như vậy, Lâm Nhạc Nhạc lướt mãi, cuối cùng lướt được hai cái khen cậu.
"Thật ra anh trai lùn hơn không thấy rõ mặt lắm, nhưng trông đáng yêu ghê."
"Nam sinh này là hình mẫu của tôi, tôi thích kiểu thanh tú đáng yêu, dễ đẩy ngã!"
Lâm Nhạc Nhạc tuyệt đối không phải diện mạo người qua đường, bây giờ cậu đã cao lên đến một mét bảy ba, rõ ràng còn đang cao lên, trưởng thành cũng phải có ít nhất một mét bảy lăm. Nhưng có so sánh mới có đau thương. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nếu so sánh tất cả điều kiện phần cứng của Lâm Nhạc Nhạc với Tưởng Trạch thì đúng là kém hơn rất nhiều, có thể nói là hai người không cùng một cấp bậc. Ngũ quan của Lâm Nhạc Nhạc kết hợp vào nhìn không tệ, cũng không có góc chết nào, nhưng Tưởng Trạch thì cắt chỗ nào ra cũng có thể làm phần chính.
Lâm Nhạc Nhạc gửi hai video cho Tưởng Trạch, cap cả hai bình luận khen cậu luôn.
Lâm Nhạc Nhạc: Cũng may có người mắt sáng, nhận ra được sự đáng yêu của em. Sự thật cũng chứng minh chỉ cần cơ số đủ lớn, luôn có người chú ý tới anh đó.
Lâm Nhạc Nhạc: 【heo con hai mắt đẫm lệ 】
Tưởng Trạch bên kia một lát sau trả lời mà trọng điểm kỳ lạ: Dễ đẩy ngã là ý gì?
Ặc...
Lâm Nhạc Nhạc bỗng nhiên cảm thấy mình cảm nhận được cố quá thành quá cố là cảm giác gì.
Cậu mưu toan lấp liếm cho qua: Em cũng không rõ lắm, bây giờ từ mạng đổi mới nhanh lắm.
Tưởng Trạch: Ừ.
Tưởng Trạch: Anh nhận ra được sự đáng yêu của em.
Đại ma vương đầu gỗ còn biết nịnh, Lâm Nhạc Nhạc vui mừng cười, sáu chữ "Cái miệng nhỏ nhắn ngọt lắm" vẫn chưa gõ ra, bên kia Tưởng Trạch lại nhắn tiếp.
Tưởng Trạch: Anh lên Baidu tra xem dễ đẩy ngã là ý gì.
Ôi mẹ ơi.
Lâm Nhạc Nhạc vội xóa dòng chữ trong khung chat, chạy vội.
Lâm Nhạc Nhạc: Vâng, anh tra đi, em phải về lớp làm bài tập đây, hôm nay bài tập nhiều lắm. Em để điện thoại ở phòng ngủ nha, không nhắn lại cho anh nữa.
Cậu nhắn tin xong không chờ Tưởng Trạch nhắn lại, vội giấu điện thoại xuống dưới gối mình, ba bước thành hai bước chạy về phòng học.
Làm đề Toán an ủi đã.
Bên kia trong thư viện lớn ở thành phố S, Tưởng Trạch nhìn lời giải thích dễ đẩy ngã trong bách khoa đam mỹ mà nhíu mày.
Nhạc Hồng cầm sách đến ăn cơm trưa với hắn, ngồi xuống thấy hắn chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Hắn nhích đến gần liếc nhìn, vui vẻ: "Cậu học bổ túc à? Cũng phải, bây giờ cậu nên học tập tri thức liên quan đi."
Tưởng Trạch quay đầu nhìn hắn: "Cậu hiểu mấy cái này?"
Nhạc Hồng cúi đầu, sau đó ra vẻ hiểu biết: "Có gì mà không hiểu? Nhưng thứ cậu xem là đám con gái dùng, trong giới dùng 1 và 0. 1 là công, trắng ra là người ở trên."
Sắc mặt Tưởng Trạch không thay đổi gì, không giống như là không thể chấp nhận được tri thức này, lại cho cho Nhạc Hồng xem tấm hình mà Lâm Nhạc Nhạc gửi cho mình: "Thế thì cái này có nghĩa là gì?"
Nhạc Hồng cũng không biết tiền căn hậu quả, thành thật nói: "Ý là trông cậu đáng yêu, muốn xoạc."
Sắc mặt Tưởng Trạch trầm xuống.
Lúc Tưởng Huy đeo túi sách về đến nhà sắc trời đã tối đen, nhưng sau khi nghe nói tin tức anh cậu ta ở nhà, cậu ta vẫn chạy đến biệt thự chính của nhà họ Tưởng.
"Anh ơi." Tưởng Huy sợ chạm mặt Tưởng Thành Bình ở dưới nhà, bởi vậy nghe cô giúp việc nói Tưởng Trạch ở trên tầng là chạy lên gõ cửa, "Em là tiểu Huy đây." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ở bên trong vọng ra tiếng trả lời, Tưởng Huy mới đẩy cửa đi vào.
Tưởng Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó nói: "Vốn cũng định gọi chú tới."
Tưởng Huy nghe vậy lòng nóng lên, anh cậu ta chủ động gọi cậu ta đến đây, quả thực là hiếm thấy.
Cậu ta vui vẻ hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Tưởng Trạch chỉ vào khoai lang sấy và bình mật ong ở dưới chân mình: "Mang về từ nhà Nhạc Nhạc, đây là phần của chú."
Tưởng Huy cầm đồ lên, hỏi tiếp: "Cuối tuần anh đến nhà Nhạc Nhạc ạ?"
Tưởng Trạch ừ một tiếng, trông không vui lắm, tay thì đang múa trên bàn phím máy tính.
Tưởng Huy nhiều năm qua cũng có bản lĩnh nhìn sắc mặt, vội lui về sau hai bước, nói: "Anh ơi, em về trước đây."
"Ừ." Tưởng Trạch thuận miệng đáp.
Tưởng Huy về nhà nhanh như vậy không làm người nhà bất ngờ, nhưng cậu ta cầm đồ về lại làm cho mẹ cậu ta bất ngờ.
"Con đến nhà anh con mà, cái này ở đâu ra?" mẹ Tưởng Huy hỏi cậu ta.
Tưởng Huy ôm đồ nói: "Anh cho con, lúc trước anh ấy đến nhà bạn chơi mang về."
Mẹ Tưởng Huy nhìn thoáng qua, cười: "Toàn là đồ tốt, nhìn là biết không phải mua ở ngoài. Mật ong này không dễ tìm, đồ chính tông đấy, để mẹ pha nước uống."
Tưởng Huy đưa đồ cho mẹ, sau đó nói: "Con thấy anh con không vui lắm."
Tưởng Huy đoán là có liên quan đến Lâm Đát Kỷ.
Nhưng mẹ cậu ta lại tỏ ra hiểu rõ: "Bình thường thôi, anh con từ giờ đến lúc Tết nhất chẳng có tâm trạng gì. Năm nay bác cả con lại còn muốn đưa thằng nhóc kia về đón Tết nữa. Tuy không đến mức ảnh hưởng gì, nhưng anh con có vui nổi không?"
Tưởng Huy mở to hai mắt: "Lại có chuyện như vậy ạ?"
Vậy thì mình hiểu lầm Lâm Nhạc Nhạc thật.